Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 99: Chương 99



Đông Thần nhìn về phía nhóm Đông Quỳ, tầm mắt xẹt qua Tác Đồ, Hill…!những tiểu nhân ngư lớn lên cùng cậu đều có ở đây chỉ thiếu một người.
“Anh Nguyên Khê đâu rồi?”
“Em hỏi Nguyên Khê à.” Đông Quỳ lưu luyến thu hồi ánh mắt nhìn tiểu nhân ngư, thuận miệng nói, “Dạo trước cậu ấy đi Rãnh Biển.”
Gần đây Rãnh Biển không an toàn, rất nhiều sâu từ Isbela thông qua Rãnh Biển tới đây nên Lôi Triết đã phái không ít nhân ngư đi xử lí chúng.
Đông Thần cho là Nguyên Khê cũng được phái đi.
Không ngờ Đông Quỳ lại tỏ vẻ khó hiểu, “Cậu ấy cũng không nói vì sao, đi rất đột ngột, hôm trước vừa nói với bọn anh hôm sau đã đi rồi.”
Đông Thần chống cằm, hơi cau mày, “Có thể là xảy ra chuyện gì đó, mấy hôm nữa em tới Rãnh Biển một chuyến.”
Đông Quỳ xoa xoa tay, cười haha, “Vậy có thể cho anh chơi bé con nhà em mấy ngày không?”
Chơi?
Đôi mắt nhỏ của Quả Quả cảnh giác nhìn chằm chằm Đông Quỳ.
Bé nhảy khỏi con cá chuối, nhào vào lòng Đông Thần, vùi đầu vào cổ ba.
Nhân ngư này đáng sợ quá, vậy mà muốn chơi Quả Quả.
Thấy vậy Tác Đồ đỡ trán.
Đông Quỳ vội vàng giải thích, “Ấy không phải, ý anh là để bé chơi với A Man nhà anh mấy hôm, em gái anh A Man em gặp rồi đó.”
Đông Thần cúi đầu xoa đuôi cá mềm mại của tiểu nhân ngư, cười nhẹ, “Quả Quả muốn làm quen những tiểu nhân ngư khác không?”
Quả Quả lập tức lắc đầu, bé chu miệng, “Muốn Đâu, Đâu.”
“Ba dẫn con tới chỗ Đâu Đâu.” Đông Thần bất đắc dĩ nhìn Đông Quỳ, “Quả Quả rất ngoan, vừa nãy anh dọa nó.”
Hức ~
Bị tiểu nhân ngư ghét rồi.
Đông Quỳ tổn thương ôm ngực, “Anh chỉ là lỡ miệng thôi mà.”
Nếu Quả Quả không muốn chơi với tiểu nhân ngư khác Đông Thần chỉ đành đưa bé tới nhà Lạc Tịch.
Lúc này Đâu Đâu đang ngồi ngoài cửa, vẻ mặt lạnh lùng.
Thấy Đông Thần tới đây nhóc lập tức đổi sắc mặt, cười tươi rói bơi tới, ôm Quả Quả, “Bé Điềm ~”
Có Đông Thần ở đây nhóc cũng không dám hôn Quả Quả.
Đông Thần nhéo nhéo mặt Đâu Đâu, Đâu Đâu cũng không trốn, còn chủ động vươn mặt cho đối phương bóp.
Hiếm khi cậu nhóc ngoan ngoãn thế này, Đông Thần xoa tóc nhóc hỏi, “Sao lúc nãy Đâu Đâu tức giận thế?”
Đâu Đâu phồng má không nói gì.
Lạc Tịch đau hết cả đầu, “Thằng nhóc này mới sáng sớm đã đòi đi tìm Quả Quả, anh không cho nó liền sầm mặt không vui.”
“Chú đưa Quả quả tới chơi với con, đừng bắt nặt Quả Quả nhé.”

Đâu Đâu nghiêm túc nói, “Không bắt nạt bé Điềm.”
Đông Thần không yên tâm còn dặn thêm, “Hôm nay Quả Quả chơi ở đây, đừng bơi xa biết chưa?”
Quả Quả ngoan ngoãn gật đầu.
“Yên tâm, có anh trông mà.”
Nghe vậy Đông Thần càng không yên tâm.
Lạc Tịch nhìn nhóm Đông Quỳ hỏi, “Mọi người muốn đi đâu vậy?”
Y tới đây đã mấy ngày, cũng coi như là thân quen đám Đông Quỳ, Đông Quỳ trả lời, “Bọn tôi định tới Rãnh Biển.”
Y biết Rãnh Biển nơi này thông tới Isbela, y cũng muốn đi xem xét tình hình, “Đi chung đi, để Tesia trông bọn nhóc.”
“Được, vậy chúng ta đi thôi.”
Lạc Tịch gọi Tesia ra trông hai đứa nhóc sau đó theo nhóm Đông Thần bơi lên mặt biển.
Lên trên rồi họ cảm nhận được một luồng nước biển vây lấy họ, cuốn họ nhanh chóng bơi về hướng Rãnh Biển.
Nước biển chung quanh lướt qua cực nhanh, nhanh đến mức mờ cả mắt, họ không khỏi khiếp sợ, “Nhanh quá!”
Chỉ trong nháy mắt đã tới Rãnh Biển.
Họ tìm chính xác phương hướng rồi chui xuống nước, chìm xuống đáy biển, ánh sáng dần tối đi, một cái khe rất lớn xuất hiện trước mặt họ.
Từ hai tháng trước, ngày càng có nhiều sâu từ Isbela tới đây dẫn tới việc Rãnh Biển hiện giờ ngoài sâu ra thì không còn sinh vật nào còn sống.
Càng đáng sợ hơn chính là sau trong hoàn cảnh tối tăm càng tiện ẩn nấp, các nhân ngư càng thêm cảnh giác, một khi sơ ý sẽ bị chúng cắn.
Mấy ngày đi vào Rãnh Biển Nguyên Khê toàn lực đối phó lũ sâu.
Mệt cũng chỉ có thể miễn cưỡng chợp mắt một lúc.
Đông Thần còn chưa biết tình huống tại Rãnh Biển lại nghiêm trọng như thế này.
Thấy lũ sâu ào ào chui ra từ khe, Đông Quỳ hoảng sợ, “Oaaa, lắm sâu thế.”
Bỗng nhiên Tác Đồ túm lấy cậu rồi vung tay qua.
Đông Quỳ phản ứng lại, cậu quay đầu nhìn thấy giữa hai ngón tay Tác Đồ kẹp một con sâu.

Sâu điên cuồng vặn vẹo cơ thể, há mồm muốn cắn cậu.
“Làm tôi sợ muốn chết.” Đông Quỳ vỗ vỗ ngực, nghĩ lại mà kinh.
Tác Đồ cắt phần đầu sâu ném vào trong nước, “Đừng bơi qua.”
Các nhân ngư khác thấy vậy thì đều giữ cảnh giác.
“Nguyên Khê ở đằng kia!” Hill chỉ vào cửa khe, họ lập tức nhìn qua.
Cuối cùng cũng tìm thấy đuôi cá ánh vàng quen thuộc trong đám nhân ngư.

Lúc này Nguyên Khê tập trung nhìn rồi vung tay nhanh như chớp, bóp chặt con sâu bay tới, không chút do dự vặn gãy phần đầu.

Cậu như có cảm ứng quay đầu lại, thấy là nhóm Đông Thần thì cong môi cười, nhẹ nhàng nói, “Đông Thần em về rồi đấy à.”
Đông Thần bơi qua, lũ sâu như thủy triều ào tới.
“Cẩn –” thận, Nguyên Khê còn chưa nói xong đã thấy Đông Thần phất tay, nước biển cuồn cuộn hướng về đám sâu rồi lập tức cuốn chúng về Rãnh Biển.
Cuối cùng cậu tạo một lá chắn nước bên ngoài cái khe, sâu tạm thời không thoát được chỉ đành như đám ruồi không đầu đâm lung tung trong khe.
Thấy cảnh này các nhân ngư gần đó há hốc mồm.
Nhân ngư này quá mạnh.
Họ lặng lẽ nhìn Đông Thần, nhớ mang máng hình như cậu là tiểu nhân ngư mềm mềm nhà Già Li.
Không phải nói Đông Thần rất yếu à?!
Yếu chỗ nào?!
Các nhân ngư khỏi hoài nghi ngư sinh.
Đông Thần không để ý những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, cậu bơi tới trước mặt Nguyên Khê, “Em nghe nói anh tới Rãnh Biển nên tới đây xem sao.”
Nét ủ rũ giữa mày Nguyên Khê dần tan, cậu duỗi người, cười đáp, “Cũng may các em tới, cuối cùng thì anh cũng có thể nghỉ ngơi một chút.”
Tả Luân cách đó không xa lắc lắc cánh tay đau nhức bơi tới hỏi chuyện, “Sao mấy đứa lại tới đây?”
Đông Quỳ quen thuộc bá vai hắn, cười hì hì, “Bọn cháu tới giúp chú.”
Lúc họ còn vị thành niên từng ở Rãnh Biển rèn luyện một thời gian, lúc ấy được Tả Luân giúp đỡ không ít, bây giờ cũng nên tới phiên họ trả ơn hắn.
Bao nhiêu năm nay Tả Luân vẫn luôn canh giữ ở Rãnh Biển, nếu không phải có hắn ở đây hải vực Atlantis bọn họ đã sớm bị sâu chiếm lấy.
Nguyên Khê nhìn Rãnh Biển tới xuất thần, môi khẽ mấp máy, giọng nói nhỏ tới gần như không nghe thấy, giống như một tiếng thở dài, “Không biết chú Ngải Thụy có xảy ra chuyện gì không nữa?”
Đông Thần tai thính nghe được mấy từ, cậu hỏi, “Chú Ngải Thụy làm sao cơ?”
Hôm qua cậu về chỉ nhắc tới chuyện Hải Thần, thấy Quả Quả ăn no mệt mỏi nên về nhà luôn.

Vì vậy Lôi Triết chưa kịp nói cho cậu biết tình huống ở Isbela.
Nguyên Khê rũ mắt giấu đi nét phức tạp dưới đáy mắt, “Mấy hôm trước chú ấy đi Isbela đến bây giờ còn chưa về, anh hơi lo lắng.”
Đông Thần nhạy bén bắt được một cảm xúc kì lạ nhưng lại không nói được lạ chỗ nào, cậu an ủi, “Chú Ngải Thụy rất mạnh, chú ấy nhất định sẽ không sao.”
Cùng lúc đó tại Isbela đối diện Atlantis.
Tòa Hải Thành mới nằm trên mặt biển, một nửa chìm trong nước, giống đảo rỗng ruột của hải vực Mạc Xuyên.

Tòa Hải Thành này to gấp đôi tòa trước, ngoài nhân ngư Isbela trong thành còn nhân ngư tộc khác, nhìn đồ văn nơi khóe mắt họ hẳn là từ nơi khác tới.
Ngải Thụy trộn lẫn bên trong vậy mà không bị phát hiện.
Hắn còn để ý không phải mỗi nhân ngư đều đeo ốc biển bên hông, chỉ có số ít nhân ngư Isbela mới có thể đeo.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, có thể xua đuổi sâu phải có máu Nina, nếu tất cả nhân ngư đều đeo ốc biển chắc Nina cạn máu luôn.
Cứ bơi rồi không chú ý va vào một nhân ngư đuôi xanh, đối phương quay đầu đang muốn mắng chửi thì trợn to mắt, “Ngươi!”
Ngải Thụy nhướng mày, bị phát hiện rồi à?
Thế thì không còn cách nào khác, chỉ đành giết cá giệt khẩu.
Cảm nhận được sát ý trong mắt Ngải Thụy, nhân ngư đuôi xanh co rúm, gã vội hô, “Đừng giết ta, là phe mình, phe mình.”
Sau một hồi nói chuyện, xác nhận nhân ngư đuôi xanh chính là nhân ngư lúc trước truyền tin, Ngải Thụy bèn theo gã đi vào Tiểu Thạch Ốc.
Nhân ngư đuôi xanh nhìn xung quanh thấy không có ai, gã hạ giọng, “Ngài tự tới đây à?”
Ngải Thụy cười như không cười, “Ngươi thấy sao.”
Nhân ngư đuôi xanh cười giả lả, “Ngài không nói cũng không sao, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
“Ngươi tên…’
“Tôi tên Thanh Khắc.”
Ngải Thụy gập ngón tay gõ nhẹ vảy cá, sau một lúc lâu hắn từ tốn hỏi, “Cơ thể Nina thật sự có vấn đề?”
“Đây là tôi nghe được từ các anh em,” nhân ngư đuôi xanh nói, “Anh em tôi là thị vệ bên người Vương, thường xuyên ra ngoài làm việc cho Vương, hồi trước nghe hắn nói mãi câu, ‘thân thể Vương suy yếu rồi’, tôi nghi ngờ có chuyện nên mới mau chóng nhờ người truyền tin cho ngài.”
Ngải Thụy vuốt cằm nghĩ thầm, có thể là do nàng lấy máu quá nhiều dẫn tới cơ thể suy yếu.
“Còn chuyện gì khác không?”
“Còn còn.” Thanh Khác lại nói, “Vương nuôi rất nhiều sâu ở Rãnh Biển, còn dùng hải thú nuôi chúng.”
Trong những nhân ngư trốn về chỉ có một người được Vương nhìn trúng và có được ốc biển, nếu không họ cũng chẳng dám tới gần Rãnh Biển.
“Hải vực các ngươi lấy đâu ra nhiều nhân ngư vậy?”
“Đều là các khu vực quanh đây, Vương ngày trước là Noy tấn công hải vực bọn họ, nghe nói sau khi Noy chết họ không phục, tân vương một lần nữa dẫn quân tấn công bọn họ, lần này trực tiếp phá hủy Hải Thành đối phương, mang tất cả nhân ngư bên đó về đây.”
Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Thanh Khắc vỗ tay nói, “Đúng rồi, Vương đang tìm nhân ngư có cùng dòng máu với nàng, đã bắt không ít nhân ngư.”
Ngải Thụy trầm ngâm một lúc.
Hắn nhớ Nina là nhân ngư tộc Nisla, nhân ngư tộc họ có mặt ở các hải vực, số lượng không ít, Nina đang muốn tìm nhân ngư giống nàng có thể đuổi sâu để lấy máu họ?
Lúc trước hải vực bọn hắn có nhân ngư cùng tộc với Nina bị sâu cắn chết nên không phải tất cả tộc Nisla đều có thể đuổi sâu.
“Nghĩ cách để ta tiếp cận Nina.”
Ngải Thụy cần tự mình đi gặp Nina để xác nhận cơ thể nàng có vấn đề thật không.
“Chuyện này…” Nhân ngư đuôi xanh khó xử.
“Không được à?” Ngải Thụy mài mài móng tay sắc.
Hắn cắn răng, “Để ta nghĩ cách.”
————————–
Sau khi ra khỏi Rãnh Biển nhóm Đông Quỳ tỏ ý muốn ở lại Rãnh Biển giúp đỡ nên Đông Thần quay về một mình.
Mấy hôm nay Lôi Triết và mọi người bận chuyện mở rộng quy mô Hải Thành thêm cả trồng tảo lớn.

Hàn Trạm và Đông Thần tới Lorbon một chuyến thả bọn Thận bị giam ở Rãnh Biển ra.

Chúng có thể ăn sâu, dùng tốt có thể giải quyết dứt điểm nạn sâu.
Đây cũng là lí do vì sao Đông Thần không giết hết Thận.
Chúng không thích hợp nuôi ở những hải vực có nhiều nhân ngư, làm không tốt sẽ thành tự vác đá đập chân mình.

Nghĩ tới nghĩ lui bèn đặt Thận ở một cái khe khác trong Rãnh Biển rồi lấp cái khe lại.
Mấy hôm nay họ đi sớm về trễ nên không có thời gian chơi với Quả Quả.
Buổi sáng sau khi cho Quả Quả ăn xong thì đưa bé tới chỗ Lạc Tịch để bé chơi với Đâu Đâu.

Gần đây Quả Quả kết bạn với không ít tiểu nhân ngư, trong đó có cả em gái Đông Quỳ.
Em gái A Man của Đông Quỳ là tiểu nhân ngư hoạt bát đáng yêu.

Hai đứa nhỏ hẹn nhau buổi sáng lên mặt biển chơi.
Trước khi đi ngủ Quả Quả còn nhớ mãi chuyện này, sáng hôm sau bé dậy sớm, sau khi ăn cháo thịt thì cưỡi con cá chuối lớn đi tìm Đâu Đâu.
Đông Thần còn thấy quái lại vì bình thường Quả Quả không dậy sớm như vậy.
Chờ Lạc Tịch dậy thì Đâu Đâu và Quả Quả đã dắt tay nhau lên mặt biển chơi.
“Sao anh không gọi em dậy!” Lạc Tịch trừng mắt nhìn Tesia, y vội vàng bơi lên mặt biển.
Còn lúc này các tiểu nhân ngư đang chơi đùa trên mặt biển nghe thấy hai tiếng Ưng kêu.
Nhóm tiểu nhân ngư hô to, “Điểu nhân tới!”
Quả Quả ngẩng đẩu.
Hai con Ưng lông màu xám nâu khổng lồ xoay vòng trên không, đôi mắt sắc bén của chúng đảo qua nhóm tiểu nhân ngư cuối cùng nhìn chằm chằm tiểu nhân ngư đang cưỡi con cá chuối lớn.
Đây là Đông cục cưng à?
Tiểu nhân ngư đuôi lam, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, giống Đông Thần như đúc.
Hắn há hốc miệng, khiếp sợ nói, “Sao mấy năm không gặp Đông cục cưng lại thu nhỏ thế này?”
Con Ưng khổng lồ còn lại liếc xéo, ngu ngốc, kia chắc là con của Đông cục cưng.
Nhìn kỹ lại thì mắt tiểu nhân ngư này màu đen không giống Đông cục cưng.
Con Ưng khổng lồ kích động vô cùng, nó vẫy cánh lao xuống dưới.
Nhóm tiểu nhân ngư chắn trước mặt Quả Quả, la lớn, “Quả Quả mau chạy đi, điểu nhân muốn ăn em đấy!”
Đâu Đâu ôm chặt Quả Quả, nhóc hung dữ trừng hai con Ưng, “Không được cắn bé Điềm!”
Nhìn nhóm tiểu nhân ngư sợ hãi, hai con Ưng khựng lại trên không trung, hắn nghiêng đầu nói với Quả Quả, “Nhóc là tiểu nhân ngư nhà Đông cục cưng à?”
————————————


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.