Editor: Gấu Gầy
Nghe thấy tiếng móng ngựa và tiếng chim ưng tới gần, Tông Lạc cảm thấy bình tĩnh kỳ lạ.
Họa hề phúc sở ỷ, phúc hề họa sở phục.
Là phúc không phải họa, là họa chạy không thoát.
– Chỉ cần Ngu Bắc Châu tới, đảm bảo không có chuyện tốt.
Ai bảo y là nhân vật chính con cưng của Thiên Đạo trong quyển chứ.
Chính là cái gì cũng thuận theo y, tất cả mọi người đều o bế y, y chính là trung tâm của thế giới trong quyển sách.
Bình thường, nếu vừa vặn gặp đối phương vào cùng một ngày, Tông Lạc sẽ không tin chỉ là trùng hợp.
Nếu không phải kế hoạch giả chết của mình vô cùng kín kẽ, có lẽ hắn sẽ tự hỏi trong đầu, liệu kế hoạch giả chết một năm trước của mình có xảy ra sơ suất gì không, để Ngu Bắc Châu sớm nhận được tin tức, phong trần mệt mỏi gấp gáp chạy về tìm hắn.
Với bản tính bất chấp của vị cừu địch nhiều năm này, Tông Lạc tin tưởng y thật sự có thể làm được.
Nhưng Tông Lạc biết rõ, khả năng có người biết được kế hoạch tâm huyết của mình là điều không thể, thế nên hắn mới thở dài.
Thế gian quả thật có chuyện trùng hợp như thế, thật ứng với câu không phải oan gia không tụ hợp.
Trong lúc suy nghĩ, tiếng móng ngựa chợt ngừng lại.
Thanh niên áo đỏ tuấn mỹ một tay nắm dây cương, nghiêng đầu nhìn xuống, tầm mắt đảo qua từng tấc lụa trắng trên mắt đối phương, mắt phượng hẹp dài sắc bén hơi nheo lại, vừa đẹp vừa ngạo mạn.
Không đợi Đại thống lĩnh giới thiệu vị nào trong nhóm Nho sinh sở hữu Thất Tinh Long Uyên, Ngu Bắc Châu đã lười biếng mở miệng trước.
“Ồ? Người chính là Tam hoàng tử từ cõi chết trở về mà Đại thống lĩnh vừa nhắc đến.”
Đoàn Quân Hạo yên lặng ngậm miệng lại.
Cảm nhận được ánh mắt quan sát đầy hứng thú kia quét một vòng trên người mình, Tông Lạc khống chế biểu tình của mình, không kiêu căng không siểm nịnh, chắp tay hành lễ: “Thảo dân bái kiến Vương gia, Vương gia nói vậy, thảo dân gánh không nổi.”
Ngu Bắc Châu chắc chắn đã nhận ra hắn.
Người hiểu nhau nhất trên đời luôn là đối thủ.
Tông Lạc cùng Ngu Bắc Châu đối địch nhiều năm, đã sớm biết rõ.
Không ngoa khi nói, cho dù Ngu Bắc Châu hóa thành tro, Tông Lạc cũng có thể nhận ra y.
Và ngược lại.
Hơn nữa, cách một năm hồi triều, Tông Lạc căn bản không có ý định che giấu thân phận của mình, trên mặt chưa từng có một chút ngụy trang.
Về phần làm bộ mất trí nhớ giả mù, hắn làm vậy để dọn đường cho mình trước, chỉ mong Đoàn Quân Hạo trở về báo tin Tam hoàng tử còn sống nhưng đã đui mù và mất trí nhớ.
Hắn chỉ quấn một miếng vải trên mắt, Ngu Bắc Châu không nhận ra mới là lạ.
Thấy Bắc Ninh Vương không tỏ thái độ gì, lòng bàn tay Đoàn Quân Hạo đổ đầy mồ hôi lạnh, vội vàng mở miệng giới thiệu không ngừng: “Vị công tử này chính là chủ nhân của Thất Tinh Long Uyên, là khách quý của Nho gia.
Năm trước bị trọng thương, không chỉ mù mắt mà còn mất trí nhớ, Vương gia ngài xem…..”
Ngu Bắc Châu bỗng nhiên nhếch miệng, cười to ra tiếng, kinh động quạ đen đậu bên tường thành.
Cuối cùng, y cũng ngừng cười, tựa vào lưng ngựa, trên mặt lộ ra một tia vui sướng: “Đúng là có chút giống.”
Đoạn Quân Hạo lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đồng thời, những nghi vấn kia lại một lần nữa hiện lên trong đầu hắn.
Nếu quả thật là Tam hoàng tử, vậy thì tại sao……?
Đoàn Quân Hạo vẫn chưa thể thả lỏng, khoé mắt quét đến Bắc Ninh Vương đột nhiên bạo khởi, đồng tử sáng ngời ánh tím tựa như rồng bay xuống ngựa, lướt ra tàn ảnh màu đỏ tươi, kình phong nhắm thẳng vào nam nhân trên mắt che lụa trắng.
Chưởng phong của y lạnh lẽo, mang theo sát ý không hề che giấu.
Là sát chiêu không thể rõ ràng hơn.
Cùng lúc đó, chim ưng trên trời cũng kêu to một tiếng rồi
lao xuống.
“Lạc huynh!”
Lời còn chưa dứt, Cố Tử Nguyên đã bị Tông Lạc đẩy ra, vô cùng kinh ngạc.
Tông Lạc đột nhiên nghiêng người, giày bó giẫm lá phong trong ánh chiều tà, khéo léo né qua chưởng phong lạnh lẽo, lập tức xoay người cản lại, cách không đối chưởng, phản ứng nhanh như sấm.
Tuy rằng mắt không thể nhìn, nhưng dựa vào âm thanh, Tông Lạc vẫn có thể đoán ra vị trí của Ngu Bắc Châu.
Huống chi lúc học võ ở Quỷ Cốc, hắn được huấn luyện bịt mắt nhảy cọc đâm v@t rất nhiều, coi như đã sớm tập dượt.
Trong nháy mắt, hai bóng người một trắng một đỏ tay không thi triển vài chiêu trước cửa thành.
Người bình thường khó có thể thấy rõ động tác của bọn họ, lính gác cổng cũng không dám bước ra ngăn cản.
Ra khỏi vỏ đầu tiên chính là Thất Tinh Long Uyên.
Rốt cuộc, vì tầm nhìn hạn chế, đối phương từng bước bức bách, sát chiêu liên tục tung ra, không hề có ý định nương tay, Tông Lạc bất đắc dĩ lui về phía sau nửa bước, hàn quang trường kiếm loé ra khỏi vỏ, phảng phất như hoa đào vỡ vụn rơi xuống đầu kiếm Bàng Nhược Phương*.
Lưỡi kiếm chưa xuất ra, kiếm ý đã tới trước.
Chim ưng kêu to một tiếng, bị quét ngược về không trung.
Hồng y tướng quân áp nửa đoạn Thái A không một tiếng động tới gần, vừa vặn đè trên vỏ kiếm của Tông Lạc.
Thái A không giống Thất Tinh Long Uyên toàn thân trắng bạc, thanh trọng kiếm hiện lên màu đỏ tà dị, phảng phất phản chiếu huyết sắc mơ hồ.
Truyền thuyết kể rằng khi Thái A được rèn từng dùng người sống tế kiếm, là tà kiếm nổi tiếng của Đại Hoang, tới gần chỉ cảm thấy âm hàn* cực điểm, khó mà khống chế.
Khi thân kiếm đỏ thẫm và trắng bạc chạm vào nhau, hai người bọn họ hơi thở giao triền.
Ngu Bắc Châu áp lại gần, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy thấp giọng cười khẽ, giống như cảm thán, chìm vào răng môi, gần như nỉ non.
“……!Ngươi rốt cục đã trở lại, sư huynh.”
– Con chó điên này ra bài không theo lẽ thường!
Sắc mặt Tông Lạc trầm xuống như nước.
Thất Tinh Long Uyên trượt sang một bên theo một góc độ xảo quyệt, mái tóc dài buộc cao bị động tác sắc bén hất lên, hắn nghiêng người đâm thẳng Ngu Bắc Châu, chếch về phía vai trái khoác áo lông trắng.
Khi chuôi kiếm bị kiềm hãm, nhận thấy vỏ kiếm gặp trở ngại, Tông Lạc thở dài trong lòng.
Vỏ kiếm của cả hai đều chạm vào vai trái của đối phương.
Trận này, chỉ có thể xem như hoà.
Người xung quanh còn chưa kịp phản ứng, cuộc tỷ thí bất ngờ này đã kết thúc.
Chỉ như thế, cũng đủ khiến mọi người kinh ngạc.
Ai mà không biết Bắc Ninh Vương xuất thân từ Quỷ Cốc.
Kình phong vừa rồi quét ngang khiến người ta nhận ra lực chiến của cả hai quá cường đại.
Có thể giao đấu bất phân thắng bại với Bắc Ninh Vương hung danh thân kinh bách chiến dù đang bị mù, chứng tỏ vị đệ tử Nho gia tên là Cố Lạc kiếm thuật cũng thật bất phàm.
Mũi kiếm đặt trên vai trái Tông Lạc bắt đầu hạ xuống một cách nguy hiểm.
Từ đường vai mảnh khảnh của nam nhân, trượt đến trước ngực, mập mờ ấn vào, rồi từ từ di chuyển đến quai hàm cong cong xinh đẹp trước khi đối phương nổi giận.
Đối với việc này, phản ứng của Tông Lạc chính là trực tiếp đem vỏ kiếm đè tới cổ họng Ngu Bắc Châu, động tác không chút dây dưa dài dòng.
Tuy rằng bọn họ đều không rút kiếm, nhưng vỏ kiếm của bọn họ đều chỉ vào huyết mạch của nhau, chỉ cần động nhẹ là sẽ có kết cục đả thương địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.
Cảm nhận được Thất Tinh Long Uyên cũng truyền đến sát ý tương tự, cặp đồng tử thâm thúy như ngọc đen lập tức sáng lên, giống như đứa trẻ tìm được món đồ chơi yêu thích của mình, như thể người bị kiếm chỉ vào ngực không phải là y vậy.
Cho dù không nhìn thấy, Tông Lạc cũng có thể cảm nhận được ánh mắt trắng trợn của đối phương, giống như một con thú máu lạnh đang chui rúc trong bóng tối chờ thời cơ, nhiệt độ liên tục tăng lên, cách một lớp vải vẫn thấy sởn gai ốc, khiến hắn vô cùng khó chịu.
Tông Lạc: “……”
Xuyên sách quá lâu, hắn vậy mà đã quên, Ngu Bắc Châu kỳ thật là một tên máu M bi3n thái.
Y nhìn thấy máu sẽ hưng phấn, đau đớn cùng sát khí đối với y chính là kh0ái cảm và niềm vui.
Hắn do dự một lát, run tay thu kiếm trước, đeo trở lại bên hông, thản nhiên mở miệng: “Thảo dân không biết tại sao Vương gia lại đột nhiên động thủ, nên mới ra tay ngăn cản, không có ý mạo phạm.”
Nụ cười trên khóe môi Ngu Bắc Châu càng mở rộng, giả mù sa mưa nói:”Đâu có, bản vương đã lâu không gặp Thất Tinh Long Uyên, nhìn thấy thích thú trong lòng, cho nên nhất thời muốn thử, tiên sinh ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng.”
Hắn vốn tuấn mỹ, mặt như trăng sáng, môi như điểm son.
Hồng y rực rỡ phô trương càng làm nổi bật mặt mày diễm lệ, đuôi mắt nhiễm hồng dưới sát ý của Tông Lạc, giống như yêu quái bò ra từ trong quan tài câu dẫn hồn phách người ta.
Lúc thốt ra những lời bốc phét thị phi, đôi mắt phượng hẹp dài của Ngu Bắc Châu hơi cong lên, dáng vẻ lười nhác nói cười, không có hình tượng, khiến người ta có cảm giác y giống như thiếu niên nghịch ngợm chưa trưởng thành.
Hiển nhiên chính là một khuôn mặt vạn người mê yêu nghiệt.
Tông Lạc đã thu kiếm, nhưng y vẫn chưa thu.
Ngoài miệng nói nhất thời cao hứng, nhưng lại đặt Thái A kiếm dưới cằm đối phương, nhẹ nhàng dùng lực khơi mào, buộc Tông Lạc phải ngẩng đầu nhìn thẳng.
Bạch y công tử sắc mặt trầm tĩnh, môi mỏng mím chặt, lụa trắng trên mắt làm cho hắn trông như yếu đuối, không buồn không vui, nhìn thế nào cũng thanh thuần trong trẻo.
Ngu Bắc Châu nhìn hắn chằm chằm, lông mi chớp chớp, tâm tư không nắm bắt được.
Thoáng nhìn thần sắc Đoàn Quân Hạo, y bỗng nhiên thờ ơ mở miệng: “Ngươi không phải hoài nghi vị này là Tam điện hạ sao? Còn không mau tới đây xem xét.”
Thì ra vừa rồi y đột nhiên động thủ, là vì muốn thử vị này rốt cuộc có phải thật hay không?
Đoàn Quân Hạo mồ hôi như mưa.
Hắn là thống lĩnh Cảnh vệ quân tạm thời nhậm chức thay cha hắn, tuy lúc trước từng chỉ huy mấy trận chiến nhỏ, nhưng vẫn kém xa Ngu Bắc Châu, danh tướng cai quản một phương mở mang bờ cõi, đứng chung một chỗ liền bị khí thế của y đè bẹp.
Với lại, Tam hoàng tử có thân phận gì? Nhận đúng thì không sao, nhận sai…!sẽ rơi vào tội danh vọng nghị Hoàng tộc.
“Cái này……!Ty chức ngu dốt, nhìn không ra.”
Nhìn dáng vẻ ung dung điềm tĩnh của Ngu Bắc Châu.
Đoàn Quân Hạo chỉ dám cúi đầu, âm thầm khắc sâu ấn tượng về tính cách tàn nhẫn quái đản của Bắc Ninh Vương.
“Ngu xuẩn.” Ngu Bắc Châu lười biếng phun ra một chữ.
“Thôi, dù sao các ngươi cũng không phải bản vương, bản vương sao có thể không biết rõ dáng vẻ sư huynh tốt của mình chứ?”
Anh cố ý nhấn mạnh chữ “Tốt”, ngữ khí vô cùng không có ý tốt.
Đoàn Quân Hạo nhìn bạch y công tử vẫn đứng tại chỗ, bị Ngu Bắc Châu dùng Thái A kiếm nâng cằm lên, nhất thời có chút tê dại: “Vậy vị này……”
Nếu thật sự là Tam hoàng tử mất trí nhớ, Bắc Ninh Vương làm vậy không khác gì phạm thượng, đương nhiên không ai dám chỉ trích y cái gì.
Nếu không phải Tam hoàng tử, Bắc Ninh Vương cùng hắn đánh qua đánh lại, dường như còn rất tán thưởng.
Thật khiến người ta bối rối.
“Đúng là rất giống.”
Ngu Bắc Châu cười nói: “Bản vương quanh năm lãnh binh ở bên ngoài, đã lâu không gặp sư huynh.
Lúc Tam điện hạ tử trận ở Hàm Cốc Quan, do hài cốt không còn, bản vương thậm chí không thể gặp mặt lần cuối, quả thực đáng tiếc.
Bây giờ nhìn lại, cảm thấy mình không thể nhớ rõ, chỉ không khỏi có chút nhìn vật nhớ người.
Đảo trắng thành đen, chỉ hươu bảo ngựa, nói bậy nói bạ.
Cách một lớp vải, Tông Lạc khí huyết dâng trào, huyệt thái dương giật giật.
Khuôn mặt kẻ thù, Ngu Bắc Châu có thể không nhớ rõ?
Hơn nữa, cái tên này còn thân mật như thế, một tiếng sư huynh hai tiếng sư huynh, Tông Lạc cũng không nhớ rõ từ khi nào mình và Ngu Bắc Châu lại thân tình đến mức có thể gọi nhau là sư huynh đệ.
Sợ là trong mơ.
Quả nhiên, gậy khuấy phân* Ngu Bắc Châu vừa xuất hiện, lập tức không có chuyện gì tốt.
Đây chỉ là bước đầu tiên của kế hoạch, vừa mới thực hiện đã chết non ở chỗ này.
Vốn dĩ Tông Lạc muốn tiếp cận vị Đại thống lĩnh thiếu kinh nghiệm Đoàn Quân Hạo ở cổng thành, thuận thế đem thân phận còn chưa rõ ràng của mình báo lên, kế tiếp coi như có thể đường hoàng hợp lý hợp tình bắt đầu sắp đặt, nào ngờ giữa đường lòi ra Ngu Bắc Châu.
Tên khốn đó còn cố ý giáp mặt nói ra mấy lời này.
Ngày sau muốn trở về, phải lên kế hoạch khác.
Tông Lạc trước khi xuyên sách là một người hướng dẫn nghiên cứu sinh, bình thường bị sinh viên làm sai cũng chỉ thong thả uống một ngụm cẩu kỷ rồi từ từ nói chuyện.
Sau khi xuyên sách cũng chưa từng xử sự kiêu căng nóng nảy, lão thần trong triều đều phải khen hắn một tiếng khiêm nhường không biết hơn thua.
Chỉ là ở trước mặt Ngu Bắc Châu, hắn rất khó duy trì ổn trọng.
Đại thống lĩnh ngượng ngùng nói: “Thì ra là thế, là ty chức đường đột, thiết nghĩ tư thái thiên nhân của Tam hoàng tử, chúng ta làm sao có thể tùy tiện suy đoán?”
Nếu Bắc Ninh Vương chỉ nói “Giống”, vậy phỏng chừng khả năng vị này là Tam hoàng tử cũng không lớn.
Nghĩ lại cũng đúng, chỉ cần tấm vải trắng kia không tháo xuống, ai cũng không dám làm càn kết luận.
Nghi ngờ trong lòng Đoàn Quân Hạo hoàn toàn bị xoá sạch, hơi áy náy chắp tay với Tông Lạc: “Quả thật do ta quá nóng nảy, suy nghĩ không chu toàn, nhất thời bồng bột làm phiền công tử.”
Tông Lạc trong lòng căm tức, trên mặt ẩn nhẫn hoàn lễ: “Đại thống lĩnh cai quản Cảnh vệ quân, ngày bận trăm công ngàn việc, tại hạ đương nhiên thông cảm.”
Nhìn bọn họ đối đáp nhã nhặn, Ngu Bắc Châu nhàm chán thu kiếm xoay người lên ngựa.
Y từ trên cao nhìn xuống, đảo qua đôi tay của Tông Lạc, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, bật cười thành tiếng.
Nghe tiếng y cười, Tông Lạc cảm thấy nếu đặt người ở thời hiện đại, chắc chắn y sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Vừa rồi lúc Ngu Bắc Châu nhìn thấy hắn, cũng đứng tại chỗ cười mấy phút không th ở dốc, cười xong liền tung một đòn sát chiêu, ra tay trí mạng, nhân tiện làm hỏng chuyện của hắn.
Ngu Bắc Châu vừa cười vừa nói: “Nhắc tới cũng khéo, bản vương gần đây có được mấy quyển điển tịch Nho đạo, hình như là do Văn Tử viết.”
“Sư huynh qua đời, bản vương đau đớn, thương nhớ vô cùng.
Vị tiên sinh này khuôn mặt hiền hoà, đã theo Nho gia vào kinh chắc sẽ ở lại Đại Uyên thêm một thời gian.
Nếu như rảnh rỗi, đừng ngại đến Bắc Ninh Vương phủ đàm luận đôi điều với bản vương.
Ngu Bắc Châu cởi ngọc bội bên hông, thuận tay ném một cái, âm thầm dùng tiểu xảo.
Tông Lạc giơ tay, chuẩn xác bắt được ngọc bội, miệng hổ* bất ngờ tê dại, nhất thời không nói nên lời vì trò con nít của đối phương.
“Tiên sinh muốn tới, chỉ cần đưa ngọc bội ra trước cửa vương phủ là được, đến lúc đó, bản vương……”
Hắn hạ giọng, ý vị thâm trường: “Nhất định sẽ lau giường đón tiếp.”
Nói xong, Ngu Bắc Châu huýt sáo một cái, cũng không liếc đến những người còn lại, vó ngựa hất tung bụi đường, nghênh ngang rời đi.
Đằng sau y, con chim ưng đen thui dang rộng đôi cánh.
Chờ đến khi đội quân biến mất ở cổng, Cố Tử Nguyên đứng kế Tông Lạc mới hồi phục tinh thần, vẻ mặt kích động: “Lạc huynh…!”
Văn Tử là tiên sư của Nho gia, đã bay về cõi tiên mấy trăm năm trước.
Bởi vì trước kia Văn Tử thích chu du các nước, du học giảng đạo, nên để lại không ít điển tịch rải rác khắp nơi, ngay cả Hàn Lư của Nho gia cũng không thể thu thập hết.
Những người sưu tầm điển tịch Văn Tử ở các nước đa phần là vương công quý tộc, thân phận bình thường khó mà tham khảo.
Cố Tử Nguyên đã sớm nghe qua, khi Bắc Ninh Vương tấn công đô thành các nước, chẳng những không phá hư sách cổ, còn lệnh cho tướng sĩ chất lên xe chở về Uyên quốc.
Mặc dù hành động cường đạo, nhưng thắng làm vua thua làm giặc, không để cho điển tịch bị mất đã coi như có tâm lắm rồi.
Hắn cảm thán nói: “Không ngờ Bắc Ninh Vương lại không mặt xanh nanh trắng như trong truyền thuyết dân gian, mà lại tuấn mỹ trẻ tuổi như vậy.”
Hiện giờ Bắc Ninh Vương để lại ngọc bội tùy thân, thâm ý phía sau khiến người ta mơ hồ suy ngẫm.
Đó không chỉ là lời mời Cố Lạc, cũng là lời coi trọng Nho gia không có căn cơ sắp bước vào Uyên quốc.
Liên tưởng đến địa vị hết sức quan trọng của Bắc Ninh Vương trong triều, quả thực đảo ngược cục diện Nho gia không được đón chào trong đại quốc, nói là một bước lên trời cũng không quá đáng, thoáng cái kéo cao hảo cảm của Cố Tử Nguyên.
Cố Tử Nguyên vẫn còn thụ sủng nhược kinh*: “Tuy nói một lời không hợp liền ra tay, quả thực hung tàn ngang ngược.
Nhưng cũng coi như trong họa có phúc……!Lạc huynh, huynh thấy thế nào?”
Tông Lạc không lên tiếng.
Hắn đã quen với việc mọi người trong sách đối xử ưu ái với Ngu Bắc Châu, cho dù từng có bất kỳ ấn tượng xấu nào, chỉ cần tiếp xúc vài lần đều sẽ thay đổi thái độ, sau đó hâm mộ y một cách kì lạ.
Dù sao cũng là tiểu thuyết đoàn sủng* vạn người mê, sút hút của nhân vật chính không phải nói đùa.
Cũng chỉ có nho sinh đối với võ nghệ dốt đặc cán mai như Cố Tử Nguyên mới nhìn không ra vừa rồi Ngu Bắc Châu ngoài mặt nói muốn thử vài chiêu, kì thực chiêu nào cũng đánh vào tử huyệt của hắn.
Nếu hắn mà sơ sẩy, không chừng sẽ hộc máu tại chỗ, không chết cũng mất đi nửa cái mạng.
“Đi thôi, đừng trì hoãn nữa.
Vào thành sớm một chút, đợi đến nơi trú chân còn phải xác minh thân phận, tốn thời gian thu dọn hành lý.”
Tông Lạc phất phất tay áo, khôi phục tư thái ổn trọng thường ngày.
Sau khi gật đầu với Đoàn Quân Hạo, leo lên xe ngựa.
Hai năm không gặp, bản lĩnh đổi trắng thay đen của Ngu Bắc Châu đã tiến bộ không ít.
Thù này, Tông Lạc nhất định nhớ kỹ.
Hắn thân là đọc giả xuyên sách, trong tay nắm giữ bí mật của Ngu Bắc Châu, lúc nào cũng có thể báo thù.
Xuyên thành nhân vật pháo hôi* trong sách, biện pháp giữ mạng tốt nhất đương nhiên là ôm chặt đùi nhân vật chính.
Nhưng Tông Lạc thì không, tính tình hắn ương ngạnh như trâu, tuyệt đối sẽ không cúi đầu.
Bảo hắn ôm đùi Ngu Bắc Châu, không bằng giết hắn.
Ngày khác nếu có gặp lại, cởi bỏ dải lụa dùng để nguỵ trang, hắn phải đánh cho Ngu Bắc Châu răng rơi đầy đất.
——-
Chú thích:
*Bàng Nhược Phương: Cướp biển nhà Đường.
*Âm hàn: âm u lãnh lẽo.
*Gậy khuấy phân: chỉ người hay buôn chuyện, thích quấy rối, gieo rắc rắc rối khắp nơi, gieo rắc chuyện tốt thành chuyện xấu.
Không có sự phân biệt giữa khen ngợi và chỉ trích theo nghĩa ban đầu, sau này trở thành một thuật ngữ hoàn toàn xúc phạm.
*Miệng hổ: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
*Đoàn sủng: đúng như tên gọi chính là cả đoàn đều sủng một người.
Chỉ người được yêu thích nhất trong một đoàn đội.
*Nhân vật pháo hôi/ bia đỡ đạn: là nhân vật phản diện hay nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính.
——–.