Chú Không Thích "Gặm" Cái Này À

Chương 2: Chạm vào điểm đáng yêu



Ngoài cửa, nhân viên chuyển phát nhanh đưa thùng giấy cho Tạ Cảnh.

“Là anh Giản Minh Chu đúng không? Phiền anh ký nhận.”

Tạ Cảnh cụp mắt nhìn thùng giấy trong tay: Hộp không lớn, nhưng nặng trĩu. Không phải đồ của cậu.

“Tôi……” Vừa mở miệng, một bàn tay thon dài cân xứng đột nhiên từ phía sau vươn ra, túm lấy cổ tay cậu.

“Chờ một chút, là của tôi!”

Tạ Cảnh quay đầu, đối diện với gương mặt đang ngước lên của Giản Minh Chu.

Mái tóc mềm mại có chút lộn xộn, hơi thở vẫn còn hổn hển, bàn tay đặt trên cổ tay cậu còn trắng hơn cậu một chút. Bởi vì dùng sức nên mu bàn tay nổi lên gân xanh mờ mờ.

Trái tim Giản Minh Chu lúc này vẫn còn đập thình thịch.

Nhưng anh vẫn phải cố gắng duy trì dáng vẻ tự nhiên, như thể chỉ tuỳ ý mặc lại quần áo, bước đi thong thả như dạo trong sân vắng tới đây để lấy chuyển phát nhanh.

Người trước mặt dường như trầm ngâm một lát, “Chú nhỏ.”

Giản Minh Chu liếc nhìn thông tin trên thùng giấy: [ Sách ]

…… Vẫn may, không có từ nào không nên xuất hiện.

Anh thở phào nhẹ nhóm, “Ừm, để tôi ký nhận.”

Anh nhận lấy cây bút từ tay nhân viên chuyển phát vẫn còn ở bên ngoài để ký tên lên trên, sau đó quay đầu nhận lấy thùng giấy Tạ Cảnh đang ôm,

“Đưa tôi là được.”

Tạ Cảnh ngoan ngoãn đưa qua, giọng nói không nhanh không chậm khá là khéo hiểu lòng người, “Chú nhỏ, thật ra chú không cần phải vội như vậy đâu. Cháu cũng sẽ không tùy tiện mở bưu phẩm chuyển phát nhanh của chú.”

Giản Minh Chu, “……”

Giản Minh Chu, “… Vì là sách của bạn tôi gửi tạm ở đây, tôi sợ cậu mở nhầm nên —— Oái!”

Hai tay đột nhiên nặng trĩu.

Anh gần như nghiêng người về phía trước, ngay sau đó, một đôi tay bao bọc mu bàn tay anh. Nhiệt độ cơ thể hơi cao vững vàng đỡ được anh, tiếp đó hộp sách được nhấc lên.

“Vẫn nên để cháu đi.” Tạ Cảnh cong môi, nhận lấy thùng giấy, xoay người đi vào nhà,

“Không cần khách sáo, đây là điều trâu ngựa nên làm.”

Giản Minh Chu, “…………”

Anh trở tay đóng cửa lại, rầm! Nhốt vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ của nhân viên chuyển phát ở trong khe cửa.

Bên trong nhà, Tạ Cảnh bê thùng giấy đi đằng trước.

Tấm lưng rộng lớn căng chặt lộ ra dưới lớp áo phông, phía trên cổ áo lộ một phần gáy anh tuấn.

Giản Minh Chu nhìn cậu.

—— Vẻ ngoài nổi bật, dáng người lại đẹp. Gia cảnh khá giả mà không kiêu căng, còn biết nói đùa.

Anh thuận miệng hỏi, “Tiểu Cảnh, có bạn gái không?”

“Hả? Không có.”

Giản Minh Chu chớp chớp mi.

Người phía trước dừng lại, ngay trước cửa phòng sách, Tạ Cảnh quay đầu hỏi, “Sao thế?”

“Không có gì, chỉ cảm thấy chắc cậu rất được chào đón.”

“Ồ… Bởi vì cháu không hứng thú.” Tạ Cảnh tuỳ tiện đáp lại, sau đó đổi chủ đề, “Đúng rồi, để sách ở đâu ——”

Cậu ra hiệu phía trước, “Cấm địa?”

Giản Minh Chu, “………” Đã bê hộ đến cửa phòng sách rồi, sao anh có thể không biết xấu hổ không cho cậu vào nữa.

Anh duỗi tay mở cửa phòng sách ra, “Mời.”

Tạ Cảnh hơi nhướng mày, ôm hộp sách vào.

Thật ra trong phòng sách đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, thoạt nhìn rộng rãi sáng sủa, không có thứ gì phải làm mờ —— Quả thực sạch sẽ đến mức giấu đầu hở đuôi.

Giản Minh Chu liếc nhìn gầm ghế sofa, vách tường trong tủ sách, khe hở ngăn kéo……

Trong lòng anh hơi khẩn trương, giải thích, “Bởi vì là nơi tôi làm việc, nên……”

“Vâng.” Người trước mặt bình tĩnh trả lời.

Giản Minh Chu nhìn sang, chỉ thấy Tạ Cảnh cười thản nhiên như thường lệ, đặt hộp sách xuống, không tiếp tục nghiên cứu đến cùng.

Dọn sách xong, lại quay lại phòng tắm một lần nữa.

Giản Minh Chu như thể vừa lịch xong một kiếp, anh quay đầu thấy điện thoại trên bồn rửa mặt vẫn đang hiện tin nhắn gửi đến.

【 Chủ biên 】: Hửm, người đâu rồi?

【 Chủ biên 】: Vui đến mức không nói nên lời à? ^0^

“………”

Anh trở tay đổi biệt danh thành 【 Thiên Lôi 】.

【 Minh Chu 】: Vâng, thậm chí đầu óc trống rỗng luôn ^_^

【 Thiên Lôi 】: Tôi biết mà. [ Hiểu rõ đẩy mắt kính ] Thứ hai nhớ tới công ty họp định kỳ nhé.

Ha ha. Quả nhiên biệt danh mới rất hợp với chủ biên.

Giản Minh Chu tắt điện thoại, nội tâm chết lặng mở nước tắm.

……

Ngày hôm sau chính là thứ hai.

Nơi Giản Minh Chu làm việc là phòng truyện tranh đam mỹ của công ty xuất bản ấn phẩm văn học giải trí lớn nhất trong ngành.

Phần lớn thời gian anh đều có thể làm việc tại nhà, chỉ khi nào cần thiết mới phải đến trình diện ——

Ví dụ như cuộc họp thường kỳ mỗi tuần một lần.

Khi Giản Minh Chu ra ngoài, Tạ Cảnh đã đi rồi.

Anh thấy thời gian không còn sớm, vội gọi xe đến công ty.

Ban biên tập ở trong toà nhà trụ sở công ty, lúc Giản Minh Chu đến thì cuộc họp thường kỳ vừa mới bắt đầu.

Trong bộ phận có tổng cộng mười người, cơ bản đều đã đến đông đủ. Anh là phó biên, người ngồi đằng trước chính là chủ biên Hạ Diệp.

Vừa vào phòng họp, anh lập tức nhận được một làn sóng chào hỏi:

“A, phó biên tới rồi!”

“Anh Minh Chu, mang cho anh một miếng bánh ngọt, để ở trên bàn nha ~”

“Anh đã đọc tác phẩm mới của thầy Miêu Vĩ chưa!”

Âm thanh ríu rít trò chuyện không ngừng vang lên bên tai, phòng họp phút chốc tràn ngập trong bầu không khí vui vẻ.

Mắt thấy tiếng cười nói vui vẻ sắp bay đến bộ phận bên cạnh.

Cuối cùng một giọng nói cắt ngang tiếng ồn ào, “Yên lặng!”

Chủ biên Hạ Diệp nhíu mày, đôi mắt tối sầm sau khung kính. Người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, tạm thời cũng được coi là một anh chàng đẹp trai, chỉ là khí thế khi nghiêm túc khiến người ta sợ hãi.

Anh quét mắt một vòng, “Xem đây là tiệc trà à?”

Nhóm biên tập viên lập tức im lặng.

Giản Minh Chu ngồi vào chỗ của mình trong bầu không khí yên tĩnh, hiểu rõ mà liếc nhìn chiếc cốc giữ nhiệt trong tầm tay Hạ Diệp, “Đá xay trên cà phê đang tan rồi kìa chủ biên.”

“……”

Hạ Diệp lập tức cúi đầu, “Sụt.”

Cuộc họp thường kỳ đơn giản là báo cáo công việc, báo cáo tiến độ của các tác phẩm mới, cộng với lập phương án kế hoạch cho một số hoạt động tiếp theo.

Cuộc họp thường kỳ kết thúc, mọi người rối rít giải tán.

Giản Minh Chu đứng dậy, đi ra khỏi phòng họp với chủ biên đang cầm ly cà phê đá xay.

Có lẽ vì cả hai đều là những nguyên lão đầu tiên tiến vào bộ phận này, thế nên họ có mối quan hệ cá nhân rất tốt. Bằng không Hạ Diệp cũng sẽ không cố ý giữ lại cho anh một bộ truyện tranh của tác giả anh yêu thích nhất.

…… Nghĩ đến bộ truyện tranh kia, Giản Minh Chu lại bắt đầu đau đầu:

Anh cũng không biết trên đời lại có thứ hạnh phúc không ngờ tới như vậy!

“Tiễn Thu*, trong khoảng thời gian này tạm thời không cần gửi truyện tranh đam mỹ đến cho bổn cung đâu.”

*Tên một nhân vật trong phim Hậu cung Chân Hoàn truyện

“Ai là Tiễn… Đợi đã, tại sao?”

Hạ Diệp lập tức phanh chân lại, khó tin quay đầu, đôi mắt sau khung kính cũng hơi mở to, “Mệt mỏi? Chán nản? Transit love?”

“……”

Giản Minh Chu cảm thấy vở diễn của anh còn nhiều hơn cả tiền lương.

“Có một đứa trẻ vào ở trong nhà.”

“Đứa trẻ bao lớn?”

“Rất lớn.”

“……” Hạ Diệp có chút thương hại vỗ vỗ vai anh, “Từ khi nào mà từ vựng trở nên thiếu hụt như thế?”

Giản Minh Chu:…………

Anh chân thành khoa tay múa chân, “Thật sự là “Rất lớn”.”

“Quên đi.” Hạ Diệp không muốn tìm tòi nghiên cứu rốt cuộc lớn thế nào với anh, vừa nói vừa đi dọc hành lang đến khu văn phòng, “Nhưng mà hai tháng này là kỳ nghỉ hè, sẽ tổ chức rất nhiều buổi triển lãm, cậu có thể đi xem.”

“Còn có một buổi triển lãm đặc biệt về đồng nhân, tập trung vào thầy trò, văn phòng, tình yêu cấm kỵ……”

Giản Minh Chu hít mạnh một hơi, ánh mắt lập loè: Au au au au au au!!!!!

Hạ Diệp bị ánh sáng trong mắt Giản Minh Chu làm cho nghẹn lời, “……”

Ngay sau đó anh lại từng bước dụ dỗ, “Quang minh chính đại gặm CP là phạm pháp à? Cậu không cần phải giấu giếm như vậy. Hơn nữa đây là ban biên tập truyện đam mỹ, dù cậu có thích đến mức hú hét lung tung cũng không có ai nói gì đâu.”

Gì mà hú hét lung tung chứ!

Giản Minh Chu rụt rè mím môi, “Ai mà lại ——”

“Áu áu áu!!” Phía trước đột nhiên vang lên tiếng kêu. Biên tập Tiểu Ngư đúng lúc lấy nước đi ngang qua, nhìn thấy hai người bọn họ lập tức ngượng ngùng chỉ tay, “Chủ biên và phó biên tụt lại phía sau nói cái gì đấy ~~~ Ghét quá đi à!”

Nói xong thì mang theo một tràng cười chạy đi, “Hí hí hí hí hí!”

Hạ Diệp, “………”

Giản Minh Chu, “………”

Hạ Diệp, “Cậu xem.”

Giản Minh Chu trịnh trọng nói, “Thụ giáo.”

Tan làm lúc sáu giờ chiều.

Hạ Diệp lấy xe, tiện đường đưa Giản Minh Chu về nhà.

Xe dừng dưới sảnh của khu chung cư, Giản Minh Chu vừa mới xuống xe, đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Tạ Cảnh đang đứng nói chuyện với ai đó ở phía trước cách đó không xa.

Ba lô đeo một bên vai, vẫn là dáng vẻ tuỳ ý, hờ hững như cũ. Xung quanh cậu còn có một vài người bạn đồng trang lứa, chắc đều là bạn cùng lớp tập huấn, tiện đường về nhà.

Mấy người đang nói chuyện về cái gì đó.

Nhưng Giản Minh Chu cứ cảm thấy ánh mắt Tạ Cảnh đang lơ đãng nhìn xung quanh.

Giây tiếp theo, ánh mắt lơ đễnh rơi vào trên người anh. Tạ Cảnh hơi nhướng mày, vẫy vẫy tay với anh, “Chú nhỏ.”

Đám nam sinh đang nói chuyện phía trước đều dừng lại, nhìn qua đây.

Hạ Diệp ở đằng sau còn chưa đi, thấy thế kéo cửa kính xe xuống thò đầu ra, bình phẩm, “Rất lớn…… Minh Chu, đây đứa trẻ sống ở nhà cậu à?”

Giản Minh Chu quay đầu, “Ừ.”

Nhìn đi, thấy anh miểu tả trực quan chưa.

Hạ Diệp, “……”

Cách đó năm sáu mét, cuộc trò chuyện của hai người vang lên rất rõ ràng.

Ánh mắt Tạ Cảnh lướt qua Giản Minh Chu nhìn về phía Hạ Diệp, dừng lại hai giây, thong dong gật đầu, “Chào anh.”

Hạ Diệp vẫy vẫy tay, nói tạm biệt với Giản Minh Chu rồi rời đi.

Đợi người đi rồi, Giản Minh Chu đón nhận những ánh mắt tò mò, đi đến trước mặt Tạ Cảnh, “Đang nói chuyện với bạn bè à?”

“Vâng.” Tạ Cảnh nói với những người bên cạnh, “Chú nhỏ của tôi.”

“Chú…… Nhỏ?” Một nam sinh dùng ánh mắt sửng sốt nhìn chằm chằm vào Giản Minh Chu, rồi chuyển sang Tạ Cảnh, “Đẹp trai thế? Hơn nữa nhìn còn trẻ như vậy…… Kêu chú thế nào được chứ?”

Nói thật là Giản Minh Chu cũng đang âm thầm battle về chuyện vai vế.

“Tôi là Minh Chu, các cậu gọi tôi là anh cũng được.”

“Ồ, chào anh Minh Chu!”

Mấy người gọi “Anh”, trong đó có một nam sinh tóc cạo ngắn bỗng nhiên chọc một nam sinh tóc vàng bên cạnh, “Gọi thuận miệng thế, sao không thấy cậu gọi tôi là “Anh”?”

Tim Giản Minh Chu phút chốc nhập nhanh, chậm rãi quay đầu liếc nhìn.

Nam sinh tóc vàng, “Sao phải gọi là anh?”

Nam sinh tóc ngắn ghìm chặt cậu, “Mau, mau gọi một tiếng.”

Nam sinh tóc vàng cười ha ha, “Thần kinh!”

“Ha ha, ha ha ha ha……”

“……”

Yết hầu Giản Minh Chu giật giật, quay đầu đi:… Đáng yêu quá!

“Chú nhỏ?” Một giọng nói vang lên bên cạnh.

Anh nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, “Gì thế?”

Tạ Cảnh nghiêng đầu nhìn về phía cổ anh, “Thấy không khoẻ sao? Chỗ này của chú,” Ngón tay cậu cách khoảng không chỉ chỉ, “Có hơi đỏ.”

Tiếng cười hi hi ha ha trước mặt dừng lại, cả đám nam sinh đều quay đầu nhìn Giản Minh Chu.

Giản Minh Chu thầm nói thất sách, nâng mu bàn tay lên che đi chỗ đỏ trên cổ, “Tôi không thường xuyên ra ngoài nên mới bị đỏ vì phơi nắng.”

Nam sinh tóc vàng tò mò nhìn anh, nhỏ giọng nói, “Công chúa hạt đậu…” Cánh tay bị nam sinh tóc ngắn huých một cái, cậu nhanh chóng chữa lại, “…… Hoàng tử.”

Giản Minh Chu, “……” Cảm ơn, rất phong nhã.

Tạ Cảnh xem trò hề xong, cuối cùng mở miệng, “Chúng tôi về trước đây.”

“Ồ, Bye bye.”

Khi họ đang nói lời tạm biệt, nam sinh tóc ngắn bỗng nhiên gọi Giản Minh Chu một tiếng. Cậu khoác vai nam sinh tóc vàng cười hì hì nói,

“Anh Minh Chu, lần sau chúng em ra ngoài chơi, anh cũng đi cùng nhé?”

Giản Minh Chu lập tức đáp lại, “Được.”

“……” Tạ Cảnh đứng bên cạnh liếc nhìn anh.

“Quyết định rồi nha, bye bye!” Đám nam sinh ào ào giải tán.

Giản Minh Chu và Tạ Cảnh cùng nhau đi bộ về khu chung cư.

Đi được một lúc, Giản Minh Chu vẫn còn đang đắm chìm trong cảnh tượng vừa rồi chưa thể hoàn hồn. Mãi đến khi gần đến cửa nhà, anh mới phát hiện hai người cả một đoạn đường đều không nói lời nào.

…… Có vẻ giống như ghép nhóm về nhà.

Nhưng Tạ Cảnh cũng không phải kiểu người chủ động hỏi han.

Giản Minh Chu đang định nói gì đó, thì nghe thấy Tạ Cảnh ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng, “Chú nhỏ, chú có vẻ cảm thấy hứng thú với bạn bè của cháu hơn cháu nhiều nhỉ?”

Giản Minh Chu phản ứng lại trong một giây, nháy mắt im bặt.

Không, bởi vì cậu chỉ có một mình, còn bọn họ là hai mình.

Anh chỉ bị chạm vào điểm đáng yêu thôi.

Anh mím môi:…… Moá! Phải trả lời thế nào đây?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.