Tôi nhớ kiếp trước vào thời điểm này, tôi đã bị Cố Nhàn làm cho tức đến phát khóc, phải lén quay đi lau nước mắt.
Khi đó, Chúc Tuần Nhiên đang đứng không xa, nói chuyện vu vơ với mấy người bạn của hắn, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo tôi.
Hắn nhíu mày rất chặt, tay ghì mạnh vào tường đến nỗi gân xanh nổi lên.
Cuối cùng, tối đó, tôi bị Cố Nhàn từ chối và sỉ nhục, khóc lóc chạy về ký túc xá.
Ngày hôm sau, tôi nghe bạn bè nói rằng Cố Nhàn đã bị ai đó đánh một trận vào tối hôm trước.
Bị đánh rất nặng, phải nhập viện ngay lập tức.
Giờ nghĩ lại, chắc chắn là do vị thiếu gia này ra tay.
“Anh Tuần, đừng nói như vậy, chú c.h.ó Ngao nhà anh còn đẹp hơn hắn nhiều.”
“Tôi làm chứng, hơn nữa, chú c.h.ó đó còn giá trị hơn hắn gấp bội.”
Một trong những người bạn của Chúc Tuần Nhiên lững thững bước tới, nhanh chóng thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Cửa thang máy đã mở, nhưng không ai dám bước vào.
“Thế nào, muốn đánh nhau à?” Cố Nhàn lạnh lùng lên tiếng.
“Không, không, không,” Chúc Tuần Nhiên sửa lời, “Đánh nhau là phải có người của cả hai bên, còn tôi, một mình cũng đủ nghiền nát cậu.”
Tôi tin rằng Chúc Tuần Nhiên không phải đang hù dọa.
Vì vậy, tôi lịch sự nhường đường.
“Bạn học Chúc, mời cậu vào trước.”
Cố Nhàn: “…”
“Thôi được rồi, mọi người đều là bạn học cả, đều là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi.” Thẩm Đường sợ hãi, vội đẩy Cố Nhàn vào lối cầu thang bộ.
Cô ấy còn không quên nháy mắt với tôi: “Ôn Kiều, cậu đừng bướng nữa, đừng quên mục đích tối nay chúng ta đến đây là gì!”
Tôi thực sự muốn tát cho cô ấy một cái.
Kiếp trước, dưới sự xúi giục của Thẩm Đường, tôi đã tỏ tình với Cố Nhàn và bị từ chối trước mặt mọi người.
Hắn nắm tay Thẩm Đường công khai mối quan hệ của họ, và tôi bị gắn mác tiểu tam.
Chỉ sau một đêm, từ một hoa khôi được mọi người ngưỡng mộ, tôi rơi xuống vực thẳm, trở thành trò cười và mục tiêu của những lời mỉa mai.
Sau đó, tôi mắc chứng trầm cảm và phải bỏ học.
Trong thời gian tôi bị bệnh, tôi thường nhận được những lá thư không có tên người gửi, động viên tôi.
Nét chữ rất ngay ngắn, chỉ vỏn vẹn vài dòng: “Cố lên, sẽ luôn có người bên cạnh bạn.”
Mỗi bức thư đều đi kèm với một cành hoa cát cánh xanh.
Cho đến khi tôi gặp t.a.i n.ạ.n xe và q.u.a đ.ờ.i, tôi mới biết, những bức thư và hoa đó đều là của Chúc Tuần Nhiên.
Người mà trước đây tôi từng để ý đến, mỗi lần gặp tôi đều đỏ mặt.
…
Nghĩ đến những chuyện kiếp trước, cảm xúc của tôi trào dâng, đôi vai khẽ run rẩy.
Chúc Tuần Nhiên dường như cảm nhận được sự bất thường của tôi, hắn chần chừ gọi tên tôi: “Ôn Kiều?”
Giọng nói nghe có vẻ bình thường, nhưng tôi lại nghe ra một sự dịu dàng chưa từng có.
“Ừ.” Tôi lấy lại bình tĩnh.
“Thang máy đến rồi.”
Tôi gật đầu, ngay lập tức bước vào thang máy.
“Cẩn thận!” Tôi không để ý thấy cửa thang máy đang đóng lại, Chúc Tuần Nhiên nhanh chóng lao lên, đưa tay ra ngăn cửa lại giúp tôi.
“Wow~” Một người bên cạnh không khỏi thốt lên kinh ngạc.
Tôi ngã vào vòng tay của hắn, và ngay khoảnh khắc ấy, tôi nghe rõ nhịp tim mình đập nhanh hơn.
Tay của hắn vẫn còn đặt trên khung cửa, hắn nghiêng người đối diện tôi, lông mày khẽ nhíu lại, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng.
Tôi không khỏi thầm nghĩ, sao có người suốt ngày ra sân bóng, mưa gió đánh nhau mà da vẫn trắng mịn đến vậy?
Trong lúc tâm trí tôi đang bay bổng, chúng tôi đã đến sảnh tầng thượng.
Những người bạn đến sớm đã bật nhạc to đến chói tai, nhưng khi thấy gương mặt lạnh lùng của Chúc Tuần Nhiên, họ đều im lặng vặn nhỏ âm lượng.
Thực ra tôi nghĩ Chúc Tuần Nhiên không phải đang buồn, chỉ là khi không biểu cảm, trông hắn vẫn rất đáng sợ.
“Ôn Kiều, qua đây ngồi.” Thẩm Đường vẫy tay, mời tôi đến ngồi cùng họ.
Cố Nhàn cũng nhìn thẳng vào tôi. Trước đây, chỉ cần hắn nhìn tôi, tôi sẽ ngay lập tức tiến về phía hắn.
Nhưng giờ thì khác rồi.
Chúc Tuần Nhiên và đám bạn của hắn ngồi đâu, tôi sẽ ngồi đó.
Hai cậu bạn của hắn có vẻ hơi ngỡ ngàng và vui sướng.
“Hôm nay là ngày gì vậy? Đại hoa khôi lại ngồi với tụi mình!”
“Mấy ông bên kia chắc ghen tị c.h.ế.t mất!”
Chúc Tuần Nhiên khẽ giật khóe miệng, hắn nén cười rồi đập một cái vào đầu cậu bạn: “Có con gái ở đây, đừng nói bậy.”
Tự dưng tôi lại thấy “học sinh hư” nổi tiếng khắp trường này cũng khá dễ thương.
Chúng tôi cứ ngồi tụ tập theo nhóm như vậy, trong khi Thẩm Đường liên tục ra hiệu bằng ánh mắt, nhưng tôi giả vờ như không thấy.
Cuối cùng, cô ấy không thể nhịn được nữa.
“Ôn Kiều, chẳng phải cậu nói tối nay có chuyện muốn nói với Cố Nhàn sao?”
Giọng cô ấy cao lên tám tông, khiến các bạn học khác đều tò mò quay lại nhìn.
“Ôn Kiều, đừng để lại tiếc nuối, những lời cậu giấu kín bao năm muốn nói với Cố Nhàn, hãy nói hết ra trong tối nay đi. Mình cũng muốn biết lắm.”