Trình Tuấn Nghi vừa mới nấu cho mình một bát mì rồi mang ra quầy bar bằng gỗ óc chó gần cửa sổ, chưa kịp ăn được hai miếng, cô đã nhìn thấy xe quay về.
Cô liếc nhìn đồng hồ nữ nhỏ xinh, chỉ mới hai tiếng đồng hồ, điều này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của cô.
Tuấn Nghi nhai từng miếng mì, vừa ăn vừa qua cửa sổ nhìn thấy hai người, một người bên trái, một người bên phải bước xuống khỏi xe.
Lời từ biệt thì rất bình thường, cô chỉ thấy Ứng Ẩn khẽ gật đầu với Tống Thời Chương, Tống Thời Chương chỉ nở nụ cười mỉm, giữa họ không nói thêm lời nào, mỗi người đi một ngả.
Một lúc sau, động cơ SUV vang lên trong sân, bánh xe lăn trên mặt đường gạch hoa, tiếng ma sát theo dốc xa dần.
Tuấn Nghi vứt đũa, chạy ra đón Ứng Ẩn: “Tống Thời Chương có mời chị ăn cơm không? Em có nấu mì cà chua trứng…”
Âm thanh đột ngột dừng lại.
Ứng Ẩn ngồi trên ghế thay giày ở hành lang, ánh sáng mặt trời giữa trưa rất cao nhưng không chiếu xuyên qua hiên, chiếu lên nửa khuôn mặt của Ứng Ẩn, một nửa ẩn mình trong bóng tối.
“Chị sao vậy? Anh ta có làm gì chị không?” Tuấn Nghi nhẹ nhàng hỏi.
Ứng Ẩn như bị tiếng nói của cô làm cho tỉnh dậy, ngẩng mặt cười một cái: “Không sao đâu.” Cô nói với giọng điệu rất lạc quan như thể không có chuyện gì: “Rất mệt, vừa đói vừa buồn ngủ, Tống Thời Chương keo kiệt không mời chị ăn cơm, chỉ uống một bụng trà.”
“Ồ,” Tuấn Nghi tỏ vẻ không hài lòng: “Anh ta thật là chán.”
“Đúng vậy, anh ta thật là chán.” Ứng Ẩn vừa nói, vừa thay dép đi trong nhà.
Cô chỉ có nụ cười khi nói chuyện, không nói thì khuôn mặt trở nên không có biểu cảm, ánh mắt buồn bã và lạc lõng.
“Vậy chị muốn ăn gì? Em sẽ làm cho chị.” Tuấn Nghi không nhận ra sự chán nản của cô, xắn tay áo lên.
“Trước tiên chị muốn ngủ một giấc. Buổi chiều bắt đầu làm việc rồi, em liên hệ với Trang Đình Văn, hỏi cô ấy đã suy nghĩ đến đâu rồi, sau đó in các kế hoạch cho Fashion Gala và Star Diamond Night cho chị, thời gian còn lại, chị muốn xem thử vai của thầy Ly Sơn, đừng làm phiền chị.”
Tuấn Nghi đi theo từng bước của cô, vừa nghe vừa gật đầu: “Nhưng chị mới nghỉ có bốn ngày thôi mà.”
Ứng Ẩn quay lại cười một cái: “Tuấn Nghi, có làm mới có ăn.”
Tuấn Nghi còn đang nghĩ đến việc trở về ăn mì nên không theo lên. Ứng Ẩn một mình lên lầu, nằm xuống giường, gối đầu lên cánh tay mảnh khảnh của mình.
Từ cửa sổ hở, gió mang theo hương hoa và tiếng chim hót vào làm cho lòng người thư thái.
Ứng Ẩn yên tĩnh một lúc, từ dưới gối lấy ra hộp trang sức bằng nhung màu đen. Khi mở ra, chiếc nhẫn trị giá gần chục triệu ở bên trong, ánh sáng lấp lánh rực rỡ.
Cô đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, tại sao không trả lại chiếc nhẫn mà lại mua một cái mới giá cao hơn để tặng cho cô. Bởi vì anh muốn cô cắt đứt sạch sẽ mọi liên hệ trước đó.
“Nhẫn trả về cho chủ cũ, người thì anh ấy muốn”, giống như một sự thu thập, thu thập một món đồ chơi mà anh thấy thích và muốn chơi.
Cũng khá hợp với phong cách của những người như họ, Ứng Ẩn hài hước nghĩ.
Ứng Ẩn bật dậy từ giường, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay đeo nhẫn dài thượt của mình, rồi giơ tay lên, mở năm ngón tay ra, đón ánh sáng để quan sát nhiều lần.
Đây không phải là ánh trăng, chỉ là một chiếc nhẫn, không có gì đáng để cất giữ, nên đeo đi để phô trương, ăn uống tiêu xài.
Cô đeo chiếc nhẫn khi ngủ một giấc, bị tiếng gọi của Trang Đình Văn làm tỉnh dậy.
“Cô Ứng, em nhận lời đề nghị của chị, không biết khi nào em có thể bắt đầu làm việc?” Trang Đình Văn hỏi thẳng.
“Gia đình và công ty của em đã xử lý xong chưa?”
Trang Đình Văn cười ở đầu dây bên kia: “Rồi, em đã làm thủ tục nghỉ việc với Sếp Trần.”
Lẽ ra một nhân viên PR nhỏ không nằm dưới cơ cấu nhân sự của văn phòng hội đồng quản trị từ chức cũng không thể nhận được sự quan tâm của Trần Hữu Hằng. Nhưng Ứng Ẩn không có kinh nghiệm trong công việc, không hiểu rõ cơ cấu nhân sự của những công ty lớn, vì vậy không nghi ngờ gì cả.
Trần Hữu Hằng nghe nói cô muốn từ bỏ văn phòng hội đồng quản trị để làm trợ lý cho ngôi sao cũng cảm thấy buồn cười: “Cô thuyết phục cha cô thế nào?”
Trang Đình Văn nghiêng đầu: “Dù sao nếu không còn hứng thú, lúc nào cũng có thể quay lại.”
“Cô không phải là Thương Minh Bảo, cô gái tính toán từng đồng từng cắt, thật sự khó mà thay đổi ý định.”
Thương Minh Bảo là con gái út của gia tộc họ Thương, có lẽ là người vui vẻ nhất trong vũ trụ này, sống không lo lắng, toàn tâm toàn ý mê đắm ngôi sao nam và bảng xếp hạng, so với Trang Đình Văn thì có phần khác biệt.
“Tôi chỉ thấy đề nghị của cô ấy rất thú vị, tôi thấy hứng thú.”
Trang Đình Văn trả lời, hai tay chống lên bàn làm việc, vừa nhìn Trần Hữu Hằng ký duyệt hồ sơ nghỉ việc của mình, vừa nói: “Cha tôi thì như anh biết đấy, cái gì cũng nghe theo anh Thương Thiệu.”
“Cha cô còn hỏi Thương Thiệu?” Trần Hữu Hằng ngẩng đầu: “Anh ấy nói sao?”
“Không nói gì, chỉ nói “được”.”
Trần Hữu Hằng thể hiện một chút sự tò mò nhẹ nhàng, nhưng không nói gì thêm, chỉ mỉm cười và tán gẫu: “Ngày hôm đó tại bữa tiệc, nghe nói cô còn giúp cô ấy ngăn Tống Thời Chương?”
“Cô ấy bảo tôi bảo vệ cô ấy mà,” Trang Đình Văn nhớ lại chuyện này: “Vừa lúc Tống Thời Chương muốn thẻ phòng, tôi đã ngăn lại. Anh ta hoàn toàn không coi tôi ra gì, tôi phải rất cố gắng mới ngăn được.”
Trần Hữu Hằng gật đầu: “Lúc trước cô làm việc tự do, giờ làm trợ lý cho người khác, nhớ phải giữ thái độ khiêm tốn, suy nghĩ từ góc độ của chủ, đừng giúp cô ấy đắc tội người khác.”
“Ồ.” Trang Đình Văn nghiêng đầu cười: “Lời của anh giống hệt như của anh Thương Thiệu.”
“Không giống,” Trần Hữu Hằng cười, “Tôi dạy cô cách làm việc, anh ấy cảnh cáo cô đừng gây rắc rối cho người khác.”
“Hả?” Trang Đình Văn không hiểu, nhưng Trần Hữu Hằng thì bí ẩn, không giải thích thêm.
Túi xách Hermes màu đen vàng vừa vặn để làm cặp tài liệu, Trang Đình Văn cầm trong tay, bước đi nhanh chóng. Đi qua văn phòng lớn của GC, trước khi vào thang máy, cô nói với Ứng Ẩn: “Rất vui được làm việc cùng chị, chị Ứng.”
Ngày hôm sau Trang Đình Văn đến nhận việc, Ứng Ẩn đang ở sân thượng tập diễn cùng với Tuấn Nghi.
Cô buộc tóc thành búi cao, mặc áo sweatshirt oversized và quần thể thao màu trắng sữa rộng rãi, trông như một cô gái trẻ. Khi thấy người đến, cô thu xếp kịch bản, nhìn Trang Đình Văn từ trên xuống dưới.
Áo sơ mi trắng, chân váy bút chì, giày cao gót màu đen tiêu chuẩn cao 5 cm. Ứng Ẩn mở nắp chai nước uống một ngụm, cười nói: “Không cần phải ăn mặc quá chuyên nghiệp, muốn mặc gì thì mặc. Đôi khi lịch trình của chúng ta gấp hoặc phải quảng cáo đứng lâu, mang giày cao gót rất mệt.”
Trang Đình Văn gật đầu: “Vâng.”
“Lúc chị rảnh sẽ ở đây, khi bận rộn thì sẽ ở căn hộ trung tâm thành phố. Em thuê nhà ở đâu vậy?”
Trương Thanh Vãn đã chuẩn bị từ trước: “Ở khu đô thị đại học, giá thuê khá rẻ.”
“Đi lại xa không?” Ứng Ẩn không quen với phương tiện công cộng.
Trang Đình Văn chuẩn bị kỹ lưỡng rồi bình tĩnh nói: “36 trạm tàu điện ngầm, hai tuyến đường, mất khoảng một giờ năm mươi lăm phút, cũng tạm được.”
“Xa quá!” Ứng Ẩn bị sự kiên nhẫn của cô làm cho sửng sốt: “Em nên chuyển đến ở cùng tụi chị.”
Trang Đình Văn: “…”
“Công việc của chị thường xuyên thay đổi, nếu em sống cùng thì sẽ thuận tiện hơn. Mặc dù chức danh là trợ lý, nhưng chị không có quản lý, nên thực ra em làm công việc của một quản lý.” Ứng Ẩn kiên nhẫn nói, giọng điệu không kém phần thoải mái: “Cứ thử xem sao, nếu không hợp thì chúng ta sẽ điều chỉnh.”
Dù Trang Đình Văn là người Hồng Kông nhưng gia đình đã mua cho cô một căn hộ lớn hơn ba trăm mét vuông ở thành phố này, căn hộ cao cấp nhất ở trung tâm, với hệ thống nhà thông minh giữ độ ẩm luôn ở mức 53% bất kể thời tiết và dịch vụ quản gia 24 giờ.
Cô cười gượng, môi hơi co giật, đã bắt đầu cảm thấy hối hận.
Khi mọi thứ đã được quyết định, Trình Tuấn Nghi nhiệt tình dẫn cô đến phòng: “Cô xem, có phải rất lớn không? Tôi nói cho cô biết, cái giường này siêu thoải mái!”
Trương Thanh Vãn nhìn một cái, không thấy bồn tắm riêng. Cuộc sống ngâm bồn của cô đã kết thúc, từ giờ phải sống một cách cẩn thận và tiết kiệm, nghỉ tiêu xài kiểu 6 sao!
Khi Trình Tuấn Nghi rời đi, cô nằm trên giường và gửi tin nhắn tố cáo Thương Thiệu: “Tất cả đều do anh, em mất nhà, còn phải sống chung với người khác.”
Giữa những tòa nhà kính cao tầng rực rỡ, chiếc Maybach lướt qua một cách êm ái, để lại một cái bóng đen thanh thoát.
Ngồi ở ghế sau, Thương Thiệu vừa kết thúc một cuộc gọi.
“Có liên lạc với thành phố này, nhưng hiện tại tôi không có thời gian gặp.” Anh cười, giọng điệu dịu dàng chưa từng có: “Đừng lo lắng cho tôi, thay vào đó, nên quan tâm xem Thương Lục có bị say độ cao ở Himalaya không.”
Người đối diện nói gì đó, Thương Thiệu suy nghĩ một lúc: “Việc kết hôn tạm thời không cân nhắc.” Anh nhếch môi, giọng điệu nhạt nhẽo: “Nói với cha tôi việc tôi đến thành phố này đã là sự nhượng bộ lớn nhất, đừng can thiệp vào chuyện hôn nhân của tôi.”
Lâm Tồn Khang không khỏi liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu.
Trong hai năm qua, quan hệ cha con đã xấu đi nhanh chóng, người mà ông đã lớn lên cùng từ nhỏ giờ đây đã không còn sự dịu dàng và hòa nhã như trước.
Khi cuộc gọi kết thúc, áp lực trong xe cũng rõ rệt. Thương Thiệu nhắm mắt, trán nhăn lại, cảm giác bực bội.
“Làm vợ cũng rất khó, cô gái bà chọn cho cậu dù phẩm hạnh, ngoại hình, gia thế đều không có gì sai.” Lâm Tồn Khang khuyên: “Có lẽ nên dành chút thời gian để gặp mặt?”
Thương Thiệu rút một điếu thuốc, dùng tay chống lên điều khiển trung tâm, vuốt ve thái dương, nhắm mắt.
Anh thực sự quá mệt mỏi, sau một lúc hút thuốc, mới nói: “Chú biết rõ tôi có thời gian hay không.”
Chú Khang rõ ràng hiểu rất rõ sự bận rộn của anh, đội ngũ hợp tác phát triển thị trường, tất cả đều mới, cần phải điều chỉnh, liên tục họp, xác định rồi lại thay đổi, khoảng cách chỉ một con sông, hai phong cách làm việc hoàn toàn khác nhau, làm tăng thời gian giao tiếp. Thêm vào đó, khi mới đến, có quá nhiều người và việc, chỉ có cấp bậc cao của anh mới có thể bàn bạc nên suốt ngày không phải ở sân golf thì là dự tiệc, mọi thứ đều là giao tiếp xã hội.
Lâm Tồn Khang cười trêu chọc: “Ăn tối mất thời gian, không thì, uống một ly trà chiều cũng được. Cậu đã ăn tối với cô Ứng tới bảy giờ, lúc đó đâu có thời gian?”
Dù ông ấy trên danh nghĩa là quản gia, nhưng thực tế lại như một người lớn tuổi trong nhà. Thương Thiệu từ khi mười tuổi học ở Anh, ông đã luôn ở bên chăm sóc, tình cảm của họ rất thân thiết, không có gì không thể nói.
Thương Thiệu đã hút gần hết điếu thuốc, nghe vậy, trong tình trạng căng thẳng, anh không nói gì mà chỉ khẽ nhếch môi.
Anh mở điện thoại, vừa lúc thấy tin nhắn của Trang Đình Văn.
Người em họ đã tố cáo nhưng anh hoàn toàn không để ý đến nỗi đau của cô, chỉ hỏi: “Cô ấy thế nào?”
Trang Đình Văn trả lời thiếu liên quan: “Người thì rất tốt, rất dễ gần.”
Thương Thiệu gõ một dòng chữ: “Không phải hỏi cái này,” rồi nghĩ lại và xóa đi.
Anh đồng ý để Trang Đình Văn làm trợ lý cho Ứng Ẩn, thực ra chỉ vì thấy cô ấy sẵn sàng thử sức còn Ứng Ẩn thực sự cần một người như vậy.
Giữ người thông minh bên mình rất nguy hiểm, điều kiện tiên quyết là phải đáng tin cậy. So với những ứng cử viên chưa biết của Ứng Ẩn, độ tin cậy của Đình Văn vượt qua tất cả.
Nhưng Thương Thiệu cũng không có ý định để Đình Văn biết về mối quan hệ của anh và Ứng Ẩn.
Anh mở tin nhắn của Ứng Ẩn, thấy tên của cô đã đổi thành 【Ứng Ẩn sắp bắt đầu đi làm】.
“Lần ăn tối với cô Ứng là khi nào?”
Chú Khang đột ngột nhân được câu hỏi này.
“Năm ngày trước.”
Thương Thiệu không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gõ tay lên đùi, lông mày nhíu lại, dường như không vui.
Tính ra lần liên lạc gần nhất giữa hai người cũng đã là bốn ngày trước. Kể từ lần say rượu hôm đó, Ứng Ẩn không liên lạc với anh nữa.
Ứng Ẩn có ý định không liên lạc với anh từ giờ trở đi, coi như cô không biết điều, nhận ân huệ của anh rồi giả vờ ngốc nghếch, mãi mãi mang ơn anh, nợ ân tình của anh.
Những ngày này, cô đang quay một bộ phim tôn vinh của Lý Sơn, ông mời cô đóng vai một nhà cách mạng nổi tiếng. Có hai đoạn phim thử vai, một đoạn là diễn thuyết trên cao, với hơn năm trăm từ thoại, nửa văn nửa bạch(*), độ khó rất lớn. Đoạn còn lại là khi trốn tránh sự truy lùng ở nông thôn, viết thư cho chồng, yêu cầu đọc lên một đoạn độc thoại.
(*) “Nửa văn nửa bạch” (半文半白) là một thuật ngữ trong tiếng Trung Quốc dùng để chỉ một phong cách viết kết hợp giữa văn ngữ (chữ viết trang trọng, thường là cổ điển) và bạch thoại (ngôn ngữ hàng ngày, thông thường).
Trang Đạt Văn bàn giao công việc cho Tuấn Nghi, cần làm việc với các đối tác kinh doanh, phối hợp với studio mới về thương hiệu trang phục cho hai sự kiện tháng tới, cùng lúc lên kế hoạch chụp ảnh cho số mở đầu mùa sau của tạp chí.
Cô ấy chưa từng làm công việc tản mạn như vậy, mỗi ngày chỉ mang theo cuốn sổ ra sân thượng tắm nắng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nghe Ứng Ẩn thử vai, trong lòng cảm thấy như có một tia chớp lóe lên.
Hóa ra, dù tinh tế như một bình hoa, khi diễn xuất, năng lượng trong cơ thể lại mạnh mẽ như lũ lụt.
Bữa ăn cũng được chuẩn bị bởi Tuấn Nghi. Đình Văn phát hiện tay nghề của cô ấy rất tốt, trước đây cô đều gọi đồ ăn từ khách sạn sau khi tan ca, quen với các món ăn khách sạn không có linh hồn, giờ đây vị giác hoàn toàn được Tuấn Nghi khơi dậy sự khao khát đối với thực phẩm.
Ứng Ẩn cũng thích ăn ngoài sân, đôi khi hoa rơi vào đĩa. Ánh sáng mặt trời rất mạnh, Đình Văn không phải lần đầu tiên bị chiếc nhẫn của cô làm chói mắt.
Đối với mức độ không trân trọng của Ứng Ẩn với chiếc nhẫn này, Đình Văn gần như nghĩ nó là giả.
Nhưng cô không thể nhìn nhầm, đây là viên sapphire thật, viên kim cương một cara bên cạnh chỉ như hạt cát.
Điều này làm Đình Văn thay đổi cách tưởng tượng về mức độ kiếm tiền của các ngôi sao nội địa. Bởi vì cô biết, đừng nói là cô, ngay cả Thương Minh Bảo cũng phải báo cáo với gia đình nếu muốn mua nó.
“Chị Ứng Ẩn, chiếc nhẫn này có thể cho em mượn đeo thử không?”
Tuấn Nghi dũng cảm nhai đầu đũa và cười.
“Được thôi.”
Ứng Ẩn nói với giọng không quan tâm, trực tiếp tháo ra và ném cho cô. Tuấn Nghi hai tay đỡ lấy, sợ đến mức tim ngừng đập: “Trời ơi, em mềm cả chân rồi!”
Ứng Ẩn liếc cô: “Có chút thành tựu.”
Tuấn Nghi có ngón tay thô hơn, bị kẹt ở khớp thứ hai.
“Ai tặng cho chị?” Cô ấy nhìn vào ánh sáng mặt trời, “Nếu em cứ dùng nó để tập trung ánh sáng mặt trời rồi phản chiếu vào lá rụng thì đống lá rụng có tự bốc cháy không?”
Trang Đạt Văn: “…”
Này, tôn trọng kim cương một chút.
Ứng Ẩn nói: “Chị tự mua.”
“Chị nói dối, chị keo kiệt với chính mình đến mức đó, mua một viên moissanite còn có thể chấp nhận.” Tuấn Nghi hừ một tiếng, “Em biết là anh Thương tặng.”
“Phoo————” Đình Văn phun ra một ngụm nước đá.
Cả hai người còn lại đều nhìn cô, Tuấn Nghi hỏi: “Sao cô kích động vậy?”
Trương Thanh Vãn hít sâu một hơi: “Tôi tôi tôi…” thông minh chuyển chủ đề: “Anh Thương là ai? Là Sếp Thương à?”
“Không phải.” Ứng Ẩn lạnh lùng cắt đứt câu nói của cô.
Tuấn Nghi nhìn cô một cách kỳ lạ, nghiêng người về phía Đình Văn: “Cô cũng biết anh ấy sao?”
Đình Văn vừa bị sặc một ngụm, cảm thấy rất lúng túng, vì vậy lúc này hơi cảm thấy có lỗi: “Ừm… biết một chút.”
“Anh ấy tốt không?”
“Anh ấy… khá tốt.” Đình Văn ngượng ngùng nói.
Cô sợ anh ấy! Không ai dám đụng đến gia tộc họ Thương, kính trọng đến mức này, không phải vấn đề của việc anh ấy tốt hay không, ngay cả việc giận hờn một chút, đòi hỏi một món quà cũng phải cân nhắc nửa ngày!
“Anh ấy có bạn gái không?”
Ứng Ẩn liếc Đình Văn một cái, rồi rút lại ánh mắt, tùy ý gắp thức ăn.
“Không có… nhưng trước đây đã có.”
Ứng Ẩn cho đường nấu cà chua vào miệng, nhai từ từ, sắc mặt bình thản.
“Cô ấy đẹp không?” Tuấn Nghi hỏi tiếp.
“Tôi chưa gặp.”
Đây là sự thật, Đình Văn lắc đầu: “Người yêu cũ của anh Thương rất bí ẩn, chia tay cũng không vui vẻ.”
“Vậy anh ấy vẫn còn nhớ mãi sao?” Tuấn Nghi thật biết trò chuyện.
Phập. Ứng Ẩn bỏ đũa xuống, mặt không biểu cảm.
“Ừm? Chị ăn xong rồi à?” Tuấn Nghi hỏi: “Đây là lần cuối cùng chị ăn cà chua nấu đường, sắp tới phải kiêng đường và tinh bột rồi.”
Ứng Ẩn kiềm chế ba giây, lại cầm đũa lên ăn cà chua yêu thích, cảm giác như đang chịu đựng sự nhục nhã.
Đình Văn mỉm cười, không trả lời câu hỏi vượt quá giới hạn của Trình Tuấn Nghi.
“À, vậy… anh Thương…” Tuấn Nghi để tay lên miệng, thì thầm chậm rãi: “Liệu anh ấy có bao nuôi các ngôi sao nữ không…” rồi nhanh chóng thêm vào: “Nam cũng được.”
Sau khi bổ sung, ngồi thẳng, hai tay đặt xuống, rất mong đợi.
Trương Thanh Vãn trong lòng cảm thấy gần như sụp đổ.
Cô không hiểu tại sao mình lại phải ngồi ở đây và nói về cuộc sống riêng tư của người anh họ cực kỳ kiêng khem của mình với người khác!
Đình Văn ho hai tiếng, “Tôi nghĩ, chắc là không đâu.”
Nhưng Ứng Ẩn lại lạnh lùng hừ một tiếng, có vẻ như là chế nhạo.
Cô gái trẻ con trong tình yêu thì làm sao có thể nhìn thấu bản chất của đàn ông?
Ứng Ẩn nuốt miếng cà chua ngọt lịm xuống, lạnh lùng nói: “Đừng vì anh ta giàu có mà mù quáng ngưỡng mộ rồi lấy anh ta làm hình mẫu. Đàn ông đều giống nhau, không có đàn ông nào tốt cả, đặc biệt là những người có vẻ ngoài hiền lành, khiêm tốn, nội tâm nghiêm túc thì càng dễ giả vờ. Làm sao em biết anh ta không như vậy? Anh ta có đấy, chỉ là không để em biết, ngồi vững trên ghế câu cá, không thảo luận, không báo trước, chơi trò công bằng, tình nguyện thì cứ lên dây cót, nợ ân thì phải trả, đó là quy luật tự nhiên.”
Tuấn Nghi & Đình Văn: “……”
Cả hai mắt mở to không biết phải làm sao, Ứng Ẩn hít một hơi thật sâu, rồi mạnh tay đặt đũa xuống: “Chị không nhắm vào anh ta, chị không quen biết anh ta, ý chị là, đàn ông giàu có thường là rác rưởi.”
Trang Đạt Văn xoa trán.
Ứng Ẩn nghiêm khắc nói: “Đừng có lý tưởng hóa đàn ông giàu có, hiểu không? Không nghe lời chị sẽ gặp rắc rối ngay trước mắt.”
Tuấn Nghi ngơ ngác gật đầu: “Ừ ừ.”
Ngay lúc đó, điện thoại của chị cô rung hai lần.
Ứng Ẩn liếc nhìn, là điện thoại cá nhân, một tin nhắn chưa đọc.
“Chắc chắn là Ứng Phàm,” cô bật màn hình lên: “Chỉ có bà ấy mới dám làm phiền chị trong giờ làm việc—”
Cô nghẹn lại, tim đập mạnh, khuôn mặt trắng như sứ dần đỏ ửng lên.
Người đàn ông vừa bị cô mắng mỏ gọi cô: “Cô Ứng”
Cộp một tiếng, Ứng Ẩn lật ngửa điện thoại.
Tuấn Nghi nhìn cà chua, rồi nhìn khuôn mặt cô, nghi ngờ nói: “Cà chua làm chị dị ứng à?”
Ứng Ẩn che mặt bằng hai tay: “Không phải, là… là fan cuồng!”
Tuấn Nghi hoảng hốt: “Tắt đi! Đồ bẩn thỉu, tắt đi!”
Ứng Ẩn đứng dậy, cầm điện thoại, giọng nói bỗng nhỏ đi: “Chị… chị đi vệ sinh.”
Không đúng.
Cô ném điện thoại cho Tuấn Nghi: “Giúp chị tắt máy— Không được xem.”
Tuấn Nghi đương nhiên nghe lời, nhấn giữ nút nguồn, trượt sang phải, màn hình tối sầm lại.
Ứng Ẩn đi xa, Đình Văn uống nước, lo lắng hỏi: “Chị ấy thường xuyên bị fan cuồng làm phiền à?”
“Cũng không thường xuyên, lần trước là Anh Thương.”
“Phụt— khụ khụ khụ!”
Trang Đình Văn lau miệng. Cô không nên uống nước……
Tuấn Nghi đầy lo lắng: “Đình Văn, cô có bị rối loạn khớp thái dương không?”
“Không, tôi không có.” Trương Thanh Vãn giơ tay lên, ra dấu không muốn đề cập lại chuyện này, sau đó nghiêm túc hỏi: “Người cô nói đến có phải là Thương Thiệu không?”
“Đúng vậy, lần trước tôi hiểu lầm anh ấy là fan cuồng nên mắng anh ấy một trận, anh ấy khá buồn cười, còn tưởng là chị ấy gửi tin nhắn cầu cứu, dẫn theo cả đám vệ sĩ đến cứu.”
“Thực ra không thể trách anh ấy, vì em trai của anh ấy, Thương Lục từng bị bảo mẫu bắt cóc khi còn nhỏ nên anh ấy luôn có nỗi lo ấy.” Đình Văn giải thích một cách tận tình, nhưng trong lòng âm thầm nghĩ, không biết có phải bị anh họ ám sát không.
Hai người chờ một lúc lâu, cho đến khi gió thổi mát cơm, mặt trời làm nước đá nóng lên, vẫn không thấy Ứng Ẩn quay lại. Lên lầu nhìn, người vừa nói đi vệ sinh đang chạy trên máy chạy bộ hăng say, trong ngày thu mát mẻ, cô mồ hôi nhễ nhại.
Chạy mười kilomet, cô mới giảm tốc độ thành đi bộ, mồ hôi chảy ròng ròng trên gò má, cô đưa tay lau mặt rồi thở hổn hển.
Xong rồi.
Tắm xong, cô lấy lại điện thoại từ Tuấn Nghi, cơ thể mệt mỏi sau khi đạt đến giới hạn, trái tim đập chậm hơn cả bà lão tám mươi tuổi, không còn mơ mộng viển vông về anh ta nữa.
Cô không muốn vì một tin nhắn ngắn ngủi, không có ý nghĩa gì như “Cô Ứng” mà tự mình rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Mở điện thoại rồi quay lại WeChat, Thương Thiệu chỉ gửi một tin nhắn duy nhất.
Anh đúng là bất động trước gió, không lộ vẻ gì, ngay cả việc tìm phụ nữ cũng chỉ nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, không nói việc, không bàn tình, đi hay ở đều nắm quyền chủ động.
Cô không muốn bị bỏ lại phía sau, không muốn mỗi lần đều bị anh ta lạnh nhạt nắm bắt. Cô quyết định gọi điện ngay lập tức.
Thương Thiệu mất ba giây để quyết định nhấc máy: “Alo.”
Không nói “Cô Ứng” nghĩa là không có người bên cạnh anh.
Ứng Ẩn bình tĩnh: “Anh Thương, xin lỗi, tôi vừa mới nghỉ trưa, anh tìm tôi có việc gì?”
Giọng cô lạnh nhạt hơn nhiều, Thương Thiệu không thể không nghe ra. Không còn sự kính trọng khéo léo quyến rũ như trước, cũng không còn giọng điệu hạ thấp, mà là rất bình thường với công việc, hơi mang tính công vụ.
Người phụ nữ bên kia lặng lẽ chờ anh kết thúc cuộc gọi này.
Lẽ ra nên cúp máy ngay nhưng anh vẫn tiếp, việc này có vẻ đã không được lịch sự cho lắm với một quý cô lần đầu gặp.
Thương Thiệu chỉ có thể ngắn gọn nói: “Không phải chuyện quan trọng, vốn dĩ muốn xin chữ ký của cô, khi nào cô tiện thì nói sau.”
Ứng Ẩn cũng nghe ra sự lạnh nhạt và máy móc từ anh.
Cô sững sờ một lúc, “Ừ” một tiếng, không còn gì để nói, nói: “Được rồi, tạm biệt.”
Qua một buổi chiều, Ứng Ẩn từ vòng bạn bè của Trang Đình Văn biết được, thì ra anh đang… đi xem mắt.
Anh ta, người không thiếu phụ nữ, lại đi xem mắt. Ứng Ẩn cảm thấy thật buồn cười. Phải chăng vì chọn bạn gái hoặc tình nhân thì chỉ cần có cảm tình, còn chọn đối tượng kết hôn thì cần phải thận trọng và trân trọng hơn?
Đình Văn thực ra không muốn chia sẻ nhưng Tuấn Nghi đã chen vào xem.
Thương Thiệu mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, có lẽ vì không phải cuộc hẹn chính thức nên không thắt cà vạt, hoặc có thể vì thời tiết ngoài trời tốt, tay áo cũng cuộn lên, lộ ra một đoạn cánh tay, gân xanh hiện rõ làm cho cánh tay anh trở nên vững chắc và quyến rũ.
Anh còn đeo kính viền bạc, đang cúi đầu nhìn điện thoại, trên bàn trước mặt là một chiếc cốc cà phê và đĩa.
Tuấn Nghi thốt lên: “Wow! Anh Thương. Sao trong vòng bạn bè của cô lại có Anh Thương?”
Chú thích trên bức ảnh rất rõ ràng: “Đi xem mắt, các chị em, có muốn đánh không? Đánh thì bấm 1, không đánh thì bấm 2!”
Trang Đình Văn nên trả lời thế nào?
Đây là bạn học và bạn thân của cô ở trường nữ sinh ở Anh, rất xinh đẹp, rất cởi mở, rất thích kiểu như Thương Thiệu.
Cô mặt mày đờ đẫn, không cần đoán, đây chắc chắn là ảnh chụp lén, chỉ có nhóm bạn thân của cô mới có thể thấy được.
“Ừm…” Đình Văn vắt óc suy nghĩ: “Là… trước đây rôi tiếp đãi một cô gái nhà giàu trong văn phòng hội đồng quản trị!”
Tuấn Nghi không nghi ngờ gì, mở ảnh ra xem đi xem lại: “Anh Thương đi xem mắt à? Thực sự ăn mặc khác bình thường nhỉ.”
Dưới ảnh có người hỏi là ai, bạn thân trả lời: “Không thể không nói, siêu đại gia.”
Ứng Ẩn đứng quay lưng về phía họ, cuốn kịch bản trong tay siết chặt, bài văn nửa chữ cổ không có nghĩa, cô đã quên sạch sẽ.
Cô không nói gì, Tuấn Nghi cũng không thấy lạ, chỉ nghĩ cô mệt mỏi, rót cho cô trà ô long lạnh.
“Anh Thương không mặc vest có vẻ có khí chất hơn.”
Ứng Ẩn nắm chặt ly thủy tinh, mỉm cười: “Sao em lại để tâm đến anh ấy thế? Anh ấy đang đi xem mắt mà.”
“Chỉ là hóng hớt thôi.” Tuấn Nghi đặt bình trà xuống, quay đầu hỏi Trang Đình Văn: “Cô gái nhà giàu đó cô có quen không? Xinh đẹp không?”
Nụ cười của Ứng Ẩn cứng lại trên mặt, rất tự nhiên.
Đình Văn nhún vai, gật đầu, giọng điệu rất tự nhiên: “Ừ, xinh đẹp, chắc hẳn là nói chuyện được với anh Thương? Cả hai đều học triết học, anh Thương ở Cambridge, cô ấy ở London.”
“Anh Thương học triết học? Không học quản trị kinh doanh à?”
Đình Văn cười: “Người như anh ấy thường học triết học, văn học hoặc các môn nhân văn cổ điển khác, bên trong đó toàn là công tử thế gia, hoặc là old money của châu Âu cổ, thừa kế họ và tước vị. Ngành học kinh doanh tài chính thì…” Đình Văn lắc đầu: “Họ không bao giờ cân nhắc, vì quá thực dụng và không đủ cổ điển.”
Tuấn Nghi có vẻ nghĩ ngợi: “Chỉ có họ mới có thời gian trong cuộc sống để nghiên cứu những thứ không thực dụng.”
Trang Đình Văn tỏ vẻ nghiêm túc: “Cô nói đúng, đó chính là biểu hiện của sự quý tộc.” Cô lại cười: “Nhưng anh Thương thì khác, anh ấy còn học cả luật và tài chính. Anh ấy rất rõ ràng về những gì mình muốn.”
Trình Tuấn Nghi nghĩ đến điều gì đó, cảm thấy rất buồn cười: “Vậy cô nghĩ khi họ đi xem mắt, có phải họ sẽ thảo luận về triết học không?”
Đình Văn cũng bật cười, chỉ có Ứng Ẩn là im lặng.
Cô nhớ lại cuộc điện thoại của họ vừa rồi.
Cô đã làm gián đoạn buổi xem mắt của anh ấy.
Vậy tại sao, khi đang xem mắt anh ấy lại gửi tin nhắn cho cô?
À, là để xin chữ ký.
Xin chữ ký cho ai?
Những câu hỏi liên tiếp, không biết là đang tìm hiểu sự thật hay đang khiến trái tim cô đập thình thịch.
Khi đi xem mắt, anh ấy muốn chữ ký của cô, thuận tiện ngay tại chỗ. Có thể anh ấy đã cười và nói, “Em thích Ứng Ẩn? Tôi và cô ấy cũng khá quen biết.”
Khi điện thoại reo lên, Ứng Ẩn nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi, biết cô không có quyền từ chối cuộc gọi.
Đừng quá kỳ lạ.
Đừng quá tự mãn.
Cô lướt qua hai trợ lý, “Chị ra ngoài nhận điện thoại, sẽ không ăn tối, các em tự chuẩn bị nhé.”
Vào phòng, cô nhấc máy, nở nụ cười tươi, giọng điệu vui vẻ: “Anh Thương, tôi vẫn đang chờ điện thoại của anh.”
Thương Thiệu bỏ điện thoại xuống, nhíu mày nhìn tên người gọi, đúng là Ứng Ẩn.
Anh đứng ở khu vực hút thuốc ngoài trời, ngón tay cầm điếu thuốc. Đây đã là điếu thuốc cuối cùng trong ngày của anh, vì buổi xem mắt đã khiến anh mệt mỏi đến mức phải hút thuốc để xua tan sự khó chịu.
“Có chuyện gì vậy?” Anh thở một hơi khói, giọng hơi trầm.
Không biết là do khói thuốc hay là giọng nói của cô, sự khó chịu của anh dường như giảm bớt.
“Không có gì, sao anh lại hỏi vậy?” Ứng Ẩn mỉm cười, giọng điệu vẫn rất vui vẻ.
“Ứng Ẩn.” Thương Thiệu gọi tên cô, nhắm mắt lại, toàn thân bỗng trở nên nghiêm nghị: “Đừng giả vờ vui vẻ khi cô không vui.”
“Anh Thương quá đa nghi rồi, hôm nay tôi có một ngày bình thường, không có gì vui hay buồn. Đúng rồi, anh nói muốn chữ ký của tôi, có phải là viết “To” không? Viết gì đây? Tôi viết xong rồi gửi cho anh.”
Thương Thiệu suy nghĩ một chút: “To Bạn nhỏ ở huyện Văn, tôi sẽ gửi cho cô trên WeChat, nội dung thì tùy ý.”
Khi nghe thấy anh gọi người khác là “bạn nhỏ”, Ứng Ẩn gần như rơi nước mắt.
Thật không hợp lý, cô không hiểu sao hôm nay cô lại cảm thấy không hợp lý như vậy.
Trước khi cúp máy, Thương Thiệu xác nhận một lần nữa: “Thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Ứng Ẩn mím chặt môi, đáp lại một tiếng “Ừ”.
Khi cuộc gọi kết thúc, cô lục lọi trong bàn làm việc, tìm ra rất nhiều bưu thiếp của chính mình, từng cái một, thật kỳ lạ, sao lại gửi bưu thiếp? Cuối cùng cô tìm được một bức ảnh từ bộ phim của mình, in trên giấy ảnh, ký tên.
“To Bạn nhỏ huyện Văn:”
Nước mắt rơi xuống, làm nhòe mực của bút dạ.
Cô đành phải viết lại.
“To Bạn nhỏ huyện Văn: Chúc bạn luôn vui vẻ, ngọt ngào và hạnh phúc.”
Viết xong, cô vứt bút dạ, đứng cạnh cửa sổ hít thở sâu.
Cô cảm thấy không đúng, chắc chắn là bị cuốn vào vai diễn trong phim, nhân vật đó không phải viết thư cho chồng ở nông thôn sao? Các câu chữ rất chân thành, cô đã bị cuốn vào vai diễn, không còn tỉnh táo.
Sợ Thương Thiệu có ý kiến gì hoặc có những lời chúc thân mật hơn, Ứng Ẩn chụp ảnh bưu thiếp và gửi cho anh: “Thế này có được không?”
Thương Thiệu rõ ràng không thích nhắn tin, gửi âm thanh với vẻ vui mừng rõ rệt: “Chúc một đứa trẻ tám tuổi ngọt ngào và hạnh phúc, có phải hơi quá không, bé gái(*)?”
(*) Ảnh vẫn gọi chị là “Mei Mei Zai”
Ứng Ẩn: “Tám tuổi?”
Điện thoại lại rung, lần này là yêu cầu gọi thoại.
Ứng Ẩn vội vàng nhận cuộc gọi, Thương Thiệu giải thích: “Đó là con gái của đối tác của tôi, nói cô ấy thích nhiều tác phẩm của cô, ban đầu tôi định nhờ Thương Lục tìm cô nhưng vì chúng ta quen biết, nên tôi đã trực tiếp xin cô, hy vọng cô không cảm thấy đột ngột.”
Ứng Ẩn: “……”
“Sao không nói gì?”
“……Ừ.”
“Cô nghĩ gì mà viết lời chúc ngọt ngào và hạnh phúc cho một đứa trẻ?” Anh không thể không thừa nhận rằng bốn từ này thật sự đã giải cứu anh khỏi buổi xem mắt dài dằng dặc khiến anh không thể nhịn cười.
“Tôi……” Ứng Ẩn lấp lửng: “Tôi nghĩ là anh có một người bạn nữ……”
“Bạn nữ nào mà gọi là “bạn nhỏ”?” Thương Thiệu giữ giọng trầm nhưng có vẻ hơi bí ẩn.
Ứng Ẩn im lặng, Thương Thiệu mặc dù hiểu rõ nhưng giả vờ như bất ngờ, hạ thấp giọng, từ từ tiết lộ đáp án: “Bạn gái?”
Ứng Ẩn phản bác: “……Tôi không có ý đó, anh còn gọi tôi là bé gái.”
Thương Thiệu cười nhẹ ở đầu dây bên kia.
Ứng Ẩn cảm thấy chân như mềm nhũn, cố gắng giải thích: “Ý tôi là anh đã gọi tôi là bé gái, nên tôi cũng nghĩ bạn nhỏ là bạn gái……”
Thương Thiệu “Ừ” một tiếng, nghe ra giọng mũi của cô: “Cô khóc rồi à?”
“Tôi không có.” Ứng Ẩn mặt đỏ bừng, nước mắt khô khiến mặt cô nóng như bị sốt: “Tôi đang luyện tập thử vai, là một cảnh buồn, tôi…… tôi đã nhập vai, khiến anh chê cười rồi.”
“Vậy,… Thương Thiệu dừng một chút, “Mấy ngày qua không say rượu là vì “Ứng Ẩn sắp phải đi làm” sao?”
Ứng Ẩn cảm thấy như có tiếng sét vang lên, sức lực trong cơ thể dạt dào như thủy triều, cô mềm nhũn từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, ôm điện thoại, lảo đảo đi vòng trong phòng: “Cái tên đó…… tuy có phần trẻ con nhưng rất dễ sử dụng…… Ý tôi là nó rất rõ ràng……”
Thương Thiệu cười rộng hơn, cuối cùng không thể nhịn được, cúi đầu, hiếm khi cười ra tiếng.
“Thật sự rất rõ ràng.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Ứng Ẩn đấm trán mình.
“Khiến tôi nhập vai, khiến tôi nhập vai này!”
Cô cảm thấy rất chán nản nhưng trong lòng lại thấy tươi vui.
Anh Thương không phải là người như vậy, sao cô lại tin lời của Tống Thời Chương?
Nhưng Tống Thời Chương nói “Người đó đã muốn”.
Muốn.
Dù thế nào, từ này nghe có vẻ không có ý tốt, đủ khiến người ta đỏ mặt.
Cô không biết trong gia đình cô có một “điệp viên nhỏ” đang tận tâm hỏi Thương Thiệu: “Anh Thương Thiệu, ảnh xem mắt của anh đã bị Ứng Ẩn và trợ lý nhìn thấy, có cần em gợi ý để họ đừng lan truyền ra ngoài không?”
Theo kế hoạch, sau khi uống trà chiều, tự nhiên là ăn tối, đó là mong mỏi của bà chủ nhà họ Thương, Ôn Hữu Nghi. Nhưng sau khi nhìn thấy tin nhắn này, Thương Thiệu thu điện thoại lại, trong một giây đã đưa ra quyết định.
Khi trở lại bàn, anh lịch sự xin lỗi: “Cô Tô, xin lỗi, có việc gấp phải rời đi trước, cảm ơn thời gian quý báu của cô chiều nay.”
Điều này quá xa cách, giống như thông báo kết quả phỏng vấn thất bại. Cô Tô cảm thấy buồn nhưng vẫn hỏi: “Chúng ta chưa kịp kết bạn WeChat.”
“Tôi không có thói quen dùng WeChat, nếu có việc gì, cô có thể liên hệ với chú Khang, ông ấy thường ở bên tôi và sẽ giúp cô chuyển lời kịp thời.” Nói xong, anh lấy khăn ăn, hỏi nhân viên phục vụ xin một cái bút, viết số điện thoại của chú Khang xuống, cúi đầu nói: “Xin hãy giữ lại, tôi xin phép.”
Cô Tô: “……”
Rõ ràng anh còn rất kiên nhẫn vào buổi chiều……
Chú Khang bất ngờ đợi sẵn, thở dài và trêu chọc: “Uống trà lâu như vậy, còn tưởng cậu thích, giờ lại đi, có vẻ như vẫn không thích.”
Thương Thiệu vừa lên xe đã tháo đồng hồ, thở dài nhẹ nhõm: “Tha cho tôi.”
Chú Khang rất hiểu anh: “Nhưng theo phong cách của cậu, đã đến rồi, dù khó chịu cũng không đến nỗi rời đi sớm, có phải công ty có việc không?”
Chiếc Maybach đã rời khỏi hầm đỗ xe của khách sạn ra ngoài phố.
Thời tiết tháng 11 dù mới năm giờ, bóng tối đã bắt đầu bao phủ, đèn đường đã sáng, ánh đèn và bầu trời thu sâu xanh đen hòa quyện, phản chiếu trong đôi mắt người đàn ông ngồi ở ghế sau.
Anh mắt anh rõ ràng nhưng lại mang một vẻ bí ẩn như sương mù.
Sau một hồi lâu, chú Khang nghe thấy anh ra lệnh: “Đến nhà Ứng Ẩn.”