Tống Dĩnh cùng Lưu Vũ Bằng rời đi, bầu không khí trong phòng liền trở nên trầm mặc.
Tống Kiều rũ mi, tránh né cái nhìn của Kỷ Đình Dạ.
Cô biết hắn sẽ giận, nhưng không nghĩ lại giận đến mức này.
Kỷ Đình Dạ sải bước đến bên giường, đem thức ăn đã được đóng gói cẩn thận đặt lên bàn trước mặt Tống Kiều.
Giọng điệu hắn vẫn giống như ngày thường, nhưng nếu nghe kỹ sẽ thấy được một sự áp lực vô hình khiến người ta thở không nổi.
– Cô có thể giải thích một chút vì sao lại có vết thương này không?
Tống Kiều im lặng, cô giống như học sinh tiểu học làm sai đang ngoan ngoãn ngồi đó nghe giáo huấn.
Cô biết Rose là người như thế nào, nếu không bị thương thật thì khó mà qua được mắt bà ta.
Kỷ Đình Dạ không nghe Tống Kiều đáp lời, sắc mặt càng tối lại.
– Tôi nhớ trước khi thực hiện kế hoạch chúng ta đã thống nhất là sẽ bảo đảm an toàn tuyệt đối mà? Hay do tôi truyền đạt không rõ ý nên cô nghe không hiểu?
Tống Kiều ngẩng đầu, lên tiếng giải thích.
– Tôi tự biết nặng nhẹ, nếu không làm vậy thì sao gạt được mọi người?
– Lý lẽ cũng rất hùng hồn nhỉ? Chỉ vì đạt mục đích mà đem tính mạng mình ra cược sao?
Kỷ Đình Dạ đang cười đấy, nhưng lại khiến tâm Tống Kiều như phát lạnh.
Cô biết mình lại nói sai rồi, vị trước mặt này thật khó hầu hạ.
– Xin lỗi, sẽ không có lần sau.
Tống Kiều biểu hiện rất chân thành, điều đó làm giảm đi sự u ám của Kỷ Đình Dạ một chút.
Hắn không tin cô đã ăn năn, nhưng cũng không thể tiếp tục căng thẳng.
– Nhớ lời cô đã nói đó.
Tống Kiều thấy thái độ thối hoắc của hắn, khẽ bĩu môi không nói gì thêm.
Cô đã đói đến ngực sắp dán vào lưng, cứ ăn trước đã rồi tính tiếp.
Kỷ Đình Dạ đem tình hình sức khỏe của cô đại khái nói qua một lần.
Thuốc mà Lý Sơn đưa đúng là có tác dụng làm ngăn chặn vấn đề khó đông máu của cô.
Tống Kiều nghe cho có lệ, từ tai này sang tai kia rồi cứ vậy bốc hơi.
Kỷ Đình Dạ cũng không trông mong gì nhiều, gương mặt lạnh băng dần trở nên nghiêm nghị.
– Muốn trị tận gốc phải sang nước ngoài vài năm.
Tôi sẽ sắp xếp để đi càng sớm càng tốt.
Thành phần thuốc Lý Sơn đã gửi qua, các chuyên gia đang tiến hành phân tích.
Tống Kiều buông đũa trong tay xuống, ngang đầu nhìn Kỷ Đình Dạ.
– Trước khi tôi bình phục, đừng nói với Tiểu Duệ về sự tồn tại của tôi.
Kỷ Đình Dạ hơi ngừng động tác, ngay sau đó đã bình thản đáp lời.
– Nó đã biết rồi, là do Linh Nhi lỡ miệng nói ra.
Vấn đề của cô không lớn như cô vẫn nghỉ đâu, sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Tống Kiều trầm mặc, đúng là thành sự thì ít bại sự thì nhiều.
Cô biết nha đầu đó chẳng làm được trò trống gì mà, thật là tức chết.
Kỷ Đình Dạ lại giống như con sâu trong bụng Tống Kiều, cô nghĩ gì đều không thể qua mặt hắn.
– Này có gì phải che giấu.
Không phải lúc trong cơ thể Hạ Mẫn Hi em rất thương Tiểu Duệ ư? Cho dù khi đó em không biết nó là con trai mình còn gì.
Rồi nó sẽ nhận ra em thôi, đó là sự kỳ diệu thuộc về huyết thống…
Tống Kiều sững sờ, bàn tay đặt trên ga giường khẽ dùng sức.
Cô vốn còn muốn che giấu, nhưng Kỷ Đình Dạ lại cố ý không để cô mở miệng.
– Lại muốn diễn tiếp sao? Có phải em sợ mình sẽ chết, nên khi đó mới không nói thật mà chỉ vờ mất trí nhớ.
Còn bây giờ mọi thứ đã được giải quyết, thì em lại sợ thằng bé vì thương nhớ Hạ Mẫn Hi mà hắt hủi em?
Khoé môi Tống Kiều méo xệch, thật muốn hỏi xem có phải Kỷ Đình Dạ biết thuật đọc tâm không? Người đàn ông này cũng quá đáng sợ rồi, thật khiến người ta rất không thoải mái.
– Tôi cũng không tìm ra chút tình cảm yêu thương nào đối với Tống Doanh.
Tôi lo lắng cũng là chuyện bình thường.
Thay vì thương tâm vì bị ghét bỏ, tôi thà không nhận lại nó còn hơn.
Nó không vui tôi cũng chẳng thoải mái, tội gì phải như vậy.
– Đó là do em nghĩ thôi, chẳng lẽ em chưa từng đặt kỳ vọng nào sao?
Trước câu hỏi của Kỷ Đình Dạ, Tống Kiều đột nhiên trầm mặc.
Cô đúng là đã từng rất kỳ vọng, muốn từ sự lãnh cảm kia tìm chút âm áp.
Nhưng hết lần này đến lần khác, người tuyệt vọng luôn là bản thân cô.
Dần dần, cô cũng chấp nhận và từ bỏ…
– Phải, tôi đã từng kỳ vọng.
Tống Kiều thẳng thắn thừa nhận, đây là việc ngu ngốc nhất mà cô từng làm.
Kỷ Đình Dạ đặt tay lên vai cô, giọng điệu đã không còn lạnh lùng nữa.
– Nhưng em không phải bà ấy, con trai chúng ta sẽ không chịu sự bất hạnh mà em đã từng chịu.
Kiều Kiều, đã đến lúc em bước ra khỏi quá khứ đó rồi.
Em bây giờ là người tự do
Giọng nói trầm thấp của Kỷ Đình Dạ như có ma lực, kéo cô ra khỏi những phức tạp ngổn ngang.
Tuy không trả lời, nhưng đôi mày cô đã không còn nhíu chặt nữa.
Không sai, việc gì cô phải ám ảnh với cái tuổi thơ bất hạnh của mình.
Bây giờ cô có thể thực hiện mọi dự định trong kế hoạch của mình, đây chính là mục tiêu mà cô luôn theo đuổi.
Trong quán cà phê, Rose ngồi đối diện Lưu Vũ Bằng lặng lẽ uống trà.
Nhìn ở khoảng cách gần như thế này, Lưu Vũ Bằng mới nhận ra có lẽ bà đã cả đêm mất ngủ.
Ông đưa vươn tay cầm lấy tách trà của bà, gọi người phục vụ gọi một ly sữa nóng.
Rose cau mày, cất giọng không vui.
– Ông làm gì vậy?
Lưu Vũ Bằng đưa tách trà cho người phục vụ, ôn tồn đáp:
– Tôi biết bà ghét sữa, nhưng nó có lợi cho bà lúc này.
Lưu Vũ Bằng nói đến đây, đột nhiên nở nụ cười nhẹ.
– Sao bây giờ tôi mới nhận ra nhỉ, thật ra con gái chúng ta cũng rất ghét sữa.
Hồi nó còn nhỏ, mỗi lần muốn nó uống sữa đều phải vừa dỗ vừa lừa.
Chớp mắt đã cao như vậy rồi, thật là không dám tin.
Nhắc đến Tống Kiều, bầu không khí giữa hai người liền trở nên trầm mặc.
Rose nhận ra bà chưa từng có một ký ức đẹp nào với con gái, khó trách nó oán hận bà.
Đây là bà tự làm tự chịu, nói báo ứng cũng không ngoa.
Rose cúi đầu, cười khổ.
– Bây giờ nói những cái này cũng có ích gì, chỉ làm lòng người thêm lạnh lẽo.
Hôm nay tôi đến là muốn nói lời từ biệt.
Lưu Vũ Bằng có chút chấn động, nhưng ông có thể hiểu được.
Mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi, có gặp mặt cũng chỉ khiến cả hai thêm khó xử.
Nhưng ông dù vậy, ông vẫn không khỏi lo lắng.
– Bà định đi đâu?
Rose ngẩng đầu, buồn bã đáp:
– Tôi có mua một trang trại rượu.
Sau khi giải tán Bạch Hồ, tôi sẽ đến đó sống hết quãng đời còn lại.
Đây là toàn bộ tài sản mà tôi đã gây dựng được, tôi biết con bé sẽ không cần thậm chí chán ghét.
Vậy nên tôi đã để Kỷ Duệ làm người thừa kế.
Tôi đã từng ác ý tổn thương thằng bé, cứ coi như đây là chút bù đắp không đáng là gì đi.
Lưu Vũ Bằng nhận lấy, ông biết Rose đã buồn và ân hận rất nhiều.
Nếu những việc làm này khiến bà an ủi phần nào, ông sẽ không ích kỷ mà từ chối.
Rose dừng một chút, sau đó mới nói tiếp:
– Lá thư này, còn có usb nữa.
Ông giúp tôi chuyển lại cho Tống Kiều.
Bảo nó không cần vứt bỏ, đợi đến khi nào nó muốn thì hãy mở ra xem.
Tôi biết tôi làm mẹ thất bại, tôi không mong cầu sự tha thứ từ nó.
Chỉ cần nó sống tốt, tôi đã rất cảm kích rồi.
Lưu Vũ Bằng thở dài, nhìn theo bước Rose rời khỏi quán cà phê.
Bên ngoài đổ cơn mưa, tuy không nặng hạt như lại vô cùng giá lạnh.
Nếu có thể làm lại, ông sẽ thử một lần bốc đồng làm theo ý mình.
Có phải như vậy thì bi kịch sẽ không diễn ra không….