Cảnh Nhuế xoa xoa thái dương, có lẽ bởi vì cơ thể bị cảm mạo, sau khi uống thuốc xong, đầu càng thêm đau nhức nặng nề.
Vừa mới cúp điện thoại xong, cô lại nghe thấy ngoài cửa vang lên vài tiếng gõ cửa rất nhẹ.
“Vào đi.” Cảnh Nhuế lên tiếng.
Cửa không khóa, cô vừa lên tiếng xong, cửa lập tức bị đẩy ra.
Đúng như Cảnh Nhuế nghĩ, người đứng ngoài cửa là Bùi Du, trong tay cô ta cầm một đĩa hoa quả.
Có lẽ cô ta vừa mới tắm rửa sạch sẽ, tóc thả xõa, trên người mặc một bộ váy ngủ, cổ áo hơi mở rộng.
Bùi Du đi qua cửa, chậm rãi đi đến trước bàn làm việc: “Cô ăn chút hoa quả đi.”
Bởi vì bị nghẹt mũi nên Cảnh Nhuế cũng không ngửi được mùi nước hoa quyến rũ trên người Bùi Du, cô chỉ liếc nhìn cô ta một cái rồi tiếp tục cúi đầu làm việc, giọng nói khi nói chuyện mang theo giọng mũi nghẹt khàn khàn: “Tôi không ăn, cảm ơn.”
Đáy lòng Bùi Du mất mát, lúc này dường như cô đã lười không muốn liếc mắt nhìn mình một cái.
Cô ta thấy sắc mặt Cảnh Nhuế không tốt, thì tiến lại gần Cảnh Nhuế, tiếp tục cố chấp chủ động đơn phương đến gần, cô ta dịu dàng hỏi: “Cô bị đau đầu sao? Để tôi giúp cô xoa bóp.”
Bùi Du cong thắt lưng, cố ý ra vẻ không chút nào để ý cổ áo trễ xuống để lộ ra cảnh xuân trước ngực mình.
Cảnh Nhuế nhíu mày, kịp thời tránh né Bùi Du, cường ngạnh xốc lại tinh thần, mở miệng hỏi, không một câu dư thừa: “Cô muốn làm gì?”
Muốn làm cái gì sao, hành động nhỏ của Bùi Du đã rõ ràng như thế.
Cô ta nhìn chằm chằm Cảnh Nhuế, đáy mắt nhu tình như nước, hèn mọn nói: “Tôi muốn ngủ với cô.”
Năm đó Cảnh Nhuế nói nếu không tìm được đối tượng thích hợp thì hai người bọn họ sẽ ở bên nhau, Bùi Du lại chỉ coi như chuyện cười mà để trong lòng.
Cô ta đã hy vọng có một ngày Cảnh Nhuế vui chơi chán rồi, bắt đầu nghĩ muốn ổn đinh, cô sẽ vì mình mà dừng lại.
“Nếu cô tới thành phố L không phải vì công việc, thì cô không cần thiết phải ở lại đâu.” Cảnh Nhuế nhìn Bùi Du, ánh mắt và giọng điệu bình thản lạnh nhạt như cũ.
“Cảnh Nhuế…”
“Tôi không có cảm giác đối với cô, cũng không thích cô.” Lần này Cảnh Nhuế cho Bùi Du một câu trả lời thích đáng và rõ ràng nhất, cũng nghiêm túc nói: “Lúc trước nếu tôi khiến cô hiểu lầm cái gì, là lỗi của tôi, xin lỗi cô.”
“Xin lỗi sao?”
Một câu xin lỗi, nhẹ như mây gió lướt qua cuốn đi tất cả.
Sắc mặt Bùi Du cứng đờ, cô ta cười khổ một tiếng, làm sao cô ta có thể cảm thấy Cảnh Nhuế đối xử với cô ta tốt, coi cô ta là ngoại lệ được chứ? Là bởi vì những ám muội thật thật giả giả kia sao, Cảnh Nhuế rõ ràng cũng dây dưa không rõ với nhiều người phụ nữ khác như vậy.
Hóa ra, cô ta chỉ là một trong những người bình thường mà thôi.
Chỉ là cô ta không cam lòng.
Bùi Du nghĩ, trong đầu cũng nóng lên, đột nhiên hôn lên má Cảnh Nhuế, sau đó vòng tay ôm chặt cổ Cảnh Nhuế, gần như khẩn cầu nói: “Vậy cô thử cùng tôi xem, chỉ cần một đêm nay thôi…”
Không khí đột nhiên thay đổi.
Ngay lúc Bùi Du muốn tiếp tục cường hôn môi Cảnh Nhuế, ngay lập tức cô ta bị đẩy ra…
Cảnh Nhuế đứng lên, liếc nhìn cô ta: “Cô một vừa hai phải thôi, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi.”
Giọng nói không lớn không nhỏ nhưng lại lạnh đến mức giống như làm cho người ta rơi vào hầm băng.
Bùi Du hơi giương môi, không biết nói cái gì, người phụ nữ trước mắt này, lúc cô đối xử tốt với ai thì có thể khiến cho người đó hận không thể cả đời đều đi theo cô, nhưng nếu cô lạnh nhạt vô tình thì phải sánh ngang với gió tuyết khốc liệt giữa đêm đông.
“Cô có thể tùy tiện hôn môi, lên giường với người phụ nữ khác, vì sao không thể theo tôi một lần chứ?” Bùi Du nhất thời kích động gào lên, miệng nói ra những lời mà trong lòng cô ta không kịp suy nghĩ: “Tôi cũng có thể chơi đùa với cô, tôi cam tâm tình nguyện…”
Dù có đúng hay sai, hay có cố chấp đến đâu cũng không thể hơn thâm tình được.
“Đừng nói nữa.” Cảnh Nhuế cắt ngang lời cô ta, không muốn tiếp tục nghe những lời khác nữa, cô đã cố nén tức giận trong lòng, giây phút ngắn ngủi qua đi, bản thân đã bình tĩnh lại: “Cô xứng đáng gặp được người tốt hơn, chứ không phải loại người ‘tùy tiện’ như tôi.”
“Tôi… Ý của tôi không phải như vậy.” Bùi Du lo lắng, cố gắng giải thích, nhưng càng cố gắng thì lại càng nói năng lộn xộn: “Cô có thể thử thay đổi được không?”
Bùi Du muốn nói, cô ta có thể chờ.
Thay đổi sao? Nếu thật sự muốn vì một người nào đó mà thay đổi, thì cũng không cần phải cố ý thay đổi, bởi vì, không biết từ lúc nào không biết từ bao giờ cô đã bị thay đổi rồi.
Thậm chí ngay cả cô cũng không nhận ra, hóa ra, mình đã không còn giống như trước nữa.
“Có thể.” Cảnh Nhuế bình tĩnh nói: “Nhưng không phải vì cô.”
Đây là lời thật lòng.
Không biết có phải ảo giác không, lần này gặp lại Cảnh Nhuế, Bùi Du cảm thấy cô giống như trở thành một con người xa lạ.
Bùi Du nhớ tới lần đó Cảnh Nhuế gọi điện thoại dùng lời ngọt ngào để dỗ dành người phụ nữ kia, cô ta yên lặng một lát, sau đó nở một nụ cười châm biếm, không cam lòng nói: “Người phụ nữ kia có thể sao?”
Trong phòng làm việc lâm vào tĩnh lặng, Cảnh Nhuế cúi đầu sửa sang lại công văn trên mặt bàn, nghe thấy Bùi Du hỏi vậy, vốn dĩ cô cũng không muốn giải thích nhiều, nhưng sau đó vẫn ngẩng đầu lên, trả lời câu hỏi của đối phương: “Tôi yêu cô ấy.”
Nghe câu trả lời đó, tất cả hy vọng cuối cùng trong lòng Bùi Du đều như bị hút sạch.
Bùi Du cảm thấy mình đại khái là không đợi được nữa, trước kia mặc kệ Cảnh Nhuế đổi bao nhiêu bạn gái, cô ta cũng không có loại cảm giác như hiện tại này.
Cảnh Nhuế cầm công văn đi ra khỏi phòng làm việc, chỉ để lại một mình Bùi Du buồn bã chán nản ở trong phòng.
***
Đi vào thang máy, Trì Gia mới cảm thấy cả người mình được ấm áp hơn.
Mấy ngày đây, biên độ nhiệt giữa ngày và đêm khá lớn, không ít người xung quanh đã bị cảm mạo.
Trì Gia lại nhớ đến giọng nói của Cảnh Nhuế trong điện thoại, cô đã bị bệnh như vậy rồi mà vẫn còn tăng ca làm việc.
Trì Gia hút hút mũi, xoay người nhìn mình trong gương của thang máy, lúc này hai má nàng bị gió lạnh thổi đến đỏ ửng, nàng vươn tay vén lại mái tóc dài rối rung, thuận tiện lấy thỏi son môi trong túi xách ra, cẩn thận trang điểm lại.
Mím môi một chút, Trì Gia hài lòng cười cười.
Lúc này trong đầu nàng đều nghĩ nên cho hồ ly tinh niềm vui bất ngờ như thế nào, thấy cô sinh bệnh như vậy, đêm nay nàng vẫn nên dỗ dành cô thật tốt…
Nghĩ đến đây, Trì Gia nở nụ cười ngây ngô, không quá vài giây lại thấy thang máy đi đến tầng trệt, trong lòng lại sợ thang máy đi lên chậm.
Thật ra cũng chỉ chưa đến một phút đồng hồ, thang máy lên đến tầng nàng muốn đến.
Đứng ở trước cửa, Trì Gia không ấn chuông cửa, mà lấy di động ra gọi điện thoại cho Cảnh Nhuế trước.
Trì Gia thong thả đi đi lại lại trước cửa, nàng dán di động lên tai, cúi đầu cười cười, trong lòng còn đang tính toán, câu đầu tiên khi Cảnh Nhuế bắt máy, nàng sẽ làm nũng nói muốn cô, đêm nay… Buồn nôn chết nàng.
Nhưng mà đầu bên kia điện thoại chỉ “tút tút tút”, lại một hồi chuông vang lên.
Nhưng vẫn không có người bắt máy.
Trì Gia liên tiếp gọi hai cuộc điện thoại, vẫn không có người bắt máy, quả nhiên là kế hoạch không cản nổi biến hóa, cô nâng tay lên, ấn chuông cửa.
Bùi Du vừa đi ra khỏi phòng làm việc, đang chuẩn bị trở về phòng thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Cô ta chậm rãi đi ra mở cửa…
“Tại sao chị không nghe điện thoại của em…” Cửa vừa mở ra, Trì Gia gần như hét lên, oán giận nói, sau đó ngựa quen đường cũ đi vào trong phòng, nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy rõ người trước mặt…
Là một khuôn mặt phụ nữ xa lạ.
Phản ứng đầu tiên của Trì Gia là có lẽ mình đi nhầm phòng rồi, nhưng không đến một giây sau, nàng lập tức phản ứng lại, đây chính là nhà của bạn gái nàng, mà người phụ nữ xa lạ này đang mặc áo ngủ của bạn gái nàng.
Hai người đứng ở cửa, nhìn nhau.
Chuyện này là như thế nào?
Ở một phương diện nào đó, Trì Gia mẫn cảm hơn so với người bình thường…
Bùi Du theo bản năng túm cổ áo ngủ hơi mở rộng: “Cô là?”
Tuy cô ta hỏi như vậy nhưng thật sự trong lòng đã đoán được cô gái trước mắt này nhất định có quan hệ với Cảnh Nhuế.
Trì Gia lúc này thật sự tức giận, trái tim nhảy thùng thùng trong lòng ngực, nàng trực tiếp đẩy Bùi Du ra, giẫm giày cao gót vọt vào trong phòng vừa định phát tác, lại đụng phải Cảnh Nhuế vừa đi ra.
Cảnh Nhuế vừa tắm xong, tóc hơi ẩm buông xõa.
“Sao em lại tới đây?” Cảnh Nhuế ngoài ý muốn nhìn thấy Trì Gia, đúng là bởi vì lúc nãy cô đi vào phòng tắm cho nên mới không nghe điện thoại của Trì Gia.
Nhìn thấy một màn này trước mắt, Trì Gia trừng mắt nhìn Cảnh Nhuế vừa mới tắm rửa xong, đại não oanh một tiếng nổ tung, khó trách… Khó trách Cảnh Nhuế bảo mình đêm nay không cần tới đây.
“Đây là tăng ca mà chị nói sao…” Trì Gia chất vấn Cảnh Nhuế, giọng nói đã run rẩy, hốc mắt đỏ ửng.
Trùng hợp Cảnh Nhuế cũng mặc áo ngủ, hình ảnh lúc này, đôi ba câu nói khó có thể giải thích rõ ràng được.
“Em hiểu lầm rồi, cô ta là…” Cảnh Nhuế tiến lên mấy bước, vừa định giới thiệu Bùi Du.
“Em biết chị muốn nói cái gì rồi.” Trì Gia nổi giận cắt ngang lời Cảnh Nhuế, giọng nói nghèn nghẹn, nàng cười lạnh: “Chị muốn nói cô ta là bạn bình thường của chị đúng không?”
Trì Gia cắt ngang lời nói của Cảnh Nhuế, nàng cũng đã từng bị người khác cắm sừng không chỉ một lần, cho nên nàng mới không cần mặt mũi mà quấn quýt Cảnh Nhuế không ít lần cố ý nhấn mạnh chuyện không cho phép Cảnh Nhuế đi tìm phụ nữ khác.
Nếu không tất cả sẽ tan vỡ.
Trì Gia vốn đã không tìm được cảm giác an toàn ở trên người Cảnh Nhuế, khoảng thời gian nàng, nàng thật vất vả mới an tâm hơn một chút về mối quan hệ này, thế mà lại gặp tình huống đêm nay.
Giống như chuyện càng sợ hãi lại càng dễ xảy ra.
Thói quen vẫn là khó đổi, độ tín nhiệm của Trì Gia đối với Cảnh Nhuế ở mức tối thiểu, nàng vẫn cảm thấy mỗi lần cô nói gì đó đều có một vài lời là nói xạo, cảm thấy giang sơn dễ đổi, cảm thấy hôm nay Cảnh Nhuế có thể dỗ dành nàng vui vẻ thì ngày mai cô cũng thể dỗ dành người khác vui vẻ.
Mặc dù đã quyết định ở bên nhau, nhưng đáy lòng Trì Gia vẫn chưa chân chính tín nhiệm cô, trong lòng nàng đôi khi cũng có cảm giác bất an lung lay sắp đổ.
“Em bình tĩnh lại một chút, cô ta đi theo mẹ chị…”
Không chờ Cảnh Nhuế giải thích xong, Trì Gia đã tức giận đến mụ mị đầu óc, nàng vươn tay tát cho Cảnh Nhuế một bạt tai.
Cái tát không mạnh nhưng đủ làm tổn thương lòng người.
Một cái tát này, làm cho bầu không khí trong phòng nhất thời trầm tĩnh.
Cảnh Nhuế không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm Trì Gia.
Bình thường Cảnh Nhuế là một người kiêu ngạo cao cao tại thượng, người bên ngoài cho tới bây giờ cũng chưa từng dám lớn tiếng nói chuyện với cô, đương nhiên, Trì Gia là trường hợp đặc biệt.
“Cô làm cái gì!” Bùi Du tiến lên đẩy thật mạnh Trì Gia ra, quay đầu sờ sờ lên má Cảnh Nhuế, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ, có đau không?”
Nhìn hai người trước mặt thân mật như vậy, Trì Gia đứng tại chỗ khóc.
Cho Cảnh Nhuế một bạt tai, nàng cũng không thể hết tức giận được, hốc mắt ngược lại đỏ bừng, nước mắt trào ra, trong lòng rõ ràng có rất nhiều lời muốn mắng muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng hiện tại, nàng khó chịu đến mức nửa lời cũng không nói ra miệng.
Xoay người, Trì Gia cũng không quay đầu nhìn lại mà rời đi.
“Tiểu Gia…” Cảnh Nhuế chuẩn bị đuổi theo nàng.
Lúc này mẹ Cảnh nghe được tiếng động cũng từ trong phòng đi ra: “Làm sao thế này?”
Cảnh Nhuế chỉ quay đầu nói một câu với mẹ Cảnh: “Không có việc gì, con phải ra ngoài một lúc, lát nữa sẽ quay lại.”
“Ôi, con cũng phải mặc áo khoác vào chứ.”
Cảnh Nhuế chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, vội vàng đuổi theo, trùng hợp Trì Gia đã đi thang máy xuống lầu.
Đợi hơn mười giây, rốt cuộc cũng có một thang máy khác mở.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Mẹ Cảnh nhìn Bùi Du đứng ngẩn người tại chỗ thì hỏi.
Bùi Du cũng không trả lời, cô ta còn nhìn theo bóng lưng Cảnh Nhuế cuống quýt đuổi theo người kia, rõ ràng Cảnh Nhuế yêu cô gái kia rất nhiều, bị tát một cái tát vẫn có thể không do dự mà đuổi theo…
Vậy mà Cảnh Nhuế, Cảnh Nhuế thế mà lại có thể đặt cái tôi của mình xuống.
Trì Gia cúi đầu khóc đi ra khỏi thang máy.
Nàng tự oán trách mình sao lại có thể nhanh quên đến thế, trước kia nàng còn gặp phải không ít tra nam đó sao? Nàng đã từng nhắc nhở bản thân sau này phải cảnh giác cao độ, còn có cảm giác bất an không yên khi chấp nhận Cảnh Nhuế.
Bên ngoài, gió đêm lạnh thổi khiến cho nàng càng trở nên chật vật.
Nghĩ tới Cảnh Nhuế, nước mắt Trì Gia lại chảy ra.
Họ Cảnh kia thế mà lại dám nói những lời ngọt ngào như vậy, “Chị yêu em”; “Chị sẽ bảo vệ em”… nàng thế mà lại tin.
Trì Gia càng suy nghĩ lại càng bắt đầu hoài nghi mình có phải chỉ là một trong số rất đông những bạn gái của Cảnh tiểu thư hay không…
Phía sau có tiếng bước chân dồn dập.
“Trì Gia em đứng lại!” Cảnh Nhuế một đường chạy đuổi theo kịp Trì Gia, giữ chặt nàng lại, hơi thở gấp gáp.
“Đừng động vào em!” Trì Gia tránh khỏi tay Cảnh Nhuế, nhưng lúc này cảm xúc của nàng ổn định hơn so với lúc ở trên lầu rất nhiều, nhưng trong lòng vô cùng khó chịu, nàng mắng Cảnh Nhuế: “Còn có gì để nói chuyện, em không muốn nhìn thấy chị nữa.”
“Tiểu Gia…”
Hai người cứ vậy dây dưa không rõ một lúc.
Lúc hai người giằng co nhau, Cảnh Nhuế khản giọng cố gắng giải thích: “Cô ta đi theo giúp mẹ chị đến đây, mẹ chị vẫn còn đang ở trên lầu.”
Hai người đột nhiên yên lặng.
“Mẹ chị…” Trì Gia ngơ ngác: “Chẳng phải buổi chiều đi rồi sao?”
“Chị bị ốm nên tối nay bà ấy ở lại.” Cảnh Nhuế bị gió lạnh thổi run lên, cô cố gắng chịu đựng cơn đau đầu ập tới đến hoa mắt chóng mặt, tiếp tục giải thích: “Em không tin tưởng chị đến vậy sao?”
Cảnh Nhuế yếu ớt nói những lời này ra miệng, cô cũng hiểu được không tin tưởng cũng là điều bình thường.
Trong lòng cô rất rõ ràng từ trước đến nay cô không cho người khác cảm giác an toàn, nhưng cô hy vọng mình có thể làm cho Trì Gia cảm thấy an toàn khi ở bên cô.
“Em…”
“Em nếu không tin thì chúng ta có thể lên lầu cùng nhau giải thích rõ ràng, mẹ chị đang ở đó.
Thái độ quả quyết như chặt sắt của Cảnh Nhuế làm Trì Gia dao động: “Chị nói… thật sao.”
“Em lúc đó đang nổi giận, sẽ không có tâm trí để nghe chị nói hết.”
Thân thể cứng đờ hơn nửa ngày.
Trì Gia lúc này mới ý thức được vừa rồi bản thân quá xúc động, nàng uất ức mà khóc nói: “Hơn nửa đêm, cô ta ở nhà chị còn ăn mặc giống yêu tinh như thế, chị bảo em sao có thể không suy nghĩ linh tinh được…”
Nếu không phải do mẹ Cảnh, Cảnh Nhuế cũng sẽ không để Bùi Du ở qua đêm trong nhà cô, cũng không để cho đêm nay xảy ra hiểu lầm lớn như vậy.
“Đừng khóc.” Cảnh Nhuế lau nước mắt cho Trì Gia.
Trì Gia nhịn không được nức nở, cảm xúc theo đó cũng dần hòa hoãn lại
Tay cô rất lạnh.
Nhiệt độ ban đêm rất thấp, Trì Gia mặc áo khoác còn cảm thấy rất lạnh, mà lúc này Cảnh Nhuế chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, vai và chân đều lộ ra bên ngoài, cả người bị gió lạnh thổi đến mức nổi da gà, Trì Gia cúi đầu nhìn, quả nhiên, Cảnh Nhuế đang đi dép lê.
Chắc hẳn do vội vã đuổi theo nàng nên không kịp đổi giày.
Trong lòng đột nhiên ngũ vị tạp trần.
Trì Gia vội cởi áo khoác của mình, khoác lên người Cảnh Nhuế: “Chị mặc áo trước.”
Cơ thể được ấm hơn không ít, nhưng lúc nãy Cảnh Nhuế chạy ra ngoài bị gió lạnh thổi một hồi, cảm mạo càng thêm nghiêm trọng, mũi bị đặc nghẹt.
Cảnh Nhuế vươn tay từng chút một lau khô nước mắt trên mặt Trì Gia, thấy nàng bình tĩnh lại có thể nghe mình giải thích thì lúc này thần kinh căng thẳng mới được thả lỏng hơn một chút.
“Em đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Nghe Cảnh Nhuế nói chuyện bằng giọng mũi nghẹn đặc, cô còn đang bị ốm, sắc mặt tiều tụy, Trì Gia nhớ tới cái tát kia lúc ở trên lầu thì hối hận vô cùng, nhưng mà nhìn thấy một màn như thế, rất khó có người có thể không suy nghĩ lung tung được.
Trì Gia vươn tay, đau lòng xoa nửa bên mặt Cảnh Nhuế, nhất thời không nói nên lời.
Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm Trì Gia một lát, sau đó nghiêng người ôm nàng thật chặt vào lòng, không buông không bỏ.
Môi cô ghé đến bên tai Trì Gia, rũ mắt nhẹ giọng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Trì Gia, đời trước nhất định chị nợ em cho nên đời này em mới giày vò chị như thế.”.