Chụp ảnh xong, Dạ Lăng Hàn đẩy Kỷ Nhiên sang một bên.
Kỷ Nhiên lảo đảo ngã xuống đất, quần áo trên người xốc xếch, bộ dáng thoạt nhìn đơn bạc lại bất lực.
Dạ Lăng Hàn từ trên cao nhìn xuống, thấy Kỷ Nhiên đã mất đi khí thế cao lãnh ngày xưa, khoé miệng khẽ nhếch, lạnh lùng cười.
Có số ảnh chụp này, hắn có thể chặt chẽ khống chế Kỷ Nhiên trong lòng bàn tay, xem cậu còn dám đề nghị chia tay nữa không.
Một cái áo khoác rơi xuống người Kỷ Nhiên, giọng nói cao ngạo của Dạ Lăng Hàn vọng tới: “Khoác tạm áo vào, quy quy củ củ mà đi học, đừng để tôi biết em làm gì sau lưng tôi. Từ giờ trở đi tan học phải quay về biệt thự, tắm rửa sạch sẽ chờ tôi về.”
Lời nói mang theo mệnh lệnh, làm Kỷ Nhiên cảm thấy cậu giống như một tình nhân hèn mạt. Trái tim như bị khoét sâu, đau đến khó chịu.
Kỷ Nhiên nắm chặt nắm tay, gắng gượng không cho bản thân biểu lộ cảm xúc nào.
Dạ Lăng Hàn vẫn luôn quan sát biểu tình của Kỷ Nhiên, thấy cậu chẳng mảy may phản ứng gì, khẽ cau mày.
Nói đến mức độ như này rồi mà Kỷ Nhiên vẫn không tức giận?
Chẳng lẽ Kỷ Nhiên không yêu hắn?
Nghĩ đến khả năng này, trái tim Dạ Lăng Hàn đột nhiên nhói nhói, một sự sợ hãi khó miêu tả trong chốc lát biến thành phẫn nộ.
Hắn cười lạnh một tiếng, giọng nói lại càng thêm vô tình: “Chẳng bao lâu nữa kì ph@t tình của Cam Duệ sẽ đến, chờ cậu ta ph@t tình, tôi sẽ đánh dấu cậu ta, sau đó để cậu ta sinh con cho tôi. Cho nên, em hãy trân trọng những ngày tôi còn ở bên em đi, nói không chừng qua mấy ngày nữa tôi sẽ hoàn toàn chán ghét em thôi.”
“đánh dấu Cam Duệ”….
“để Cam Duệ sinh con..”
Đôi mắt Kỷ Nhiên trừng lớn, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Dạ Lăng Hàn thật sự muốn kết hôn cùng Cam Duệ!
Qua thật lâu, Kỷ Nhiên mới hồi phục một ít sức lực.
Cậu chống vào thân cây, chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, gằn từng chữ một nói: “Dạ thiếu, chúc mừng anh! Chúc anh cùng Cam thiếu sớm sinh quý tử, trăm năm hoà hợp!”
Dạ Lăng Hàn sững người nhìn chằm chằm Kỷ Nhiên, muốn tìm ra một tia bi thương trong mắt cậu.
Nhưng không có, cái gì cũng không có!
Mắt Kỷ Nhiên đầy sự bình tĩnh, tựa như một hồ nước trầm lặng không có sinh mệnh.
Dạ Lăng Hàn bị ánh mắt của cậu làm cho chấn động lùi về sau một bước, trong lòng hoảng hốt không thôi.
Trong lúc hắn sững sờ, Kỷ Nhiên đẩy hắn ra, đi nhanh về phía trước.
Dạ Lăng Hàn nhìn bóng dáng kia đi ngày một xa, ánh mắt lạnh xuống.
Không yêu hắn cũng được, hắn cũng không thể buông tha cho Kỷ Nhiên.
Hắn muốn để Kỷ Nhiên ở bên hắn cả đời này.
Đi ra khỏi vườn cây, Kỷ Nhiên gần như đã dùng hết sức lực còn lại.
Trên mặt chẳng còn sự bình tĩnh sảng khoái khi đối mặt với Dạ Lăng Hàn, hiện tại chỉ còn lại toàn bi thương, giống như một oán phụ bị chồng vứt bỏ.
Kỷ Nhiên muốn thức tỉnh chính mình, muốn quên đi đoạn tình cảm này để bắt đầu lại một lần nữa.
Nhưng tình yêu đã cắm rễ trong lòng, không phải nói muốn quên là quên được.
Đi thêm vài bước, bỗng bước chân lảo đảo, cậu té nhào xuống. Cùng lúc đó, một luồng nhiệt quen thuộc trong chớp mắt đã lan đến toàn cơ thể.
Mùi hương nhàn nhạt phát ra từ cơ thể cậu, chính là mùi của pheromone!
Hai mắt Kỷ Nhiên trừng lớn, mặt đầy hoảng loạn.
Cậu cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy trên cổ tay xuất hiện một điểm đỏ.
Tuyến thể xuất hiện!
Điểm đỏ càng rõ ràng hơn, theo đó là mùi pheromone càng nồng đậm.
Chỉ vài giây thôi, đủ làm học sinh lảng vảng quanh đó cảm nhận được.
Trường Kỷ Nhiên học là trường chuyên, chỉ nhận Alpha đến học.
Ở vườn trường đột nhiên truyền đến pheromone của Omega, làm cả đám Alpha giống như được tiêm máu gà.