Tống Kiều đi rồi, Lạc Vy Vy vẫn còn thất thần ngồi tại chỗ.
Trước giờ cô ta luôn kiêu ngạo tự đại không xem ai ra gì, vậy mà hôm nay chỉ vì một ánh mắt mà trở nên run sợ.
Lạc Vy Vy cắn môi, vịn tường đứng dậy.
Cô ta lấy lại tinh thần, cầm điện thoại lên nhập một dãy số.
Không để Lạc Vy Vy đợi lâu, đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nam trầm đầy cợt nhã:
– Bảo bối, nhớ tôi rồi à?
Lạc Vy Vy nghiến răng, hạ thấp giọng nói:
– Tôi muốn Hạ Mẫn Hi biến khỏi giới giải trí, ngay bây giờ…
Người kia chậc lưỡi, trong giọng nói là sự cảnh cáo lạnh lùng:
– Em nên biết vị trí của mình, đừng có ra lệnh cho tôi.
Lạc Vy Vy nhận ra mình đã quá khích, cô ta cắn môi cố lấy lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày:
– Em xin lỗi, cũng vì bị cô ả kia chọc giận.
Anh yêu, anh tha thứ cho em nha.
Bộ dạng lấy lòng của Lạc Vy Vy coi như có tác dụng, người đàn ông kia đã không nổi giận với cô ta:
– Bảo bối, không cần sục sôi hận thù như vậy.
Chẳng qua là một con hát rẻ tiền, chuyện nhỏ.
Em lừa nó đến chỗ tôi, tôi sẽ khiến em hả dạ.
Nụ cười của Lạc Vy Vy đông cứng, cô ta trong mắt hắn cũng giống Hạ Mẫn Hi thôi nhỉ? Đều là thứ rẻ tiền.
Nhưng cô ta cũng không bận tâm, dù sao mối quan hệ này cũng chỉ là lợi ích.
Không bỏ vào tình cảm thì sẽ không đau.
Đợi cô ta bám được vào Kỷ Đằng rồi, thì sẽ không cần xem sắc mặt hắn ta nữa.
Lạc Vy Vy mỉm cười, ngọt ngào nói:
– Anh thật tốt với em, yêu anh chết mất.
Người đàn ông cất tiếng cười trầm thấp.
– Nếu vậy thì tối nay đến đây “lấy lòng” tôi thật tốt, tôi sẽ thỏa mãn mọi mong muốn của em.
– Ghét ghê, thật không biết xấu hổ.
Cúp điện thoại, Lạc Vy Vy ghét bỏ bĩu môi.
Thứ đàn ông chỉ biết suy nghĩ bằng nửa th@n dưới, trước sau gì cô cũng sẽ đá hắn ta ra khỏi cuộc đời mình.
Kết thúc công việc, đạo diễn liền đưa ra đề nghị muốn mời mọi người ăn khuya.
Tất cả mọi người đều vui vẻ đồng ý.
Tống Kiều thay xong quần áo đi ra, đã thấy Ôn Uyển Hàm chờ sẵn ở cửa.
Tống Kiều nhíu mày, cất giọng vô cảm:
– Có chuyện gì sao?
Ôn Uyển Hàm mỉm cười, dịu dàng đáp:
– Nhà hàng trước đó hết chỗ nên đạo diễn đã đổi địa điểm, ông ấy bảo tôi lên đây nhắc cô Hạ một tiếng.
– Chỗ nào?
– À, là Kim Ngư Lâu.
Nơi này cũng rất nổi tiếng.
Tống Kiều gật đầu, Ôn Uyển Hàm lúc này mới an tâm rời đi.
A Xán chở Tống Kiều đến Kim Ngư Lâu, nhân viên nhìn thấy bọn họ đến thì rất niềm nở.
– Cô Hạ, xin mời bên này.
Tống Kiều và A Xán theo cô nhân viên vào một phòng tiệc sang trọng, nhưng lại không có một bóng người.
A Xán nhíu mày, cất tiếng hỏi:
– Mọi người đâu?
Cô nhân viên mỉm cười đáp lời A Xán:
– Ông chủ tôi sẽ đến ngay bây giờ.
– Ý tôi hỏi là mọi người trong đoàn phim đâu, bọn họ rõ ràng đã xuất phát trước chúng tôi.
Cô nhân viên ngẩn ra, khó hiểu nhìn A Xán:
– Chẳng phải hai vị đây là khách của ông chủ chúng tôi ư?
– Gì chứ? Chúng tôi còn không biết ông chủ các người.
Tống Kiều thấy A Xán mất bình tĩnh thì giữ tay cô ấy lại.
Sau đó cất giọng đều đều nói với cô nhân viên phục vụ:
– Ngại quá, bạn tôi không hề biết về cuộc gặp gỡ này.
Tôi đã đến rồi, cô có thể mời ông chủ cô ra đây được không?
Cô nhân viên nhẹ nhõm thở dài, dịu dàng đáp:
– Được chứ.
Hai vị, xin mời ngồi.
Tống Kiều kéo A Xán lại bàn ăn, cô nhân viên gật đầu rồi quay người rời khỏi.
Chờ cho cánh cửa đóng lại, Tống Kiều mới hạ giọng nói thầm:
– Chúng ta đang gặp nguy hiểm, lát nữa khi bọn họ đến đây em nhất định phải bình tĩnh đó.
A Xán tái mặt, giọng nói run rẩy không biết vì phẫn nộ hay sợ hãi:
– Rất có thể là do Lạc Vy Vy bày trò, cô ta nghĩ là chúng ta đăng đoạn video đó lên mạng.
– Mặc kệ là do ai, trước tiên phải nghĩ cách thoát khỏi đây đã.
A Xán bật dậy, chạy đến kéo cửa ra mới biết nó đã bị khóa.
Cô ấy quay sang Tống Kiều, lo sợ nói:
– Bây giờ làm sao đây?
Tống Kiều ngược lại rất bình tĩnh, cô rất muốn biết ai là kẻ đứng sau chuyện này.
Cánh cửa phòng ăn mở ra, bước vào là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi.
Hắn có ngũ quan ưa nhìn, âu phục trên người đều là hàng thủ công cao cấp.
Sau lưng hắn là hai hàng vệ sĩ trang cao to, tên nào cũng trưng ra vẻ mặt vô cảm.
Người đàn ông mỉm cười với Tống Kiều, ánh mắt hắn không giấu nổi sự thích thú:
– Tôi chỉ đến trễ vài phút mà cô Hạ đã không đợi được rồi ư?
Tống Kiều nhướng mày, rất tự nhiên mà đáp lời hắn ta.
– Sao có thể như vậy.
Tiên sinh nếu đã có nhã ý mời khách, tôi nào dám để ngài thất vọng.
– Cô Hạ đúng là rất biết cách ăn nói, không hổ danh là thiên kim hào môn.
Cô Hạ, xin mời.
Tống Kiều chần chừ, một tên vệ sĩ liền bước lên túm lấy A Xán ấn quỳ xuống đất.
Cô nhíu mày, lạnh lùng nhìn tên đàn ông trước mặt:
– Tiên sinh, ngài có ý gì?
Người đàn ông nghiêng đầu, trên gương mặt vẫn là ý cười thân thiện:
– Tôi chỉ muốn ăn với đại minh tinh một bữa cơm thôi, mong Hạ tiểu thư đừng gây khó dễ.
Tống Kiều ngồi xuống bàn ăn, bất mãn hừ lạnh:
– Cách mời cơm này của tiên sinh thật độc đáo.
Người đàn ông không đáp, hắn búng tay ra hiệu cho nhân viên mang thức ăn lên.
Tống Kiều vừa nếm thử một miếng đã cau mày.
– Ngài đúng là chu đáo thật, lượng thuốc mê này đủ lấy mạng một người đấy.
Nụ cười của người đàn ông chợt tắt, hắn không ngờ Tống Kiều lại phát hiện ra được.
Nhưng quyền chủ động thuộc về hắn, đương nhiên hắn cũng không cần phải che đậy:
– Tôi sợ Hạ tiểu thư bị thương nên mới giúp cô chuẩn bị.
Dù sao đám đàn em tôi đều là lang sói, chúng không biết thương hương tiếc ngọc đâu.
Soạt…
Con dao trong tay Tống Kiều sượt qua gương mặt hắn, để lại một vết cắt dài đang bắt đầu rỉ máu.
Sắc mặt người đàn ông âm trầm, một tên thuộc hạ phía sau lưng hắn đã lập tức xông lên.
Nhưng hắn chưa kịp chạm vào người Tống Kiều đã gã vật xuống sàn.
Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt hắn hướng đến cánh cửa kính đã bị bắn thủng một lỗ.
Người đàn ông nhướng mày, cười nhạt:
– Xem ra bữa cơm này khó mà ăn tiếp
Hắn nói dứt câu, cả căn phòng liền chìm vào bóng tối.
Người của hắn đã được huấn luyện khá bài bản, Tống Kiều trong nhất thời vẫn chưa thể chiếm thế thượng phong.
Thân thể này quá bạc nhược, chỉ đánh một lúc đã bắt đầu đuối sức.
Một ánh sáng lạnh lẽo xoẹt qua, kèm theo đó là mùi máu tanh nồng.
Tống Kiều nhíu mày, ôm lấy bả vai bị thương lùi vào một góc.
Là sát thủ, xem ra bọn chúng quyết tâm lấy mạng của cô.
Tống Kiều cắn răng, miễn cưỡng chống đỡ công kích của người kia.
Xem ta thân phận này khó mà giấu tiếp.
Cô rút trong thắt lưng ra một cây bút bi, nhắm ngay cổ tên đó mà đâm vào.
Trong tích tắc, kẻ đó đã đổ rầm xuống đất bất tỉnh.
Đợi đến khi người cuối cùng ngã xuống, Tống Kiều mới mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn.
Cô lần mò tìm công tắc mở đèn lên, tên đàn ông ban nãy vẫn đầy vẻ kiêu ngạo giờ đây đến ngồi cũng không nổi.
Anh ta chật vật nằm dưới sàn, nhìn Tống Kiều bằng ánh mắt khó tin và khiếp sợ:
– Cô… cô là ai…?
Tống Kiều đứng dậy đi về phía anh ta, sắc mặt vô cảm:
– Tôi không có nghĩa vụ trả lời anh.
Muốn sống thì ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cánh cửa phòng ăn bị ai đó kéo ra, người đến vậy mà lại là Kỷ Đình Dạ.
Tống Kiều giật mình, lập tức đứng bật dậy:
– Sao anh lại đến đây?
Kỷ Đình Dạ không trả lời, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vết thương vẫn chưa được cầm máu của cô.
Hắn cúi người bế cô lên, sau đó hướng Phong Khiêm cất giọng phân phó:
– Cậu xử lý chỗ này đi.
Hành động của Kỷ Đình Dạ quá đột ngột khiến Tống Kiều giật mình, cô vừa định giẫy giụa thì bả vai truyền đến cơn đau nhức.
Kỷ Đình Dạ nhíu mày, gằn giọng:
– Yên tĩnh chút đi, em ngại mình còn chưa đủ đau à?
Tống Kiều nghe vậy lập tức ngưng phản kháng.
Sắc mặt Kỷ Đình Dạ lúc này mới khá hơn một chút.
Hắn bế cô đi thẳng ra ngoài.
Phong Khiêm nhìn một phòng toàn người là người sớm đã bất tỉnh nhân sự, lạnh lùng nói:
– Đem chúng về, nhớ tiếp đãi chu đáo đấy.
Hại ông vừa xuống máy bay đã phải chạy đến đây, đúng là đáng chết.
Đám thuộc hạ chia ra làm việc, trong lòng không khỏi cảm phục trước thực lực của Tống Kiều.
Người như vậy mà cần họ bảo vệ 24/7 ư? Việc nhẹ lương cao này đúng là rất tổn hại lòng tự trọng..