Editor + Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Tuy hai người thích âm thầm đấu đá nhau, nhưng Lê Dụ và Vương Dịch Chi chưa bao giờ lấy an nguy của bệnh nhân ra đùa. Nếu tình hình của bệnh nhân thật sự thích hợp để vị bác sĩ ở đối diện khám chữa, thì hai người sẽ chân thành giới thiệu bệnh nhân qua đó.
Sau khi bắt mạch xong, Lê Dụ rút tay lại, sau đó khuyên nhủ ông lão đã ngoài 60, “Chú à, bệnh này của chú cần làm tiểu phẫu, nếu chỉ dùng Trung y để điều trị thì e là không khỏi được.”
“Hả? Phải mổ sao?” Ông lão thấp thỏm hỏi.
“Chú đừng sợ, chỉ là một ca tiểu phẫu đơn giản thôi. Chú có thể đi qua phòng đối diện hỏi ý kiến của Bác sĩ Vương ạ.”
“Cậu ta ư?”
“Chú đừng lo lắng, kinh nghiệm của anh ấy rất phong phú, hơn nữa lúc ở nước ngoài, đã học được không ít kỹ thuật độc đáo, tin tưởng anh ấy sẽ không sai đâu ạ.” Nói xong, Lê Dụ nở một nụ cười tao nhã.
Sau khi xem số thuốc người nhà của bệnh nhân mang đến, Vương Dịch Chi giải thích, “Bác sĩ trước kê đơn đúng liều rồi, chỉ là sức khỏe của bạn nhỏ này yếu quá, nên uống thuốc xong bị kích ứng.”
“Vậy bây giờ phải làm sao hả bác sĩ?” Mẹ bạn nhỏ hỏi.
“Anh ơi, có thể không tiêm được không ạ?” Cô bạn nhỏ khoảng 10 tuổi nhỏ giọng hỏi.
“Đươc, không tiêm.” Vương Dịch Chi xoa đầu bạn nhỏ, “Vậy uống thuốc có được không?”
“Được ạ!”
Mẹ bạn nhỏ nói, “Con bé có thể uống thuốc đắng nhưng rất sợ tiêm.”
“Cá nhân tôi cảm thấy, nên cho bạn nhỏ uống thuốc bắc để làm ấm và tẩm bổ cho cơ thể. Chị có thể mang bạn nhỏ sang kia hỏi thầy thuốc Lê xem, y thuật của cô ấy rất tốt.”
“Tôi cũng nghe mọi người nói vậy, nhưng thấy cô ấy còn trẻ nên…”
“Chị không cần lo lắng, thầy thuốc Lê là con nhà nòi, tuy còn trẻ nhưng kinh nghiệm và tay nghề của cô ấy không hề thua kém các thầy thuốc lâu năm. Chị có thể đi tìm cô ấy hỏi xem rốt cuộc nên điều trị thế nào, tôi nghĩ cô ấy sẽ không làm chị thất vọng đâu.”
Nhưng nếu nói mối quan hệ đồng nghiệp bình thường của hai người dần trở thành quan hệ bạn tốt, thì phải kể đến ngày hôm ấy.
Hôm ấy, thời tiết âm u, có vẻ sắp mưa, Vương Dịch Chi sợ cô đang đi thì mưa to, vì thế chủ động nói đưa cô về.
“Thật à?” Lê Dụ cảm thấy không thể tin nổi. “Vậy thì làm phiền anh quá.”
“Không sao, cô trả tiền xe cho tôi là được.”
Lần đầu tiên Lê Dụ nếm thử cảm giác lấy đá đập chân mình là thế nào.
Dọc đường đi, cả hai người đều im lặng, mãi đến khi Lê Dụ quay đầu nhìn ra cửa sổ rồi chợt kêu anh dừng xe, “Hình như phía trước xảy ra tai nạn, chúng ta đi xuống xem đi!”
Hai người vội vàng xuống xe, chen vào giữa đám người đang xô đẩy nhau, bất ngờ phát hiện một cô gái ngoại quốc da trắng té xỉu trên đất. Những người xung quanh nghe nói có bác sĩ tới thì tốt bụng tránh ra nhường chỗ cho hai người.
Vương Dịch Chi nhanh chóng kiểm tra và sơ cứu cho cô gái kia, Lê Dụ nhìn sắc mặt của cô ấy thì lập tức bắt mạch.
“Có ai gọi xe cứu thương chưa?” Lê Dụ hỏi.
“Cô ấy không chịu gọi xe cứu thương!”
Sau khi được Vương Dịch Chi sơ cứu, rốt cuộc cô gái té xỉu trên đất cũng tỉnh lại. Cô ấy nói tiếng Anh đứt quãng khiến Lê Dụ mù mờ.
“Hả, cái gì?”
“Cô ấy không muốn đến bệnh viện.”
Lê Du định an ủi cô vài câu, nhưng lúc này trong đầu cô chỉ có một đống phương thuốc bay như đạn mạc, không nghĩ ra được từ tiếng Anh nào cả.
Còn Vương Dịch Chi lại dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với cô ấy, cô gái cố gắng trả lời vài vấn đề, cuối cùng chỉ gật gật đầu.
Cô suýt thì quên, người này từng sống ở Mỹ hai năm, chẳng trách phát âm và nghe tiếng Anh lại chuẩn như vậy. Hơn nữa còn rất… đẹp trai.
“Bây giờ chúng ta đưa cô ấy đi bệnh viện đã. Mạch đập của cô ấy thế nào?”
“Tim của cô ấy có vấn đề, với lại…” Lê Dụ nói nhỏ, “Cô ấy đang mang thai.”
Đúng lúc này bạn trai ngoại quốc của cô ấy chạy tới. May là cậu ta nói được song ngữ, nếu không có khả năng Lê Dụ sẽ đi đầu xuống đất.
“Mang thai? Thật sao?” Mike cực kỳ vui sướng hỏi.
“Đúng vậy, nhưng thai còn rất nhỏ, có thể kiểm tra sẽ không ra kết quả. Cậu phải chăm sóc cô ấy thật tốt đấy.”
“Nhất định rồi! Nhưng chúng tôi còn không biết, sao chị lại biết được?”
Lê Dụ mỉm cười, ra vẻ thâm sâu khó lường, “Đây là sức hấp dẫn của Trung y, về sau cậu sẽ biết thôi.”
Làm việc cật lực cả ngày, giờ Lê Dụ đã cạn kiệt sức lực.
“Bác sĩ Vương, tôi mời anh ăn tôi nhé?”
“Không dám làm phiền thầy thuốc Lê trả tiền, hay là để tôi mời đi. Cô muốn ăn gì?”
“Ăn lẩu!”
Vương Dịch Chi bình tình đánh lái, “Ăn lẩu là cách dễ truyền nhiễm virus nhất đấy, cô muốn đi ăn thật à?”
“Tổ tiên của chúng ta dùng đũa gắp thức ăn mấy ngàn năm trời, cũng đâu có nhiều vấn đề như vậy.” Lê Dụ thở dài, “Haizz, mấy người học Tây y các anh đừng gò ép bản thân quá.”
“Vậy mời thầy thuốc Lê xuống xe nào… đến quán lẩu rồi.”
Xung quanh toàn hương thơm của nước lẩu cay, khiến cho nồi nước canh trong vắt của Lê Dụ và Vương Dịch Chi trở nên nhạt nhẽo, vô vị, chẳng gợi được chút cảm giác thèm ăn nào.
“Canh của tiệm đều được hầm từ xương bò và 38 loại Trung thảo dược*, giúp quý khách không chỉ được hưởng thụ mỹ vị, mà đồng thời còn bổ dưỡng cho thân thể và tinh thần…” Lê Dụ buông tờ quảng cáo món ăn xuống, nếm thử một muỗng canh, “Kẻ lừa đảo này, nếu có được 18 loại Trung thảo dược thôi thì tôi đã cảm ơn hắn lắm rồi.”
*Trung thảo dược: thảo dược Trung y để làm thuốc.
“Haizz, mấy người học Trung y các cô ý.” Vương Dịch Chi cố ý bắt chước giọng điệu của cô, “Đừng gò ép bản thân quá.”
Lần thứ hai Lê Dụ được nếm thử cảm giác lấy đá đập chân mình.
Cô lập tức giơ ly lên, “Cụng ly, cụng ly nào! Tôi kính bác sĩ Vương đã sơ cứu kịp thời.”
“Vậy cũng kính thầy thuốc Lê đã giúp siêu âm B.”
*Ý anh Vương là chị Dụ như cái máy siêu âm B ấy, cứ trêu chị nhà vậy anh ơi =))))))
Haha, tôi rất muốn khâu miệng anh lại đấy…