Sau khi dỗ Quả Quả ngủ, đôi môi hồng của Đông Thần khẽ nhếch, cậu nói thầm, “Anh ơi, em đi tìm cha, anh trông Quả Quả nhé.”
Hàn Trạm rũ mắt là nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tươi cười kia, môi Đông Thần dán sát, trên đôi môi xinh xắn có môi châu tinh xảo, con ngươi Hàn Trạm sâu thẳm, anh hôn một cái, nói với giọng khàn khàn, “Về sớm một chút, anh chờ em.” Ý trong lời không cần nói cũng hiểu.
Đông Thần xấu hổ rụt rụt ngón tay, “Em sẽ cố gắng.”
Cậu hít hít nước biển, lần theo hơi thở và tìm thấy cha Lôi Triết ở ngoài rừng tảo lớn.
Lôi Triết đang nói chuyện với Fia, hắn cảm nhận được Đông Thần tới gần thì ngẩng đầu lên nhìn, nói với vẻ kinh ngạc, “Sao nhóc con lại tới đây?”
Đông Thần mím môi cười, “Cha.”
“Đông Thần này, bao giờ cháu mới dẫn tiểu nhân ngư tới cho mọi người gặp thế?” Fia cười trêu.
Hắn đã nghe từ lâu rằng bé con nhà Đông Thần rất giống cậu, hơn nữa vừa phá vỏ đã thức tỉnh đồ văn, đây là điều chưa từng thấy.
Nếu Đông Thần thoải mái cho mọi người gặp, mọi người cũng không quá mức ngạc nhiên.
Họ cũng chỉ lén bàn luận thôi, trên đường gặp phải cũng nhìn với ánh mắt thiện ý.
Fia vẫn chưa có cơ hội gặp bé con nên vô cùng tò mò.
Đông Thần cười híp mắt, “Lần sau cháu bảo anh dẫn Quả Quả tới chơi, để chú Fia gặp nhé?”
Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng kia của Hàn Trạm Fia rùng mình một cái, hắn lập tức lắc đầu, thôi vậy.
“Tiểu Đông Thần, cháu học xấu nhé.” Fia thuận miệng trêu hai câu, biết Đông Thần có chuyện muốn nói với Lôi Triết nên hắn lấy cớ có việc rồi đi mất.
Đợi Fia bơi xa, Lôi Triết quay đầu nhìn Đông Thần, vẻ mặt cũng dịu xuống, “Nhóc con tìm cha có việc gì thế?”
Đông Thần nhỏ giọng nói, “Cha, con muốn tới Isbela một chuyến.”
Nghe vậy Lôi Triết hơi sững sờ, “Bây giờ đi?”
“Con cảm thấy chú Ngải Thụy sẽ gặp nguy hiểm.” Trong mắt Đông Thần lộ ra mấy phần lo lắng, “Nếu còn chờ thêm chú Ngải Thụy sẽ có chuyện mất.”
“Cha biết rồi.” Lôi Triết nhíu mày suy nghĩ, “Con đã nói chuyện với Hàn Trạm chưa, còn Quả Quả nữa, hai đứa đi Isbela thì Quả Quả phải làm sao?”
Đông Thần nghiêm túc nói, “Con sẽ thương lượng với anh ấy, còn Quả Quả đành nhờ ba với cha vậy.”
Vẻ mặt Lôi Triết lộ ra chút bất đắc dĩ, “Con yên tâm để ba Già Li của con chăm sóc Quả Quả à?”
Nghe vậy mặt Đông Thần hơi cứng lại, cậu nhớ lúc nhỏ cha Lôi Triết ra ngoài để cậu với ba Già Li ở nhà.
Ba Già Li không đáng tin, mỗi lần đi bắt cá mới bắt được một nửa đã bỏ đi chơi, làm cậu đói tới mức mút đuôi cá.
Cậu khó nghĩ nhíu mày, hay là cậu mang Quả Quả theo?
Đông Thần vừa nghĩ vừa chậm rãi bơi về nhà, còn chưa hoàn hồn thì đã thấy mình đâm vào một lồng ngực dày rộng.
“Nghĩ gì thế?”
Giọng nói trầm thấp lành lạnh vang lên trên đỉnh đầu, Đông Thần vươn tay ôm cổ anh, “Anh, em muốn đi Isbela.”
Hàn Trạm không hỏi vì sao, anh cúi đầu hôn trán Đông Thần, nụ hôn ướt lạnh rơi xuống đồ văn xanh thẳm, “Khi nào đi, anh đi cùng em.”
Rãnh Biển hàng năm không thấy mặt trời vẫn âm u lạnh lẽo như cũ.
Nguyên Khê như không biết mệt, động tác giết sâu lặp lại như cái máy, hai hôm nay tinh thần cậu hơi không ổn.
Sâu bay tới trước mặt, ngay lúc đó cậu không kịp phản ứng giơ tay bắt.
Tác Đồ đứng cạnh nhanh tay nhanh mắt kéo cậu sang, hắn bóp chết sâu, thấy vẻ mặt cậu không ổn thì nhíu mày nói, “Cậu xuống nghỉ ngơi đi, chỗ này để tôi.”
Nguyên Khê phản ứng chậm nửa nhịp, cậu xoa xoa giữa trán, “Được, nhờ cậu nhé.”
Cậu bơi ra phía sau tìm đại một tảng đá dựa lên, khép mắt nghỉ ngơi.
Cảm giác mệt mỏi dâng lên, rất nhanh cậu đã ngủ say.
Không biết có phải ngày nghĩ đêm mơ hay không mà cậu mơ thấy Ngải Thụy.
Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống mặt biển, đứng ngược sáng khiến gương mặt Ngải Thụy hơi mơ hồ.
Dù không nhìn rõ nhưng Nguyên Khê cũng biết lúc này hắn đang cười.
Hắn cất giọng dịu dàng, “Tiểu Nguyên Khê, qua đây.”
Nguyên Khê như bị ma xui quỷ khiến bơi tới trước mặt hắn.
Ngải Thụy cúi đầu tới gần cậu như muốn hôn môi, khi sắp hôn thì dừng lại, hắn cười hỏi, “Tiểu Nguyên Khê, làm bạn đời của tôi nhé?”
Tim Nguyên Khê đập nhanh hơn, đôi môi cậu mấp máy, chữ “Được” vẫn chưa nói ra.
Đúng lúc này Ngải Thụy che ngực, ngực như bị gì đó đâm xuyên qua, máu đỏ trào ra nhuộm đỏ mắt cậu.
Đôi mắt đen chăm chú nhìn cậu như muốn nói gì đó, nhưng chỉ yếu ớt bật ra chữ “Tiểu” rồi im bặt, hắn che ngực ngã xuống.
Nguyên Khê bừng tỉnh khỏi giấc mơ, hô lên theo bản năng, “Chú Ngải Thụy!”
Ở một đầu khác của Rãnh Biển.
Ngải Thụy từ từ phun ra một ngụm nước biển, hắn che miệng vết thương trên vai, nhẹ giọng “Srrrr”, lần này do hắn sơ suất.
Mấy hôm trước hắn gặp nhân ngư đuôi xanh tên Thanh Khắc ở Hải Thành Isbela, gã tự nhận tới đưa tin.
Ngải Thụy không quá tin tưởng gã bèn cố ý thử gã, bảo gã nghĩ cách để hắn trà trộn vào cung điện của Nina.
Thực tế Ngải Thụy không đi quá xa, hắn vẫn luôn âm thầm quan sát Thanh Khắc.
Nhân ngư đuôi xanh này quả nhiên lá mặt lá trái.
Một mặt gã đồng ý với hắn mặt khác ngầm liên hệ những nhân ngư khác thương lượng làm cách nào bán đứng hắn cho Nina.
Ngải Thụy dứt khoát tương kế tựu kế giả bộ không biết để đám Thanh Khắc dẫn hắn tới cung điện Nina.
Sau đó không đợi gã dẫn Nina tới hắn đã trực tiếp kết liếu đối phương.
Hắn định lẳng lặng trong cung điện chờ Nina tới.
Khứu giác của nhân ngư trên mặt nước không thể so với trong nước, Nina chưa chắc có thể ngửi thấy hơi thở của hắn.
Nhưng hắn bỏ qua một thứ, trong cung điện của Nina có sâu, nhân ngư đuôi xanh dẫn hắn vào hiển nhiên cũng không biết.
Dù sao gã cũng chỉ là một thị vệ bình thường, không có tư cách tiến vào cung điện của Vương.
Ngải Thụy vừa trốn trong góc, đám sâu ngửi thấy mùi máu tươi phát ra từ ốc biển bên hông hắn thì kinh hoảng chạy tứ tán.
Hắn muốn rời khỏi cung điện nhưng đã không kịp nữa.
Đám Thanh Khắc biết rất rõ thời gian Nina trở về hằng ngày, gã cố tình dẫn Ngải Thụy tới cung điện trước khi Nina về, một khi Nina về thì hắn có chạy đằng trời.
Gậy ông đập lưng ông, Ngải Thụy mắng thầm một tiếng.
Mà lúc này Nina đang quay về cung điện, thấy đằng xa một đám “mây đen” bơi ra từ cung điện, sắc mặt nàng khẽ biến, cười lạnh, “Vây cung điện lại cho ta!”
Ngải Thụy thầm cười khổ, tiếp tục trốn tránh không khác gì bắt ba ba trong rọ.
Hắn dứt khoát bơi ra, cười gượng hai tiếng, gọi, “Nina, đã lâu không gặp.”
Trước đó Nina đoán là hải vực nào đó phái nhân ngư tới ám sát nàng, không ngờ lại là Ngải Thụy.
Trên gương mặt tái nhợt của Nina là vẻ lạnh nhạt, nàng ho khan mấy tiếng, lạnh giọng ra lệnh, “Bắt hắn lại.”
Bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện khe khẽ của nhân ngư.
Ngải Thụy dựa vào vách tường từ từ ngồi xuống.
Lần này hắn quá mạo hiểm nhưng cũng đã xác định được cơ thể Nina thực sự có vấn đề.
Cơ thể nàng đã yếu tới mức không thể tự ra tay, chỉ có thể mệnh lệnh nhân ngư khác bắt hắn.
Hắn chỉ còn cách liều mạng phá biển sâu chạy trốn rồi nghĩ cách quay về Atlantis.
Bây giờ có lẽ Nina đã phái nhân ngư canh gác ở Rãnh Biển, hắn phải nghĩ cách xuyên qua Rãnh Biển đi về.
Bỗng Ngải Thụy chìm xuống nước ngửi ngửi, nhân ngư Nina phái tới ở ngay gần đây, hắn bịt miệng vết thương bơi lên, bơi nhanh tới nhà đá đối diện.
——————–
Sáng sớm hôm sau nhóm Hôi Dịch bay tới bờ biển bắt cá, Đông Thần tặng họ một ít Sí Ngư và cá Ngân Vĩ, thông báo rằng mấy ngày nữa cậu phải tới Isbela nên không thể chơi với họ.
Kỳ Miễn ngậm con cá nuốt xuống, cậu không để ý phẩy phẩy cánh, “Tớ với Hôi Dịch quyết định sẽ ở lại một thời gian, trước khi mùa đông tới mới quay về.”
Nếu quyết định đi Isbela thì họ phải chuẩn bị một số thứ.
Vấn đề đầu tiên cần giải quyết là Quả Quả.
Tiểu nhân ngư rất không muốn rời khỏi cha mẹ, giống như cậu lúc nhỏ, mỗi khi ba với cha ra ngoài đều nước mắt lưng tròng.
Quả nhiên sau khi nghe ba nói phải đi mấy ngày, Quả Quả bẹp miệng khóc, “Hức ~”
Nước biển nổi gợn sóng, từng vòng lan ra bốn phía, dưới ánh nắng chói chang, mặt biển tĩnh lặng đột ngột sóng gió cuồn cuộn.
Đông Thần và Hàn Trạm đều nhận ra bất thường nhưng lúc này hai người không thể phân tâm chú ý những thứ đó.
Nghe tiếng khóc thút thít của Quả Quả, Đông Thần mềm lòng, cậu dỗ bé, “Quả Quả ngoan không khóc nhé.”
Hàn Trạm xoa đầu Quả Quả, “Cha sẽ về nhanh thôi, được không?”
Quả Quả đẫm nước mắt nhìn Hàn Trạm, phun ra một chữ “Không!” Bé ôm tay Đông Thần khóc tới hổn hển, thậm chí còn nấc lên.
Đông Thần đỏ bừng mắt, suýt chút nữa khóc cùng Quả Quả luôn, “Anh à, hay chúng ta mang Quả Quả theo cùng được không.”
“Quả Quả còn nhỏ quá.” Hàn Trạm không mềm lòng, dù kế hoạch có chắc chắn đến đâu cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Anh vẫn còn nhớ lần mang Đông Thần đi tìm Thần lực, bản thân không thể bảo vệ tốt cho cậu nên bị Noy bắt đi.
Đến giờ nhớ lại Hàn Trạm vẫn còn thấy hối hận.
Anh không muốn để Quả Quả mạo hiểm.
Kéo dài thêm mấy ngày Đông Thần không nhịn được cảm thấy nôn nóng.
Thời gian không đợi người, đặc biệt là cậu dự cảm Ngải Thụy rất nhanh sẽ gặp nguy hiểm, họ cần xuất phát trong hai ngày tới.
Nhân lúc Quả Quả ngủ Đông Thần đưa bé tới chỗ Lôi Triết, “Cha ơi, mấy hôm tới Quả Quả nhờ hai người chăm sóc vậy.”
Tiểu nhân ngư say ngủ nắm chặt ngón tay ba không buông.
Già Li ôm tiểu nhân ngư cẩn thận bẻ ngón tay bé.
Y nhướng mày, “Yên tâm, hai đứa cứ đi đi, ba sẽ chăm sóc tốt cho đứa nhỏ.”
Y nói vậy Đông Thần càng không yên tâm.
“Ba, ba phải nhớ cho Quả Quả ăn cháo thịt đúng giờ đấy.”
Già Li hừ nhẹ, “Con còn sợ ba bỏ đói đứa bé nhà con à?”
Đông Thần không dám nói thật, cậu lưu luyến bơi đi.
Lúc đi ngang qua nhà Lạc Tịch cậu nói với y một tiếng nhờ y giúp chăm sóc Quả Quả.
Sau khi bơi khỏi Hải Thành Đông Thần ôm eo Hàn Trạm buồn buồn nói, “Anh ơi, chúng ta thực sự không thể mang Quả Quả theo ạ?”
Hàn Trạm vuốt vuốt tóc cậu, “Thần Thần nghe anh, chúng ta giải quyết nhanh chuyện ở Isbela là có thể về sớm một chút.”
Lung Hồi, La Á và Liên Phiến đều đã chờ trên mặt biển, Đông Thần xốc tinh thần, cậu giơ tay nhấc lên cuộn sóng cuống mọi người nhanh chóng tới Rãnh Biển.
Tới Rãnh Biển, Nguyên Khê biết họ định tới Isbela, cậu cắn môi dưới nói, “Đông Thần, anh có thể đi cùng không? Anh lo cho chú Ngải Thụy.”
Đông Thần gật đầu, “Có thể.”
Mà lúc này Quả Quả nằm trên giường vỏ sò ngủ một giấc tỉnh dậy không thấy ba với cha đâu.
Bé không tin nổi há to miệng, “Oa” một tiếng khóc lên..