Trong căn phòng xa hoa , hai người đàn ông , một già một trẻ ngồi đối diện với nhau, khí thế đều cường hãn .Người già chính là An Mục Long , còn người trẻ tuổi kia chính là Lôi Lạc Thiên.
Anh đã nhận được lời mời gặp mặt của An Mục Long một ngày trước đó.
Tuy không muốn gặp nhưng An Mục Long trong hắc đạo nhận được bao nhiêu sự tôn kính ,nếu anh không nhận lời hóa ra anh không nể mặt trưởng bối ,vì vậy mới có buổi gặp mặt tối hôm nay.
An Mục Long nhìn người đàn ông trước mặt, khí thế cường đại, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu được tất cả, đây chính là người duy nhất ông ta nể phục từ trước đến nay ” tuổi trẻ tài cao”.
“Xin chào An lão gia”.Lôi Lạc Thiên nhìn người trưởng bối trước mặt lạnh nhạt chào hỏi.
Giọng điệu bình tĩnh, thờ ơ, không chút kiêng dè với người đàn ông máu lạnh trước mặt .
An Mục Long thấy thái độ của anh như vậy ,cũng không tức giận, ngược lại tâm tình có chút vui vẻ.
Ông cũng từng như anh, đứng trên đỉnh cao như vậy, tính cách như vậy là điều bắt buộc phải có nếu không cũng sẽ không thể sống sót trong thế giới chém giết này .
“Xin chào Lôi lão đại.
Không biết tôi mời lão đại đến đây có làm phiền ?”
“Không dám” .Lôi Lạc Thiên dùng giọng điệu lạnh lùng xa cách trả lời lại.
Không chỉ với ông ta mà với tất cả mọi người anh cũng nói chuyện như vậy, chỉ trừ duy nhất một người là ngoại lệ.
An Mục Long tươi cười, nói chuyện vui vẻ.
Ông ta thật ra cũng có chút tiếc nuối.
Từ lúc ông ta lên làm cái ghế bang chủ này, chưa ai dám nói chuyện bình thương với ông ta, chỉ toàn những lời nịnh hót.
Nhưng cứ nghĩ đến người phụ nữ đó lại làm cho ông ta gạt bỏ suy nghĩ.
Nhớ lại những năm ông ta còn trẻ, Trình Mặc Bạch là bạn chí cốt của ông ta.
Là bạn thân từ thời niên thiếu, sát cánh trong quân ngũ ,giải quyết bao nhiêu vụ án, bắt biết bao tội phạm, đánh úp biết bao tổ chức làm ăn trái pháp.
Hai người bọn họ chính là tinh anh trong tinh anh.
Cho đến ngày một người phụ nữ xuất hiện, chính là bà nội của Trình Lam.
Hai người bạn chí cốt lại đem lòng say mê một cô gái trong quân ngũ, nhưng thật trớ trêu ,Trình Mặc Bạch lại là người bà chọn đi đến hết cuộc đời .
Bởi vì sự ghanh ghét và ganh tỵ ,An Mục Long rời bỏ quân ngũ và biến mất nhiều năm liền.
Đến lúc trở về thì đứa con trai của bà đã lớn và Trình Mặc Bạch đã mất .
Ông xin lỗi bà, yêu thương con trai của bà nhưng thằng bé cáng lớn càng giống Trình Mặc Bạch từ khuôn mặt đến tính tình.
Sẽ không có chuyện gì xảy ra cho đến ngày hôm đó, ngày mà Trình Lam tròn 9 tuổi.
Con trai của bà đã biết về cái chết của Trình Mặc Bạch.
Cứ ngỡ tai nạn thảm khốc đó sẽ gi3t chết máu mủ của Trình Mặc Bạch ,nhưng đứa trẻ đó vẫn còn sống, đôi mắt thật giống bà ấy , nhìn bà cố gắng sống vì đứa cháu duy nhất ,ông chỉ hận không giết được nó.
Đến khi bà mất, ông cũng đã rất suy sụp , coi như vì bà mà tha cho nó, cho đến hai năm sau ông biết tin nó cũng ra đi m.
Vậy mà cư nhiên nó lại trở thành người của Lôi gia .Vì vậy ông phải loại bỏ để cái bí mật này vĩnh viễn không được tiết lộ .
Căn phòng yên ắng , chỉ vang lên tiếng nói chuyện.
Bỗng tiếng “cốc cốc ” như phá tan không gian yên ắng .
Tề Phong từ từ hướng về phía Lôi Lạc Thiên thì thầm vài tiếng, ánh mắt của Lôi Lạc Thiên trầm xuống, cất bước ra khỏi phòng không quên lời chào .