“Nhiếp trang chủ nói hay lắm!”
Bên dưới lập tức vang lên tiếng khen hay, đặc biệt là những võ giả của thế lực nhỏ, ai nấy hưng phấn kích động không thôi.
Mặc dù phần lớn bọn họ không hứng thú gì với chuyện vây giết hung đồ Ma đạo gì gì đó đó, nhưng lời hứa trước đó của Nhiếp Nhân Long lại khiến bọn họ động tâm.
Chưa nói tới thanh danh, hiện tại Sở Hưu chiếm cứ Quan Trung Hình Đường, một khi đánh tan Quan Trung Hình Đường, vậy tất cả bảo vật trong Quan Trung Hình Đường có một nửa là thuộc về bọn họ.
Về phần những đại phái ngồi trên ghế chủ kia, Đại Quang Minh Tự không quan tâm tới mấy thứ vụn vặt đó, Thần Vũ Môn cũng cần thể diện, đương nhiên không tranh đoạt mấy thứ lặt vặt đó với họ.
Chỉ có Cự Linh Bang được nhận vài phần.
Bang Cự Linh Bang, Cự Linh Thần Tướng – Phương Đại Thông là một người trung niên vóc dáng khôi ngô, nhìn như thô kệch nhưng thật ra tâm tư hết sức tỉ mỉ.
Thật ra lần liên minh Tụ Nghĩa Trang này, Phương Đại Thông có thể không đến.
Cự Linh Bang cùng Sở Hưu không có ân oán, hơn nữa Cự Linh Bang nhân số đông đảo, chuyên quản lý tiêu cục vận tải đường thủy, qua lại giữa ba nước, không phải thế lực thuộc vẽ một nước nào.
Có điều theo Phương Đại Thông, chuyện lần này là một cơ hội cho Cự Linh Bang, một cơ hội khiến Cự Linh Bang dương danh trên giang hồ.
Cho tới nay, thực lực Nhân Hòa Lục Bang đều khá yếu, không được giang hồ coi trọng, cho nên mỗi nhà đều suy nghĩ kế sách phát triển riêng.
Trong đó Thiên Hạ Minh là mạnh nhất, Trần Thanh Đế dùng một cặp thiết quyền đánh hạ cả ngàn dặm giang sơn, cho dù Thiên Hạ Minh chỉ còn lại mình hắn cũng đủ chèo chống toàn bộ bang phái
Tụ Nghĩa Trang rất giống với Thiên Hạ Minh, cũng dựa vào danh tiếng của Nhiếp Nhân Long để chèo chống. Chỉ cần Nhiếp Nhân Long không chết, Tụ Nghĩa Trang vẫn có chút danh tiếng trên giang hồ,
Phong Mãn Lâu chuyên về buôn bán tình báo, không cần thực lực quá mạnh.
Giang Sơn Các ở tận khu vực Nam Hải, nghe nóido một đám hoàng tộc nghèo đói dựng ra, rất ít khi tham gia tranh chấp trong võ lâm Trung Nguyên, thực lực không rõ.
Còn Cái Bang lại trải rộng khắp giang hồ, ngươi sẽ không bao giờ biết trong đám ăn mày lôi thôi lếch thếch kia, rốt cuộc ai là ăn mày thật, ai là cao thủ Cái Bang. Tóm lại thực lực của Cái Bang là một câu đố, chưa nói tới vị bang chủ chỉ chăm chăm bế quan kia, đã bao năm rồi Cái Bang chưa từng tập hợp.
Đếm lại sáu đại bang, thực ra thực lực yếu nhất, thậm chí không có cả mục tiêu, chỉ có Cự Linh Bang của hắn.
Đừng nhìn Cự Linh Bang có nhân số đông đảo, một khi có chuyện bất ngờ gì xảy ra, trong sáu đại bang phái, kẻ dễ bị xóa tên nhất chính là Cự Linh Bang.
Cho nên lần này Phương Đại Thông thậm chí không cần Nhiếp Nhân Long lên tiếng mời, hắn chủ dộng gia nhập liên minh, muốn đặt cược một phen kiếm danh tiếng, khiến Cự Linh Bang được gán mác tông môn Chính đạo.
Phương Đại Thông đứng đậy trầm giọng nói:
“Ngày trước Ma đạo hại giang hồ chúng ta cả mấy trăm năm, chúng ta không thể quên giáo huấn này được. Cự Linh Bang ta mặc dù quật khởi từ dân dã, thế nhưng chúng ta cũng biết một khi giang hồ gặp nguy nan, cả thất phu cũng có trách nhiệm.
Nhiếp trang chủ đã triệu tập chúng ta về đây, vậy xin Nhiếp trang chủ tiếp nhận chức vị minh chủ, ban bố mệnh lệnh. Chúng ta sẽ nghe theo lệnh”
Nhiếp Nhân Long nghe vậy khóe miệng lộ ra ý cười khó lòng phát giác.
Phương Đại Thông rất hiểu chuyện, kiệu sang mấy cũng phải có người nâng, Phương Đại Thông tự không có cơ hội leo lên chức vị minh chủ này, làm vậy coi như kết một thiện duyên.
Có điều ngoài ngoài miệng Nhiếp Nhân Long vẫn từ chối: “Nơi này có nhiều tông sư võ đạo nổi tiếng giang hồ, nhiều cao thú đại phái như vậy, Nhiếp mỗ nào dám lỗ mãng”
Hư Ngôn ở bên cạnh thản nhiên nói: “Chuyện liên minh lần này là do Nhiếp trang chủ đề ra, vậy chức minh chủ này đương nhiên cũng do trang chủ đảm nhiệm. Đại Quang Minh Tự ta chỉ phụ trách động thủ thôi”
Yến Hoài Nam ngược lại có ý đảm nhận chức minh chủ này, có điều thấy cả Phương Đại Thông và Hư Ngôn của Đại Quang Minh Tự đều tỏ thái độ như vậy, hẳn cũng biết mình rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng, đành nói: “Nhiếp trang chủ lên làm minh chủ, ta không ý kiến”
Ngay lúc Nhiếp Nhân Long định khiêm tốn từ chối đôi chút rồi đáp ứng, cánh cửa lớn của Tụ Nghĩa Trang lại bị đẩy ra.
Nhiếp Nhân Long nhướn mày, rốt cuộc là ai không tuân thủ quy củ như vậy? Hắn đã căn dặn, khi liên minh đang tổ chức hội nghị không cho phép ai quấy rầy!
Có điều sau khi cửa lớn bị đẩy ra, một mùi máu tanh gay mũi ập thẳng vào, Nhiếp Nhân Long lập tức cảm thấy trong lòng nặng rề, loáng thoáng đoán được điều gì.
Một khắc sau, ma khí bùng lên bên ngoài Tụ Nghĩa Trang. Chỉ trong chớp mắt mây đen ngập đầu, che khuất bầu trời, bao phủ toàn bộ Tụ Nghĩa Trang vào trong.
Sở Hưu tiện tay vứt hai bang chúng Tụ Nghĩa Trang bị Ma Huyết Đại Pháp hút.
thành thây khô sang một bên, gương mặt mỉm cười nói: “Nghe ta nói này, đám Chính đạo các ngươi rõ là dối trá, một chức minh chủ cũng nhường tới nhường lui. Rõ ràng trong lòng ai cũng muốn làm, nhưng miệng cứ bảo không muốn.
Giờ các ngươi không căn phải tranh. Sở mỗ tự đưa người tới cửa, muốn giết ta, tới đây!”
Sở Hưu vừa dứt lời, trên tường rào của Tụ Nghĩa Trang, đám người Đường Nha thủ hạ Tụ Nghĩa Trang cùng những võ giả trong nhánh Ẩn Ma như La Tam Thông lao nhao nhảy lên đầu tường, nhìn đám người “Tụ Nghĩa Trang, sát cơ tỏa ra bốn phía.
Ma khí bên ngoài càng lúc càng cường đại, đây là trận bàn do Công Thâu Nguyên luyện chế, tác dụng không lớn nhưng lại có thể ngăn cách khí tức, đồng thời tỏa ra ma khí mãnh liệt, vừa áp chế đối thủ, vừa tăng cường lực lượng cho người sử dụng ma công.
Chỉ trong chớp mắt, liên minh Chính đạo vốn còn dõng dạc hùng hồn đã thành bên bị bao vây. Chuyện này khiến mọi người xung quanh không ai không choáng váng, vì sao mọi chuyện đột nhiên thay đổi như vậy?
Nhiếp Nhân Long nhìn Sở Hưu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sở Hưu! Ngươi còn dám chủ động xuất thú ư?”
Nhìn thấy kẻ thù giết con ‘chân chính’ Nhiếp Nhân Long chỉ hận không thể lập tức nuốt sống Sở Hưu. Hơn nữa hắn cũng không ngờ Sở Hưu lại chọn cách chủ động xuất kích trong thời điểm này.
Trên giang hồ, y không chỉ đắc tội với võ lâm Bắc Yên, bên phía Đông Tê cũng đang tổ chức liên minh.
Phương pháp ứng đỡ của Sở Hưu hoặc là trốn, hoặc chống đỡ. Y chủ động xuất thủ như vậy chẳng lẽ không sợ Quan Trung Hình Đường bị người của liên minh Đông Tê trực tiếp tiêu diệt ư?
Huống hồ nơi này là Bắc Yên, y lấy đâu ra tự tin à dám chạy tới tận Bắc Yên làm càn? Chẳng lẽ y không sợ những tông môn Chính đạo Bắc Yên sẽ ra tay khiến y có đi không có về?