Kha Viêm bị Liễu Nhiên cà khịa một hồi về sau, tức khắc phát hiện giá đỗ nhỏ* này đời trước vậy mà không bị giết bởi nói nhiều, cũng là kỳ tích.
*Giá đỗ nhỏ: convert là “tiểu đậu nha”, ám chỉ những đứa bé nhỏ, gầy như giá đỗ:))
Cậu suy nghĩ lại, chính mình nói như thế nào cũng mang tâm hồn của một người trưởng thành, tuy rằng thân thể là đứa bé, cũng không thể cùng một đứa con gái so đo.
Vì thế, Kha Viêm chỉ là cao ngạo mà liếc nàng một cái, sau đó ngồi im không nói.
Sau khi máy bay cất cánh, Thu Lan Huyên từ lời Kha Viêm biết được chuyện cậu cùng con gái mình “đồng sinh cộng tử” từ trong núi lăn lê bò lết mạo hiểm trải qua.
Bà lập tức đối với Kha Viêm tràn ngập cảm kích: “Dù sao cũng nhờ cháu mà Nhiên Nhiên mới có thể từ trong núi đi ra.”
Quay đầu lại mắng Liễu Nhiên: “Một mình con sao dám chạy vào núi, thật là không sợ chết!”
Đúng thật là không sợ chết, Kha Viêm nghĩ tới ngày đó, cậu vì không muốn liên lụy những người khác, dọc theo đường đi đều đặc biệt cẩn thận.
Thật vất vả đi ra khỏi khu chưa khai hoá, liền thấy đối diện một đứa nhỏ đứng ở trước bảng hướng dẫn ngẩng đầu xem bản đồ.
Cô bé vóc dáng nho nhỏ, cố gắng ngẩng đầu xem có chút tốn sức, nàng vừa nhìn bảng hướng dẫn, lại quay đầu về hướng cậu vừa đi ra.
Cái ánh mắt đó, không phải của một đứa trẻ nên có.
Chỉ liếc mắt một cái, Kha Viêm liền kết luận đứa nhỏ này vào núi có thể là vì bản thân.
Đương nhiên, tất cả đều là suy đoán, thậm chí có thể nói là một loại trực giác.
Kha Viêm cúi đầu nhìn viên ngọc thu được từ Liễu Nhiên, đây là thù lao cho việc trợ giúp Khương Lam.
Cậu cười nhẹ một tiếng, nắm chặt ngọc, không thể không cảm thán một câu Khương Lam mệnh thật tốt, đổi lại một đời, thế nhưng sẽ có một người nguyện ý vì hắn lấy ra ngọc thạch tốt như vậy.
Đời trước, Khương Lam chưa bao giờ tẩy trắng thành công, Bạch Yên Nhiên cũng chỉ là ở thời điểm Khương Lam suy sụp nhất cho tín nhiệm.
Như vậy, Khương Lam cho Bạch Yên Nhiên cái gì?
Ngọc thạch ôn nhuận nhu hòa, xúc cảm làm người lưu luyến.
Kha Viêm nghĩ tới, Khương Lam cho Bạch Yên Nhiên một phần tình yêu chân thành tha thiết nhất cùng với sự giúp đỡ vô điều kiện.
Cậu biết chuyện này, Liễu Nhiên nếu là trọng sinh nàng khẳng định cũng sẽ biết.
Nàng biết Khương Lam chỉ cần được người tín nhiệm liền sẽ hồi đáp toàn bộ.
Nhưng Liễu Nhiên cũng không cần làm nhiều như vậy.
Nàng chỉ cần bên cạnh Khương Lam liền tốt, chỉ tẩy trắng cũng sẽ không ảnh hưởng sự yêu thích của hắn dành cho Liễu Nhiên.
Kha Viêm cúi đầu nhìn viên ngọc trong tay, giá trị của nó theo cậu giám định là cực kì cao, không chỉ vì hiếm gặp mà chạm vào cảm thấy rất thoải mái, là ấm ngọc khó cầu.
Nàng trọng sinh, không có khả năng không biết giá trị của ngọc, lại vẫn nguyện ý trợ giúp Khương Lam.
Trong lòng Kha Viêm cực kì hâm mộ, một người mệnh tốt, thế nhưng cũng không thể tốt như hắn.
Không giống chính mình, đời trước khi tròn 18 tuổi, 4 người anh trai đều hận không thể giết chết cậu.
Vào lúc bố mất, sau khi phá sản, chưa từng có người nào tới thăm cậu, trợ giúp cậu, kéo cậu khỏi bóng tối.
Đương nhiên cũng bao gồm người mẹ còn sống vui vẻ, cho nên, một mình cậu cầm số tiền ít ỏi tìm phòng ở, tự mình học cách đun nước pha mì gói, cô đơn ngủ trên chiếc giường nhỏ.
Nếu thế giới này không có người nào thích cậu, vậy thì bản thân cậu sẽ sống sót một mình.
Ở trong thế giới mạng, Kha Viêm là thần.
Nhưng ở trong hiện thực, cậu không là cái gì cả, chỉ là một thằng ngu ngốc tự lo cho bản thân còn không nổi.
Kha Viêm không biết mình tại sao sống lại, lúc bị xe đâm chết, oán khí của cậu cũng không lớn.
Hoặc là có oán khí tận trời nhưng bản thân còn không biết thì sao?
Kha Viêm chậm rãi nhắm lại hai mắt, nếu đúng như vậy, mình sống lại một đời để cầu cái gì?
Kha Viêm buồn cười phát hiện cậu không biết mình muốn cái gì.
Sự hâm mộ trong lòng cũng chậm rãi phai nhạt xuống.
“Cháu nên ăn cơm, Viêm Viêm.” Thanh âm nhu hoà của người phụ nữ truyền vào tai Kha Viêm.
Cậu đột nhiên giật mình mở mắt, ánh mắt sắc bén thuộc về người trưởng thành còn chưa kịp thu hồi.
Thu Lan Huyên ở đối diện tuy rằng thấy, lại không có cảm giác kỳ quái, buồn cười mà sờ đầu cậu: “Tuổi còn nhỏ nhưng ánh mắt thật lợi hại.
Vừa rồi tiếp viên hàng không vẫn luôn gọi mà cháu không phản ứng, liền thay cháu gọi cơm, dì gọi món mặn.
Nếu cháu muốn ăn thì ăn phần của dì cũng được.”
Kha Viêm sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng lại chính mình đang ở nơi nào.
Cậu lắc đầu: “Không cần, cháu ăn cơm là được.
Cảm ơn người.”
“Ha ha, gọi là dì đi, cháu ăn ngon nha.”
Thu Lan Huyên nói xong liền ngồi trở về bên người Liễu Nhiên, trong miệng lải nhải kêu Liễu Nhiên ăn cơm xong mới được ăn trái cây.
Kha Viêm cúi đầu nhìn phần cơm được mở ra, là cơm thịt bò hầm.
Trên khay còn có cải bẹ, bánh mì, nước sốt, trái cây cùng một phần bánh kem nhỏ, trong lòng cậu có cảm giác quái dị.
Tuy rằng nhìn thật phong phú, nhưng Kha Viêm cũng không thích đồ ăn trên máy bay, cậu ăn một chút liền buông đũa xuống.
Thu Lan Huyên lập tức liền phát hiện, bà nhanh chóng đem mấy món Kha Viêm chưa ăn đóng kín lại nhét vào cặp sách của cậu.
Trong miệng không quên dặn dò: “Cái này ăn khá ngon, dì cất vào cặp sách giúp cháu, lúc về sang nhà dì ăn cơm.”
Kha Viêm ngẩng đầu nhìn bà đem cải bẹ đóng hộp còn chưa bóc tem, bánh mì, thậm chí cả hộp nước sốt đều nhét vào cặp sách của mình, giật giật khóe miệng: “Cháu không thích mấy cái đó.”
Thu Lan Huyên liền không đồng ý: “Cháu không nên kén ăn như vậy!”
Liễu Nhiên cũng cười: “Đúng vậy, không thể kén ăn, em chưa bao giờ kén ăn.
Anh càng không có tư cách kén ăn.”
Thu Lan Huyên mỉm cười gật đầu: “Đúng đúng đúng, trẻ nhỏ không được kén ăn.”
Kha Viêm nghi hoặc, dựa sát vào Liễu Nhiên nhỏ giọng hỏi: “Vì cái gì anh không có tư cách?”
Liễu Nhiên: “Gia sản của anh không phải chỉ còn 200 nguyên sao?”
Kha Viêm: “…” Trước nay không nghĩ tới một ngày, chỉ có 200 nguyên sẽ trở thành vết nhơ trong đời.:))
Thời điểm xuống máy bay, Thu Lan Huyên còn muốn giúp Kha Viêm lấy hành lý.
Nhưng bởi vì Kha Viêm không làm bạn với trẻ con được, bởi vậy thật mau đã bị tiếp viên hàng không đưa đi.
Thu Lan Huyên còn có chút tiếc, cùng Liễu Nhiên nhắc mãi: “Đều cùng cái tiểu khu, không nghĩ tới vậy mà không cùng nhau trở về.”
Sự tiếc nuối này không duy trì đến nửa giờ, bà liền thấy Kha Viêm ở ngoài sân bay, cậu đẩy hành lý đứng ở ven đường, trên mặt một mảnh mờ mịt.
Thu Lan Huyên tiến lên hỏi: “Viêm Viêm, cháu làm sao vậy?”
Kha Viêm tự hỏi thật lâu cuối cùng nghẹn ra một câu: “Người nhà cho người tới đón cháu, người kia đưa cháu ra sân bay giúp cháu gọi xe liền đi rồi.”
Thu Lan Huyên khiếp sợ: “Cha mẹ nào lại làm vậy, cháu vẫn còn nhỏ mà để cháu một mình ở chỗ này, thật quá đáng! Vậy xe đâu?”
Kha Viêm nắm chặt 200 nguyên trong túi, nói: “Tài xế muốn thu 200 nguyên tiền xe.”
Thu Lan Huyên khiếp sợ: “Cái gì, 200 nguyên?! Dì sẽ mặc cả, từ nơi này trở về 150 nguyên là được.”
Vừa mới nói xong, bà lại sửng sốt: “Ai, không đúng, cháu không phải cùng tiểu khu với dì sao.
Đi, ngồi xe dì trở về.”
Kha Viêm ngốc lăng quay đầu nhìn về phía Thu Lan Huyên: “Như vậy được sao?”
Thu Lan Huyên mỉm cười, xoa đầu cậu: “Không có cái gì không được, cháu mới 12 tuổi, vẫn là đứa trẻ, học Nhiên Nhiên làm nũng nhiều một chút.”
Kha Viêm cười như không cười nhìn về phía Liễu Nhiên đang “làm nũng”.
Liễu Nhiên ngáp một cái, túm túm góc váy Thu Lan Huyên hỏi: “Mẹ ơi, có sữa chua không~?”
Kha Viêm: “…” cho nên người này rốt cuộc mấy tuổi???
Thu Lan Huyên lắc đầu nói: “Không có đâu, trên máy bay không được mang chất lỏng, lát nữa về nhà mẹ mua cho.”
Liễu Nhiên cũng không nháo, nhét hai tay vào túi áo trên bụng, hỏi: “Ba ba đâu?”
Thu Lan Huyên một bên giúp Kha Viêm đem hành lý chồng chất lên xe, một bên cùng Liễu Nhiên nói: “Mẹ không để ba vào chờ chúng ta, chắc ông ấy đang ở bãi đỗ xe.
Chúng ta đi thôi!”
Nói xong, bà dắt Liễu Nhiên, nàng liền bước chân ngắn nhỏ đi theo sau.
Thu Lan Huyên đi hai bước, quay đầu lại nhìn Kha Viêm vẫn đang đứng tại chỗ: “Viêm Viêm, cháu đi mệt không, muốn ngồi ở trên xe hành lý hay không?”
Kha Viêm lắc đầu: “Cháu không mệt, cảm ơn dì.”
Thu Lan Huyên liền cười: “Đứa nhỏ này thật lễ phép a!”
Liễu Nhiên cười thanh, không có phản ứng, Kha Viêm cũng cất bước đi theo Thu Lan Huyên.
Hoàng hôn đã rủ xuống phía chân trời, xe đến đón người ra ra vào vào, ở lối ra có người thì chờ đợi người nhà, tiễn người đi xa, người lại đón xe về nhà, ôm người nhà.
Chua ngọt đắng cay trong cuộc đời, lúc này đều không bằng gương mặt tươi cười của người thân.
Kha Viêm cuối cùng nhìn thoáng qua một người lạ ở cửa khẩu sân bay đang đón xe, người đó vội vã nhìn xuống điện thoại, liền lên xe rời đi sân bay.
Kha Viêm nghĩ, người này cùng chính mình khác biệt, có mục đích rõ ràng.
Không giống bản thân, không biết phương hướng mờ mịt đứng ở cửa khẩu sân bay.
Không có người đón, không có người chờ, và không có nhà để về.
Bất quá, có lẽ Kha Viêm trọng sinh cũng là ông trời đối xử tử tế với cậu.
Kha Viêm mắt nhìn 2 mẹ con bên cạnh, hiện tại, mục đích của cậu là đi đến nhà họ ăn cơm chiều.
Liễu Binh cùng Liễu Văn đã chờ ở bãi đỗ xe, Thu Lan Huyên gọi điện thoại xác định vị trí, thật mau liền tìm tới.
Liễu Binh vừa thấy bà xã mang theo con gái lại đây, ông cảm động suýt khóc: “Con gái, nhớ ba ba không?”
Liễu Nhiên nhìn cha già đang hai mắt đẫm lệ, cuối cùng vẫn miễn cưỡng nói: “Có chút nhớ.”
Liễu Binh liền nhếch miệng lộ ra nụ cười lớn, rồi lại nhìn về thằng nhóc bên cạnh nàng, tò mò hỏi: “Đây là ai?”
Không chỉ có Liễu Binh quan sát Kha Viêm, Kha Viêm cũng đang nhìn Liễu Binh.
Như cậu suy nghĩ, ông thoạt nhìn có chút tuấn mỹ, là một người đàn ông lang bạt từ vùng thôn quê ra, đã trải qua cuộc sống thay đổi liên tục.
Liễu Binh tuổi 35 vẫn còn rất có mị lực, khác với bộ dáng già cỗi, đầu đầy hoa râm trong ảnh chụp trên báo ( sau khi nhảy lầu).
“Căn phòng cách vách kia chính là ba thằng bé mua.” Thu Lan Huyên cười nói.
Liễu Binh bừng tỉnh đại ngộ: “À, nhà cháu muốn mua khu phòng học đúng không?!”
Kha Viêm: “Khu phòng học?”
“Ai nha, tiểu khu của chúng ta lại truyền tin đồn điên khùng.” Liễu Binh cộc lốc cười: “Nói là kinh đô có một cái công tử nhà giàu không thi đậu trường tốt, đặc biệt tới chỗ này mua khu phòng học, vì chuyển đến Nhị Trung.
Tốn tận 20 vạn, nhưng mà, trường Nhị Trung ở chỗ chúng ta đúng là chỗ tốt.”
Liễu Binh vừa nói vừa giúp nhét hành lý của bọn họ vào cốp xe.
Còn không quên mắng đứa con trai còn ở trong xe chơi game: “Em gái mày về rồi còn ngồi đấy chơi, lăn ra đây nhanh.”
“Nó về thì về, còn muốn bổn đại gia nghênh đón hay sao?” Liễu Văn vừa chơi điện thoại vừa chửi.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn thỏa hiệp mà mở cửa xuống xe, một đầu tóc bạc dưới ánh chiều tà chói loá làm người ta không rời được mắt.
Kha Viêm chậm rãi nheo lại mắt, đời trước, thời điểm cậu ở Bạch gia biết đến Liễu Văn, anh ta đã tiến vào ngục giam.
Nghe nói ở trong đó đắc tội đại ca xã hội đen, bị đánh rất thảm.
Khi đó, Liễu Văn đã không còn một đầu tóc bạch kim như bây giờ.
Liễu Văn cũng thấy Kha Viêm, hắn lập tức nhíu mày hỏi: “Thằng nhóc này ở đâu ra vậy?”
Thu Lan Huyên liền cao hứng mà giới thiệu: “Em trai nhà bên đấy, về sau con phải chiếu cố thằng bé thật tốt, sau này 2 đứa còn học chung trường đó!”
Liễu Văn nhanh chóng vỗ vỗ ngực mình: “Làm con sợ muốn chết, còn tưởng rằng hai người đưa về thêm đứa em trai bên ngoại, một đứa em gái thôi đã đủ đáng ghét rồi.”
Vừa mới nói xong, liền cảm thấy mũi chân đau xót, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy giày da công chúa nhỏ màu đỏ của Liễu Nhiên đạp lên giày thể thao màu trắng của hắn.
“Nhóc làm cái gì vậy, đây là giày vừa mới mua đó!!!” Liễu Văn kêu la lên.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu: “Anh vừa nãy nói cái gì?”
Liễu Văn: “Chán ghét a! Chẳng lẽ nhóc cho rằng mình vạn người thích sao?!”
Liễu Nhiên: “Lặp lại lần nữa.”
Liễu Văn nhớ ăn không nhớ đánh: “Nói nhóc không phải vạn người thích đâu, muốn thế nào?”
Liễu Nhiên a thanh, quay đầu hướng Thu Lan Huyên kêu: “Mẹ, anh trai nói dưới nệm giường có 1 phong bì giấu 2000 nguyên.”
Thu Lan Huyên cả kinh: “Cái gì! Nó lấy nhiều tiền vậy làm gì? Về nhà liền tịch thu.”
Liễu Văn: “…”
Kha Viêm: “…”
Liễu Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Văn, sau đó lạnh băng vô tình nói một câu: “Còn muốn nói gì không?”
Liễu Văn: “Nhấc chân ra đi.”
Kha Viêm khiếp sợ nhìn về phía Liễu Văn: “…” Vậy cũng có thể nhịn?
Liễu Nhiên liền dời đi chân, hơn nữa vô tình tránh ra.
Liễu Văn thấy biểu tình của Kha Viêm, lạnh lùng cười: “Nhóc gặp qua tay không chém giày sao?”
Kha Viêm ngốc, Liễu Văn vỗ vỗ bờ vai của cậu nói: “Người anh em, đừng nói ca ca không nhắc nhở, chờ cậu được chứng kiến liền hiểu nỗi nghẹn khuất của anh đây.”
Liễu Văn tang thương ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Nhiên, nàng đi đến bên người Liễu Binh hỏi: “Ba ba, người mang sữa chua không?”
Liễu Binh đóng cửa xe nói: “Ra ngoài vội quá, quên mang theo, nhưng mà trước khi đi có nhận được điện thoại bên chuyển phát nhanh, nói là chuyển đến hai mươi mấy thùng sữa chua ở phòng an ninh.”
Liễu Nhiên vừa nghe, lập tức liền cười: “Chuyển phát tốc độ thật nhanh.”
Liễu Binh cả kinh: “Con biết người mua hả?”
Liễu Nhiên: “Khương Lam mua.”
Liễu Binh: “Gọi là Tiểu Lam ca ca, giống như trên TV vậy.” Nhỏ tuổi vậy gọi Khương Lam cái gì.
Liễu Nhiên không sao cả, nàng bò lên xe.
Một đám người lên xe theo, ô tô xuất phát ra sân bay, một đường hướng về phía hoàng hôn mà đi.
Bởi vì đi dưới hoàng hôn, tất cả mọi người trên xe phảng phất được bao phủ bởi lớp sa mỏng màu cam hồng.
Liễu Binh ngồi trước lái xe, hỏi Kha Viêm: “Bố mẹ cháu đâu, sao không ngồi máy bay cùng nhau? Còn để con trai một mình về nhà, bận việc hay sao?”
Kha Viêm nhìn ra ngoài cửa xe, thanh âm lãnh đạm: “Chắc là không rảnh đi, sau này cũng sẽ không tới, một mình cháu ở đó.”
Liễu Binh cả kinh: “Cháu ở một mình?”
Kha Viêm: “Ân.”
Liễu Binh liền không hỏi nữa, hắn bĩu môi nhìn Thu Lan Huyên một cái, Thu Lan Huyên lắc đầu, hai vợ chồng trao đổi ánh mắt, liền ngầm hiểu.
Một mình bị ném ở chỗ này, chắc cũng không trải qua chuyện gì vui vẻ.
Liễu Binh thay đổi đề tài: “Cháu muốn ăn gì? Tuy chú biết nấu ăn, nhưng không ngon lắm.
Tay nghề của vợ chú thì khỏi bàn, vô cùng ngon luôn!”
Thu Lan Huyên liền che miệng cười, hai vợ chồng nhìn nhau, tình yêu lan tràn.
Kha Viêm cũng không có món gì cực thích ăn, cậu nói tùy mọi người rồi cảm ơn.
Sau khi tiến vào trung tâm thành thị, Liễu Binh đột nhiên nhíu mày nói: “Chiếc xe kia có phải vẫn luôn đi theo chúng ta hay không? Từ sân bay anh đã thấy nó luôn bám theo xe mình.”.