Trì Gia ôm cổ Cảnh Nhuế: “Chỉ dâm đãng với chị thôi.”
Dứt lời, hai người lại nhìn nhau cười.
Một bên đấu võ mồm một bên tán tỉnh nhau, đại khái đây là một trong những tình thú đặc biệt của hai người.
Lòng bàn tay Cảnh Nhuế cách lớp quần áo mỏng manh, nhẹ nhàng xoa bóp vòng eo mảnh khảnh của Trì Gia, trêu chọc nàng, ánh mắt hai người dần tiến lại gần, không khí dần trở nên ám muội.
Trì Gia nhìn chăm chú đối phương, lúc này đối phương gần trong gang tấc khiến đầu óc nàng xoay chuyển nhưng vẫn cố gắng kìm nén, nàng bội phục Cảnh Nhuế, đã ốm như vậy rồi mà vẫn cợt nhả tán tỉnh như một con hồ ly tinh được, không biết sức lực ở đâu nữa.
“Sao đột nhiên đêm nay em lại đến đây thế?”
“Còn không phải là … lo lắng cho chị.” Bốn chữ cuối, Trì Gia ậm ờ nói qua.
“Cũng không nói với chị một tiếng.” Cảnh Nhuế bị nhiễm gió lạnh, lúc này giọng nói rõ ràng càng thêm mệt mỏi: “Lần sau nhất định phải nói cho chị biết trước nhé.”
Trì Gia rất nhạy cảm, nàng dẩu môi, ôi chao một tiếng rồi truy hỏi Cảnh Nhuế: “Thế nào, chị chột dạ sao? Sợ em đột nhiên đến kiểm tra sao?”
Cho dù chuyện đêm nay chỉ là hiểu lầm nhưng Trì Gia vẫn khó có thể chấp nhận được việc có một người phụ nữ khác ăn mặc như yêu tĩnh lắc lư trước mặt bạn gái của mình.
Hơn nữa, ở trong giấc mộng của nàng, Cảnh Nhuế từng có tiền sử gian dối.
Lòng tốt bị hiểu thành lòng lang dạ thú, giọng Cảnh Nhuế cao hơn vài phần, nói: “Hơn nửa đêm tự nhiên một mình em chạy tới đây, em cho rằng chị không lo lắng sao?”
Lời này làm Trì Gia nghẹn họng không nói được gì, về sau nàng vẫn nhỏ giọng lầu bầu một tiếng: “Có cái gì mà lo lắng chứ.”
Thật ra trong lòng nàng cũng hiểu, nàng không nói cho Cảnh Nhuế biết trước khi đến đây cũng là bởi vì sợ Cảnh Nhuế lo lắng, đến lúc đó lại kéo thân thể đang bị bệnh lái xe đi đón nàng.
Hai người vẫn luôn như vậy, rõ ràng luôn quan tâm, luôn suy nghĩ cho đối phương nhưng lại biến thành giống như đang cãi nhau vậy.
“Lo lắng cho vợ mình thì có gì là sai hả?”
Trì Gia hơi sửng sốt, khóe miệng không nhịn được cong lên, đột nhiên cảm thấy tiếng ‘vợ’ từ trong miệng hồ ly tinh ngọt ngào như kẹo đường, có lẽ vì đã gặp mặt phụ huynh, vốn dĩ ban đầu Trì Gia cũng không đặt nhiều hy vọng ở mối quan hệ của hai người, mà hiện giờ đã không còn giống như trước nữa.
“Em biết rồi, về sau nhất định sẽ nói với chị trước.”
Cảnh Nhuế thưởng cho Trì Gia một nụ hôn lên trán: “Thế này còn tạm được.”
“Chị không thoải mái ở chỗ nào?” Thấy sắc mặt Cảnh Nhuế tiều tụy, giọng Trì Gia cũng mềm nhẹ hơn.
Buối tối nay Cảnh Nhuế đang bị bệnh lại còn bị nàng giày vò một phen, nếu đổi ngược lại là Trì Gia, có lẽ nàng cũng không chịu nổi.
Mặc dù ngoài miệng Trì tiểu thư không nói được lời dễ nghe nhưng thật ra trong lòng nàng rất lo lắng cho đối phương.
“Vốn dĩ cũng sắp khỏi rồi, vừa nãy bị em giày vò đến choáng váng đầu óc, em mau xoa bóp đầu cho chị đi.” Cảnh Nhuế thấp giọng nói, cả người mềm nhũn như không xương ỷ lại trên người Trì Gia.
Cũng chỉ khi ở trước mặt Trì Gia, Cảnh Nhuế mới để lộ một dáng vẻ như vậy của mình.
“Được.” Trì Gia cười cười ôm lấy Cảnh Nhuế, mỗi lần nữ vương này làm nũng Trì Gia cũng không thể chống đỡ được.
Đêm khuya, hơn mười một giờ rưỡi.
Trì Gia cúi đầu nhìn hai bàn chân Cảnh Nhuế, nhớ ra lúc nãy cô vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo mình ngay cả quần áo và giày cũng không đổi, ban đêm ngoài trời gió rất lạnh mà cô lại ăn mặc phong phanh như giữa mùa hè.
Trong lòng ngoại trừ cảm động vẫn là cảm động.
Trì Gia nói rất nhiều, nhưng kết quả cuối cùng lại là không dám tin tưởng người quan tâm đến mình nhất.
“Chị chờ em một chút.” Trì Gia buông Cảnh Nhuế ra.
“Hả?” Cảnh Nhuế khó hiểu, chỉ thấy Trì Gia xoay người đi vào trong phòng tắm thì nghĩ là nàng muốn đi tắm rửa nhưng chỉ một lát sau lại thấy Trì Gia bưng một chậu nước ấm đi ra.
Trì Gia kéo Cảnh Nhuế ngồi xuống cạnh giường rồi ngồi xổm xuống, tay sờ sờ hai bàn chân Cảnh Nhuế, quả nhiên chân Cảnh Nhuế lạnh như băng.
“Chị ngâm chân nước ấm cho thoải mái.” Trì Gia xắn ống tay áo, cúi đầu nói.
Trì Gia không có thói quen chăm sóc người khác cho nên lúc làm việc này, tay chân nàng hơi lóng ngóng.
Cảnh Nhuế cúi đầu nhìn dáng vẻ Trì Gia vừa lóng ngóng lại nghiêm túc, một dòng nước ấm áp trào ra chảy dọc khắp thân thể, thấm vào tận tâm can.
Trì Gia nhúng tay vào nước để thử nhiệt độ trước, sau đó mới cẩn thận nâng chân Cảnh Nhuế ngâm vào trong chậu nước ấm.
Chân Cảnh Nhuế rất đẹp, khớp xương tinh tế, làn da trắng nhẵn nhụi, mắt các chân cũng đẹp hơn so với chân người bình thường.
“Nước có nóng lắm không?” Lúc Trì Gia ngẩng đầu lên thì phát hiện Cảnh Nhuế đang nhìn chằm chằm nàng, không rời mắt.
“Rất vừa vặn.” Cảnh Nhuế ngồi ở cạnh giường, chăm chú nhìn Trì Gia, trong lòng vừa ngọt ngào vừa ấm áp.
Hóa ra việc tầm thường nhất, ngược lại cũng biến thành việc lãng mạn nhất.
Ngâm nước ấm vài phút, chân cũng ấm hơn.
“Để chị tự lau.”
“Không cần, để em lau.” Trì Gia cũng không để ý, cầm lấy khăn lông cẩn thận lau khô chân cho Cảnh Nhuế, chính nàng cũng không biết mình còn có thể dịu dàng săn sóc như vậy nhưng bởi vì đối phương là Cảnh Nhuế, nàng nguyện ý làm những việc này.
Trì Gia nâng chân Cảnh Nhuế lên trên giường: “Chị đi ngủ trước đi, em đi tắm rửa trước.”
Cảnh Nhuế vòng tay ôm lấy cổ Trì Gia, không cho nàng rời đi, lại dùng ánh mắt quyến rũ nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Chị buông em ra.” Trong lòng Trì Gia lúc này cũng đã rục rịch.
“Không ngờ…” Cảnh Nhuế vẫn ôm chặt cổ Trì Gia, nếu không phải cô bị cảm mạo thì lúc này đã sớm ấn Trì tiểu thư dưới thân mà giày vò đến thở không nổi.
“Không ngờ cái gì?”
“Không ngờ em sẽ lo lắng cho vợ như vậy.”
Một câu lại một câu gọi vợ, da mặt Cảnh Nhuế cũng thật dày.
Trì Gia nhếch miệng nở một nụ cười đắc ý, thuận thế ôm thắt lưng Cảnh Nhuế, bắt đầu uốn éo không đứng đắn nói: “Chị có thể gặp được em thì đúng là vận cứt chó.”
“Được được được, em nói gì cũng đúng hết…” Cảnh Nhuế cười cười, cô vẫn nhịn không được hôn lên hai má Trì Gia, lưu luyến hôn một đường từ hai má đến khóe miệng, chỉ là cánh môi nhẹ nhàng lướt qua.
Lúc này biến thành trong lòng Trì Gia ngứa ngáy.
Bầu không khí lại trở nên ngọt ngào.
Ngửi được mùi thơm trên người Cảnh Nhuế, lại có đôi môi mềm mại câu dẫn, Trì Gia khép hờ hai mắt, cúi đầu, kiềm chế không được muốn hôn lên môi Cảnh Nhuế.
Cảnh Nhuế lại đúng lúc đẩy nàng ra…!thúc giục: “Mau đi tắm rửa đi.”
“…” Trì tiểu thư không vui, cuối cùng vẫn ghé mặt qua, không thèm nói đạo lý hung hăng hôn lên môi Cảnh Nhuế một cái, sau đó mới vừa lòng đứng dậy chuẩn bị đi tắm rửa.
Cảnh Nhuế ngồi trên giường, cười cười nhìn theo bóng dáng Trì Gia.
Trì Gia mở tủ quần áo tìm áo ngủ của mình, nàng cũng phát hiện ra mình để không ít quần áo ở chỗ Cảnh Nhuế, cuộc sống của hai người không biết từ lúc nào đã hòa vào nhau.
Mỗi lần tan làm, Trì Gia đều nghĩ tối nay có muốn đến chỗ Cảnh Nhuế hay không, hoặc là tối nay Cảnh Nhuế có đến chỗ nàng hay không.
Nàng rất thích Cảnh Nhuế ôm ngủ, mỗi lần chỉ có một mình nàng sẽ cảm thấy vắng vẻ.
Nhưng với tính cách của Trì Gia, có đánh chết nàng cũng sẽ không mở lời trước nói muốn dọn về ở chung với Cảnh Nhuế.
Trong phòng tắm, Trì Gia xoa sữa tắm lên người, một lát sau xoa một thân đầy bọt xà phòng, nàng hơi thất thần, nghĩ lại những chuyện xảy ra trong đêm nay.
Cảnh Nhuế đã công khai xu hướng tình dục, người trong nhà tự nhiên cũng thoải mái hơn, nhưng nàng thì sao? Trì Gia cũng không biết sau khi mẹ nàng biết được nàng yêu phụ nữ, trên mặt còn có thể cười được không…
Suy nghĩ lung tung một hồi lâu, Trì Gia tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Cảnh Nhuế nằm nghiêng trên giường, mắt nhắm lại, mới có mấy phút đồng hồ cô đã mơ màng ngủ rồi.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Trì Gia lại không cảm thấy rối loạn nữa, hiện tại nàng đang rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức trong thời gian ngắn ngủi nàng đã quên tính toán cho tương lai.
Trì Gia vén chăn lên, nhẹ tay nhẹ chân nằm xuống một bên giường, nằm yên không nhúc nhích nhìn sườn mặt Cảnh Nhuế nằm bên gối.
Khi ở bên Cảnh Nhuế, nàng rất hạnh phúc, nhưng bởi vì hai người đều là phụ nữ, loại hạnh phúc này lại giống như cảm giác khi đi trên một lớp băng mỏng.
Sợ một ngày nào đó nàng không còn giống mình nữa.
Ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp chiếu lên sườn mặt Cảnh Nhuế, lúc Cảnh Nhuế nhắm mắt lại, khuôn mặt dịu dàng hơn rất nhiều.
Trì Gia nhìn một lúc lâu, cuối cùng không kìm được lòng, tiến đến hôn lên khóe miệng Cảnh Nhuế, một chút vẫn không đủ, lại dán môi mình lên môi cô mà tiếp tục hôn.
Có lẽ bởi vì không dễ dàng mà đến được với nhau nên Trì Gia chưa bao giờ giống như bây giờ, trân trọng đoạn tình cảm này như vậy.
Lông mi Cảnh Nhuế khẽ run rẩy, cô chậm rãi mở mắt ra.
Vừa vặn bắt được ai đó đang hôn trộm mình.
“Chị…!Không ngủ sao?” Trì Gia lui thân mình về sau, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Cảnh Nhuế miễn cưỡng cười nói: “Chờ em cùng ngủ.”
“Đầu chị còn đau không?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Cảnh Nhuế nghiêng người mở hộc tử đầu giường lấy một chiếc chìa khóa đưa cho Trì Gia: “Em cầm lấy thứ này.”
“Cho em sao?” Trì Gia ngây ngốc hỏi lại.
“Đúng vậy.” Cảnh Nhuế véo mũi Trì Gia, học theo cách nói của nàng mà nói: “Thuận tiện cho em đột nhiên đến kiểm tra, đỡ cho em hoài nghi chị cất giấu phụ nữ khác ở nhà.”
Trì Gia cất chìa khóa, nhưng cái miệng thối vẫn không chịu buông tha: “Nhỡ đâu chị lại cất giấu phụ nữ khác ở bên ngoài thì sao?”
Cảnh Nhuế bất đắc dĩ cười cười, than thở một câu: “Có một mình em là đủ giày vò rồi, chị đâu còn tâm tư mà nhớ thương người khác nữa, em đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
“Em giày vò chị sao? Nếu nửa đêm em còn cất giấu phụ nữ ở trong nhà em, còn mặc áo ngủ của em, chị có tức giận không?” Vòng vo một lượt, Trì Gia lại quay lại vấn đề mà nàng vẫn còn xoắn xuýt không tha: “Cô ta còn sờ mặt chị nữa!”
“Vậy em muốn chị làm như thế nào, em mới có thể hết giận được?”
“Em…” Trì Gia không thể nói rõ, dù sao trong lòng nàng lúc này rất buồn bực, nàng đột nhiên xoay người đè lên người Cảnh Nhuế, cũng không nói lời nào, cúi đầu xuống cường hôn Cảnh Nhuế.
“Đừng nghịch nữa.” Cảnh Nhuế chống bả vai Trì Gia, không cho nàng tiếp tục làm càn: “Chị đang cảm mạo đấy…”
Trì Gia mới mặc kệ, nàng nắm lấy cổ tay Cảnh Nhuế, đặt ở một bên gối đầu, tiếp tục cúi đầu hôn cô.
Lòng chiếm hữu giống như dâng trào, khiến nàng cấp thiết cần được phát tiết.
Trì Gia lại nhớ tới rất nhiều lời đồn đại linh tĩnh, càng nghĩ lại càng dùng sức hôn, càng muốn chiếm được thật nhiều ấm áp từ trên người Cảnh Nhuế, làm cho chính mình cảm thụ được Cảnh Nhuế cũng yêu mình nhiều đến thế nào.
“Ừm…” Cảnh Nhuế rên rỉ một tiếng, cuối cùng không ngăn được Trì Gia tiến công, chỉ có thể nhắm mắt đáp lại nàng.
Được đáp lại, Trì Gia chậm rãi buông cổ tay Cảnh Nhuế ra, tay ôm chặt thân thể cô, môi mút cánh môi mềm mại của cô.
Hai người nằm ở trên giường ôm nhau, say sưa từng ly từng tý một hôn đối phương.
Lần này người không thở nổi là Cảnh Nhuế, cô nhìn khuôn mặt Trì Gia đỏ ửng, ngực phập phồng thì khẽ cười một tiếng.
Nhưng Trì Gia lại xụ mặt.
“Em đã nghĩ chị đi tìm phụ nữ khác.” Trì Gia cắn môi, uất ức nói, nàng nằm úp sấp trong lòng ngực Cảnh Nhuế, hờn dỗi nói ra những lời nghẹn ở trong lòng: “Chị có biết em đã rất khổ sở…”
Hốc mắt nàng đỏ ửng, Cảnh Nhuế làm sao có thể không biết chứ..
“Chỉ trách chị không nói cho em biết chuyện này trước.” Cảnh Nhuế vỗ về bả vai Trì Gia, chậm rãi dỗ dành nàng: “Về sau chị sẽ không như thế, em tha thứ cho chị lần này, được không?”
Nghe được giọng điệu nghiêm túc quản vợ của Cảnh Nhuế, lúc này Trì Gia mới cảm thấy hài lòng, nàng hôn lên sườn mặt Cảnh Nhuế, lại hôn lên môi, trong lòng vẫn đau lòng một cái tát kia tát lên mặt Cảnh Nhuế.
Có lẽ do trước kia nàng tát đàn ông cặn bã tát đến quen tay, buổi tối hôm nay một cái tát kia, Trì Gia tát rất thuận tay.
Một cái tát kia cũng không quá mạnh.
Cảnh Nhuế nghiêng mặt cho Trì Gia xem, sau đó còn nửa đùa nửa thật nói: “Mặt không đau nhưng tim chị rất đau.”
Trì Gia im lặng không lên tiếng, chỉ càng ôm chặt Cảnh Nhuế hơn, lời nói thâm tình nàng không nói được nhưng ôm thì có thể.
“Tin tưởng chị được không?” Khi Cảnh Nhuế nói những lời này, cô cũng có loại cảm giác bất lực.
Mối quan hệ của hai người bọn họ đúng là cần phải khảo nghiệm qua thời gian mới có thể làm cho đối phương chân chính tin tưởng mình.
“Được…” Trì Gia nhẹ nhàng trả lời, cũng bởi vì nàng thật lòng nên mới có phản ứng lớn như vậy, trước kia khi gặp phải loại tình huống như thế này, cảm giác tức giận lấn át khiến nàng không hề cảm thấy đau lòng chút nào, nhưng đêm nay nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Im lặng một lát, Cảnh Nhuế cúi đầu nói với Trì Gia: “Từ đêm nay, em ở bên chỗ chị đi.”
Vừa vặn chọc đúng tâm tư nhỏ của Trì Gia, nhưng Trì tiểu thư cảm thấy mình nên thể hiện một chút rụt rè ra, vì thế lại giả mù sa mưa mà nói: “Như vậy có phải quá nhanh không…”
Có xấu hổ hay không cơ chứ, giường cũng đã lăn nhiều lần rồi, mà lúc này nàng còn phải giả vờ xoắn xuýt vấn đề này.
Giả vờ rụt rè đương nhiên nhìn rất không được tự nhiên, Cảnh Nhuế liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cô ghé đến bên tai Trì Gia, vừa hôn vừa cười nói: “Chìa khóa cũng đã cho em rồi, em muốn đến thì đến, tùy em.”
“Nếu chúng ta ở cùng nhau…” Trì Gia nghiêng người nhìn Cảnh Nhuế.
Cảnh Nhuế vốn nghĩ Trì tiểu thư sẽ nói câu gì đó đứng đắn một chút, kết quả…
“Vậy chẳng phải chúng ta lại miệt mài quá độ sao…”.