Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 13



Tô Bối và Tô Tiểu Bảo ngày đầu tiên đến trường, bác Phúc tỏ ra còn căng thẳng hơn chúng.

“Tiểu Bảo, Tiểu Bối, đây là thẻ cơm của trường học, đến trưa các cháu phải ăn uống đầy đủ, căng-tin trường học nếu như nấu đồ ăn không ngon thì cứ nói với bác Phúc, ông sẽ cho người đem cơm ở nhà tới cho các cháu.

“Còn nữa, các cháu cầm lấy hai chiếc điện thoại di động này, mấy số điện thoại quan trọng đều lưu ở trong này rồi.”

“Số điện thoại của vệ sĩ cũng có ở trong này, lát nữa trong nhà sẽ sắp xếp xe đưa các cháu tới trường, mấy vệ sĩ cũng sẽ đi theo, họ sẽ đợi các cháu ở bên ngoài trường, có chuyện gì các cháu kịp thời liên hệ với họ, đã biết chưa?”…

“Chúng cháu biết rồi ạ, bác Phúc.” Nghe bác Phúc dặn dò, Tô Bối ngoan ngoãn gật đầu.

“Vậy thì tốt, nếu như đến trường mới mà bị bắt nạt thì đừng sợ, nhất định phải nói với người lớn.”

Bác Phúc nhìn hai đứa trẻ một cái, trong lòng khó giấu nổi sự lo lắng.

Tô Bối và Tô Tiểu Bảo mặc bộ đồ mà bác Phúc dặn dò người đặc biệt đưa tới từ mấy ngày trước.

Trong số hành lý trước đó mà hai chị em đem tới, chỉ có mấy chiếc áo thun dùng để quảng cáo, nhìn thôi cũng khiến người ta thấy đau lòng.

Hai ngày nay hai đứa trẻ ở trong nhà được chăm sóc tốt hơn một chút.

Khuôn mặt gầy gò của Tô Bối đã có da có thịt hơn, cậu thiếu niên ở bên cạnh trông cũng phổng phao hơn được một chút, hình như thằng bé lại cao lên rồi.

Chỉ là, vẫn còn gầy quá.

Vẫn còn phải tẩm bổ nhiều thêm.

“Bác Phúc yên tâm đi, cháu sẽ ngoan ngoãn cùng với Tô Tiểu Bảo đến trường ạ.”

Ngược lại, Tô Bối liền mỉm cười trấn an bác Phúc mấy câu rồi mới kéo tay Tô Tiểu Bảo lên xe ngồi để đi đến trường trước ánh mắt còn đang lo lắng của ông lão này.

Sau khi đến trường, hai đứa trẻ đi đến chỗ của chủ nhiệm khối để báo danh, sau đó lại được chủ nhiệm lớp 8A7 dẫn đến văn phòng để tìm hiểu tình hình khái quát.

Cùng lúc này, còn chưa đợi hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo vào tới trong lớp, trong một group của lớp 8A7 đã thảo luận sôi nổi về chuyện của hai bạn học mới đến này.

“Châu Kỳ: Lớp chúng ta có hai bạn học mới đến đó.”

“Lưu Giai: Gần một nửa học kỳ đã sắp qua đi rồi, người mới đến? Thật hay giả vậy?”

“Châu Kỳ: Thật đấy, vừa rồi lúc tôi cùng Lí Giai đi ngang qua đó, vừa đúng lúc nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm lớp của chúng ta từ chỗ của chủ nhiệm khối dắt người đi rồi.”

“Dị Văn Quân: Cái gì thế, người mới đến là nam hay nữ? Học lực thế nào?”

“Lí Giai: Học giỏi hay dở thì tớ không biết, có điều nam vô cùng soái, nữ vô cùng xinh đẹp!”…

Lưu Giai ngồi ở một góc lớp học, lướt qua xem tin nhắn ở trong group này một lát, sau đó thu chiếc điện thoại di động của mình lại, rồi gọi mấy người Đỗ Nhất Minh ở xung quanh đó tụm lại: “Này, mấy cậu có đọc thấy mấy người Lí Giai nói gì ở trong nhóm không?”

Trân Tử An: “Đọc rồi, nghe nói bạn học mới rất xinh đẹp.”

Từ Dương Dương: “Ôi mẹ ơi, tớ đến phát sầu với nhan sắc của lũ con gái trong lớp mình, cuối cùng thì cũng có một cô em mới đến, mau giữ tớ lại, không thì tớ sắp ngồi không yên rồi.”

Lưu Giai: “Không yên cái đầu cậu ấy, mà sao bạn học mới mãi còn chưa đến thế nhỉ, cũng chẳng biết là có nhan sắc nổi bật như lời đồn không.”

“Cũng được phết.” Lúc này, Tạ Dân Hiên vốn còn đang nằm bò ra bàn ngủ nướng kia, uể oải nói một câu.

“Ế, Hiên ca anh tỉnh rồi.”

“Khoan đã, vừa rồi Hiên ca nói gì vậy? “Cũng được phết”?!” Mấy người phản ứng lại đột nhiên mắt mở tròn xoe, nhanh như chớp nhìn vê phía của Tạ Dân Hiên.

“Hiên ca ý anh là bạn học mới đến đó sao?”

“Hiên ca, anh từng gặp học sinh mới đó sao?”

“Có thể nói như vậy.” Không chỉ nhìn thấy rồi mà còn ngồi chung để làm bài kiểm tra định kỳ mỗi tháng một lần. Nhìn thấy Tạ Dân Hiên gật đầu, mắt mấy người này liền sáng lên.

Hiên ca của họ là người thế nào, hẳn là người mà ngay đến cả hoa khôi trường cậu cũng chẳng thèm để mắt đến, có thể khiến cho Hiên ca nói ra câu “cũng được phết” này, không phải là Tây Thi thì chính là Điêu Thuyền.

“Hì hì, Hiên ca Hiên ca, cô em mới đến kia thuộc kiểu mẫu nào, xinh đẹp động lòng người, mỏng manh dễ vỡ hay là sexy gợi cảm? Dáng có đẹp không?” Từ Dương Dương tiến đến trước mặt của Tạ Dân Hiên hỏi.

Cùng lúc đó liền nhận lại ánh mắt lạnh lùng của Tạ Dân Hiên.

“Từ Dương Dương, cậu có thể bớt thô thiển như vậy đi được không? Đỗ Nhất Minh ở bên cạnh đạp một cái vào ghế của Từ Dương Dương, nói.

“Cái gì mà thô thiển, còn cậu nữa, chẳng lẽ cậu không tò mò sao? À ừ, suýt nữa thì quên mất, trong lòng Nhất Minh huynh của chúng ta đã có bóng hồng để thương nhớ rồi, chỉ một lòng với nữ thần Nhân Nhân thôi.”

“Cậu thì hiểu cái gì, tớ đối với Nhân Nhân là sự tán thưởng, sự tán thưởng có hiểu không hả?”

“Không hiểu, có điều tớ biết, cậu chính là một tên máu M á (thích nhận đau đớn từ người tình), ha ha”…

Trong lúc mấy người đang trò chuyện rôm rả, thì Tạ Dân Hiên hình như lại làu bàu một câu “Tong teo như cọng giá đỗ…, sau đó lại nằm ườn ra bàn ngủ tiếp.

“Có phải vừa rồi Hiên ca vừa nói gì đó không?”

“Ảo giác chăng?”

Trong một group khác, một nhóm nữ sinh cũng đang bàn luận về chuyện này.

“Hình như đám người Lưu Giai đó nói, nữ sinh mới đến còn xinh hơn cả hoa khôi trường mình nữa.”

“Sao có thể chứ.”

“Tớ cảm thấy không thể nào, mặc dù đều là nữ sinh, thế nhưng tớ không hề ghen ty, đố ky một chút nào với hoa khôi trường, vì bạn ấy quá xinh đẹp, tớ chẳng đố ky nổi.”

“Đã là ngày thứ 12 không gặp được nữ thần Tâm Di rồi, nhớ quá.”

“Khương Manh Manh lại bắt đầu bệnh mê gái rồi, cơ mà hình như đã hai tuần rồi Tống Tâm Di chưa đến trường nhỉ? Không phải là cả học kỳ này sẽ không đến đấy chứ?”

“Tớ nghe người bên lớp 8A2 đó nói, hình như Tống Tâm Di đi tham gia một cuộc thi đàn piano quốc tế lớn lắm.”

“Trời ạ! Hâm mộ quá, người đẹp, giọng hay, thành tích lại giỏi, còn đa tài đa nghệ nữa!”

“Thế nên người ta mới là hoa khôi trường.”

“Vì vậy tớ mới cảm thấy không thể nào có người hơn được.”

“Đúng.”

“Tớ add thêm Lí Giai vào đây, nghe cậu ấy nói xem.”

“Lí Giai: Các cậu nói bạn học mới đó à? Bạn học mới đó rất xinh đẹp, nhưng mà thực ra tớ cũng chẳng chú ý nhìn cho lắm”

“Vậy cậu chú ý nhất tới điểm nào chứ?”

“Lí Giai: Là nam sinh mới tới đói”

“Đẹp trai lắm sao?”

“Hay là tướng mạo có gì đặc biệt?”

“Lí Giai: Đẹp trai, hơn nữa còn ngang hàng với Diệp Thiếu và Tạ Thần nữa cơ.”…

Đến tiết học thứ 2 thì Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đã được giáo viên chủ nhiệm dắt tới phòng học lớp 8a7.

Trước con mắt trong chờ của đám nam nhân, Tô Tiểu Bảo bước vào lớp trước một bước.

Nhìn thấy Tô Tiểu Bảo xuất hiện, đám nữ sinh khẽ reo lên.

Ngược lại đám người Lưu Giai, Đỗ Nhất Minh thì kinh ngạc há hốc mồm.

Đây chính là “cũng được phết” mà Hiên ca nói sao?

Quả thực là rất đẹp trai, nhưng mà vì sao lại là nam sinh chứ?

“Cây giá đỗ khô” mà Hiên ca nói, hóa ra là có ý này sao?

Mấy người nhao nhao đưa mắt về hướng của Tạ Dân Hiên còn đang ngủ kia. Trần Tử An ngồi cạnh bên Tạ Dân Hiên thì im lặng ngồi xê ra bên ngoài.

Họ đã chơi cùng Hiên ca một năm rưỡi rồi, lại không hề biết Hiên ca lại lại lại bị cong (bê đê)?I

Không lâu sau đó, Tô Bối cũng bước vào lớp học, lúc này mới xóa bỏ được “hiểu lầm” của mấy người đó với Tạ Dân Hiên.

Phía bên đó, chủ nhiệm lớp dẫn hai người Tô Bối vào lớp, nhìn thấy mấy học sinh ở phía dưới đang “hưng phấn” quá độ thì chau chau mày: “Gì mà ồn ào thế, trật tự! Lớp khác vẫn còn đang học nữa đấy!”

“Đây là hai bạn học mới đến, Tô Tiểu Bảo và Tô Bối, hy vọng cả lớp sẽ hòa đồng với nhau, giúp đỡ các bạn nhanh chóng làm quen với tập thể lớp chúng ta.

“Thưa cô, chúng em sẽ chăm sóc thật tốt cho bạn học mới ạ!” Không biết ai ở phía dưới reo to lên một tiếng, đổi lại là cái lườm của giáo viên chủ nhiệm.

“Được rồi, các em ngồi vào chỗ đi để bắt đầu bài học.” Giáo viên chủ nhiệm sắp xếp chỗ ngồi cho Tô Bối và Tô Tiểu Bảo.

Bạn cùng bàn của Tô Bối tên là Đổng Văn Kỳ, là một cô gái có tính cách thẳng thắn.

Sau khi đối phương chủ động kéo Tô Bối để nói chuyện vài câu, hai người rất nhanh đã trở nên thân thiết.

“Cậu nói, cậu và Tô Tiểu Bảo là chị em song sinh sao?”

“Ừm”

“Vì sao tướng mạo nhìn không giống nhau thế?”

“Thai song sinh một trai một gái vốn khác trứng.”

“Hóa ra là như vậy à…”

“Bạn học, bút của tớ lăn xuống dưới bàn của cậu rồi, phiên cậu tránh ra một chút. Một nữ sinh bước tới, làm gián đoạn cuộc nói chuyện của Tô Bối và Đổng Văn Kỳ.

Tô Bối ngẩng đầu lên nhìn người đến một cái, rồi cúi người xuống dưới gầm bàn để nhặt cây bút lên, đưa lại cho đối phương.

Nữ sinh đó nhìn chằm chằm Tô Bối mất một lúc, rồi mới nhận lấy cây bút từ trong tay của Tô Bối, không nói không rằng, quay đầu rời đi.

Tô Bối:…

Cô nàng có vẻ như cảm nhận được sự thiếu thân thiện từ trong đôi mắt của đối phương.

“Cậu đừng để ý đến cậu ta.” Đổng Văn Kỳ ngồi cùng bàn kéo kéo tay tô Bối, nói.

“Cô ấy muốn tự nhặt bút?” Tô Bối hoài nghỉ hỏi.

“Không phải”, Đổng Văn Kỳ nói xong, rồi lại nói thêm một câu “vừa rồi cái người tên Khương Manh Manh đó, là fan trung thành của hoa khôi trường ta.

“Cậu không biết đấy thôi, trước khi cậu và Tô Tiểu Bảo đến lớp, trong lớp đã có người nói học sinh mới đến còn xinh đẹp hơn cả hoa khôi trường, Khương Manh Manh thấy địa vị hoa khôi của nữ thần trong lòng mình bị uy hiếp, vì vậy mới không vui đó. Vừa rồi cậu ta cố ý lăn chiếc bút tới bên này, để tiện thăm do tình hình quân địch đó mà.”

Nghe thấy Đổng Văn Kỳ dùng đến mấy chữ “tình hình quân địch”, Tô Bối suýt chút nữa đã bật cười.

“Vậy có kết quả chưa? Ai xinh đẹp hơn?” Tô Bối hỏi một câu bông đùa.

“Một chín một mười, với lại phong cách không giống nhau, kỳ thực là không có cách nào để so sánh.”

Tống Tâm Di thuộc kiểu xinh đẹp động lòng người, kiểu mong manh dễ vỡ, còn Tô Bối lại xinh đẹp kiểu khá là cá tính.

Chỉ là Tô Bối gầy quá, Đổng Văn Kỳ cảm thấy nếu như cô nàng béo thêm một chút nữa, có lẽ sẽ còn xinh đẹp hơn, đến lúc đó chỉ xét về phương diện nhan sắc thôi, nói không chừng còn ăn đứt cả Tống Tâm Di nữa.

Có điều sở dĩ Tống Tâm Di có thể trở thành hoa khôi trường cũng không chỉ là dựa vào nhan sắc, người ta tốt tính, học giỏi, có tài, bao nhiêu yếu tố đó cộng lại mới có thể trở thành nữ thần của toàn trường.

Mặc dù Tô Bối rất xinh, thế nhưng chắc chắn là không uy hiếp được đến Tống Tâm Di.

Đổng Văn Kỳ chẳng hiểu Khương Manh Manh đó lo lắng điều gì.

“Không bàn nữa, thầy Lâm đến rồi, chúng ta cẩn thận một chút.” Nhìn thấy thầy giáo dạy môn đại số bước vào lớp, Đổng Kỳ đột nhiên rụt cổ lại, kéo kéo Tô Bối khẽ nói nhỏ.

“Thầy giáo Lâm rất đáng sợ.” nhìn vị thầy giáo trông rất hiền từ khoảng trên dưới 50 tuổi đang đứng ở trên bục giảng kia, Tô Bối liền hỏi.

“Không phải đáng sợ mà là biến thái.” Đổng Văn Kỳ miệng như cái máy phát thanh bắt đầu liến thoắng nói “Mình nói cho cậu nghe, thây Lâm đúng là cơn ác mộng của mấy đứa thuộc đẳng cấp như chúng mình đó.”

“Cậu nhìn Tạ Thần ở bên kia đi”, Đồng Văn Kỳ chỉ vào tên Tạ Dân Hiên đang gục đầu ngủ đó, nói “Như kiểu có thể thi đạt điểm cao như Tạ Thần đó, có làm gì thầy cũng kệ, chỉ chuyên nhắm vào mấy đứa có điểm dưới mức trung bình như bọn mình để hành hạ”.

Trong lúc nói, Đổng Văn Kỳ đã tự động quy luôn cả Tô Bối vào cùng đẳng cấp với họ.

Vừa xinh vừa giỏi giống như Tống Tâm Di quả thực rất hiếm, nói chung là, nữ sinh có tướng mạo xinh đẹp chưa chắc đã học giỏi.

Lúc đang nói, thầy giáo môn đại số này đã mở ra đề bài trên màn hình máy chiếu.

“Đề bài này, tôi sẽ tìm một người lên để giải.” Thầy Lâm nhìn lướt qua cả lớp một lượt.

“Lại bị hành hạ nữa rồi, tiêu rồi tiêu rồi, sao tớ lại cảm thấy như thầy Lâm đang nhìn về phía bên này thế.” Đổng Văn Kỳ căng thẳng nói.

Không phải mới ngày thứ hai đến lớp mà Tô Bối sẽ đón nhận được sự “quan tâm” này của thầy giáo Lâm đó chứ?

Đổng Văn Kỳ nhìn Tô Bối một cách đồng cảm, thế nhưng đến giây tiếp theo, lại nghe thấy giọng nói trầm mạnh của thầy Lâm cất lên, thầy nói “Bạn học mới đã đến rồi à, vậy thì Đổng Văn Kỳ lên giải đề này nào.”

Đổng Văn Kỳ giống như bị sét đánh ngang tai, đề bài này cô nàng không biết giải.

“Mau lên nào, mau giúp mình tìm xem trong sách có ví dụ mẫu cho đề này không” Đổng Văn Kỳ khẽ cầu cứu sự giúp đỡ của mấy người xung quanh, bẽn lẽn đứng lên một cách chậm chạp.

Tô Bối sau khi đọc hết đề bài trên đó một lượt, thu lại tầm nhìn, nhanh chóng viết ra đáp án lên trên quyển vở nháp.

Thời gian có hạn, Tô Bối chỉ viết ra ba công thức cần thiết và đáp án cuối cùng, mặc dù đơn giản một chút, thế nhưng xét theo tiêu chuẩn chấm điểm kiểm tra thì vẫn có thể có điểm.

Tô Bối xé tờ đáp án đó ra khỏi cuốn vở nháp, lén nhét vào tay của bạn cùng bàn mình.

Đổng Văn Kỳ nhìn thấy trang giấy nhỏ đó, trong lúc đi lên bục giảng, lén nhìn một cái.

Nhìn nội dung trên mảnh giấy đó, Đổng Văn Kỳ ngây ra, đây là thứ quỷ gì vậy, có chắc chắn nếu cô nàng nhắm mắt làm theo thứ trên này thì sẽ không phải đón nhận cơn bạo nộ của thầy Lâm không?

Không thì cô nàng tự mình viết ra trình tự giải đề này vậy.

Bởi vì Đồng Văn Kỳ thấy rằng, Tô Bối có khi còn học kém hơn cô.

Tiết học của môn đại số đáng sợ cuối cùng cũng kết thúc rồi. Trong giờ giải lao, lại có một nữ sinh ở lớp khác đến lớp 8a7.

Sau khi nữ sinh tìm quanh trong lớp một lượt, khóe miệng nhếch lên, rồi đi thẳng vào trong lớp.

Nữ sinh dừng lại tại chỗ mà Tô Tiểu Bảo đang ngồi, mỉm cười với Tô Tiểu Bảo.

“Bạn học, làm quen một chút đi, mình là Hoàng Nhân Nhân của lớp 8A3.”…


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.