Làn gió đêm thổi qua mang theo chút hơi lạnh.
Minh Yểu để lộ đôi chân trần nhưng lại không cảm thấy gì.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Nguyên Dã hút thuốc.
Trong ánh tối, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn không thấy đáy, ngay cả lông mày nhíu lại cũng toát lên cảm giác quyến rũ.
Bị Nguyên Dã nhìn chằm chằm như vậy, Minh Yểu ngay lập tức hiểu cảm giác “A bùng nổ*” mà Tiết Linh Tử hay nói ý là gì.
*A bùng nổ là một thuật ngữ phổ biến trên mạng ở TQ, bắt nguồn từ văn hóa fan hâm mộ, trong đó “A” là từ để miêu tả tính chất, viết tắt của từ Alpha, dùng để miêu tả một người rất nam tính, có nhiều đặc tính của đàn ông. Thuật ngữ này thường được sử dụng để ca ngợi sự “A” của một người nào đó, tức là người đó rất đẹp trai, rất mạnh mẽ, hành động dứt khoát và có phong thái cuốn hút. Ban đầu, từ này xuất hiện nổi lên từ cộng đồng fan hâm mộ với thiết lập ABO, trong đó “A” biểu thị sức mạnh mạnh mẽ nhất.
Không hiểu sao cô lại bắt đầu căng thẳng.
“Nguyên Thần?” Tiết Linh Tử là người đầu tiên tỉnh táo lại.
Rõ ràng Nguyên Dã không gọi cô ấy, nhưng cô ấy lại như phát hiện được báu vật kỳ lạ, đôi mắt sáng rực nhìn anh.
“Sao anh lại có thời gian đến đây? Lục Tinh Nguyên nói dạo này anh rất bận mà.” Tiết Linh Tử đứng trước mặt Nguyên Dã, không giấu giếm sự thắc mắc của mình, “Anh không có xảy ra chuyện gì chứ?”
Minh Yểu cảm thấy may vì có Tiết Linh Tử ở đây, nếu không chỉ có cô và Nguyên Dã ở riêng thì chắc chắn sẽ rất nhạt nhẽo.
Nhưng tại sao anh lại gọi cô? Vài phút trước chú Trần còn nhắn tin nói hôm nay sẽ đến muộn mà.
“Ừm.” Nguyên Dã đáp qua loa một tiếng.
Anh nhìn lên Minh Yểu, “Bây giờ về chưa?”
Tiết Linh Tử đảo mắt, rất hợp tác không nói gì thêm.
“Chúng tôi… định đi phố ẩm thực trước.” Minh Yểu nhẹ nhàng nói.
Có lẽ là do ấn tượng lần đầu gặp quá mạnh mẽ, vừa thấy anh là cô không nhịn được mà sợ hãi.
“Được.” Nguyên Dã đáp.
“Á.” Tiết Linh Tử cầm điện thoại hét lên một tiếng, vội vàng chào tạm biệt họ rồi rời đi, “Nhà tớ có chút việc phải về trước, xin lỗi Yểu Yểu nhé, lần sau tớ mời cậu đi ăn.”
Minh Yểu nhất thời không phản ứng kịp.
Sau đó, cô thậm chí còn không biết mình đã đứng cạnh Nguyên Dã trước quầy bán bún lạnh như thế nào nữa.
Quán này rất hợp khẩu vị cô, Minh Yểu thỉnh thoảng cũng có ghé đến, hôm nay lại hiếm khi cô đi học tối, tiện làm bữa ăn khuya.
Cô ăn ít, vốn định chia sẻ một phần bún lạnh với Tiết Linh Tử nhưng cô nàng đột ngột bỏ đi, người đi cùng đổi thành Nguyên Dã, Minh Yểu cảm thấy khẩu vị của mình đã giảm đi một nửa rồi.
“Đến rồi à.” Bà chủ quán bún lạnh thấy Minh Yểu, cười chào cô, “Vẫn ba món cũ chứ?”
Bà ấy mặc tạp dề hoa, luôn tươi cười với mọi người, khiến người ta cảm thấy ấm áp.
“Dạ.” Minh Yểu cười với bà chủ, quay đầu hỏi Nguyên Dã, “Anh thực sự muốn ăn cái này à?”
Nguyên Dã nhìn qua cửa kính, thấy bà chủ quán thành thạo trộn bún lạnh.
Xung quanh có vài khách hàng, anh nghĩ một chút, nghiêng người đến bên tai Minh Yểu hỏi: “Ba món cũ là gì?”
Đây là sự gần gũi trong vô thức.
Minh Yểu hơi nghiêng đầu, không hiểu sao lại thấy tai nóng lên.
“Bún lạnh, bún chua mỗi thứ một nữa, ít cay, cực chua.” Cô nhỏ giọng đáp.
Nguyên Dã không để ý đến sự lảng tránh của cô, trực tiếp nói với bà chủ: “Tôi giống cô ấy.”
Bà chủ nghe vậy ngẩng đầu nhìn Nguyên Dã, “Gen nhà hai đứa tốt thật, anh trai trông như ngôi sao điện ảnh.”
Những khách hàng khác trong quán rõ ràng cũng nghĩ như vậy.
Dù Nguyên Dã chỉ thoải mái đứng đấy, người qua đường cũng không nhịn được mà liếc nhìn anh, lại vô hình trung giúp bà chủ kéo khách.
Anh trai?
Nguyên Dã không cảm thấy hai người họ giống nhau ở điểm nào cả, nhưng anh cũng không phủ nhận.
Minh Yểu cau mày, ban đầu còn băn khoăn giải thích quan hệ của cô với Nguyên Dã thế nào, nhưng thấy Nguyên Dã không quá quan tâm nên cô cũng mặc định theo lời bà chủ nói.
“Tổng cộng 14 tệ.” Bà chủ nhanh nhẹn trộn xong hai phần bún lạnh, “Hai đứa muốn ngồi ăn ở đây không?”
“Được, cảm ơn.” Nguyên Dã gật đầu, nhận lấy trước.
Minh Yểu lúc này nảy sinh ý thức chủ nhà, “Vậy… tôi mời anh ăn nhé.”
Cô lấy điện thoại định thanh toán, nhưng đáng tiếc chưa kịp quét mã QR thì đã bị Nguyên Dã giữ lại tay.
Lòng bàn tay anh hơi nóng, tạo thành sự đối lập rõ ràng với cô.
Tay cầm điện thoại của Minh Yểu khẽ run.
“Đừng nhúc nhích.” Nguyên Dã cười bất đắc dĩ.
Dù số tiền không lớn, nhưng sao anh có thể để cô mời.
Minh Yểu cứng đờ, quả nhiên không dám động đây.
Nguyên Dã nhanh chóng quét mã thanh toán rồi ôm hờ vai Minh Yểu, ngồi xuống cạnh cái bàn gỗ gập.
“Cô thường đến đây à?” Nguyên Dã vừa lau bàn vừa hỏi.
“Ừm.” Minh Yểu gật đầu thật thà.
Cảm giác cùng Nguyên Dã ăn quà vặt đường phố quá mới lạ, cô nghĩ với phong cách của đại thiếu gia này, khả năng xuất hiện ở nơi như thế này là rất thấp.
Không ngờ Nguyên Dã lại gọi một phần giống y hệt cô, dù rằng cô đã nhắc mình ăn rất chua, anh vẫn kiên trì đòi gọi giống cô.
Thành thật mà nói, trang phục và khí chất của Nguyên Dã có phần không phù hợp với môi trường ở đây chút nào, nhưng anh luôn giãn mày, lau bàn rất cẩn thận, chỉ thiếu kiên nhẫn vì điện thoại cứ rung liên tục.
Khiến Minh Yểu suýt nghi ngờ Nguyên Dã có phải đã thay đổi tâm tính không.
Nếu phải dùng một cụm từ để miêu tả, có lẽ là ‘dịu dàng’ chăng? Chỉ là ý nghĩ này vừa lướt qua đầu đã nhanh chóng bị cô phủ nhận.
“Sao không ăn?” Nguyên Dã nếm thử một miếng trước.
So với Minh Yểu, trông anh có vẻ thoải mái hơn nhiều. Khẩu vị của cô thực sự thiên về vị chua, điều này anh đã phát hiện khi lần trước đến nhà cô.
Món thịt chua ngọt ấy chua đến mức quá đáng, cô ăn vẫn rất hăng say. Ai ngờ bây giờ người đối diện cầm đũa rồi lại không động.
Cô không nhìn mặt anh, chỉ đờ đẫn nhìn bàn tay đang cầm đũa của anh, giống như khi nãy nhìn anh thanh toán bằng điện thoại.
Cô ngẩn người, như thể anh đã làm điều gì rất kinh khủng.
Nguyên Dã dứt khoát dừng lại, nhướng mày nhìn cô.
“Anh thấy ngon không?” Minh Yểu không trả lời mà hỏi ngược lại.
Nguyên Dã lại cười. Anh nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi mỏng chậm rãi thốt ra một từ: “Chua.”
“Tôi đã nhắc anh rồi mà.” Minh Yểu không hiểu sao lại thấy bối rối.
Không thể trách cô mà đúng không?
Cô không thoải mái cúi đầu, gắp bún nếm thử một miếng, ok rất vừa khẩu vị của Minh Yểu.
Dù chua thêm chút nữa cô cũng chấp nhận được.
“Ừm.” Nguyên Dã cười nhìn cô, “Là lỗi của tôi.”
Giọng nói mang theo nụ cười của anh đặc biệt dễ nghe trong đêm tối. Minh Yểu nuốt miếng bún, nhìn Nguyên Dã một cách kỳ lạ.
“Anh… đang yêu à?” Cô bối rối hỏi.
Trưa nay Lục Tinh Nguyên có nói có một cô gái vì anh mà định nhảy lầu, còn nói ba anh nổi giận, bắt anh phải dỗ dành, xin lỗi cô gái đó.
Minh Yểu không có thời gian đọc tiểu thuyết, nhưng Tiết Linh Tử đọc không ít.
Cô đã có không ít lần nghe Tiết Linh Tử phàn nàn, ví như nữ chính theo đuổi nam chính, nam chính cộc cằn không động lòng, nhưng một khi nữ chính từ bỏ thì nam chính đột nhiên tỉnh ngộ, bắt đầu màn theo đuổi vợ bla bla.
Điều kiện của Nguyên Dã quá đủ để làm nam chính trong tiểu thuyết.
Có khi anh chính là kiểu người này.
Nguyên Dã:???
Anh đang yêu với ma à, sao anh không biết.
Đứa nhỏ này suy nghĩ thật sự vượt quá khả năng suy nghĩ của anh,
“Sao cô lại nghĩ vậy?” Nguyên Dã lạnh nhạt nói.
Ánh sáng ấm áp của phố ẩm thực lấp lánh trong mắt anh, như có ngôi sao trên trời rơi vào.
Minh Yểu bị anh hỏi cũng không biết trả lời sao.
Cô cau mày, cố gắng giải thích hợp lý suy đoán của mình, “Lục Tinh Nguyên nói dạo này anh vì một cô gái mà phiền muộn… hôm nay thấy anh, tôi cũng cảm thấy hơi khác trước một chút.”
“Khác ở đâu?” Nguyên Dã nhìn đôi mi run rẩy của cô, nhếch môi cười, “Người có thể khiến tôi phiền muộn không nhiều.”
Văn Chỉ Yên rõ ràng không nằm trong số đó.
Minh Yểu nghe nhầm, tưởng anh thừa nhận đang phiền muộn vì ai đó, lại thấy vẻ mặt vui vẻ của Nguyên Dã, cô nghĩ suy đoán của mình rất đúng.
“Trước đây anh khá cộc cằn.” Minh Yểu vô thức nói.
Anh cộc cằn?
Vậy nên cô nghĩ anh đang yêu nên tính tình cũng tốt lên?
Anh bị cô làm chặn họng không biết nói gì.
Bình thường anh rất ít khi ăn quà vặt đường phố, chứ đừng nói là cùng ngồi đối diện ăn đêm với một cô gái. Dù anh không hứng thú với loại đồ ăn này nhưng để Minh Yểu không quá ngại ngùng, anh vẫn cố gắng ăn.
Có vẻ tính kiên nhẫn thực sự tốt hơn chút rồi chứ nhỉ, anh cũng không phản bác lại lời cô nói.
Lúc này điện thoại của anh lại có thông báo rung lên. Anh cau mày, mở tin nhắn ra xem.
[Lục Tinh Nguyên: hôm nay cậu út đến đón chị con à?]
[Lục Tinh Nguyên: Yêu kiều mê người quyến rũ yêu mị đáng yêu.gif]
Nguyên Dã thấy biểu cảm búp bê mị hoặc trên màn hình, trả lời lại bằng một ông già nhìn điện thoại trên tàu điện, [Cháu biết rồi?]
[Lục Tinh Nguyên: Tất nhiên]
[Lục Tinh Nguyên: Con vừa ra ngoài đã thấy chú Trần về sớm, bình thường làm gì có chuyện về sớm thế này]
Trọng điểm chú ý của Nguyên Dã khác với Lục Tinh Nguyên: [Muộn thế này cháu còn đi đâu?]
[Lục Tinh Nguyên: …]
[Lục Tinh Nguyên: Tôi đi trước đây.jpg]
Lục Tinh Nguyên nhận ra mình lỡ miệng, vội vàng chuồn đi.
Minh Yểu nhìn Nguyên Dã hứng thú nhắn tin, càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.
Không biết cô gái mà anh thích là ai? Cô thầm nghĩ lần sau có thể hỏi Lục Tinh Nguyên xem sao.
“Ăn xong rồi chứ?” Nguyên Dã tắt điện thoại, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Minh Yểu đang ngẩn ngơ cầm đũa.
Minh Yểu cúi thấp mắt, lông mi dày và cong như chiếc chổi nhỏ, che đi đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cô. Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mặt bàn, lông mày hơi cau lại, trông có vẻ ngây ngô.
“Ừm.” Minh Yểu ngoan ngoãn đặt đũa xuống, tiện tay đậy nắp hộp lại.
Nguyên Dã thấy cô ăn không nhiều cũng không nói gì.
Sau khi hai người dọn xong bàn, cùng nhau đi về bãi đỗ xe.
“Lúc bà chủ nói anh là anh trai tôi, sao anh không giải thích?” Minh Yểu bỗng nhiên hỏi.
Cô vô thức chơi đùa với dây đeo của cặp sách, cô cũng không dám lại gần Nguyên Dã, cứ giữ khoảng cách an toàn của hai người.
Minh Yểu ngáp một cái, còn chưa tỉnh táo đã bị anh kéo vai ấn cô đi về phía bên trong lề đường.
Anh không nói gì nhưng hành động ngoài ý muốn này lại mang nét chu đáo.
“Giải thích gì?” Nguyên Dã nhìn cô chăm chú, chưa đợi cô trả lời đã cười, “Tôi cũng đâu phải là cậu út của cô.”
“…” Có lý lẽ, đầy thuyết phục.
Nhưng mà họ cũng không phải là người một nhà mà nhỉ?
–
Chỗ đỗ xe của Nguyên Dã cách phố ăn vặt không xa. Anh đi đến trước xe, chủ động mở cửa xe cho Minh Yểu.
“Cảm ơn.” Minh Yểu lễ phép cảm ơn anh.
Cô vừa định cúi người lên xe thì bị giữ lại.
“Cô vừa nói muốn mời tôi mà?” Nguyên Dã nắm lấy cổ tay phải của cô.
Ánh mắt anh rơi xuống, không bỏ sót sự thay đổi nhỏ trên khuôn mặt cô.
“Hả?” Minh Yểu không hiểu nhìn Nguyên Dã.
Cô chớp mắt, dường như không hiểu ý anh.
“Thêm WeChat đi.” Mặt Nguyên Dã không đổi sắc lấy điện thoại từ túi ra đưa cho cô, “Tiện chuyển tiền lì xì.”
Minh Yểu:???
Người này sao lại nói đổi ý là đổi ý như vậy.
“Ồ.” Minh Yểu há miệng, não chưa kịp hoạt động thì đã thêm WeChat của Nguyên Dã.
Cô vừa lên xe đã ngoan ngoãn gửi anh lì xì mười bốn tệ. Anh bận lái xe không kịp nhận, cô cũng không để ý.
Minh Yểu không biết rằng lì xì này sẽ không có cơ hội được mở.
Nguyên Dã quen thuộc đưa Minh Yểu về đến trước cửa nhà. Cô gái nhỏ vẫn như trước, không dám nhìn thẳng vào anh.
Anh quay lại đường cũ, tranh thủ gửi cho cô một tin nhắn.
[Nguyên Dã: [Chúc mừng phát tài đại cát đại lợi]]
[Nguyên Dã: Tôi nói vậy là để tiện cho tôi gửi lì xì cho cô]
Minh Yểu thấy vậy, không nhịn được nở nụ cười.
Nguyên Dã khi yêu đương đúng thật là người tốt. Cô chân thành hy vọng chuyện tình của anh có thể kéo dài hạnh phúc.
Nguyên Dã không hề biết mình vừa bị cô gán mác người tốt.
Anh từ ngõ Lộc Vĩ lái xe đến biệt thự bên hồ của Cố Mân Hựu. Anh chàng con nhà giàu này tối nay không biết đi ăn chơi ở nơi nào, có lẽ bị người ta chê bai nên tâm trạng không tốt, cứ quấy rầy anh mãi.
“Yo, cuối cùng anh Dã cũng có thời gian rồi đấy à?” Cố Mân Hựu mở cửa thấy Nguyên Dã, cà lơ phất phơ huýt sáo một tiếng.
Anh ta thấp hơn Nguyên Dã nửa cái đầu, để kiểu tóc dấu phẩy thịnh hành hiện nay, da trắng, vẻ mày thanh tú, là kiểu thường xuất hiện trên trang giải trí.
Nguyên Dã bước vào cửa, lười đáp lại lời anh ta.
“Tôi vừa thấy Văn Chỉ Yên ở Vân Đình đấy.” Cố Mân Hựu đi theo, “Bạn cô ta còn gọi cho cô ta mười mấy chàng trai cơ bắp…”
Nguyên Dã không quan tâm đến Văn Chỉ Yên. Bước chân anh hơi chậm lại, nghiêng đầu hỏi: “Cô bạn gái nhỏ của cậu đủ tuổi chưa?”
“Hả?” Cố Mân Hựu đang nói dở bị Nguyên Dã ngắt lời, nhất thời không hiểu ý anh.
Một lúc sau, anh ta mới nhận ra, “Cậu nói Elisabeth hả?”
Cố Mân Hựu thay bạn gái như thay áo mỗi ngày, paparazzi cũng theo dõi anh ta rất chặt chẽ, gần đây vừa bị tung tin đang hẹn hò với một người mẫu mười sáu tuổi nào đó, gây ra làn sóng tranh cãi dữ dội.
Nhưng anh ta đã phong lưu bao năm nay, đây là lần đầu tiên được Nguyên Dã quan tâm.
Chẳng trách anh ta lại cảm thấy lạ lùng.
“Đã nói là người mẫu trẻ, cậu nghĩ đủ tuổi chưa?” Cố Mân Hựu không nghiêm túc, trước mặt bạn thân càng không kiêng dè.
Nguyên Dã liếc anh ta một cái, không đáp lời.
“Sao tự nhiên cậu lại hỏi tôi cái này?” Cố Mân Hựu tò mò nhìn Nguyên Dã, “Hay là cậu cũng thích kiểu này?”
Thích? Anh chẳng qua là hỏi bâng quơ thôi mà.
Nguyên Dã tự đi đến tủ rượu. Anh nhìn qua, rút ra chai đắt nhất.
“Có vẻ lần sau tôi phải giấu kỹ rượu ngon mới được.” Cố Mân Hựu thở dài.
Miệng thì nói không được, nhưng anh ta lại lấy hai ly rượu ra.
Nguyên Dã mở rượu cũng không vội uống. Anh lắc ly rượu, cảm xúc trong mắt không rõ ràng.
“Sao, thật sự khổ vì tình thật đấy à?” Cố Mân Hựu hứng thú, “Rốt cuộc là con gái nhà ai mà có thể làm cậu động lòng vậy hả?”
“Nói bậy gì đó.” Nguyên Dã bực mình đẩy đầu anh ta ra.
Cố Mân Hựu không bỏ cuộc.
Anh ta lướt qua danh bạ WeChat, mở cuộc trò chuyện với Lục Tinh Nguyên ra.
[Cố Mân Hựu: Tôi ở đây này có thấy tôi không.gif]
[Lục Tinh Nguyên: Ánh mắt nhìn anh đầy ngọt ngào.jpg]
Cố Mân Hựu không ngờ Lục Tinh Nguyên trả lời nhanh như vậy.
Anh ta suy nghĩ một lúc, gõ ra một dòng chữ: [Cậu út của em gần đây có đang yêu đương không?]
[Lục Tinh Nguyên:? Sao em biết được]
[Cố Mân Hựu: Vậy cậu ấy có đang thân thiết với ai không [ngoan ngoãn]]
[Lục Tinh Nguyên: Có]
Cố Mân Hựu lập tức sáng mắt lên, [Ai?]
[Lục Tinh Nguyên: Đương nhiên là em rồi~ ]
[Cố Mân Hựu: …]
Anh ta thật sự bái phục cái nhà này rồi.
Lời tác giả:
Anh Dã đột nhiên cợt nhả, làm tôi đau cả eo.
Em Yểu: Chúc anh hạnh phúc~
Anh Dã: Tôi thật là đã đau khổ càng thêm đau khổ.jpg