Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 105: Chương 105



“Ik tìm, tìm ba ~”
Trong khu rừng tảo lớn rậm rạp vang lên tiếng bi bô nho nhỏ của tiểu nhân ngư nghe như đang ngâm nga hát.
Đâu Đâu dẫn tiểu nhân ngư bơi chầm chậm qua rừng tảo lớn.
Đôi mắt to tròn của nhóc đảo đảo rồi bỗng nhìn thấy gì đó, nhóc chỉ vào một tảng đá hình thù kì lạ, tò mò nói, “Bé Điềm, em nhìn xem cái gì này?”
Tiểu nhân ngư nhìn theo ngón tay Đâu Đâu chỉ, một tảng đá như một cái đầu khổng lồ đang chậm chạp chuyển động.
Rất nhanh bé đã bị dời sự chú ý, quên hết chuyện đi tìm ba, “Í?”
Tảng đá khổng lồ di chuyển tới trước mặt họ, chậm rì rì nói ra một câu, “Là tiểu nhân ngư à…”
“Oa ~”
Đá Đầu To có thể nói.
Tiểu nhân ngư sợ hãi trốn ra sau Đâu Đâu.
Đâu Đâu nghiêm túc nói, “Bé Điềm đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”
Đúng lúc này “Tảng đá lớn” lại lên tiếng, “Ta không phải tảng đá, ta là lão Rùa.”
Cảm thấy lão Rùa không có ác ý, Quả Quả ló đầu ra khỏi lưng Đâu Đâu, bé nhìn rùa lớn rồi lắc lư đuôi bơi qua.
Bé cười híp mắt rất là ngọt, “Chào ông Rùa.”
“Tiểu nhân ngư, mấy đứa muốn đi đâu?”
Quả Quả mở to đôi mắt đen láy, chớp chớp mấy cái, đôi mắt long lanh như biết nói, bé nghiêng nghiêng đầu, “Ông Rùa, tìm ba?”
Lão Rùa xoay thân, nói, “Nhóc ngồi lên đi.”
Nhìn Quả Quả sáng bừng mắt rất muốn đi lên, Đâu Đâu thở dài như ông cụ non, nhóc bế tiểu nhân ngư lên ngồi lên mai rùa.

Chờ hai tiểu nhân ngư ngồi ổn, rùa lớn chậm rãi di chuyển.
Nhóc gãi cằm, thầm nghĩ cách dỗ bé Điềm quay về.
May mà lão Rùa bơi rất chậm, mong là trước khi trời tối có thể quay về.
Trên mặt biển sau giờ ngọ gió hơi lớn, bầu trời giăng đầy mây đen che đi mặt trời nóng rực, trời sắp mưa.
Sau khi tất cả nhân ngư rời khỏi Isbela, tòa Hải Thành xây dựng bằng trân châu trở thành tòa thành trống không, vô cùng tĩnh mịch.

Đông Thần hơi ngưng mắt, mười mấy ngọn vòi rồng dâng lên xé tan Hải Thành.

Nước biển mềm mại như bọc dao, từng chút từng chút đập nát tòa thành.
Đá vụn rơi ào ào xuống khu biển nông, nện vào rặng san hô, rặng san hô tuyệt đẹp lập tức không còn lại gì.
Nhìn tòa thành to lớn sụp đổ, tất cả nhân ngư không khỏi cảm thấy phức tạp trong lòng.
Ngải Thụy duỗi người “Cuối cùng cũng có thể về nhà.”
Họ không ngờ là mọi chuyện lại dễ giải quyết như vậy.
Đông Thần nhăn mặt, gương mặt phảng phất nét buồn, “Không biết Quả Quả có khóc không.”
Mới một ngày không gặp mà cậu đã rất nhớ bé con.
Hàn Trạm nghĩ tới tiểu nhân ngư mềm mềm nhà mình, khóc cũng chỉ thút thút, khóc tới mức tim anh sắp tan ra.
“Quả Quả rất ngoan.”
Đông Thần gấp gáp muốn quay về với bé con, nước biển cuốn mọi người nhanh chóng xuyên qua Rãnh Biển, rút thời gian quay về xuống còn một nửa, cuối cùng bơi khỏi Rãnh Biển trước khi mặt trời lặn.
Nghe thấy tiếng động, Tả Luân vội bơi tới, vừa thấy họ bơi khỏi Rãnh Biển thì kinh ngạc hỏi, “Sao mọi người về nhanh vậy? Chuyện bên kia giải quyết xong chưa?”
Giọng Ngải Thụy thoáng vẻ trầm trọng, “Coi như kết thúc.”
Nghe tin Nina đã chết, trên mặt Tả Luân hiện vẻ kinh ngạc, hắn thở ra một ngụm nước biển dài, “Đáng tiếc.”
Một lát sau hắn hỏi tiếp, “Chỗ đó còn nhiều sâu không?”
Đông Thần nghĩ nghĩ rồi nói, “Phần lớn đã chết, phần còn lại chúng ta có thể đặt Thận ở cửa ra vào Rãnh biển, chắc là không có nhân ngư từ Rãnh Biển qua đây đâu.”
Tả Luân như nói đùa trả lời, “Thế thì tốt quá, chú cũng có thể về rồi, ở đây mấy năm ngay cả bạn đời cũng chẳng có, thật sự rất cô đơn.”
“Kỳ sinh sản sang năm tôi giới thiệu cho cậu.” Ngải Thụy cười cười.
Ánh mặt Ngải Thụy xẹt qua mặt Nguyên Khê, khóe môi cong lên, “Tôi tìm được bạn đời rồi.”
Nghe vậy vành tai Nguyên Khê lập tức đỏ bừng.
“Chú Ngải Thụy, chú tìm bạn đời bao giờ, sao cháu không biết?” Đông Thần nghi ngờ hỏi.
“Khụ khụ!” Nguyên Khê ho mạnh hai tiếng.
Thấy Nguyên Khê xấu hổ, Ngải Thụy lo cậu thẹn quá hóa giận bèn giơ tay định vỗ vỗ vai Hàn Trạm nhưng thấy anh lạnh nhạt liếc qua thì đổi thành dùng cùi chỏ đâm đâm anh, có ý nói sang chuyện khác, “À ờ không phải mấy đứa vội về gặp nhóc con sao, không còn sớm nữa, bọn chú ở lại là được.”

“Đúng rồi,” Đông Thần quay đầu nhìn Hàn Trạm, “Anh?”
“Ừm, về thôi.”
Họ bơi về hướng Hải Thành, lúc sắp tới bỗng Đông Thần ngửi thấy hơi thở của bé con nhà mình, cậu dừng lại nhìn kỹ thì thấy một tảng đá lớn đang chậm chạp bơi tới, cậu không chắc chắn gọi, “Quả Quả?”
“Ba?”
Trên “Đá đầu to” truyền tới giọng nói nho nhỏ của tiểu nhân ngư.
Thật sự là bé con nhà cậu.
Đông Thần bơi xuống dưới nhìn thấy hai tiểu nhân ngư trắng trẻo ngồi trên mai rùa.

Cậu xách tai Đâu Đâu hỏi tội, “Đâu Đâu, có phải cháu lừa Quả Quả ra đây không?”
Vẻ mặt Đâu Đâu rất vô tội, “Không phải cháu mà, là bé Điềm muốn đi tìm hai chú.”
Đông Thần thả tai Đâu Đâu ra, nâng tiểu nhân ngư lên.
“Sao Quả Quả lại ra đây? Con tới đón ba về nhà à?” Cậu cúi đầu hôn mặt Quả Quả, “Em bé của ba giỏi quá.”
Hàn Trạm đón lấy tiểu nhân ngư đặt lên vai, giọng nói trước giờ luôn lạnh lùng giờ nhuốm thêm phần dịu dàng, “Quả Quả ăn cháo thịt chưa?”
“Ăn rùi ~” đôi mắt xinh đẹp của tiểu nhân ngư tròn xoe, nói siêu to.
Hàn Trạm vươn ngón tay xoa xoa mái tóc đen của bé, “Ngoan lắm.”
Đâu Đâu không phục nói, “Là cháu đút bé Điềm đấy.”
Đông Thần cười bế nhóc lên, “Đâu Đâu cũng rất ngoan.”
Đông Thần xoa xoa mai con rùa lớn, cười nói, “Đại quy, cảm ơn ông đưa hai đứa nhóc tới đây.”
Rùa già tuổi lớn tầm mắt hơi mơ hồ nhưng nó vẫn nhớ hơi thở của Đông Thần, nó nói, “Đừng khách khí, con của cậu rất xinh đẹp, rất giống cậu lúc còn nhỏ.”
Trên đường về gặp Già Li đang đi tìm Quả Quả.
Già Li nhướng mày, nhìn Đông Thần từ trên xuống dưới, thấy cậu không bị thương thì nói, “Mấy đứa về rồi.”
Đông Thần mím môi cười, “Cảm ơn ba đã giúp bọn con trông Quả Quả.”
“Cũng được, không khó nuôi.” Già Li cười tủm tỉm, “Ngoan hơn con hồi nhỏ nhiều, cả ngày đến đêm cứ đòi ra ngoài chơi.”

Đông Thần phản bác theo phản xạ, “Đâu có, lúc nhỏ con ngoan lắm mà.”
“Ừ, nhóc con của chúng ta ngoan nhất.” Đáy mắt Hàn Trạm chứa ý cười.
“Nhóc con…” Tiểu nhân ngư trên vai anh ngơ ngác chỉ vào mình.
Khóe môi Đông Thần cong lên, cười khẽ nói, “Đúng rồi, nhóc con của chúng ta ngoan nhất.”
Tới khi họ quay lại Hải thành thì Lôi Triết cũng vừa tới, hắn hỏi, “Về rồi à, không bị thương chứ?”
“Không bị.”
Hàn Trạm nói mấy câu đã nói rõ chuyện xảy ra ở Isbela.
Nghe tới đoạn Nina chết, ánh mắt Lôi Triết trầm xuống.
Đúng lúc này Già Li từ bên ngoài bơi vào ngắt cuộc trò chuyện, “Ba bắt con hải thú, nhóc con ở lại ăn nhé.”
Quả Quả chơi cả ngày nên đã mệt nhoài, vừa ăn cháo thịt xong ợ một tiếng rồi ngủ mất.

Nhưng dù có ngủ thì cũng ôm chặt tay Đông Thần không bỏ, sợ ngủ một giấc dậy lại không thấy ba với cha đâu.
Hàn Trạm cầm giường vỏ sò cẩn thận đặt bé con lên.
“Ba ơi, bọn con về đây.”
Quay về Tiểu Thạch Ốc, Hàn Trạm dọn giường vỏ sò sang căn phòng nhỏ cách vách.

Đông Thần ở bên cạnh ôm mặt ngắm tiểu nhân ngư đang ngủ ngoan.
Hàn Trạm bơi tới cửa vẫy tay với cậu, “Thần Thần, qua đây.”
Khi Đông Thần bơi tới trước mặt, Hàn Trạm nhẹ nhàng kéo tay đẩy cậu tới bên giường.
“Hmm?” Đông Thần tỏ vẻ khó hiểu.
“Vảy bẩn rồi.”
Hàn Trạm hơi rũ mắt, anh nâng đuôi cậu lên, đầu ngón tay lành lạnh mơn trớn cái đuôi, móng tay móc ra ít cặn bẩn.
Chỗ mà anh mơn trớn truyền tới cảm giác tê tê dại dại, run rẩy như bị điện giật.
Thấy ngón tay Hàn Trạm dần hướng lên trên, cậu thở gấp nhanh chóng chặn tay anh, “Anh, đừng chạm vào chỗ đó.”
Khóe môi Hàn Trạm có ý cười như có như không, móng tay sượt qua chỗ vảy kia khiến Đông Thần phát ra tiếng ngâm khẽ.
“Thần Thần ngoan, buông tay ra, anh chỉ chạm một chút thôi.”
Đông Thần vô thức thả tay, cúi đầu hôn xuống khóe môi anh.
Nụ hôn của cậu nhẹ nhàng, mềm mại.

Con ngươi Hàn Trạm càng thêm sâu thẳm.
…………….
Trong bóng đêm chỉ có ánh sáng nhạt dạ minh châu tỏa ra, càng khiến da cậu trông trắng nõn như ngọc.
Hàn Trạm nghiêng mặt, đôi mắt đen chăm chú nhìn cậu.
Đông Thần khép hờ mắt, âm thanh trong trẻo nay thêm phần khàn khàn, “Anh ơi, em mệt.”
“Ngủ đi,” Hàn Trạm ôm cậu, giơ tay vỗ nhẹ lưng cậu, giọng nói vốn lạnh lùng nhỏ đến gần như không nghe thấy, “Tiểu nhân ngư của anh.”
Trời hửng sáng, Đông Thần đang ngủ tới mơ màng thì cảm thấy có thứ gì đó quét qua mặt mình, cậu mở mắt nhìn, thì ra là cái đuôi nho nhỏ của bé con nhà cậu.
Thấy Đông Thần tỉnh, tiểu nhân ngư ôm mặt cậu, chu mỏ hôn “chụt chụt” hai cái.
Giọng Đông Thần có chút lười biếng, “Quả Quả ngoan, để ba ngủ thêm một lát nhé?”
“Không,” Quả Quả kéo tay cậu lắc lắc gọi ba không ngừng.
Đây đúng là sự tra tấn ngọt ngào.
Đông Thần xoay người dậy đút cháo thịt cho Quả Quả ăn, sau đó dẫn bé lên mặt biển đi tìm đám Kỳ Miễn.
Từ đằng xa đã nhìn thấy Kỳ Miễn đứng trên bờ vẫy tay với cậu, “Đông Thần.”
Bơi tới gần mới phát hiện trong lòng Kỳ Miễn đang ôm đống quả nửa xanh nửa đỏ, cậu ta giơ chúng lên nói, “Đây là thứ tớ đổi với thú nhân, nhớ cậu thích ăn nên mang tới cho cậu.”
Hôm qua cậu với Hôi Dịch bay dạo một vòng, gặp được mấy thú nhân.
Họ không ngờ rằng sau trận động đất hai năm trước vẫn còn một phần thú nhân ở lại.

Kỳ Miễn nói chuyện với họ mấy câu, nghe thú nhân nói nhiều đời bộ tộc đã sinh sống trên mảnh đất này nên không muốn rời đi.
Họ tin Thần Thú sẽ không vứt bỏ họ.
Kỳ Miễn dùng cá sống đổi một ít trái cây với họ, hôm nay tới đây bắt cá, tiện thể xem có thể gặp được Đông Thần hay không, hiển nhiên vận khí của cậu rất tốt, vừa tới đã gặp Đông Thần.
“Cảm ơn cậu, Kỳ Miễn.”
Đông Thần hơi xấu hổ, cậu đi Isbela mà không mang quà gì về.

Cậu ngẫm nghĩ nhưng phát hiện mình không có gì cho Kỳ Miễn, “Tớ mời cậu ăn cá nhé.”
Kỳ Miễn liếm liếm môi, thèm không chịu được nên cũng không khách sáo nữa, trực tiếp hỏi cậu, “Tớ muốn ăn cá mè hoa, còn không?”
Đông Thần đếm ngón tay, “Còn, có Sí Ngư, Ngân Vĩ nữa, cậu muốn ăn gì cũng được.”
Kỳ Miễn nghe tới đây nước miếng chảy ròng ròng, cậu nuốt mấy ngụm, “Chờ tớ gọi Hôi Dịch nữa, chúng ta nướng cá ăn.”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.