Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 78



Đáy biển vào đêm yên lặng như tờ, đương lúc tất cả sinh vật đều đã ngủ say, có mấy nhân ngư lén lút rời khỏi Tiểu Thạch Ốc, bơi về phía một căn nhà tròn tròn giống như tảng đá lớn hình tròn bình thường.

Trên người chúng trét một lớp bùn nhão che hết mùi cá vốn có, dù là nhân ngư có khứu giác nhạy bén đến mấy cũng không phát hiện ra.

Ban ngày bọn chúng đã điều tra ra Ngải Thụy ở đây, nhân lúc đêm vắng ngửi hơi thở rồi chính xác tìm ra nhà Ngải Thụy.

Sau khi lén lút vào phòng, nương theo ánh sáng nhẹ tản ra từ đám sứa, chúng thấy nhân ngư đuôi đen đang nằm trên giường, đối phương ngủ có vẻ rất say, không phát hiện ra chúng.

Mấy nhân ngư trao đổi ánh mắt, đột nhiên xông tới, cái đuôi hung hăng vung lên, đập “chát” một tiếng lên giường đá, giường đá bị đập vỡ làm đôi.

Mà nhân ngư trên giường đá đã không còn bóng dáng.

Chúng vội vàng ngẩng đầu, còn chưa nhìn rõ đã bị một đuôi cá lớn hất bay ra ngoài.

Những kẻ đánh lén đều là nhân ngư mạnh số một số hai mấy hải vực kia, vốn cho rằng có thể thuận lợi bắt được Ngải Thụy, không ngờ đối phương như đã có chuẩn bị, ngay lúc đuôi chúng đập xuống đã nhanh chóng xoay người nhảy lên, bơi lên trên.

Móng tay sắc bén của Ngải Thụy bắn ra cào rách mặt nhân ngư nọ.

Trong phòng quá nhỏ vướng tay vướng đuôi, Ngải Thụy đánh lui bọn chúng lao ra ngoài. Hắn giương mắt nói lên bên trên, “Mấy người còn không mau xuống giúp?”

“Mau đuổi theo, đừng để hắn thoát!” Nhân ngư trong phòng sốt ruột hô một tiếng, vọt ra ngoài.

Mấy bóng nhân ngư như u linh bay ra sau bọn chúng, cánh tay vòng tới bịt chặt miệng không cho chúng phát ra âm thanh cầu cứu.

Họ kéo đám nhân ngư đang giãy giụa kịch liệt vào phòng, sau một trận sột soạt, trong phòng lại yên tĩnh như ban đầu.

Lúc này bên bờ biển có một nhân ngư giống đực cường tráng tiếp cận Joy.

Chung quanh đá ngầm bên bờ biển toàn là nhân ngư, không dễ đánh lén, họ chỉ đành nghĩ cách dẫn Joy ra. Vương hải vực Ott không biết nghĩ thế thế nào mà bảo một nhân ngư giống đực đi quyến rũ Joy.

Gã nghĩ Joy nếu chịu đẻ trứng cho bạn đời thì chắc là thích nhân ngư giống đực, bạn đời của Joy khá gầy, trông có vẻ không làm nên cơm cháo gì, không biết có phải ánh mắt Joy không tốt hay không mà nhìn trúng bạn đời yếu như vậy.

Nghe nói Joy không thích bạn đời của mình.

Nếu lúc này có nhân ngư giống đực cường tráng tỏ ý với y, nói không chừng Joy sẽ mắc mưu.

Nhưng mặc kệ nhân ngư giống đực ám chỉ thế nào Joy đều không giao động, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Nhân ngư giống đực diễn kịch độc thoại hồi lâu mà không thấy Joy có chút phản ứng nào thì không khỏi thầm tức giận. Gã đột nhiên nói, “Ta vừa bắt một con quái vật biển, ăn không hết, có thể chia cho ngươi một ít.”

Thực ra lúc chạng vạng Hàn Trạm đã đánh tiếng với Joy, bảo y cố gắng phối hợp, dẫn nhân ngư ám sát y ra.

Joy không kiên nhẫn chơi trò mờ ám, đặc biệt là Sửu Nhan còn ở đây, bị hắn phát hiện có khi sẽ làm cho sóng biển ngập trời. Nhân ngư giống đực lấy cớ khá vụng về, nhân ngư sáng dạ chút đều sẽ không mắc mưu.

Y giả bộ không biết, gật đầu hỏi, “Ở đâu?”

Cũng may nhân ngư giống đực không quá thông minh, còn âm thầm đắc ý vì cảm thấy Joy quá dễ lừa. Gã vội nói, “Ngay ở khu biển nông, chúng ta mau đi thôi.”

Sửu Nhan cách đó không xa nhìn sang đây rất nhiều lần, nhân ngư giống đực này cứ kì kì lạ lạ. Sửu Nhan nghi ngờ gã này tơ tưởng Joy, muốn đoạt nhân ngư với hắn.
Thấy Joy định đi với gã, Sửu Nhan khó chịu bơi tới, chất vấn, “Ngươi dẫn Joy nhà ta đi đâu?”

“Cậu chăm sóc Đản Đản, tôi đi một lát rồi về.” Joy sợ hắn gây thêm phiền phức nên không nói với hắn chuyện ám sát.

Joy bơi đi theo nhân ngư giống đực, sắc mặt Sửu Nhan thay đổi, hắn đưa trứng trắng cho La Á trông hộ rồi vung đuôi, đuổi theo Joy như đi bắt gian.

Bơi tới khu biển nông, nhân ngư giống đực ngừng lại.

Joy hình như còn chưa nhận ra, vẫn tiếp tục bơi về phía trước, vừa bơi vừa hỏi, “Hải thú ở đâu?”

“Ở ngay đằng trước.” Nhân ngư giống đực tuy cười nhưng ánh mắt lại trầm xuống, gã lặng lẽ nâng tay đâm móng vuốt về phía lưng Joy.

Sửu Nhan đuổi đến vừa khéo nhìn thấy một màn này, hắn lập tức dựng vảy, giận dữ hô lên, “Ngươi định làm gì Joy nhà ta!”

Dứt lời hắn nhanh chóng phóng tới như quả pháo nhỏ, lập tức đụng bay gã nhân ngư.
Joy hơi ngạc nhiên, y vươn tay đón lấy Sửu Nhan, “Sao lại tới đây?”

Sửu Nhan chọc ngực Joy, chỉ hận sắt không thành thép mà nói, “Sao cậu lại ngốc thế hả, gã lừa cậu ra cậu cũng ra, vừa nãy gã còn muốn đánh lén cũng may tôi tới kịp cứu cậu một mạng đấy.”

Ánh mắt Joy dịu đi, nắm lấy ngón tay hắn, “Tôi biết.”

“Cậu biết?” Sửu Nhan trừng mắt, “Vậy cậu còn đi theo gã làm gì?”

Nhóm Fia đuổi kịp, rốt cuộc không nhịn được “xì” một tiếng bật cười.

Các nhân ngư nấp ở khu biển nông thấy tình thế không đúng lập tức muốn bỏ chạy.

Bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình mồi, nhóm Fia sao có thể thả chúng đi.

Sửu Nhan túm nhân ngư giống đực, đuôi cá đập chan chát lên mặt gã, trong lòng suиɠ sướиɠ lên mây, hắn không thể không thừa nhận chiêu này của Già Li đúng là dùng rất sướng.
Sau khi ném nhân ngư bầm dập mặt mũi cho Fia, Sửu Nhan vỗ vỗ tay rồi dắt bạn đời nhà mình về, “Chúng ta về thôi.”

“Đản Đản đâu?”

“Tôi nhờ La Á trông hộ một lúc.”

Theo bóng họ bơi xa tiếng nói chuyện cũng dần tiêu tán trong nước biển.

Đáy biển lại trở nên yên tĩnh.

Khi Hàn Trạm về đã là tối khuya, trên đường về anh rửa sạch mùi máu tươi trên người, sau khi xác định không còn mùi lạ mới bơi vào phòng, anh tới nhìn Đông Thần trước.

Trên chiếc giường đá hình quạt trải đầy giao tiêu, nhân ngư đuôi lam nằm nghiêng, đuôi cá cong lên, trong lòng ôm một viên trân châu rất lớn.

Tóc dài đen nhánh xõa trên vai che lấp làn da trắng như tuyết, sống lưng mảnh khảnh và đường cong bên hông đầy quyến rũ.

Hàn Trạm vén tóc Đông Thần, thấy cậu hơi nhíu mày, cánh môi hồng khẽ nhếch, hàm răng trắng ẩn sau đôi môi mềm, hơi thở hơi gấp, trông có vẻ đang rất khó chịu.
Hàn Trạm lẳng lặng nhìn cậu một lúc, không đành lòng đánh thức cậu. Ai ngờ Đông Thần trong lúc ngủ mơ ngửi thấy hơi thở quen thuộc, ôm lấy tay anh không buông, dụi dụi dường như đang nói mớ, “Anh ơi.”

Hàn Trạm nhéo nhéo mặt cậu, môi khẽ động, nói không phát ra tiếng, “Nhóc vô lương tâm.”

Đông Thần cố gắng mở mắt, kéo tay Hàn Trạm, duỗi xuống dưới đuôi, giọng nói mềm mại kèm theo nức nở, “Anh ơi em khó chịu quá.”

Ánh mắt Hàn Trạm tối đi, nâng cổ cậu hôn xuống.

….

Khi Đông Thần tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong ngực Hàn Trạm, bị bao phủ trong hơi thở mạnh mẽ của anh khiến cậu không khỏi khẩn trương tim đập nhanh hơn.

Tuy cậu và Hàn Trạm không làm đến bước cuối cùng nhưng bọn cậu cũng không khác các cặp bạn đời khác là mấy, Đông Thần không có cách nào tự lừa mình dối người được nữa.
Cậu thích anh Hàn Trạm.

Là “thích” đối với bạn đời.

Nếu đã xác nhận là mình thích anh cậu sẽ dũng cảm thừa nhận.

Cậu xoay người, thẳng thắn ngắm nhìn gương mặt góc cạnh lạnh lùng của Hàn Trạm. Đông Thần giơ tay, đầu ngón tay phác hờ đường nét khuôn mặt anh.

Đông Thần nheo mắt cười trộm.

Hàn Trạm mở to mắt, bắt lấy bàn tay không an phận nào đó.

“Anh tỉnh rồi à ~”

Mở mắt đối diện gương mặt cười tươi như hoa của Đông Thần, Hàn Trạm không nhịn được khát vọng trong nội tâm, anh cúi đầu hôn ngón tay Đông Thần.

Anh giang tay ôm eo cậu, “Thần Thần, ngồi yên cho anh ôm một lát.”

Không khí mờ ám lan tràn, Đông Thần chưa nhận ra vành tai mình đã đỏ ửng.

Đông Thần vội đẩy Hàn Trạm ra, cậu hít một hơi nước biển lạnh băng, nhìn đôi mắt thâm thúy của Hàn Trạm, cậu lấy hết can đảm nói, “Anh Hàn Trạm, em thích anh.”
Trong đôi mắt đen của Hàn Trạm như có ánh sáng lóe lên.

Hầu kết anh trượt lên trượt xuống, giọng nói khàn khàn, “Thần Thần, em nói lại lần nữa đi.”

Đôi mắt Đông Thần cong cong như vành trăng non, “Hàn Trạm, em thích anh.” Đây là lần đầu tiên Đông Thần gọi tên Hàn Trạm.

Mềm như thế, nhẹ đến vậy.

Từng câu từng chữ, ngọt tới tận tim.

Trong đầu Hàn Trạm ong lên một tiếng, sững người không kịp phản ứng.

Thấy vẻ mặt sững sờ của Hàn Trạm, Đông Thần nắm tay anh, cười tủm tỉm, “Chúng ta như thế này đã tính là kết thành bạn đời chưa?”

Đúng rồi, còn phải báo cho ba và cha nữa.

Đông Thần sốt ruột vung đuôi, bơi lên.

Hàn Trạm đột nhiên phản ứng lại, “Đợi đã.” Anh kéo tay Đông Thần bơi tới trên khóm san hô mềm, đám cá sặc sỡ bơi quanh bọn họ, vui vẻ đong đưa đuôi cá.
Anh cúi đầu, đặt một nụ hôn xuống giữa trán Đông Thần, “Hải Thần trên cao, nguyện cho chúng con mãi không chia lìa.”

Cảm nhận được cái nôn ướt nóng trên trán, Đông Thần đột nhiên mở to mắt, không biết có phải ảo giác của cậu không mà nơi được anh hôn trở nên nóng rực, đồ văn hình vương miện tỏa sáng lấp lánh, dường như đại dương bừng sáng trong khoảnh khắc đó.

Lúc này Đông Thần cảm thấy như sắp không thở nổi, cậu rũ mắt giấu đi sự thất thố thoáng qua, lông mi khẽ rung như đang muốn nói lại thôi.

Hai bên nhìn nhau, tình ý nồng đậm, lại hôn nhau tới khi hơi thở hòa quyện, hô hấp dồn dập.

Lát nữa còn phải xử lí mấy nhân ngư hôm qua bắt được, anh quyến luyến hôn môi Đông Thần thêm một lúc rồi mới buông ra.

“Lát nữa anh phải ra ngoài có việc, mấy ngày nay hải vực hơi loạn, đừng đi lung tung.” Hàn Trạm nói xong rồi quay người bắt mấy con cá, xử lí xong mới rời đi.
Đông Thần từ tốn ăn xong cá rồi mới đi tìm Già Li, cậu hơi xấu hổ nói, “Ba ơi, con với anh kết thành bạn đời rồi.”

Già Li sấn tới, ngửi ngửi, “Bao giờ? Sao trên người con không có hơi thở của Hàn Trạm?”

Đông Thần lập tức hiểu ý Già Li, cậu ngượng ngùng nói, “Con vừa mới kết bạn đời với anh thôi.”

Biết nhóc con nhà mình dễ xấu hổ, Già Li không trêu Đông Thần nữa, “À, ba nghe Lôi Triết nói tối qua con nghe thấy mấy nhân ngư kia nói chuyện à?”

Đông Thần gật đầu, “Vâng, bọn họ muốn ám sát chú Ngải Thụy, quá xấu xa rồi.”

Già Li nói, “Tối qua Lôi Triết bắt Vương mấy hải vực kia lại, sau khi thẩm vấn, chúng nói là có kẻ sai chúng làm vậy.”

“Nhân ngư kia còn dạy chúng cách nuôi sâu biển, hơn nữa còn nuôi một lượng lớn sâu ở hải vực.”

May mà Ngải Thụy không đi đánh lén bọn chúng, nếu đi sẽ thật sự là có đi không về.
———————————

Cặp Joy – Sửu Nhan mình không biết nên để xưng hô như nào cho hợp lí nên vẫn để cậu – tôi vậy


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.