Thẩm Nguyên chưa bao giờ thấy Thẩm Kinh Niên thảm hại như vậy.
Cho dù là năm đó nhà họ Thẩm sa sút, anh ta vẫn có thể thẳng lưng, gồng gánh được bầu trời đang sụp xuống.
Chỉ là bây giờ, bầu trời trong lòng Thẩm Kinh Niên đã sụp đổ.
Thẩm Nguyên thở dài, đưa bát cháo cho anh ta.
Thẩm Kinh Niên không nhận, ngoan cố ngẩng đầu lên, giọng nói yếu ớt như sắp vỡ tan.
“Anh cũng đến để nói với tôi rằng Khương Vãn Ý đã chết sao?”
Thẩm Nguyên trầm ngâm, hồi lâu sau mới không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nếu tôi nói thế, anh có tin không?”
“Tin.”
Cách lớp hơi nóng của bát cháo, Thẩm Kinh Niên nghiêm túc nhìn Thẩm Nguyên đối diện.
“Anh là người anh em của tôi, anh nói, tôi tin.”
“Vậy thì tốt.” Thẩm Nguyên đặt bát cháo xuống, một tay rút từ trong túi ra một tờ giấy: “Thứ này, tôi nên đưa cho anh, anh muốn thì cầm lấy, không chấp nhận được thì tôi sẽ giữ hộ anh.”
Đó là một giấy chứng tử, giống hệt tờ giấy mà trợ lý để lại bên cạnh Thẩm Kinh Niên.
Ba chữ Khương Vãn Ý trên đó làm anh ta đỏ hoe cả mắt.
Lần này, Thẩm Kinh Niên không phản bác nữa, anh ta nắm lấy một góc tờ giấy chứng tử, đầu ngón tay run rẩy không thể nhận ra.
Hai người đàn ông, Thẩm Nguyên không nói ra được lời nào sến súa để an ủi người khác.
Anh ấy đưa bát cháo trên tay lại lần nữa, rồi hỏi: “Ăn không?”
Thẩm Kinh Niên cúi đầu nhìn, không trả lời, nhưng tay lại ngoan ngoãn nhận lấy bát cháo, từng ngụm từng ngụm đưa vào miệng.
Anh ta ăn bát cháo có hương vị giống hệt như cháo Khương Vãn Ý nấu.
Thẩm Nguyên đang trực, tranh thủ thời gian đến thăm Thẩm Kinh Niên, đợi anh ta ăn xong bát cháo thì ra về.
Trước khi đi, anh ấy suy nghĩ một lúc rồi gọi một người đến trông chừng anh ta.
Từ ngày đó trở đi, toàn bộ con người Thẩm Kinh Niên đều thay đổi.
Anh ta như thể đột nhiên chấp nhận sự thật Khương Vãn Ý đã ra đi chỉ sau một đêm.
Không làm ầm ĩ, không phát điên, bình tĩnh như thường.
Ban ngày đi làm ở công ty, lúc rảnh rỗi thì dẫn con đi khắp nơi, Khương Vãn Ý như thể đã hoàn toàn tách khỏi thế giới của anh ta, thậm chí anh ta còn chưa từng đến thăm mộ cô.
Mọi người đều cho rằng Thẩm Kinh Niên đã buông bỏ được.
Dù sao trước đây anh ta cũng không yêu thương Khương Vãn Ý nhiều, bây giờ cô ấy chết rồi thì thôi…
Mọi người từ lúc đầu thương hại, đến sau này khinh thường, ai cũng nói anh ta vô tình.
Thẩm Kinh Niên không quan tâm, anh ta chăm sóc con rất tốt, biệt thự cũng được quản lý rất tốt, thậm chí còn đưa cho Kiều Lộ một khoản tiền lớn.
Kiều Lộ không nhận, mắng anh ta là đồ cặn bã, ném nguyên cả thẻ và séc vào mặt anh ta.
Thẩm Kinh Niên nhặt lên, không nói một lời rồi rời đi.
Mọi người đều cho rằng, không lâu nữa Thẩm Kinh Niên sẽ cưới Lâm An An về nhà, đến lúc đó hai gia đình liên thủ, Tập đoàn Thẩm thị chắc chắn sẽ phát triển mạnh mẽ.
Các phương tiện truyền thông lớn đều đã viết sẵn tiêu đề và nội dung bài viết.
Nhưng hôm đó, trời mưa như trút nước, Tập đoàn Lâm thị tuyên bố phá sản.
Tất cả bất động sản nhà Lâm An An đều bị thế chấp và thanh lý để trả nợ. Cùng ngày, Thẩm Kinh Niên đăng ảnh chụp chung với con lên mạng xã hội.
Một tay anh ta ôm con, tay còn lại cầm một bức ảnh.
Người trong ảnh chính là Khương Vãn Ý năm đó, xinh đẹp, kiều diễm.
Có paparazzi chụp được, hôm đó Lâm An An đứng khóc dưới mưa trước cửa nhà Thẩm Kinh Niên rất lâu, miệng không ngừng xin lỗi, cầu xin anh ta tha cho cô ta và gia đình cô ta.
Thẩm Kinh Niên chỉ đứng lạnh lùng ở cửa.
Cách nhau mười bước chân, qua làn mưa, anh ta nhìn cô ta bằng ánh mắt lãnh đạm như đang nhìn một người chết.
Lâm An An thấy môi anh ta mấp máy, những chữ thốt ra còn lạnh hơn cả những giọt mưa đang rơi vào người cô ta.
Anh ta nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu, đừng sợ, sau này sẽ còn đau hơn nữa.”
Trận mưa như trút nước kéo dài đến nửa đêm, nhà họ Lâm hoàn toàn sụp đổ, giấc mơ của Lâm An An tan thành mây khói.
Cô ta mang theo uất ức và oán hận, lúc bốn giờ sáng đã trèo lên lan can cầu Thanh Hải.
Nhìn xuống mặt nước đen ngòm lạnh lẽo bên dưới, cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Kinh Niên, anh hại nhà họ Lâm chúng tôi mất hết tất cả! Tôi nguyền rủa anh, đời đời kiếp kiếp không bao giờ có được người mình yêu!”
Nói xong, cô ta nhắm mắt nhảy xuống.
Tiếng nước lớn phá vỡ sự yên tĩnh của đêm khuya, cuộc đời Lâm An An kết thúc như thế, từ nay về sau không còn sóng gió.