Edit: Thủy Tích
Ngày hôm sau thức dậy, Lý Tân Hạo cảm thấy hơi mệt mỏi. Cậu đã suy nghĩ cẩn thận rồi, bắt đầu từ đêm nay, cậu phải dọn đến chỗ khác ngủ, bằng không thể xác lẫn tinh thần của cậu thật sự sẽ chịu phải tổn thương rất lớn.
Có điều còn chưa kịp nhắc tới chuyện này, cậu đã nghe thấy âm thanh huyên áo từ trong phòng bếp truyền ra. Hóa ra Lý Tân Long đã về. Cùng Lý Tân Long tới còn có một cô bé mặc váy, trêи khuôn mặt thanh tú mang theo nụ cười thẹn thùng.
“Bác trai, bác gái! Cháu làm phiền hai bác rồi.” Hàn Vân Phỉ là một cô gái có tu dưỡng cùng lễ phép, bằng tuổi Lý Tân Long.
Nhưng mà, không ai nói cho cậu biết, Hàn Đông Lỗi cũng đến.
Đời trước, Quốc khánh đầu tiên sau khi Lý Tân Long tới Hàn gia, Lý Tân Long cũng không trở về nhà. Lúc ấy, Lý Linh Linh qua đời chưa bao lâu, mẹ lại sinh bệnh nằm trong bệnh viện, cho nên Lý Tân Hạo cùng mẹ trải qua kỳ nghỉ lễ Quốc khánh trong bệnh viện. Người Hàn gia cũng tới thăm một lần, cũng coi như có lễ phép, sau đó họ cũng không có tới nữa nhưng vẫn đưa tới một ít vật phẩm dinh dưỡng.
Đời này cùng đời trước, đã bắt đầu khác nhau.
Thật ra thì, Lý Tân Hạo nên sớm nghĩ đến, vận mệnh của Lý Linh Linh thay đổi thì sẽ kéo theo vận mệnh của mỗi người trong nhà đều bắt đầu thay đổi, giống như một chuỗi thực vật trong tự nhiên vậy.
“Tiểu Hạo mau tới đây, để anh trai ôm một cái.” Lý Tân Long nhìn em trai đang tránh ở sau cửa. Xa nhà, hắn nhớ nhất là đứa em trai này. Từ nhỏ, hai anh em đã ngủ chung một cái giường, đột nhiên có một ngày Lý Tân Long tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, trong ngực không có em trai đáng yêu, hết thảy đều cảm thấy không quen.
Lý Tân Hạo đứng ở sau cửa, cậu không muốn đi ra ngoài. Bởi vì một khi đi ra ngoài, cậu sẽ lập tức cầm lấy cây chổi đuổi Hàn Đông Lỗi ra khỏi nhà.
Ở trong mắt Lý Tân Long, em trai nhà mình là đang xấu hổ. Cho nên hắn liền tự đi qua, bế Lý Tân Hạo lên: “Lại nặng thêm rồi.” Hắn nói thầm một câu, rồi lập tức hôn thật mạnh lên mặt Lý Tân Hạo.
Hàn Đông Lỗi là người đầu tiên phát hiện Lý Tân Hạo đứng ở cửa, so với lần trước gặp mặt, hiện giờ trêи mặt đứa nhỏ này lại có thêm nhiều thịt, làn da trắng nõn, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
Cho nên hắn liền lộ ra một nụ cười ôn hòa với Lý Tân Hạo, ở trong mắt Hàn đại soái ca, đây là một cách thức bày tỏ tình cảm của riêng hắn. Nào biết đâu rằng, thế nhưng đứa nhỏ này lại trợn mắt lên trừng hắn, rồi sau đó lập tức làm lơ hắn luôn.
Từ nhỏ Hàn Đông Lỗi đã là thiên chi kiêu tử. Nếu trong ngày thường, thì hắn cũng chẳng thèm để ý tới một đứa nhóc làm lơ mình như vậy đâu, nhưng Lý gia lại có một món đồ vật đáng giá hấp dẫn lực chú ý của hắn. Cho nên hắn cũng không để ý tới hành động vừa rồi của Lý Tân Hạo.
“Tân Long, cho anh ôm một chút đi.” Tuy Hàn Đông Lỗi đang nói nhưng cánh tay hắn đã vươn qua định ôm lấy Lý Tân Hạo rồi.
“Anh Đông Lỗi, Tiểu Hạo hơi nặng đó.” Lý Tân Long nhắc nhở.
Nặng? Một kϊƈɦ nặng nề giáng xuống tâm linh nhỏ bé của Lý Tân Hạo.
“Không sao đâu, chỉ là một đứa bé mà còn sợ anh bế không nổi sao?” Vốn dĩ Hàn Đông Lỗi đã cao hơn bạn cùng lứa tuổi rồi, huống chi là Lý Tân Long cho nên Lý Tân Long có thể thì sao mà hắn sẽ cảm thấy nặng được chứ.
Nhưng mà, đôi tay Lý Tân Hạo vẫn luôn níu chặt lấy cổ Lý Tân Long, vùi đầu lên vai Lý Tân Long, bắt đầu bán manh: “Chỉ muốn anh trai ôm thôi, chỉ muốn anh trai ôm thôi.”
Cậu vừa khóc kêu như vậy liền khiến cho Hàn Đông Lỗi không biết phải làm gì, đành buông tay ra. Chỉ có điều, hắn vẫn vỗ lên ʍôиɠ Lý Tân Hạo một cái: “Đứa nhỏ này thật là khó hầu hạ mà.”
Khó hầu hạ, em gái anh. Lý Tân Hạo âm thầm hừ lạnh.
“Ngày thường thằng nhỏ này rất ngoan, hôm nay chắc là vì anh trai trở về nên mới làm nũng như vậy đó.” Mẹ Lý bưng một rổ trái cây đi rửa sạch sau đó đặt lên trêи một cái bàn tròn dưới giàn nho, nơi đó có bóng râm cho nên rất mát mẻ. Sau đó bà liền gọi vọng vào bảo mọi người đến bên này ngồi chơi.
Hàn Đông Lỗi chạy qua, vươn tay lấy một quả nho ném vào miệng. Nhưng quả nho còn chưa chính lắm cho nên rất chua, chua đến nỗi nước mắt của Hàn Đông lỗi suýt chút nữa đã tuôn ra rồi.
“Phải tới giữa tháng mười mới đúng mùa nho.” Mẹ Lý giải thích, “Ba đứa tụi con tới đây, người trong nhà có biết không?”
“Ba mẹ của con lại đi hưởng tuần trăng mật lần thứ n rồi, mà sức khỏe của Vân Phỉ lại không phù hợp để đi xa, Tân Long lại nói muốn về nhà cho nên tụi con mới đi theo cậu ấy tới đây.” Hàn Đông Lỗi ngồi xuống cái ghế nhỏ dưới giàn nho, lại thuận tay lột một quả cam, cũng không phải cho chính mình ăn mà là đưa tới trước mặt Lý Tân Hạo đang ngồi trong lòng ngực Lý Tân Long.