Cố Tiểu Tây

Chương 42



Nghe xong lời của Cố Tiểu Tây, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đều vô cùng ngạc nhiên.

Họ vốn tưởng rằng Cố Tiểu Tây là người vô tích sự, bình thường chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, không ngờ cô lại biết rõ tình hình gia đình, chỉ cần nhìn một cái là nói được gần hết nợ nần của gia đình.

Cố Chí Phượng không biết phải nói như thế nào, Cố Đình Hoài nói: “Nhà mình nợ bác cả bảy mươi bảy mươi tệ, nợ cô hai bảy mươi tệ, cộng lại là một trăm bốn mươi tệ.”

Nói đến con số này, giọng Cố Đình Hoài vô cùng nặng nề.

Ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, một năm bốn mùa chỉ trông vào việc chia đồ ăn chia lương, một trăm bốn mươi tệ đã là thu nhập của ba người đàn ông khỏe mạnh không ăn không uống cả năm rồi.

Hơn nữa, trong thôn, người có tiền tích góp cũng không nhiều, thỉnh thoảng lấy ra ba lăm tệ cũng coi như là nhà khá giả.

Cố Tiểu Tây nắm lấy tay Cố Chí Phượng, nhẹ nhàng nói: “Cha, một nhà chúng ta cùng nhau cố gắng, nợ sẽ được trả hết thôi, đừng đến chợ đen nữa. Con có thể không ăn lương thực tinh, không đi giày vải trắng, nhưng không thể không có cha và anh trai.”

“Nếu cha và anh còn lén tiếp tục đến chợ đen, con sẽ gã mình đi thật xa và không bao giờ quay lại nữa!”

Cô nói một cách dứt khoát, mặc dù Cố Chí Phượng hơi nghi ngờ liệu con gái mình có thể gả đi được hay không, nhưng nghe thấy con gái quan tâm và lo lắng, trong lòng ông ấy cảm thấy ấm áp, liên tục gật đầu: “Không đi, không đi nữa, không bao giờ đi nữa!”

Cố Đình Hoài nở nụ cười, nhìn Cố Tiểu Tây với vẻ mặt “vẫn là em giỏi”.

Cố Tiểu Tây lại không cười, cô biết gánh nặng gia đình đều đặt lên vai cha cô, trông ông ấy vui vẻ nhưng thực ra áp lực rất lớn. Mặc dù đã hứa với cô, nhưng không biết liệu ông ấy có lén lút đến chợ đen nữa hay không.

Cô nhất định phải nhanh chóng kiếm tiền, giảm bớt gánh nặng kiếm sống của gia đình.

“Được rồi cha, cha ngủ một lát đi, chắc chắn đêm qua đã ngủ không nghỉ ngơi rồi.” Cố Tiểu Tây để Cố Chí Phượng nằm xuống, đắp chăn cho ông ấy, ông ấy thực sự rất mệt, vừa chạm gối đã ngủ thiếp đi, còn có tiếng ngáy ò ò.

“Anh, ra ngoài một chút.” Cố Tiểu Tây cẩn thận xuống giường, vẫy tay về phía Cố Đình Hoài.

Hai anh em đi ra ngoài.

Cố Tiểu Tây không vòng vo, nói thẳng: “Anh, trong nhà mình còn hạt giống rau theo mùa nào không?”

Cố Đình Hoài sững sờ, do dự nói: “Hạt giống rau? Em định trồng cái gì?”

“Tìm một mảnh đất sau nhà để trồng rau, trồng một ít bắp cải và cái bó xôi, mùa đông cũng có thể thêm rau để ăn, đúng chứ?” Cố Tiểu Tây chớp mắt, nói dối đến mức chính cô cũng tin rồi.

Không phải cô dành một mảnh đất để trồng rau mà chủ yếu muốn vàng bạc cổ vật được chôn ở mạnh đất sau nhà.

Ở kiếp trước, Điền Tĩnh chỉ cần nói chuyện nhẹ nhàng với anh trai cô, cô ta đã chiếm được mảnh đất hoang sau nhà họ Cố để trồng rau theo mùa, nhưng may mắn thay lại đào được vàng bạc cổ vật của nhà họ Cố.

Cố Đình Hoài gật đầu: “Bé nói đúng, nhưng phải nói với bí thư một tiếng, em ở nhà đi, anh đi là được.”

Cố Tiểu Tây gật đầu: “Ừm.”

Thời điểm này, các hộ gia đình ngoài việc lao động tập thể trên ruộng công, họ cũng sẽ trồng một ít rau hoặc là làm đất trồng cỏ cho gia súc trên phần đất nhỏ “đất tự canh ” được phân cho họ. Còn mảnh đất phía sau nhà, chỉ cần nói với bí thư một tiếng, họ sẽ nhắm mắt làm ngơ là xong.

“Đất tự canh” là đất do các gia đình tự canh tác, tự kinh doanh, làm nhiều được nhiều, làm ít được ít.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.