Hơi thở của tôi bỗng dưng dồn lên đỉnh đầu, mặt đỏ bừng, nổi giận đùng đùng.
Tôi quay đầu tìm kiếm đồ vật xung quanh.
Tiểu Hầu gia: “Hề Hề, nàng đang tìm gì vậy?”
Tôi: “Tìm đồ để đánh anh.”
“Trong phủ có thước kẻ, về với ta đi, để nàng đánh cho đủ.”
Vẫn không chịu từ bỏ sao?
Cái gì mà Chúng Diệu môn.
Quỷ mới biết sau khi tôi vào đó rốt cuộc sẽ ra sao, dù sao tôi biết không thể hoàn toàn tin lời anh.
“Anh muốn tôi vào cái cửa đó đến vậy sao? Tôi khuyên anh nên bỏ ý định đó đi, tôi c.h.ế.t cũng không đi đâu, trừ khi anh dùng gậy đánh tôi ngất rồi vác vào!” Tôi hơi mất bình tĩnh.
Trên khuôn mặt vạn năm không đổi của Tiểu Hầu gia hiện lên vẻ như vừa được khai sáng.
Anh nhìn chằm chằm vào tôi, ngón cái xoa xoa cằm, có vẻ đang suy nghĩ về tính khả thi của vấn đề này.
Tôi rùng mình, liên tục lùi lại vài bước ôm lấy mình.
“Dừng lại! Anh, anh đừng có lại đây. . .”
Thấy anh xắn tay áo lên, vung tay múa chân, không biết là cố tình dọa tôi, hay thực sự định làm vậy.
Tôi sợ hãi vội vàng đầu hàng: “Được rồi được rồi! Có gì từ từ nói, tôi sẽ đi với anh. . . Tôi cũng muốn xem cái Chúng Diệu môn đó rốt cuộc là cái quái gì!”
30
Tiểu Hầu gia dẫn tôi đến một khu phố cổ đầy không khí cổ xưa. Nơi này không sánh được với sự phồn hoa bận rộn của khu thương mại mới, nhưng cũng khá nhộn nhịp.
Tôi đi theo bên cạnh Tiểu Hầu gia, đi trong những con hẻm quanh co, thắc mắc không biết con hẻm này khi nào mới đến cuối.
Chợt, bức tường bên cạnh bỗng trở nên mờ ảo. Khi tôi nhìn quanh, tiếng xe cộ và người nói chuyện từ khu phố gần đó như bị một sức mạnh nào đó ngăn cách đến một nơi rất xa xôi, bên tai chỉ còn lại tiếng gió nhẹ thổi.
Tôi chăm chú nhìn về phía trước, trước mắt đột nhiên xuất hiện một tòa nhà cổ, trên biển hiệu cổng vào khắc bốn chữ lớn với nét chữ uyển chuyển: Tăng Chiếu Hầu Phủ.
Tôi lắp bắp nói: “Chính là nơi này sao?”
Vừa quay đầu lại, mới phát hiện Tiểu Hầu gia đã không còn bên cạnh.
Tôi bình tĩnh lại một chút, chậm rãi bước lên bậc thềm, đi về phía cánh cửa lớn uy nghi của Hầu phủ.
31
Tòa nhà cổ im lìm sửng sững dưới ánh nắng, như được phủ một lớp thời gian tích tụ ngàn năm.
Cũng như thể, đã đợi tôi rất lâu rồi.
Tim tôi đập rất nhanh.
Tôi giơ tay lên, nín thở do dự vài giây, cuối cùng đặt lên cửa.
Vòng tay nắm cửa hình sư tử vang lên, cửa được đẩy ra, tôi thấy Tiểu Hầu gia đứng chắp tay sau lưng ở chính giữa sân.
Bên cạnh anh, một hàng tùy tùng cũng đang chờ đợi.
Có quản gia, tiểu tư, nha hoàn, thị vệ và cả cô bé má tròn mà tôi đã gặp ở chùa hôm đó.
Trên khuôn mặt họ đều mang vẻ mong đợi, nhưng sau đó, dần dần lộ ra vẻ thất vọng không dám tin.
Tôi cũng bỗng bừng tỉnh.
Đúng vậy, tôi đã vào cửa. . . Nhưng, chẳng có gì xảy ra cả.
32
Nói thật, ngay cả tôi cũng hơi không dám tin.
Tôi luôn không muốn thừa nhận, nhưng đủ loại dấu hiệu đã chứng minh tôi và Ngư Hề chắc chắn có mối liên hệ bí mật nào đó. Nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy cuối cùng đã được giải thoát.
“Thấy chưa, tôi đã nói tôi không phải là Ngư Hề, giờ anh đã chịu từ bỏ chưa?” Tôi cố tỏ ra nhẹ nhõm nói với Tiểu Hầu gia.
Ngay cả trong lúc này, vẻ mặt Tiểu Hầu gia vẫn không lộ chút cảm xúc nào.
Anh nhẹ nhàng nhíu mày, có vẻ đang trầm tư suy nghĩ.
Mọi người trong phủ đều im lặng không một tiếng động.
Cô bé má tròn nhấc váy lên, chạy “lạch bạch” đến trước mặt tôi.
“Không phải đâu, phu nhân, Đào Đào không nhận nhầm đâu, người nhất định là phu nhân!”
Lời cô ấy nói đã đánh thức đám gia nhân, họ xì xầm bàn tán: “Đúng vậy, ta hầu hạ phu nhân bao nhiêu năm, có phải hay không, ta nhìn một cái là biết ngay!”
“Chắc chắn là phu nhân rồi, dù chúng ta có nhận nhầm thì Hầu gia cũng không thể nhận nhầm được!”
“Ôi, bất kể có phải hay không, miễn là người chịu ở lại là được.”
“Nhưng tôi thấy, phu nhân có vẻ không muốn ở lại lắm. . . Đau lòng quá.”
“Ngươi là đầu bếp thì đau lòng cái gì chứ? Người đau lòng nhất chính là Hầu gia!”