Tống Kiều ngồi trên bàn ăn chậm rãi nhai nuốt như một cái máy lập trình.
Trước mặt cô là bầu không khí gia đình hòa thuận.
Đây là hình ảnh được nhìn thấy ở mọi nhà, cho dù là bần hàn hay quyền quý.
Chỉ là đối với kẻ độc hành như cô, thì thật sự là rất khó tiếp nhận.
Hạ phu nhân thấy con gái trầm mặc, lo lắng hỏi:
– Mẫn Nhi, con thấy chỗ nào khó chịu à?
Tống Kiều định thần, lắc đầu đáp:
– Không có.
Hạ Y Thuần gấp một khối thịt bỏ vào bát Tống Kiều, cười nói:
– Chị lâu rồi mới về nhà nên mẹ dặn Thím Trương nấu toàn món chị thích đó.
Chị đại nạn không chết nhất định sẽ có hồng phúc.
Tống Kiều đưa tay chặn miệng bát, thản nhiên nhìn cô ta:
– Nghệ sĩ cần giữ dáng, kỵ nhất là dầu mỡ.
Em gái tuổi ăn tuổi học, vẫn là nên bồi bổ nhiều chút.
Hơn nữa quy định trong bữa ăn là không nên dùng chung đũa, cái này em gái phải biết chứ?
Hạ lão gia nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, ông hắng giọng nhìn về phía Hạ Y Thuần.
Nụ cười trên môi cô ta đông cứng lại, ngại ngùng thu tay về.
Cô ta trừng mắt nhìn Tống Kiều, nhưng cô chỉ đáp lại bằng nụ cười thách thức.
Tống Kiều tuy không phải là thiên kim hào môn, nhưng tiếp xúc và hiểu biết thì rất nhiều.
Một bọn người luôn tự nhận thanh cao, chú trọng nhất chính là quy tắc ứng xử.
Từ dáng đi tướng đứng, cách ăn cách nói đều được dạy dỗ từ bé.
Hạ phu nhân thấy bầu không khí trầm xuống liền đứng ra giải vây.
– Mẫn Nhi ở bên ngoài vất vả, sẵn dịp này nghỉ ngơi nhiều hơn.
Tống Kiều ăn bữa cơm này đã là quá sức, hoàn toàn không muốn ở lại Hạ Gia.
Cô lợi dụng tính chất công việc của Hạ Mẫn Hi, khéo léo từ chối:
– Chẳng qua là vết thương nhỏ, con còn nhiều công việc cần phải hoàn thành.
Sợ là không thể ở nhà được.
– Chị, hai ngày nữa là sinh nhật em.
Chị không thể đợi xong rồi hẵng đi được sao?
Tống Kiều suýt thì phun cơm trước giọng điệu “ch ảy nước” của Hạ Y Thuần.
Tài năng bậc này mà vẫn chưa vào giới giải trí đúng là hơi phí.
Có lẽ ngày thường Hạ Mẫn Hi đã bị cô em này tẩy não, nên khi biết được cô ta cùng vị hôn phu dan díu sau lưng thì mới phát điên như vậy.
May mắn mắt cô là “hoả nhãn kim tinh” nên vừa nhìn đã biết là yêu nghiệt lộng hành.
Hạ phu nhân đã lâu không gặp con gái, nghe Hạ Y Thuần nói thế thì gật đầu phụ họa:
– Đúng đấy, nếu muốn đi hãy đợi qua sinh nhật của Thuần Nhi.
Chẳng phải tháng trước con còn khoe với mẹ là đã chuẩn bị quà cho em rồi sao?
Tống Kiều câm nín, tháng trước cô còn ở Italy làm nhiệm vụ.
Nhưng nếu Hạ Y Thuần đã tha thiết như vậy, cô cũng sẽ dành chút thời gian chơi đùa cùng cô em gái đáng yêu này.
Trong hộp đêm, bầu không khí trở nên trầm mặc.
Từ khi biết tin Tống Kiều gặp tai nạn, ai ai cũng một bộ dạng ủ rủ như “chó nhà có tang”.
Ngay đến mở cửa kinh doanh cũng chẳng còn tha thiết.
Giang Ân mở cửa văn phòng, nhìn thấy Catthy ung dung ngồi ở vị trí vốn thuộc về Tống Kiều thì cất giọng giận dữ:
– Chị Cat, chị đang làm gì ở đây vậy?
Catthy nhướng mày, thản nhiên đáp lời Giang Ân:
– Như cậu đã thấy, hiện tại tôi sẽ tạm thời quản lý nơi này thay cho Saly.
– Đây là ý của ai?
– Là của tôi.
Thế nào, cậu có ý kiến?
Chu Thành bước vào, ném cho Giang Ân cái nhìn cảnh cáo.
Hiện tại Tống Kiều bị tai nạn chưa tỉnh, mọi vấn đề đều phải thông qua người có cổ phần chỉ xếp sau cô.
Mà người đó không ai khác chính là Chu Thành.
Giang Ân nghẹn lời, nhìn đôi nam nữ thân thiết ôm ấp trước mặt mà cảm thấy ghê tởm.
Anh ta biết mình không có quyền lên tiếng, chỉ có thể quay về mục đích chính của mình khi đến đây:
– Saly đã từ chối giao dịch với Ngô Đông, sao các người lại tự ý nhận lời.
Còn dùng người của cô ấy?
Catthy đứng dậy nhường chỗ cho Chu Thành, gã ngồi xuống gác hai chân lên bàn, sau đó lạnh lùng liếc Giang Ân:
– Cậu ngốc à? Một phi vụ béo bở lại muốn từ chối.
Saly nhát gan không có nghĩa người khác cũng thế.
Mà tại sao tôi phải nói nhiều với đứa làm công thấp kém như cậu? Đến từ đâu thì cút về đó đi.
Giang Ân nghiến răng, bàn tay đạt sau lưng đã siết thành nắm đấm.
Đám “ăn cháo đá bát” này, Tống Kiều còn chưa rõ sống chết mà đã vội vàng nhảy vào thay thế cô.
Đúng là không tự lượng sức.
Giang Ân giận dữ rời đi, vừa ra đến ngoài đã gọi cho Diệp Ninh.
Bên kia rất nhanh đã có người bắt máy.
– Tiểu Ân, xảy ra chuyện gì à?
– Chị đến đây một chuyến đi, Chu Thành sắp làm loạn chỗ này rồi.
Trong điện thoại, Diệp Ninh lạnh lùng hừ khẽ:
– Gã gắp đầu thai đến vậy à? Cũng được, hiện tại có người cần chỗ để xả.
Cứ để người đó đến dạy gã cách làm người.
Diệp Ninh nói xong liền tắt máy, Gianh Ân khó hiểu nhìn di động.
Đột nhiên hắn nghe thấy giọng nói của Catthy:
– Em gái, đến sớm thế?
Giang Ân nấp vào một gốc khuất, âm thầm quan sát.
Người đối diện Catthy có dáng hình thấp bé, lại che kín mặt.
Giang Ân thấy người đó đưa cho Catthy một sấp tiền, nói với giọng điệu ra lệnh:
– Đây là tiền cọc.
Xong việc tôi sẽ đưa đủ.
Catthy nhận tiền mà miệng cười đến tận mang tai.
Giang Ân tức đến nghiến răng.
Nơi này là chỗ nào chứ, lại để một đứa ranh lên giọng trịnh thượng.
Đúng là không có Tống Kiều, đẳng cấp liền hạ xuống đáy xã hội.
Giang Ân không quan tâm ai sẽ đến, chỉ cần hắn có thể khiến anh ta hả dạ.
Catthy không nhận ra sự có mặt của Giang Ân, vui vẻ đáp lời người nọ:
– Yên tâm, cô nhất định sẽ hài lòng.
Người kia gật đầu, cũng không nói thêm gì mà quay người rời khỏi.
Catthy thu lại ý cười, bĩu môi:
– Ranh con, cứ chờ đấy…
Cô ta nói xong thì quay trở lại văn phòng.
Giang Ân cũng không muốn rước bực vào người nên nhanh chóng rời đi.
Đêm khuya, Diệp Ninh một mình chạy từ bệnh viện đến hộp đêm.
Nhìn vỏ chai rượu rỗng nằm la liệt dưới sàn nhà, cô bất giác cảm thán:
– Hỡi thế gian tình là gì…
Người đàn ông quần áo không chỉnh tề nằm trên ghế sofa, nghe thấy lời này thì ậm ờ kháng nghị:
– Cô ấy là chiến hữu của tôi, em đừng ăn nói bừa bãi…
Diệp Ninh nào có bận tâm, nhặt áo vest lên cười đáp:
– May quá, Đàm lão đại tỉnh rồi.
Đi thôi, hôm nay tôi làm tài xế cho anh.
Đàm Mặc lảo đảo đứng dậy, không chút khách sáo choàng tay qua vai Diệp Ninh.
– Em nói, sao một người như cô ấy lại bị đánh bại bởi một đứa trói gà không chặt? Thật quá mất mặt mà…
– Được rồi, cũng chưa tính là bại.
Anh nặng quá, đứng thẳng lên đi…
Diệp Ninh bực bội đẩy Đàm Mặc ra.
Không biết mấy cô thiên kim hào môn ngày thường ngưỡng mộ hắn lúc nhìn thấy cảnh này sẽ có cảm tưởng gì? Đúng là thiếu niên chưa trải sự đời, bị vẻ bề ngoài làm cho mê muội.
Đàm Mặc vẫn mặt dày bám trên người Diệp Ninh, cất giọng khàn khàn:
– Tôi đứng không vững, cần em dìu.
Diệp Ninh không nói hai lời, trở tay đem phi đao kề vào cổ hắn:
– Thế nào, bây giờ đã đỡ hơn chưa?
Đàm Mặc lập tức đứng thẳng người, không dám lại giở trò làm loạn.
Sát thủ đã bi3n thái, nữ sát thủ còn bi3n thái hơn.
Chỉ vì một lần nếm quả đắng đã khiến hắn có bóng ma tâm lý.
Diệp Ninh xoa xoa bả vai đau nhức, nhìn Đàm Mặc xiên xẹo đứng một bên:
– Có vẻ dạo này chỗ của Kiều Kiều hơi loạn, anh đến đó giúp cô ấy thu xếp đi.
Đàm Mặc không trả lời, từ đôi mắt ánh lên sự lạnh lẽo chết chóc.
Chủ vừa vắng nhà, đám chó hoang đã muốn “chiếm đất xưng vương”.
Đúng là bản lĩnh thì thiếu mà gan dạ lại thừa.
Muốn chết….