“Ai bắt nạt cậu?”
Ánh mắt Kha Tùng Ứng thay đổi ngay lập tức, anh nghiến răng hỏi “Ai?!”
Tô Nhuyễn lắc đầu, mở miệng giọng nói mang theo chút giọng mũi “Đừng hỏi.”
Kha Tùng Ứng nhìn cô chằm chằm một hồi, xoay người rời đi.
Đi được mấy bước, liền trở lại trước mặt Tô Nhuyễn, từ trong túi lấy ra mười mấy viên kẹo mùi vị khác nhau nhét vào trong túi đồng phục cô, sau đó xoay người bỏ chạy.
Cát Ngạn ngồi trên xe máy xem được một màn hết sức là vi diệu.
Quen biết Kha Tùng Ứng lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy anh đi theo một cô gái còn nói chuyện một cách vui vẻ.
Mấu chốt chính là cô gái đó bị mù.
Bên cạnh có học tỷ lúc nghỉ trưa hay xem trộm Kha Tùng Ứng chơi bóng rổ, nghĩ lại anh Ứng cũng là một nhân vật trong trường cấp hai, sao có thể thua một người mù?
Sáng sớm kéo hắn đi siêu thị mua đồ ngọt cũng đủ thu hút người ta, còn mua về đủ loại hương vị khác nhau, lại không cho người khác ăn.
Ngày hôm qua, mẹ nó có vài anh em đều bị người mù dùng ớt bột hãm hại trong sân, chuyện lúc trước không tính, sau này nhìn thấy người mù thì phải gọi chị dâu.
Trước khi hắn còn chưa than xong trong một hơi, Kha Tùng Ứng đã quay lại với khuôn mặt lạnh lùng.
“Chết tiệt! Anh Ứng, có chuyện gì vậy?”Khi Cát Ngạn nhìn thấy biểu hiện của anh, liền biết rằng có gì đó không ổn, lần trước đánh nhau với bọn người trường kỹ thuật, anh Ứng cũng có biểu hiện tương tự.
“Đi hỏi tình hình một chút xem ai ức hiếp cậu ấy.” Kha Tùng Ứng mày đầy sắc bén, cúi đầu lấy ra một điếu thuốc hút một ngụm, nhìn về phía Cát Ngạn vẫn còn đứng bất động ở kia.
“……” Cát Ngạn sửng sốt một chút “Bây giờ?”
Không đợi Kha Tùng Ứng mất bình tĩnh, hắn lập tức móc điện thoại ra “À, tớ nhớ có thằng nhóc Lộ Húc ở trong lớp đó, chờ một lát, tớ hỏi nó một chút.”
Cũng khéo léo hút thuốc.
Cát Ngạn đã hiểu rõ từ đầu đến cuối, cầm điện thoại không biết phải nói lại như thế nào với Kha Tùng Ứng.
Kha Tùng Ứng đem điếu thuốc ấn xuống mặt đất, anh cầm lấy điện thoại trong tay, mặt lạnh lùng nghe hết mọi chuyện, sau đó ném điện thoại vào trong lòng ngực Cát Ngạn, xoay người đi về phía trường học.
“Anh Ứng!” Cát Ngạn đuổi theo, ngăn cản anh “Một đứa bắt nạt nhỏ… Tô Nhuyễn không tính, hai đứa chúng ta có thể đánh, ba bốn đứa chúng ta cũng có thể cùng nhau lên, nhưng hiện tại tất cả người trong lớp đều…. đều như vậy, chẳng lẽ chúng ta sẽ đem toàn bộ ban 1 ra đánh?
“Không phải anh em không muốn giúp cậu đánh nhau, chỉ là, ban 1 đều là học sinh giỏi, nếu có chuyện gì xảy ra, nhà trường nhất định sẽ lấy dao chém chúng ta, đuổi học là điều chắc chắn, chúng ta còn phải lấy bằng cao trung……”
“Kỳ thi tiếp theo là khi nào?” Kha Tùng Ứng yên tĩnh ngắt lời hắn
“Anh Ứng, chúng ta vừa mới kết thúc kỳ thi tuần trước, anh quên rồi sao?” Cát Ngạn sửng sốt trong giây lát, không hiểu tại sao đề tài lại nhảy nhanh như vậy, hắn nghĩ “Ngày đó chúng ta chơi game trong quán net cả đêm.”
Kha Tùng Ứng không kiên nhẫn hỏi “Tớ hỏi lần sau!”
Cát Ngạn tính tính “Giống như vào đầu năm bảy tháng, thi liền nghỉ hè.”
“Mẹ nó!”
Kha Tùng Ứng đá hòn đá dưới chân, sau đó đi vào trong trường học.
Cát Ngạn lo lắng anh muốn tìm đám người ban 1 đánh nhau, cuống quít đuổi theo đi vào “Anh Ứng! Bình tĩnh!”
Kha Tùng Ứng nhanh chóng trốn thoát, chạy một đường đến văn phòng chủ nhiệm.
Cát Ngạn cuối cùng đã đến gần cửa văn phòng, lặng lẽ từ cửa nhìn trộm vào trong.
Nghe được Kha Tùng Ứng nói với chủ nhiệm “Em muốn học ở ban 1.”
Chủ nhiệm đang ngồi ăn cái gì đó, nghe xong thiếu chút nữa là bị sặc chết.
Cát Ngạn đứng ngoài cửa càng lảo đảo trực tiếp té trên mặt đất.
Đậu moá! Là hắn bị điếc hay là anh Ứng bị điên rồi?!