Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 16



Tại trường học

Nhìn hai chị hai em bọn họ được một chiếc xe Mercedes – Maybach đưa đi, phía sau, đám người Lưu Giai cũng không rời đi mà bắt đàu bàn tán.

“Nhìn xem, xe nhà Tô Bối không phải dạng vừa nha, là phiên bản giới hạn đấy, còn có vệ sĩ theo sau nữa”. Lưu Giai vuốt cằm nói.

“Công nhận xe xịn thật. Cơ mà rốt cuộc bọn họ là con nhà ai? Để tớ về điều tra thử, thành phố B làm gì có gia tộc nào họ Tô.”

“Có khi là từ thành phố khác tới thành phố B? Hoặc là mới từ nước ngoài trở vê?”

“Không giống, cũng không nghe nói gần đây có gia tộc nào hoặc tập đoàn nào mới chuyển đến thành phố B.”

Có thể trở thành học sinh tại trường trung học Duy Minh, không phải dân nhà giàu cũng là con ông cháu cha.

Dù cho vẫn còn nhỏ, nhưng đám con đại gia này cũng hiểu biết chút ít đối với vài chuyện trong giới, ai là con nhà ai, bình thường mọi người không nói nhưng trong lòng đều ngầm hiểu hết.

Đương nhiên, vẫn còn có một trường hợp khác.

“Nhà giàu mới nổi chứ sao.” Trần Tử An xen vào một câu.

Có vài gia đình mới phất lên vì muốn chen chân vào giới thượng lưu, cũng sẽ bỏ ra một đống tiền để đưa con mình tới học †rường này.

Trân Tử An vừa dứt lời, đám người chung quanh lập tức quay lại nhìn hắn.

“Há, thiệt hay xạo, cậu nghe ai nói?” Đám người kia kinh ngạc hỏi.

Trong ngôi trường này, đám con nhà giàu mới nổi không được hoan nghênh chào đón.

Có điều mỗi người đều có địa vị nhất định trong giới thượng lưu này rồi, còn nhóm người nhà giàu mới nổi đó chắc chắn sẽ ra sức che giấu thân phận “nhà giàu mới nổi” của mình.

“Tớ nghe mấy đứa nữ sinh khác nói đó.”

“Thôi dẹp, mấy nhỏ đấy ngày nào cũng thích nhiều chuyện chém gió, lời mà tụi nó nói, cậu cũng tin sao?”

“Không phải vậy đâu. Chuyện này được lan truyền khắp trường rồi, ai ai cũng biết hết á.”

“Cái lùm mía, ai đồn? Không sợ nghiệp quật sao?”, Lưu Giai nói, nhìn về phía Đỗ Nhất Minh: “Chắc không phải là nữ thần Nhân Nhân, vì yêu sinh hận, do đó làm ra chuyện này?”

“Cút! Hoàng Nhân Nhân không phải loại người này, với lại, chuyện này cũng đâu phải xấu xa gì. Nếu không có lửa làm sao có khói, có khi nhà bọn Tô Bối thật sự là nhà giàu mới nổi thì sao?”

“Tớ vẫn cảm thấy chả giống vậy tí nào.”

“Giống hay không giống, cậu nói là được à? Vậy cậu thử nói xem có gia tộc nào họ Tô?”

Lưu Giai:…

Từ Dương Dương: “Có chút đạo lý.”

Trần Tử An: “Anh hùng sở kiến lược đồng.” (Ý là: Bố mày cũng nghĩ vậy đó.)

Tạ Dân Hiên: “Một đám ngu xuẩn.”

Liếc nhìn bốn người bên cạnh giống như những kẻ đần, Tạ Dân Hiên lười nhác cười một cái mặc kệ mấy người, rồi lên xe nhà mình rời đi.

Ngày hôm đó, người đàn ông đưa bọn Tô Bối đến kiểm tra đầu vào, cậu biết hắn ta là ai – Trần Đức, trợ lý riêng của Tần tiên sinh.

Đối với chuyện này, Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo, hai người trong cuộc này lại hoàn toàn chẳng biết gì.

Trong lúc đám người Từ Dương Dương tốn nước miếng bàn tán xôn xao cả buổi trước cổng trường, hai chị em Tô Bối đã đi thẳng một mạch về tới Cảnh Viên.

Tại thời điểm nhìn thấy Trần Đức đang ở trong biệt thự này, Tô Bối hơi kinh ngạc.

“Sao hôm nay chú Trần tới sớm vậy? Công việc thư thả hơn rồi sao? Hay là ba ba ở bên kia xảy ra chuyện gì?” Không loại bỏ khả năng cuối cùng, Tô Bối lập tức trở nên căng thẳng. “Tần tiên sinh ở bên kia không gặp chuyện gì cả, chú tới là muốn nói với các cháu, Tần tiên sinh khoảng 10 ngày nữa sẽ quay về.” – Trần Đức vừa cười vừa nói.

“Thật ạ?U”

Mặc dù không có thật sự mong chờ được gặp mặt Tần Thiệu đến mức đó, nhưng mà nghe được Tần Thiệu sắp trở về, Tô Bối quả thật rất vui.

“Nói thế nghĩa là chuyện bên kia ba đã giải quyết xong xuôi cả rồi ạ?”

“Đúng vậy, mọi phiền phức đều đã được giải quyết, giải quyết cho xong vài việc, ông chủ sẽ quay về.”

“Ba cháu vẫn khoẻ mạnh? Không gặp chuyện gì ngoài ý muốn? Cũng không có bị thương tích gì đúng không ạ?”

Trân Đức: “…”

Tại sao Tô Bối luôn cho rằng ba của cô chắc chắn có thể bị thương hoặc gặp chuyện ngoài ý muốn?

Trần Đức trong đầu thầm nghĩ nên tìm thời điểm thích hợp, cùng hai đứa trẻ này nói chuyện một chút: Thế giới này mặc dù không phải tuyệt đối an toàn, nhưng cũng không phải đáng sợ đến mức như hai chị em bọn họ tưởng tượng.

Chưa kể, ba của bọn họ, ông chủ Tần, là người mà không kẻ nào muốn dây vào.

Trần Đức xoa đầu Tô Bối: “Yên tâm đi, ông chủ vẫn ổn, không gặp chuyện gì ngoài ý muốn.”

“Hôm nay chú tới đây còn có chuyện khác muốn nói với các cháu.”

“Chuyện gì ạ?”

Tô Bối thấy Trần Đức đột ngột trở nên nghiêm túc hơn.

“Chuyện là thế này, mẹ đẻ của Tần tiên sinh vẫn còn sống. Thời gian trước, bà ấy ở nước ngoài, nhưng bây giờ muốn lập tức trở về vào tuần sau. Bà ấy sẽ ở lại đây với hai cháu một thời gian…” Trần Đức kể lại tình hình của bà nội cho chị em hai người bọn họ nghe.

Lo rằng hai chị em đối với “bà nội” này sẽ nảy sinh nhiều mong đợi lẫn kỳ vọng, Trần Đức còn nói quá lên một câu: “Ông chủ Tần cùng mẹ mình những năm qua không có qua lại nhiều, quan hệ của hai người cũng không quá hoà hợp.”

Nghe vậy, Tô Bối gật đầu.

Không cần Trần Đức phải nói khoa trương cả lên, Tô Bối thật ra hiểu rất rõ.

Trong tiểu thuyết có nhắc đến mẹ đẻ của Tần Thiệu.

Năm Tần Thiệu mới hơn mười tuổi, ba mẹ ly hôn. Mẹ Tần Thiệu cưới một ông đạo diễn nổi tiếng ở nước ngoài.

Sau đó bà ta đi nước ngoài, Tần Thiệu một mình ở lại trong nước đối mặt đủ chuyện, mẹ ông ấy cũng chưa từng một lần quan tâm.

Mãi cho đến khi bà ta bị ông chồng nước ngoài kia bạo hành gia đình, đuổi ra khỏi nhà, bà Tần mới nhớ ra mình còn có đứa con để dựa dẫm..

Sau khi biết được con trai mình là một người có máu mặt trong giới kinh doanh ở trong nước, bà ấy liền tìm tới Tần Thiệu.

Mẹ của Tần Thiệu cũng chẳng có yêu thương mấy gì Tần Thiệu, chẳng qua vì bà đã quen sống cuộc sống làm bà hoàng rồi. Bà mở công ty, đầu tư các hạng mục,… tất cả đều là nhờ Tần Thiệu ở sau cho tiền. Thế nên, mỗi năm đều quay về nước ở khoảng 17,18 ngày để đóng vai mẹ hiền dấu yêu thân thiết, gắn bó với con trai cưng.

Có trời mới biết Tần Thiệu không muốn diễn vai này cùng bà ta đến mức nào.

“Vậy chuyện này chú Trần muốn sắp xếp như thế nào ạ?” Tô Bối hỏi.

Nếu không có dự tính, Trần Đức sẽ không đặc biệt chạy đến đây để nói tin bà nội sắp quay về nước cho hai chị em cô biết.

“Hai chị em cũng chưa thân quen gì với bà nội, với cả hiện giờ Tần tiên sinh cũng không có ở đây. Nếu bây giờ bà ấy quay lại, tất cả cùng sống với nhau tại Cảnh Viên này cũng không ổn lắm. Hai cháu xem xem có muốn dọn đến thành phố khác ở tạm một thời gian không? Tần tiên sinh còn nhà ở thành phố khác.” Trần Đức cố gắng hết sức, khéo léo nói ra nỗi lo lắng của mình.

Nghe xong lời đề nghị của Trần Đức, Tô Bối chẳng nghi ngờ một chút nào.

Theo lời kể ở trong tiểu thuyết: Người mẹ ruột này của ông chủ Tần, tính tình khó ở lại chanh chua, tâm trạng lúc vui thì không sao, tâm trạng xấu liền thấy chẳng thứ gì vừa mắt mình.

Ông trùm vai phản diện trong tiểu thuyết kia còn cảm thấy đau đầu với bà mẹ này, do vậy Tô Bối cũng không nghĩ mình có thể sống hòa thuận với bà ta. Hỏi ý kiến hai chị em, sau đó Trần Đức về công ty sẽ tìm cơ hội đề nghị chuyện này với Tần tiên sinh.

Dù sao hai đứa bé đồng ý là một chuyện, còn sắp xếp mọi chuyện cụ thể ra sao thì phải đợi xem ý của ông chủ Tần như thế nào.

Khoảng thời gian này, Trần Đức quả thật mơ hồ cảm nhận được rằng thái độ của ông chủ Tần đối với hai đứa trẻ kia có chút thay đổi. Thế nên Trần Đức nghĩ việc để hai đứa trẻ này dọn ra ngoài trước, tránh bà chủ, ông chủ chắc sẽ không phản đối.

Nào nghĩ đến chuyện nghe xong ý kiến của Trần Đức, Tần Thiệu chỉ trả lời hai chữ: “Không cần.”

Kết thúc hội nghị tối nay, Tần Thiệu lập tức quay trở về.

Theo kế hoạch ban đầu ông chủ Tần sẽ ở lại thành phố S tầm 10 ngày. Một mặt theo dõi sát sao tình hình dược phẩm sắp được tung ra thị trường, mặt khác xử lý một chút đống phiền phức của Tống Ngạn Thành để lại.

Có điều, sau đó Tần tiên sinh thay đổi kế hoạch, từ ban đầu là 10 ngày thời gian thì đã rút ngắn lại còn 3 ngày mà thôi.

Thời gian trong mấy ngày này, giải quyết xong mấy chuyện quan trọng, ông chủ Tần chuẩn bị mở hội nghị vào tối nay, đem những chuyện còn lại bàn giao cho cấp dưới, để người phụ trách bên này hoàn thành nốt phần còn lại.

Còn ông chủ, nói không chừng thì đã quay về nhà rồi….

Hội nghị kết thúc đã là 2 giờ sáng.

Ngồi trên xe, trợ lý bên này thay Tần Thiệu sắp xếp xong xuôi lịch trình: “Ông chủ, chuyện bên kia tôi đã liên lạc sắp xếp ổn thoả, từ giờ đến 8h sáng mai có thể xuất phát bất cứ lúc nào. Ngài muốn quay về khách sạn nghỉ ngơi trước, hay vẫn muốn đi thẳng đến sân bay?”

“Đi thẳng đến sân bay.” Xoa nhẹ vầng trán có chút đau nhức, Tần Thiệu ra lệnh.

Bây giờ là 2 giờ, từ thành phố S bay đến thành phố B…

Có lẽ tâm 6 giờ là hắn vê đến nhà.

Ông chủ Tần từ từ nhắm mắt, dựa vào ghế thầm tính toán.

Đúng lúc này, tiếng xe chói tai phát ra từ phía Hồ Khiếu Nhi, khiến ông chủ Tần không vui.

Lúc này, chiếc xe kia đột nhiên nhào tới.

Bởi vì đột ngột tránh chiếc xe tải kia, tài xế không thể không cua gắt về phía tay phải. Thế mà ở bên tay trái lại có một chiếc xe tải khác lách qua, hướng về phía xe bọn họ mà lao tới.

“Ông chủ, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.” Ý thức được tình hình có chút bất thường, trợ lý vội vã nói.

Cùng lúc đó, những chiếc xe vệ sĩ đi theo sau ông chủ Tần cũng nhanh chóng chạy đến.

Ông chủ Tần mở mắt ra, nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo.

Chó cùng rứt giậu?…

“Ông chủ ——!”

Trợ lý kêu lên một tiếng sợ hãi, lời còn chưa dứt.

Một ánh đèn chói mắt loé lên, cùng với tiếng phanh phát ra cực lớn “Két ——”, chiếc xe tải từ dưới đụng tới….

Vài dòng dẫy đành đạch của tác giả:

Cảm ơn các tiểu thiên sứ vì đã gợi ý vài tên cho mấy đứa nhỏ, mấy tên đó hay lắm, tui sẽ chọn ra hai cái tên trong số đó nha. –

Cảm giác cảm ơn sự ủng hộ của mọi người – Văn Văn chương sau chính thức lên sóng, hi vọng mọi người có thể tiếp tục ủng hộ – Mỗi ngày đọc 5 chương sẽ có lì xì từ trên trời rơi xuống. –

– – Bắn tim –


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.