Thức dậy sau một giấc ngủ ngắn, Tư Nhĩ mặc dù đầu đang rất đau, cả người lại mệt mỏi vì đêm qua ngủ không đủ giấc nhưng khi mở mắt, cô vẫn thay đồ, ăn sáng, tranh thủ xem lịch làm việc của của ngày như bản thân đêm qua như chẳng hề có việc gì xảy ra đêm qua cả.
– Công việc con dạo này bận lắm sao? Mẹ thấy con toàn về muộn với tranh thủ mọi lúc để làm việc thôi.
Con xem.
Bây giờ đến anh sáng con cũng không thể yên tâm rời khỏi công việc nữa kìa…- bà Lam thấy Tư Nhĩ đến cả ăn cũng phải tranh thủ thời gian thì không khỏi xót con.
– Không sao đâu ạ.
Mấy chuyện vặt vẵn ấy mà, mẹ đừng để ý.
Con vẫn có thời gian ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ.
Mẹ yên tâm nha!- Tư Nhĩ tạm thời rời mắt khỏi màn hình, vui vẻ nói chuyện với bà Lam để bà có thể yên tâm về cô.
– Lại còn nói mẹ yên tâm? Con xem con kìa, bận rộn tới mức gầy rộc cả đi thế này…!nói mẹ không lo lắng sao được? – bà Lam vẫn không thôi trách móc cô, ánh mắt bà lộ rõ vẻ lo lắng.
Tranh thủ ngồi với bà thêm được khoảng mấy phút thì trợ lí Lâm đã tới đây để đón Tư Nhĩ đi làm.
Cô thấy anh ta đến vội ăn mải miếng bánh sau đó đứng dậy, cầm lấy túi và áo khoác ngoài móc sẵn ở sau ghế chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi cô còn không quên chào tạm biệt bà Lam.
– Con xin phép đi làm trước nha! Mẹ ở nhà nếu thấy mệt hay cần gì thì cứ gọi cho con nhé? – chào bà Lam xong, Tư Nhĩ lại quay ra nhắc nhở người giúp việc đang đứng ở gần đó.
– Cô nhớ chăm sóc mẹ tôi cho tốt nhé! – nói rồi Tư Nhĩ lập tức xoay người đi ra xe.
– Chiều nay mẹ có hẹn với Như Nguyệt đi mua sắm, con có rảnh thì đi cùng chúng ta, đồ của con cũng cũ cả rồi mà lâu rồi mẹ không thấy con chịu đi đâu mua sắm cả.
– bà Lam ngỏ lời mời.
Tư Nhĩ hơi do dự trước lời mời này, bởi cô biết bà không phải rủ cô đi vì muốn cô mua đồ mới, ý chính là bà vẫn muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp giữa cô và Như Nguyệt, nếu giờ cô từ chối với lí do bận bà chắc sẽ chẳng ép cô đâu nhưng kiểu gì bà cũng sẽ suy nghĩ linh tinh cho mà xem.
Với lại quan hệ của cô với Như Nguyệt lúc trước đúng là không tốt thật nhưng bây giờ có thể xem như cải thiện được phần nào rồi.
– Dạ được ạ.
Mẹ cứ chọn giờ đi rồi nhắn con, con sẽ sắp xếp thời gian đi với hai người.- Tư Nhĩ suy đi nghĩ lại đã quyết định đồng ý đi với bà trong ánh mắt khó hiểu của Trợ lí Lâm.
Không phải đã gửi lịch trình hôm nay cho Tư Nhĩ rồi sao? Chiều nay cô có hai cuộc hẹn vô cùng quan trọng, bây giờ lại còn đồng ý đi mua sắm với bà Lam, thật sự có không ổn, đã thế còn để cho bà ấy chọn giờ, thế thì anh biết phải sắp xếp hai cuộc gặp kia kiểu gì?
– Cô nghiêm túc chứ? Chiều nay chúng ta có hai cuộc gặp với đối tác đấy! Liệu có thể đi mua sắm được không?- Trợ lí Lâm chau mày thắc mắc.
Sự tùy hứng thế này đối với những công việc đã được lên kế hoạch trước thật sự làm trợ lí Lâm cảm thấy rất khó chịu.
– Tôi biết nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, buổi mua sắm chiều nay tôi không đi thì sau này tôi sẽ phải đi vô số những buổi mua sắm khác, rồi ăn cơm ,làm đẹp các thứ nữa.
Nói chung là vẫn phải đi thôi.
– Tôi hiểu nhưng mà…!– trợ lí Lâm vẫn tỏ ra không thể thông cảm ngay cho Tư Nhĩ được.
– Cậu thử gọi điện cho hai bên kia, hỏi họ xem có thể tranh thủ gặp chúng ta vào buổi sáng nay sau cuộc họp lúc bảy giờ được không? Nếu họ bảo không được thì cứ như kế hoạch trước đó.
– Tư Nhĩ chen lời, chấm dứt sự phàn nàn của trợ lí Lâm.
Trợ lí Lâm vì thế mà thôi không nói tới chuyện này nữa, lập tức lái xe chở cô đến công ty.
.
– Mẹ nói sao, Tư Nhĩ đồng ý đi mua sắm với chúng ta sao, có con cũng được phải không ạ? – Như Nguyệt hét lên vào điện thoại, giọng hớn hở vui mừng.
Vốn dĩ ban đầu khi nhờ bà Lam rủ Tư Nhĩ đi mua sắm Như Nguyệt đâu có ngờ Tư Nhĩ vậy mà lại đồng ý thật.
Bởi bình thường khi cô ta tìm tới Tư Nhĩ, Tư Nhĩ đâu có mấy lần chịu gặp mặt cô ta, thay vào đó cò liên tục tránh mặt cô ta hết lần này đến lần khác.
Quả nhiên đối với Tư Nhĩ, cái gì cũng cần phải có biện pháp mới được.
– Tư Nhĩ nó là đứa hiểu chuyện, nó bình thường lạnh nhạt với người khác thế thôi chứ là người sống tình cảm , nếu con quen hơn với nó rồi con sẽ thấy.
– bà Lam dịu dàng nói.
– Vâng con biết rồi.
Con cũng là chưa có cơ hội để là thân với cô ấy nên mới nhờ đến mẹ.
Chiều nay con sẽ tận dụng cơ hội này, để quan hệ của bọn con có thể trở nên tốt đẹp hơn.
– Như Nguyệt hí hửng nói.
– Con nghĩ như vậy được là tốt.
Mẹ cũng mừng.
Bà Lam gật gù đồng tình với ý kiến của Như Nguyệt mà đâu biết rằng chủ đích thực sự ở đằng sau hành động này của cô ta.
Cuối cùng Như Nguyệt vẫn là vì Trần Trung mà làm tới tận mức này.
Chứ mối quan hệ giữa cô ta với Tư Nhĩ có tốt đẹp hay không cô ta nào có hơi đâu mà để tâm tới.
.
Tại biệt thự riêng của Văn Quảng.
Như Nguyệt vẫn còn đang hí hửng sau cuộc gọi với bà Lam thì trông thấy Văn Quảng từ trên nhà bước xuống.
Đêm qua anh đi đâu, làm gì đều có một kẻ vô danh nào đó nhắn tin báo cho cô ta biết, kể cả là mấy bức ảnh kia của ông Lam cô ta cũng được nhận nhưng bây giờ cô ta đâu còn quan tâm tới chuyện này nữa?
Thậm chí cô ta còn mong mấy chuyện thế này nên xảy ra thường xuyên chút, biết đâu vì thế có thể khiến cho cuộc hôn nhân giữa cô ta và Văn Quảng nhanh chóng kết thúc hơn thì sao?
– Sao trông anh có vẻ thất thần vậy? Tôi tưởng là đêm qua sau khi gặp được người trong mộng anh phải vui chứ? – Như Nguyệt vui vẻ bông đùa một câu.
– Sao cô biết? Có người gửi hình chọc tức cô nữa à? – Văn Quảng điềm nhiên rót một cốc nước ra và uống.
Thái độ của anh đối với Như Nguyệt từ sau hôm hai người thống nhất muốn ly hôn đã ít nhiều có phần thay đổi.
Anh không còn cảm thấy cô ta quá đáng ghét như trước nữa, nên khoảng cách giữa cả hai người cũng vì thế mà ngắn đi không ít.
– Mới nhận được đêm qua xong, còn tưởng hôm anh sẽ phải hớn hở lắm cơ, nhưng bây giờ nhìn tâm trạng anh thế này thì chắc là… bị phũ rồi hả?
– Thì sao? – Văn Quảng lạnh nhạt thừa nhận.
– Thế anh có được đưa người ta về không? – Như Nguyệt tự nhiên hôm nay lại rất có hứng thú với chuyện của cặp đôi này.
Văn Quảng im lặng không trả lời tiếp.
Như Nguyệt nói tới đây không nhịn nổi nữa bật cười.
Cái tên kiêu ngạo này trước giờ luôn chỉ xem con gái nhà người ta như trò tiêu khiển mua vui của bản thân, bây giờ cuối cùng lại bị chính người anh thật lòng nhất tặng cho quả báo quá đỗi phũ phàng.
Hả lòng hả dạ thật đấy!
– Cô cười vậy là có ý gì? – Văn Quảng chau mày hỏi.
– Không có gì…!– Như Nguyệt xua tay, miệng vẫn không thôi tủm tỉm cười.
– Anh hiểu về Lam Tư Nhĩ được bao nhiêu thế? – Như Nguyệt nói tiếp.
– Là sao? – Văn Quảng không hiểu lời Như Nguyệt đang nói rốt cuộc là có ý gì, hỏi lại.
– Bộ anh trước giờ tán được gái bằng cách nào ấy? – Như Nguyệt hỏi xong tự thấy câu hỏi này của mình có vẻ hơi thừa.
Anh ta thì cần gì phải tán gái? Không phải con gái chỉ cần nhìn thấy anh ta là tự động đổ rồi sao? Ngay đến bản thân mình cũng thế còn gì? Đúng là hồ đồ…!– Như Nguyệt nghĩ ngợi xong tự đập nhẹ vào đầu mình mấy cái.
– Rốt cuộc thì cô muốn nói điều gì? – Văn Quảng mất kiên nhẫn, thái độ đã bắt đầu tỏ ra khó chịu.
– Ý tôi là nếu anh muốn tán gái thì đầu tiên anh phải hiểu người con gái anh muốn tán trước chứ? Ví dụ nhé? Giống như việc cô ấy thích sữa dâu xong anh vì không biết cô thích gì xong lại đi mua sữa cam cho cô ấy vậy đấy! Anh xem cô ấy ghét sữa cam như thế mà anh lại tặng nó cho cô ấy, dù rằng vẫn là đang anh quan tâm tới cô ấy nhưng cô ấy sẽ không cảm nhận được sự quan tâm từ anh đâu, trái lại còn cảm thấy anh là kẻ quá hời hợt và thực sự quan tâm tới cô ấy.
– Như Nguyệt nhiệt tình giải thích.
– Thế tóm lại là tôi phải hiểu rằng cô ấy thích sữa dâu và tặng sữa dâu cho cô ấy.
Đúng chứ?
– Đúng vậy.
Anh phải là kiểu đàn ông tinh tế một chút, biết quan tâm cô ấy một chút, chứ anh cứ bày cái mặt lạnh như tiền đó của mình ra thì còn lâu cô ấy mới hiểu và đáp lại tình cảm của anh được.
– Như Nguyệt bây giờ giống như một vị quân sư tình yêu tài ba, dẫn đường chỉ lối cho một tên mù mờ về tình yêu, Văn Quảng.
– Thế cô nói xem, anh trai nuôi của cô ấy, Trần Trung đó có tinh tế không? – Văn Quảng lệch hướng hỏi sang chuyện khác.
Như Nguyệt đang trong đà nói chuyện, không để ý tới hàm ý đằng sau câu hỏi của Văn Quảng, thật thà trả lời.
– Siêu tâm lí luôn đó chứ! Bây giờ ví dụ tôi đang ngồi cạnh anh ấy mà tôi hơi thở dài một chút thôi là anh ấy sẽ hiểu rằng tôi đang không thoải rồi lập tức đưa cho tôi một viên keo chanh tôi thích nhất để tôi ăn cho thoải mái, hơn nữa lúc ở bên anh ấy tôi cảm thấy rất kiểu…!nói sao nhỉ? Là kiểu đại khái giống như vô cùng thoải mái là chính mình ấy, không cần phải lo bản thân mình không được chỉnh chu trước mặt anh ấy…! ừ là vậy đấy! Nhưng mà “chỉnh chu” ở đây tôi không phải nói về ngoại hình đâu đấy! – Như Nguyệt lập tức đính chính luôn, tránh việc Văn Quảng có thể nghĩ sai về điểm tốt của Trần Trung.
– Tôi hiểu.
– Văn Quảng lạnh nhạt nói, vẻ mặt trầm ngâm như suy nghĩ điều gì đó.
Có vẻ khá quan trọng…!Như Nguyệt nhìn Văn Quảng không hiểu anh hiểu anh đang nghĩ gì…!cho tới khi cô ta nhớ lại những lời mình vừa mới nói.
Lẽ nào…
– Sao hôm nay anh lại hỏi tôi về Trần Trung?
– Cô…!là vì nhận ra bản thân thực sự thích anh ta rồi nên mới muốn ly hôn với tôi.
Đúng chứ? – Văn Quảng nghi hoặc hỏi.
– Ờ.
Chứ chả nhẽ anh nghĩ tôi vì mấy lời của Anna nên mới kích động muốn ly hôn với anh chắc? Tôi giống như người dễ bị thao túng tâm lí vậy chắc? Đời nào…!– Như Nguyệt đang nói đột nhiên ngừng lại.
Hình như Văn Quảng vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đó của cô ta thì phải? Tại sao đột nhiên lại hỏi về Trần Trung.
Khoan đã nào…!Trần Trung và Tư Nhĩ…!bọn họ dạo gần đây rất thân với nhau, hiện giờ người có thể liên lạc với với Trần Trung còn chỉ có mình Tư Nhĩ…!chẳng lẽ là….
– Ý anh là hai người bọn họ có thể…!– Như Nguyệt lo lắng đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, vẻ mặt hí hửng phút chốc đã trở lên lo lắng.
– Chứ còn gì? Bộ cô không thấy bọn họ thân nhau lắm sao? Đêm qua tôi với cô ấy còn cãi nhau chỉ vì lúc cô ấy say cô ấy đã gọi cho cậu ta thay vì gọi cho tôi đấy! Chưa kể là đêm qua sau khi bỏ về trước cô ấy còn đi gặp cậu ta ở trên đường nữa đấy!
– Đêm qua anh thấy bọn họ đi với nhau sao anh lại không ngăn cản? Tôi thì đang cố sức tách hai người họ ra còn anh thì biết mà không cản? Nay còn kể nể gì vậy chứ? – Như Nguyệt tức giận ném gối về phía Văn Quảng.
– Sáng sớm nay tôi mới biết chuyện này…!chứ cô nghĩ sao tôi lại muốn bọn họ gần nhau cho được?
– Biết là thế nhưng sao đêm qua anh không cương quyết đưa anh ấy về? Anh còn nói thích cô ấy? Cô ấy bảo tự về là anh cũng để cho cô ấy tự về luôn chắc? Anh đúng là đồ bị thất tình bừng thực lực ấy! Không hiểu sao thời gian trước tôi có thể cảm nắng cái tên như anh nữa.
– Như Nguyệt ngang ngược cãi lí với Văn Quảng.
– Tôi…!– Văn Quảng chán nản nhìn Như Nguyệt, không thèm muốn cãi lí với cô ta.
– Chúng ta mỗi người có một mục đích khác nhau nhưng điểm chung vẫn là tách hai người bọn họ ra…!– Văn Quảng chưa kịp nói hết câu.
– Hợp tác đi! – Tư Nhĩ lập tức nói.
Không đợi cho Văn Quảng kịp nói hết câu.
– Được.