Editor: Trà Đào
Kha Tùng Ứng bao một phòng cho đám học tra ban 13 kia, còn mình và Tô Nhuyễn thì ở một phòng khác.
“Anh không đi cùng bọn họ sao?” Tô Nhuyễn nghiêng mặt hỏi.
“Không cần.” Kha Tùng Ứng bóc vỏ tôm hùm đưa đến bên miệng cô “Nếm thử xem.”
Tô Nhuyễn mở miệng ăn, tôm lột vỏ rất thơm, mang theo hương vị cay nồng, sau khi vị cay thấm vào trong miệng, đầu lưỡi thoáng đã the nóng lên, độ cay bắt đầu lan truyền xuống tận ngực.
Nhưng mà ngoài dự đoán ăn rất ngon.
“Lúc trước đã ăn qua chưa?” Anh hỏi, lại đưa thêm một con tôm được lột sạch.
“Chưa ăn qua trong tiệm.” Cô ngoan ngoãn trả lời, tự mình mò mẫm lột vỏ tôm.
“Thật sự rất khó, cẩn thận tay của em coi chừng bị đâm trúng.” Anh ngồi bên cạnh cô, dùng tay khều khều cánh tay cô “Gắp đồ ăn cho anh ăn đi.”
Tô Nhuyễn gắp đồ ăn, mặc dù cô không nhìn thấy, nhưng mặc kệ là gắp được cái gì, Kha Tùng Ứng đều ăn hết. truyện đam mỹ
Một lúc sau, có người gõ cửa, Cát Ngạn đem một con tôm nhỏ đã bóc vỏ tốt đến đây “Anh em hiếu kính cậu.”
Kha Tùng Ứng “**” một tiếng “Nói với bọn họ còn muốn ăn cái gì thì cứ việc gọi.”
Cát Ngạn cười “Hai cái tên Triệu Thiên Thiên cùng Lộ Húc kia sớm đã tới, còn gọi thêm thùng bia.”
“Chưa đủ lông đủ cánh, còn đòi học người ta uống rượu?” Kha Tùng Ứng khịt mũi, vỗ vỗ bả vai Cát Ngạn “Cậu ở đó ứng phó, đợi lát nữa tôi ăn xong, sau đó đưa vợ của tôi về.”
Tô Nhuyễn đang ngồi ở trước bàn lặng lẽ ăn gì đó “……”
Sau khi cửa đóng lại, Kha Tùng Ứng bưng một đĩa tôm đã bóc vỏ lại, anh múc canh, ăn vài miếng.
Lại thấy Tô Nhuyễn vẫn luôn quay mặt nhìn về phía mình, anh liền hỏi “Ăn no chưa?”
Tô Nhuyễn cầm đũa lên gắp đồ ăn thêm lần nữa.
Cuối cùng, nhịn không được nhỏ giọng nói “Anh không cần gọi em như vậy ở trước mặt người khác.”
“Gọi như thế nào?” Kha Tùng Ứng suy nghĩ mới nhớ ra “À, vợ?”
Tô Nhuyên nắm chặt đũa, mím môi, hai má phồng lên vì tức giận.
Kha Tùng Ứng cười “Vợ ơi?”
Tô Nhuyễn đẩy anh “Anh không cần gọi như vậy!”
“Được.” Anh vui vẻ đồng ý “Về sau anh chỉ ở trước mặt em gọi như vậy, được không?”
Tô Nhuyễn không để ý tới anh nữa.
Khi hai người ăn xong, Kha Tùng Ứng đưa cô về nhà.
Hôm nay ba mẹ của Tô Nhuyễn được nghỉ, cả hai đang bận rộn trong bếp, Cố Á Thu đang dọn dẹp nhà cửa, còn Tô Dũng Quân thì đang ở trong bếp thay vòi nước mới.
Tô Nhuyễn vừa đi vào, Cô Á Thu đã ngửi thấy mùi hương của tôm hùm đất, bà nhìn chằm chằm Tô Nhuyễn “Con đi đâu vậy? Sao trên người con lại có mùi tôm hùm đất?”
“… Hôm nay con đi vệ sinh, ở tiệm xào tôm hùm, có lẽ… Lúc đó đã bị dính mùi lên.” Tô Nhuyễn sợ tới mức ngửi ngửi quần áo của mình, thật sự là có mùi tôm hùm.
Chắc cô đã ở trong phòng ăn lâu, nên không ngửi thấy trên người mình cũng đã dính mùi hương nồng đậm.
“Ồ.” Cố Á Thu ngửi thêm lần nữa “Còn rất thơm.”
Tô Nhuyễn chột dạ vô cùng, cúi đầu thay giày.
“Đúng rồi, hôm nay giáo viên chủ nhiệm của con đã gửi phiếu điểm thi cuối kỳ của con cho mẹ.” Cố Á Thu vui vẻ nói “Nhuyễn Nhuyễn, kì thi lần này con đã làm rất tốt, có nhiều tiến bộ!”
Tô Dũng Quân bưng đồ ăn ra tới “Đến đây, vì để chúc mừng kì thi cuối kỳ của Nhuyễn Nhuyễn đạt kết quả tốt, đêm nay có thêm món mới! Chúng ta ăn cá kho!”
Tô Nhuyễn mỉm cười “Dạ.”
Cũng may vừa nãy cô ăn không nhiều, buổi tối còn có thể ăn thêm một chút, nếu không bây giờ sẽ không ăn được gì, ba mẹ chắc chắn sẽ nghi ngờ cô đã ăn ở bên ngoài.
Cô vào toilet rửa tay, sau đó quay lại ngồi vào bàn, cầm đũa mở miệng nhỏ bắt đầu ăn.
“Sắp đến kỳ nghỉ hè rồi?” Cố Á Thu hỏi “Đến lúc đó con muốn sang nhà bà ngoại hay nhà bà nội?”
“Con muốn học bù trong kỳ nghỉ hè.” Tô Nhuyễn nhẹ giọng nói.
“Học bù?” Cố Á Thu và Tô Dũng Quân liếc mắt nhìn nhau, Tô Dũng Quân nuốt cơm trong miệng xuống, hỏi “Sao không nghe con nói gì hết? Học bù môn nào? Phí học bù nhiều hay ít?”
“Toán học, giáo viên dạy toán nói con không cần phải nộp, nói rằng con… Hoàn cảnh đặc biệt.” Tô Nhuyễn có chút chột dạ nói, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến Kha Tùng Ứng.
Cố Á Thu cùng Tô Dũng Quân đều trầm mặc.
Tô Nhuyễn không nghe bọn họ nói lời nào, cắn đũa hỏi “Sao vậy ạ?”
Cố Á Thu sờ sờ mái tóc dài của cô “Không sao, giáo viên dạy toán của con thật tốt.”
Tô Dũng Quân chọn một miếng cá đã gắp sạch xương, đặt vào trong bát Tô Nhuyễn “Ăn cá đi.”
Nhìn thấy Tô Nhuyễn ăn xong, lúc này mới nói “Ngày nào đó phải đến cảm ơn giáo viên dạy toán của con cho thật tốt mới được.”
Tô Nhuyễn vừa ăn cá, trong lòng thầm nghĩ.
Cô cũng phải nên cảm ơn Kha Tùng Ứng cho thật tốt.