Chuyến Tàu Đêm Mộng Hà

Chương 19: Lắng nghe tuyết rơi



Mặt trời dần lên cao, ánh nắng nhuộm vàng cả con tàu.

Ngoại trừ Diêu Tử Thích và Lâu Ngữ đã dậy ra, những người khác cũng lục đục tỉnh giấc.

Trong căn phòng ở tầng bên dưới, Văn Tuyết Thời vừa tắm xong, khi đi ra ngoài, anh liếc nhìn điện thoại liên tục rung ở đầu giường.

Lúc này máy quay livestream còn chưa mở, anh mệt mỏi mở máy lên. Tất cả đều là cuộc gọi nhỡ của người quản lý, kéo dài từ tối qua cho tới hiện giờ.

Điện thoại vừa dừng lại giây lát lại vang lên, anh lau tóc, ấn nghe máy.

“Alo.”

“Tổ tông của tôi ơi, cuối cùng cậu đã nghe máy rồi…” Đinh Văn Sơn nghiến răng nghiến lợi: “Bài đăng Weibo tối qua của cậu là sao? Tôi đồng ý cho cậu tạo couple chút, chứ không phải làm kiểu vậy! Cậu còn như vậy tôi sẽ quản lý tài khoản Weibo của cậu đấy!”

Văn Tuyết Thời ngồi xuống giường, nhìn mặt trời qua khung cửa sổ, mắt khẽ híp lại.

“Trên mạng bàn luận về chúng tôi nhiều quá.” Anh bình thản nói: “Không thể để họ bàn tiếp được, đây là chuyện cô ấy muốn giấu.”

“Chúng tôi…” Đinh Văn Sơn im lặng, đương nhiên anh ấy biết anh đang chỉ ai.

“Vậy cậu cũng đâu thể đả thương địch 1000, khiến bản thân bị thương 800 được. Tôi đến phục cậu luôn rồi. Trong quá trình tham gia show này, cậu biết có mấy lần cậu có vấn đề rồi không? Từ sáng tới tối ekip đều cố gắng kiểm soát dư luận, vốn dĩ đã ổn thỏa hết rồi, nào ngờ cậu tham gia show này xong kéo về bao nhiêu antifan. Tôi xin cậu đấy tổ tông ơi, cậu mau quay xong cái show này đi, thật đấy.”

Anh vẫn rất bình thản: “Không sao cả, cứ để họ chửi.”

“Xin cậu đấy, còn mấy ngày nữa thôi, cậu an phận chút nhé, ok?”

“Xin lỗi Văn Sơn.”

“Haiz… Sắp tới giờ livestream rồi, đi đi.”

Đinh Văn Sơn quả quyết tắt máy, Văn Tuyết Thời mở Weibo ra, nhìn bức ảnh có lượng tương tác khổng lồ hôm qua.

Thật ra anh không muốn tăng thêm hàm ý gì cho bức ảnh này.

Như hai chữ anh đính kèm theo ảnh thôi, độc chiếm.

Trên thực tế, đây là bức ảnh cá nhân anh muốn chụp lại, là bức ảnh sau nhiều năm xa cách. Mặc dù lẫn với người khác, chụp cũng không đúng lúc lắm, nhưng có lẽ đây là bức ảnh duy nhất anh có thể chụp trên con tàu này, không cần người khác vây quanh xem xét, không cần người khác bình phẩm.

Cho dù cách biệt bao năm, nhưng dường như trái tim anh vẫn chưa bao giờ ngừng xao xuyến.

Anh phóng to ảnh lên, ở trong góc, Lâu Ngữ nắm chặt áo khoác, lảo đảo bước xuống khoang tàu. Dường như cô nhận ra anh đang chụp ảnh nên ngỡ ngàng quay đầu lại.

Nắng mai chiếu vào khung cửa sổ, soi rọi gương mặt anh, anh không khỏi mỉm cười.

Livestream buổi sáng bắt đầu theo đúng kế hoạch, phần bình luận đột nhiên xuất hiện một club fan mới: Fan couple của Văn Tuyết Thời và Lâu Ngữ.

Mọi công lao đều nhờ vào màn múa võ trên mạng hôm qua, mặc dù dư luận đã bị điều hướng nhưng bức ảnh động đó không hề hạ nhiệt. Nó vẫn khiến người ta tò mò về mối quan hệ giữa Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời, sau đó group fan của hai người đã xuất hiện.

Mặc dù có group fan rồi, nhưng thông tin cũng chẳng nhiều mấy. Bởi vì thật ra người tạo group là fan riêng của mỗi bên.

Họ đẩy thuyền cặp này chỉ vì mục đích tấn công couple khác, quan hệ của chính chủ càng giả, họ càng đẩy thuyền nhiệt tình, mục đích là để xóa tan fan Thất Lâu và Tuyết Hoa.

Fan đào ra bộ phim mạng hai người cùng đóng vào chín năm trước, sau đó lại lục tung lại các chi tiết nhỏ của hai người trong livestream, rất nhiều thứ đều khiến người ta càng thêm tò mò.

Fan riêng của đôi bên đột nhiên nhận ra, hình như mình đẩy thuyền đúng rồi.

Tuy nhận ra hơi muộn màng nhưng hành động của họ lại rất nhanh. Chỉ trong một đêm, họ đã “sửa sang” lại group fan couple hẻo lánh. Đầu tiên là đổi tên, đặt tên couple của hai người là Thời Vũ, có nghĩa là không biết khi nào trời sẽ đổ mưa, fan của hai người tự xưng là nhân viên quan trắc khí tượng*.

*Nghề quan sát các hiện tượng thiên nhiên để đưa ra dự báo về thời tiết, giống anh trai trong bộ Lặng lẽ Sa Pa vậy.

“Nhân viên quan trắc khí tượng tôi dự đoán hôm nay trời sẽ mưa.”

“Ừm, đúng dị, mọi người ra ngoài nhớ mang ô nhé.”

“Tôi là học sinh tiểu học nên tôi tin đấy, nếu không mưa tôi sẽ cầm ô đồng đánh bay nhân viên quan trắc khí tượng!”

Livestream hiện lên một loạt bình luận như vậy khiến người khác không hiểu họ đang nói gì.

“What the hell? Tôi đi nhầm chỗ hả?”

“Trời sẽ mưa sao??? Tối qua tôi xem dự báo thời tiết nói hôm nay nắng to mà!”

Sau khi khách mời xuất hiện, màn thảo luận vi diệu này đã biến thành một loạt xưng hô vợ và chồng.

Lâu Ngữ tới rạp chiếu phim trên du thuyền theo địa điểm ghi trên thiệp. Trên thiệp viết mọi người ngồi theo hàng, mỗi người một hàng, không được ngồi cùng nhau. Cũng không biết chương trình có ý gì, nhưng xem ra là muốn họ cùng xem cái gì trước.

Sau khi mọi người ngồi xuống theo quy định, màn hình lóe lên một dòng chữ.

“Ngày thứ tư, Chúa nói: Trên trời phải có ánh sáng để có thể phân thành ngày và đêm, ghi được ngày tháng, quyết định được lễ tết, tuổi, sau đó Chúa đã chiếu sáng khắp thế gian.”

“Trong dải ngân hà dài biền biệt, bạn còn nhớ ánh sao mình tạo ra không?”

Tiếp đó màn hình tối đi, Quách Tiếu đi lên sân khấu, công bố quy tắc của livestream hôm nay cho mọi người.

“Cuộc thi lần này chia thành hai vòng. Các vị ngồi ở đây đều đã từng diễn rất nhiều tác phẩm xuất sắc, vòng đầu tiên chúng tôi sẽ phát lời thoại gốc trong tác phẩm bất kỳ, đó đều là những bộ phim mọi người đã diễn, sau khi biết đáp án có thể ấn vào nút bên cạnh chỗ ngồi để giành trả lời. Đoán đúng một câu được 10 điểm, đoán sai sẽ bị trừ điểm. Khán giả xem livestream cũng có thể tham gia vào trò chơi này bằng cách ghi đáp án vào phần bình luận. Chúng tôi sẽ tặng quà cho người may mắn ngẫu nhiên.”

Nghe có vẻ không khó, nhưng nếu không nghe ra tác phẩm liên quan đến mình đầu tiên thì không còn là chuyện nhỏ nữa. Mọi người đề cao cảnh giác, ngồi nghiêm chỉnh, tay để gần nút bấm.

Quách Tiếu đi xuống, âm nhạc bắt đầu vang lên.

Không có lời thoại, chỉ có tiếng động.

Livestream toàn dấu hỏi chấm.

“Chương trình ác thế, ra đề quái gì vậy.”

“Mấy anh chị có đáp án gì vậy, cho tôi chép với.”

“Có phải là âm thanh có vấn đề không.”

Mọi người trong rạp chiếu phim cũng nhìn nhau, cố tìm lại trong ký ức xem đây có phải là bộ phim mình từng đóng không.

Ngón tay lơ lửng gần nút bấm của Lâu Ngữ cử động, cô cúi đầu, không ấn nút.

Khoảng 30 giây sau, tiếng đồ vật lớn rơi xuống vang lên, cuối cùng Hoàng Nhân Hoa đã ấn nút.

Lâu Ngữ thầm nói ra đáp án cùng với cô ấy: “Là Anh Hoa!”

Màn hình sáng lên, trong rạp chiếu phim tối đen, gương mặt Văn Tuyết Thời xuất hiện trên màn hình.

Anh mặc áo sơ mi hoa, cánh hoa vốn dĩ là màu vàng, nhưng vì vừa kết thúc một trận quyết đấu, máu đã nhuốm đỏ cả chiếc áo.

Những bông hoa anh đào anh mang đến cho nữ chính cũng bị giẫm nát trong trận đấu. Lúc này anh đi vòng quay trước dãy nhà, âm thanh vừa nãy là tiếng bước chân của anh.

Tiếp đó, cửa sổ ở tầng ba được mở ra, chăn và giường được ném xuống. Hoàng Nhân Hoa lộ ra nửa gương mặt, Văn Tuyết Thời ở dưới vội vàng bỏ chạy, lăn vào đống đồ ở trong góc, tiếng nổ lớn vang lên.

Cảnh này không phải cảnh kinh điển trong phim, cũng không có lời thoại nào, Hoàng Nhân Hoa có thể đoán ra trong 30 giây quả thật cũng rất giỏi.

Nhưng Lâu Ngữ đã biết đáp án chỉ từ ba giây đầu.

Sau khi Văn Tuyết Thời lấy được kịch bản của bộ Anh Hoa, cô đã tập luyện với anh vô số lần. Hơn nữa đây còn là bộ phim đầu tiên của anh, để ủng hộ, cô đã một mình mua vé, lén đi xem rất nhiều lần, tình tiết nào cũng khắc sâu trong ký ức.

Nhưng cô không thể để lộ ra sự quen thuộc được.

Lâu Ngữ ngẩng đầu nhìn màn hình, chăm chú xem như lần đầu thấy nó.

Sau khi đoạn phim đầu tiên qua đi, đoạn phim thứ hai, ba được giành trả lời, về cơ bản đều là phim của ai thì người đó đoán ra nhanh nhất. Đề thi chạy qua như một cơn gió, cho tới khi phát tới đề cuối cùng.

“Anh lấy xe ở đâu đấy?”

Giọng nữ run rẩy vang lên.

Người nam đáp: “Đừng hỏi nữa, qua đây đi.”

Tiếng dẫm trên tuyết vang lên, cửa xe được mở ra, kế đó là tiếng khởi động xe cũ.

“Anh lấy xe ở đâu đấy?”

“Trộm đấy.”

“Ồ, ngốc lắm cơ.”

“Sao lại chửi anh?”

“Anh trộm thì phải trộm xe tốt chút, lại đi trộm con bước nửa chân vào đống sắt vụn này, tuyết cũng chui được vào trong xe rồi.”

Tiếng cởi áo khoác vang lên, người nam nói: “Mặc kín vào này.”

“Anh không lạnh sao?”

….

Không có ai giành trả lời, đoạn phim cũng kết thúc.

“Cái gì vậy, tôi nghe tới giờ vẫn không đoán ra được.”

“Chúng ta không biết cũng là lẽ thường, nhưng họ là người đóng mà cũng không giành trả lời kìa.”

“Cười chết mất, con của ai bị bỏ rơi vậy, diễn viên đóng cũng quên luôn.”

“Đau lòng quá man, đây là phim Cầu treo trắng, hôm qua nhân viên quan trắc tôi vừa xem xong.”

Lâu Ngữ im lặng, cho tới tận khi âm thanh hoàn toàn biến mất.

***

Người còn lại cũng không trả lời.

Vốn dĩ chương trình không định phát đoạn phim này, nhưng quan sát thấy độ hot của Văn Tuyết Thời và Lâu Ngữ sau cái ôm trên cáp treo kia, họ đã lập tức thêm đoạn này vào, nào ngờ cả hai đều không nhận “con”, khiến hiện trường trở nên lúng túng.

Quách Tiếu cười giải vây: “Đây là phim lâu lắm rồi, không nhớ cũng bình thường. Vậy để chúng tôi tiết lộ đáp án nhé.”

Màn hình sáng lên, Lâu Ngữ 23 tuổi và Văn Tuyết Thời 23 tuổi cùng nhau xuất hiện.

Lâu Ngữ 32 tuổi ôm cánh tay, nắm chặt tay lại trong bóng tối.

Màn hình là khung cảnh tuyết trắng xóa, Văn Tuyết Thời trẻ trung lái chiếc xe cũ kỹ, ngậm điếu thuốc dởm. Cô hà hơi nhảy lên xe, nhận lấy áo khoác anh ném tới, sau đó cướp lấy điếu thuốc của anh.

“Em làm gì thế?”

“Anh để trần chỗ tay mà còn nói không lạnh, em thử xem hút thuốc có sưởi ấm được không.” Cô ho khan mấy tiếng: “Chết tiệt, vừa khó hút lại lạnh.”

“Không biết hút thì đừng hút nữa, dập thuốc đi.”

Người thanh niên trên màn ảnh vội đưa tay qua, nhưng vẫn chậm một bước. Tàn thuốc đã quá dài, rơi xuống hẳn một đoạn, tạo nên lỗ đen trên tất cô.

Một vài bông tuyết len lỏi vào trong, rơi xuống da thịt lộ ra ngoài.

“Lạnh quá.”

Cô rùng mình.

Bàn tay định cướp thuốc của anh khựng lại hồi lâu, sau đó vẫn hạ xuống, khẽ lau đi bông tuyết trên người cô.

Anh xoa chân: “Lạnh thật.”

Cô cảm nhận được động tác nhỏ của anh, điếu thuốc ngậm trong miệng run lên mấy cái. Cô vội quay đầu lại, tàn thuốc dài ra lại rơi xuống cùng bông tuyết.

Bởi vì ít máy quay, để quay thêm được nhiều vị trí, họ đã phải quay mấy lần cảnh này. Thậm chí có một vài chỗ không phải quay liền mạch, mà là cắt ghép vào. Chất lượng hình ảnh kém khiến cảnh tượng trở nên mờ ảo.

Nhưng hai người đang nhìn màn hình lại không quan tâm tới điều đó.

Đa số người xem livestream đều chưa từng xem Cầu treo trắng, có người còn chưa từng nghe qua. Họ không hiểu mối quan hệ của nhân vật, không hiểu lý do dẫn tới cảnh này, chỉ xem được cảnh phim ngắn ngủi, nhưng họ vẫn cảm nhận được cảm xúc chảy trong hai người thanh niên ấy.

Một bộ phim mạng rẻ tiền vào chín năm trước, cảnh quay sơ sài, kém chất lượng, nhưng hai nhân vật nhỏ bé này lại phô ra tấm chân tình của mình, tựa như chỗ tàn thuốc trong tuyết kia, nhỏ bé, nhưng vô cùng rõ ràng.

Năm quay bộ Cầu treo trắng là năm thứ hai họ ở bên nhau, cũng là năm thứ hai họ đã rời khỏi vị trí diễn viên đóng thế bóng, quyết tâm phải được xuất hiện trước ống kính.

Khi đó họ đã thất nghiệp trong suốt một năm, chỉ có thể chống cự vào số tiền tích lũy từ việc làm thế thân trước đó. Có thể nhận được vai diễn trong Cầu treo trắng đều là nhờ may mắn. Ngày nào Lâu Ngữ cũng lướt bảng tin Wechat, sau đó vô tình lướt tới thông tin tuyển diễn viên bộ phim mạng này, tên đạo diễn cũng hơi quen.

Hình như là đàn anh ở khoa Nhiếp ảnh.

Năm nhất, đàn anh nay phải quay bài cuối kỳ, anh ấy đã tìm cô nhờ cô làm nữ chính, vì vậy hai người đã kết bạn Wechat. Nhưng sau khi anh ấy tốt nghiệp, hai người không còn liên lạc với nhau nữa.

Cô mặt dày mở khung tin nhắn trắng xóa ra, do dự hồi lâu rồi gửi một lời hỏi thăm.

Nhìn thấy tin nhắn không hiện lên dấu chấm than màu đỏ, cô thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không bị xóa kết bạn, vậy đó chính là khởi đầu tốt đẹp.

Nhưng cô không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi ngoài mong đợi của mình.

Đối phương không chỉ vẫn nhớ cô mà còn chủ động bảo cô tới diễn thử. Anh ấy nói mặc dù vai nam nữ chính đã được quyết định nội bộ trước, nhưng có thể cho cô vai nữ phụ, coi như trả ân tình của cô trước đó.

Ngày diễn thử, Văn Tuyết Thời tới đó với cô để giúp cô tập thoại. Nhưng sau khi tập một lượt, đàn anh hào hứng nhìn Văn Tuyết Thời, nói, vai còn lại cho cậu đấy.

Đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được trong giới giải trí, may mắn thật sự là thứ kỳ diệu. Có lúc khóc long trời lở đất mà nó không thèm quan tâm tới bạn, nhưng có lúc nó lại tự dưng ưu ái bạn vô cùng.

Bên đầu tư muốn nâng đỡ người mình là chính, bên sản xuất muốn rửa tiền, đạo diễn muốn rèn luyện thêm, không ai nghiêm túc với bộ phim này cả, do vậy họ rất thoải mái trong việc lựa chọn vai phụ, và hai người đã may mắn bắt được cơ hội này. Đối với họ, mọi chuyện cũng như tên phim, cơ hội này là cây cầu treo từ trên trời rơi xuống khi họ đã đi vào đường cùng.

So với niềm vui khi nhận được vai diễn đầu tiên trong cuộc đời, việc được đóng chung với Văn Tuyết Thời, có thể nắm tay anh đi qua cây cầu treo trắng đong đưa càng khiến cô hạnh phúc hơn.

Cảnh quay với chiếc xe tàn là cảnh quay đầu tiên sau khi họ vào đoàn làm phim. Bởi vì hai ngày đó, ở đồng bằng phía Bắc vừa hay có tuyết rơi đầu mùa, do vậy đoàn đã đẩy cảnh có tuyết lên quay trước. Văn Tuyết Thời còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đã phải quay phim, anh vô cùng căng thẳng.

Đêm trước khi khai máy, cô nhận được tin nhắn của anh, anh bảo cô ra ngoài, nhớ mặc ấm vào.

Cô cũng không hỏi tại sao, ngoan ngoãn mặc áo khoác ấm, đeo khăn choàng, bịt tai, đội mũ, chỉ để lộ ra đôi mắt, tránh khỏi đám người, chạy xuống tầng.

Đoàn làm phim tham rẻ nên đã chọn khách sạn ở vùng hẻo lánh, trong mấy chục cây gần đây không thấy có tòa nhà nào, chỉ có một con đường lớn, hai bên đường là ngọn đèn sáng chói và đồng bằng vô tận, bị tuyết bao phủ.

Cô xoa cánh tay, run rẩy lấy điện thoại ra muốn hỏi Văn Tuyết Thời ở đâu, đèn xe ánh vàng trong đêm đột nhiên lóe lên, chiếu về phía cô.

Cô ngước mắt lên nhìn, ai đó đang bấm còi bảo cô lên xe, chợt mang theo hình bóng của nhân vật trong phim.

Cô cũng hỏi câu y hệt trong phim.

“Anh lấy đâu ra xe đấy? Mượn của đoàn phim hả?”

Anh gật đầu: “Nhưng không phải chiếc ngày mai sẽ lái, chiếc đó tàn quá, lạnh lắm, một mình anh lái còn được, bảo em lên thì không được.”

Cô bĩu môi, nũng nịu oán giận: “Anh lôi người ta từ trong chăn ra đấy.”

“Không phải em luôn muốn đi hóng gió sao?” Anh nghiêm túc nói: “Tạm thời vẫn chưa thể mua xe được, nhưng bây giờ có thể thử một lần cho bớt nghiện.”

Người đàn ông này… Rõ ràng bản thân căng thẳng không ngủ được mà còn giả vờ.

Lâu Ngữ cố tình trêu anh: “Vậy sao, trời có tuyết không thích hợp để hóng gió.”

“Vậy lái chậm chút.”

Khi cô tưởng anh sẽ cứng miệng tới cùng, anh lại nghiêng đầu nói: “Lúc này anh rất muốn em ở bên anh.”

Cô nuốt nước bọt, khó khăn kéo khăn mũ xuống, cả gương mặt đều bị che đi.

Anh mỉm cười, khởi động xe, tiếng cười vẫn giòn tan, quanh quẩn trong trái tim cô.

Xe chạy trên nền tuyết. Đêm tuyết rơi, cho dù trời đang tối nhưng vẫn toát lên màu trắng sáng sạch sẽ. Dòng sông phía xa đã đóng băng, thế giới còn tĩnh lặng hơn cả nước chảy, ngước mắt lên là có thể nhìn thấy cuối con đường. Anh lái xe bằng một tay, tay còn lại nắm lấy tay cô.

Trong xe không ấm lắm, hai ngón tay run rẩy quấn lấy nhau, chầm chậm sưởi ấm cho đối phương.

Lâu Ngữ rất trân trọng khoảnh khắc này, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô thích ngắm tuyết, không chỉ vì ở mảnh đất cô lớn lên không có tuyết, tuyết trở thành điều gì đó rất quý giá, mà còn vì nó có liên quan tới tên của Văn Tuyết Thời.

Ngày ở bên nhau đó, anh đột nhiên nói với cô, thật ra anh không phải họ Văn.

“Bố anh muốn tác phẩm của ông ấy có thể truyền từ đời này sang đời khác hơn là họ của mình.”

“Tác phẩm? Là cái gì?”

“Là một bản dương cầm nổi tiếng nhất của ông ấy.” Anh vô thức sờ vết chai ở tay: “Tên là Lắng nghe tuyết rơi.”

Văn Tuyết Thời cũng có nghĩa là lắng nghe tuyết rơi.

Lâu Ngữ lẩm bẩm, cảm thán: “Thì ra bố anh là nghệ sĩ dương cầm, giỏi quá, cũng lãng mạn nữa.”

“Đúng vậy.”

Anh nhàn nhạt phụ họa.

Lâu Ngữ chăm chú nhìn bông tuyết rơi bên ngoài, đếm biển quảng cáo chạy qua bên đường, tấm poster 10 năm trước vẫn được treo ở đó.

“Nếu như poster của chúng ta cũng được treo ở đấy, 10 năm sau vẫn được người ta nhìn thấy thì tốt biết bao.”

Văn Tuyết Thời nghe thấy lời cảm thán vì ngưỡng mộ của cô, anh cười đáp: “Ngốc ạ, đó là poster không bán được nên mới treo ở đó.” Anh kiên định: “Chắc chắn 10 năm sau poster của chúng ta sẽ cháy hàng.”

Sau khi dừng lại một lúc, anh nói thêm: “Là poster có mặt chúng ta thật sự.”

Cô nhắm mắt lại, lông mi run lên như sợi lông bút, sau đó dè dặt tưởng tượng ra poster có mặt họ, là tấm poster thuộc về hai người, là poster sẽ hot.

Cô lưu luyến mở mắt ra, nào ngờ lại bàng hoàng trước sắc trắng bao trùm khắp phía trước.

Tuyết lại rơi rồi.

Sự tĩnh lặng vẫn kéo dài miên man, vô số bông tuyết đọng lại trên tấm thủy tinh chắn gió. Để an toàn, xe ngày một đi chậm hơn, cuối cùng đã bất động bên đường.

Văn Tuyết Thời mở đài trong xe lên, đêm khuya, đài chỉ phát một ca khúc xưa cũ có tên Trân trọng.

Cô đột nhiên cởi dây an toàn ra, chỉ về phía cửa hàng dường như đã đóng cửa ở phía xa.

“Em tới xem xem nó có mở không, nếu mở sẽ mua ít đồ, em quay về nhanh thôi.”

“Em mua gì? Anh đi cùng.”

Cô không trả lời, vội lao xuống xe.

Anh cởi dây an toàn ra, định đuổi theo, nhưng Lâu Ngữ lại đứng cạnh xe, cúi người xuống, lấy tay viết lên cửa xe bám đầy tuyết.

“Cố lên.”

Cánh cửa mờ ảo, bông tuyết bị hai chữ “cố lên” gạt đi, để lộ ra gương mặt ửng đỏ vì lạnh của cô.

Anh nhìn cô chằm chằm, sau khi hoàn hồn lại, cô đã chạy đi, tựa như một bông tuyết rơi xuống cả trời tuyết này, rơi xuống dưới ánh đèn đường, lại tựa như ánh đèn ấm áp kia, cô đứng dưới đó, kiêu sa, lộng lẫy tới lạ kỳ.

Ở nơi vắng vẻ, chỉ có người phụ nữ trong xe vẫn đang cất cao tiếng hát: “Em không thể đánh mất anh, lúc nào cũng mong mọi chuyện trên thế gian sẽ có bước ngoặt.”

Lúc đó, trái tim anh đột nhiên đau nhói.

Khi yêu sâu đậm, con người ta sẽ luôn bất an. Chỉ nghe thấy ca từ của bài hát đó, nhìn cô chạy đi xa, anh đã nghĩ tới ngày đánh mất cô, trái tim lập tức đau nhói.

Vào năm 23 tuổi, họ vẫn chưa biết trái tim con người cũng có thể như biển tuyết dưới chân khi ấy. Ban đầu trong sạch, mềm mại, sau khi bị sự đời giày xéo, nó sẽ đóng thành băng cứng ngắc.

Năm 32 tuổi, họ nhìn đoạn phim năm nào kết thúc, hồi ức cũng trôi đi khi màn đêm buông xuống, trận tuyết lớn năm nào biến thành rạp chiếu phim tăm tối.

Lâu Ngữ bình tĩnh cúi đầu.

“Mẹ kiếp, khi đó họ đã diễn tốt vậy rồi sao.”

“Diễn xuất khi đó của Sir Văn có thể đánh bại vô số người ở phòng vé đấy. Bây giờ anh ấy vẫn chưa lấy được giải ảnh đế đúng là khiến người ta bất bình.”

“Họ nhập vai thật đấy, nhập tới mức cả hai không ai nhớ ra đây là phim mình từng đóng.”

“Có gì phải tò mò đâu, cô sẽ nhớ nhật ký vớ vẩn mình viết năm 12 tuổi sao? Bộ phim này về tổng thể là khá tệ, đúng là hố đen khi so với những tác phẩm sau này của họ.”

Livestream vẫn tiếp tục, nửa tiếng trôi qua, Quách Tiếu lên sân khấu, công bố quy tắc của vòng thứ hai.

“Vòng thứ hai sẽ tăng độ khó. Lần này chúng ta không so về tốc độ tay nữa, mọi người nhìn màn hình đi.”

Màn hình xuất hiện máy quay, được chia thành 3 ô. Một ô tương ứng với tên phim, hai ô bên cạnh là tên người.

“Máy tự động chọn ra cảnh phim, đều là cảnh trong tác phẩm kinh điển trước đây, nhưng không phải bộ mọi người từng diễn. Sau đó máy sẽ chọn ra hai vị khách mời lên sân khấu diễn lại cảnh đó. Điểm số do khán giả quyết định, ở góc phải bên dưới livestream có nút like, chúng tôi tiến hành xếp hạng dựa theo số like xuất hiện trong toàn cảnh diễn của khách mời.”

Đặng Thanh giơ tay hỏi: “Nhưng như vậy không phải sẽ người không được chọn trúng sao?”

“Chị yên tâm, người đã được chọn sẽ được tự động xóa khỏi kho dữ liệu, đảm bảo người nào cũng được diễn.”

Máy bắt đầu nhảy, cái tên hiện ra đầu tiên là Đặng Thanh và Châu Vĩnh An.

Khi tên hai người liên tiếp xuất hiện, Lâu Ngữ đã biết rõ mánh khóe của trò này. Chắc chắn danh sách tên đã được nhân viên chương trình thao túng phía sau, nói trắng ra là trò này là trò tạo couple. Vậy chắc chắn cô sẽ đóng cùng Diêu Tử Thích.

Lâu Ngữ bình tĩnh nhìn lên sân khấu, máy chọn ra bộ phim điện ảnh họ phải đóng, về phim chắc đều được chọn ngẫu nhiên hết. Họ bốc được một bộ phim hài kinh điển, sau khi chiếu xong, họ sẽ có thời gian để chuẩn bị, khớp thoại.

Quách Tiếu tiếp tục dẫn chương trình: “Tôi rất mong chờ nhóm đầu tiên sẽ mang tới một đoạn phim xuất sắc cho chúng ta! Vậy tiếp theo hãy đón xem nhóm thứ hai là ai với ai đây!”

Màn hình hiện lên cái tên đầu tiên là Lâu Ngữ.

Bình luận của livestream điên cuồng gọi tên Diêu Tử Thích, nhân viên chương trình đang định chiều theo lòng dân, nào ngờ đạo diễn Vạn Tiến vội ngăn lại, xoay chuyển 360 độ.

“Cho Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời cùng nhau.”

“Hả?”

“Nghe tôi đi.”

Nhân viên không hiểu sao tự dưng lại thay đổi quyết định vào phút chót, cậu ấy xác nhận lại: “Đạo diễn Vạn, lần trước chúng ta cố tình ghép họ với nhau đã khiến khán giả kháng nghị rồi, lần này còn ghép làm gì nữa? Hơn nữa vừa nãy hai người họ còn không thèm đoán bộ phim mình diễn, liệu hiệu quả chương trình có ổn không?”

Khiến fan couple nổi điên lên thật sự là chuyện rất đáng sợ.

“Cậu cảm thấy cảnh tượng khi đó là lúng túng sao?”

“Ủa, không phải sao?”

“Như vậy càng tốt chứ sao.”

Ông ấy cười nham hiểm, không buồn giải thích vì cảnh tượng lúng túng đó nên mới khiến ông ấy hào hứng. Giống như nhìn thấy dấu hiệu núi lửa ngủ say đang rục rịch thức giấc, đây là sự nhạy bén cần phải có của một người làm chương trình.

“Vậy cho lúng túng phát nữa đi, bao giờ cũng thế, lạnh quá ắt chuyển thành nóng thôi.”

Thế là màn hình đã xuất hiện tên Văn Tuyết Thời.

Hai người ngồi bên dưới sững sờ, nhất là Lâu Ngữ.

Mắt cô trợn tròn, nhận ra đây chắc chắn không phải sự trùng hợp.

Quả nhiên phần bình luận ở livestream bị fan Thất Lâu và Tuyết Hoa tấn công.

Quách Tiếu cũng bất ngờ, nhưng cô ấy vẫn phải mời Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời lên sân khấu theo trình tự. Hai người đứng cách xa nhau, khách sáo chào hỏi, gật đầu với nhau, bầu không khí khác hẳn so với Đặng Thanh và Châu Vĩnh An trước đó.

“Chương trình bị ngu hả, ai ủng hộ, ai phản đối?”

“Mẹ kiếp, tôi chịu hết nổi rồi, tôi bảo mà, chắc chắn sẽ mưa.”

“Thời Vũ sắp tới đấm chết Tuyết Hoa, giẫm chết Thất Lâu rồi, ngày mai ắt là ngày đẹp!”

“Đẹp cái con khỉ, nhìn khoảng cách giữa hai người họ đi bà nội.”

Ba fan couple bắt đầu cấu xé nhau, nói chính xác hơn là fan Thời Vũ bị fan couple hai cặp kia đánh tập thể. Nhưng họ không quan tâm, ai có đường ăn người đó là vua.

Tại hiện trường, lúc này Lâu Ngữ rất khó để giữ bình tĩnh, cô không dám tưởng tượng tới màn biểu diễn tiếp theo sẽ thế nào.

Đóng phim với Văn Tuyết Thời đã là chuyện của chín năm trước, cho dù bây giờ chỉ là lên sân khấu của show truyền hình, đóng mấy đoạn vui vui hài hài là được, nhưng lòng bàn tay cô vẫn đầm đìa mồ hôi.

Nào ngờ sự bình tĩnh này còn sụp đổ nhanh hơn cả những gì cô tưởng tượng.

Cô nhìn chằm chằm màn hình, trên màn hình hiện lên năm chữ.

“Câu thơ ngày hôm qua.” Là bộ phim cô và Văn Tuyết Thời làm diễn viên đóng thế bóng. 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.