Còn Ra Thể Thống Gì - Thất Anh Tuấn

Chương 17



Dữu Vãn Âm: “?”

Túm cái quần lại là anh muốn chết thôi đúng không?

Cuối cùng mọi người vẫn bưng trà ngồi xuống bàn chuyện.

Dữu Vãn Âm nhắc vấn đề quan trọng nhất: “Sầm đại nhân à, nghe nói ngài… Ờm, giỏi làm ruộng lắm hả?”

Theo như truyện gốc miêu tả, tên thư sinh ốm yếu này có sở thích rất lạ, ước chừng là vì đã sớm biết bản thân không thọ nên không muốn lãng phí thời gian vào việc ngâm thi tác phú, cũng không thích luận chính khẳng khái. Anh bắt đầu đi đây đi đó từ thời trai trẻ, không thưởng núi hay nghịch nước gì, mà đến chỗ nào cũng vác cuốc xuống đất cấy cày —— nhưng Dữu Vãn Âm chẳng hiểu với tấm thân còm cõi đó thì làm ruộng kiểu gì nữa.

Sầm Cẩn Thiên vội trả lời: “Vi thần không giỏi canh tác. Những năm qua đi thăm đồng ruộng, là vì cái này ạ.”

Anh trình cho Hạ Hầu Đạm xem một cuốn sổ thật dày.

Hạ Hầu Đạm mở ra, mặt lộ vẻ bất ngờ: “Ái khanh viết nó trong bao lâu?”

Sầm Cẩn Thiên: “Khoảng mười năm ạ.”

“Sầm ái khanh làm được cả chuyện mà Hộ bộ cũng bó tay, trẫm xấu hổ quá.”

Thật ra Dữu Vãn Âm hiểu sơ về phương pháp nghiên cứu của Sầm Cẩn Thiên, nói đơn giản là giữ lại một mẫu ruộng thí nghiệm ở khắp Đại Hạ, gieo các hạt giống chủ lưu rồi khống chế lượng biến đổi, lần lượt nghiên cứu về đất đai, khí hậu, thời gian trồng, cách tưới tiêu… tất tần tật những nhân tố ảnh hưởng đến mùa vụ.

Mười năm sau, tức ngày này, anh đã có một cuốn lí thuyết nên trồng gì và trồng thế nào ở khắp nơi.

Lúc Dữu Vãn Âm đọc truyện hoàn toàn không chú ý đến nhân vật Sầm Cẩn Thiên, mãi tới đoạn anh chết trong nuối tiếc mới có tí ấn tượng.

Giờ đây cô cầm sổ của anh như cầm lấy phao cứu sinh, tay run rẩy: “Sầm đại nhân à, cây trồng trong này có yên thử chứ?”

“Yên thử? Chỉ ghi chép chút ít thôi. Nó không quá phổ biến ở Đại Hạ, đa số đều xem nó như cỏ dại cho súc vật ăn…”

Dữu Vãn Âm sốt ruột: “Còn các cây chống hạn khác thì sao?”

Sầm Cẩn Thiên khó hiểu: “Sao nương nương lại hỏi việc này?”

Dữu Vãn Âm nhìn về phía Hạ Hầu Đạm.

Hạ Hầu Đạm đỡ trán, day huyệt thái dương: “Khâm Thiên Giám(*) tính ra thiên tượng chẳng lành, hai năm sắp tới sẽ có thiên tai.”

(*) Là cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, giữ đồng hồ báo canh ở điện Cần Chánh, và giữ trọng trách tư vấn triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy.

Mặt hai vị thần tử tức thì trắng bệch.

Hạ Hầu Đạm từ tốn liếc hai người một chút: “Việc tuyệt mật đấy.”

Xưa nay tai hoạ thình lình giáng xuống đều là vì trừng phạt quân chủ vô đạo, thường kèm theo tình hình chính trị mất ổn định, thậm chí giang sơn đổi chủ.

Giờ đây chính gã quân chủ này lại tự mình thốt ra, cứ như đang lời tiên tri về ngày chết của mình vậy.

Dữu Vãn Âm muốn giúp lời hắn nghe có vẻ đáng tin hơn: “Bệ hạ, Khâm Thiên Giám tính có đúng không?”

Hạ Hầu Đạm: “Nhiều năm qua chưa một lần sai.”

Đến cả Lý Vân Tích cũng không dám khuyên ngăn gì nữa: “Thần thề sẽ không tiết lộ một chữ ạ.”

Hạ Hầu Đạm phụt cười: “Sợ quái gì, nó đã tới đâu nào? Bây giờ bắt đầu chuẩn bị đối sách, đến lúc đó sẽ không để ai đói chết cả, đúng chứ Sầm ái khanh?”

Sầm Cẩn Thiên bình tĩnh nhìn Hạ Hầu Đạm một chút, cứ như nhận được sự khích lệ nào đó, mỉm cười đáp: “Thần sẽ sắp xếp khi trở về. Dù yên thử hơi khó nuốt, nhưng ăn dần rồi cũng quen thôi, nếu trồng nó rộng rãi được thì lúc hạn hán ập tới, nó có thể cứu sống chúng ta.”

Dữu Vãn Âm nghe giọng anh bình lặng, chẳng có vẻ gì là chưa tìm ra giải pháp cả, cô an lòng phần nào.

Lý Vân Tích lại bảo: “Đại Hạ không có yên thử, muốn gieo hạt kể từ bây giờ thì cần thu thập hạt giống trước cái đã.”

Dữu Vãn Âm: “Vậy phải sang nước Yên lấy hả?”

Lý Vân Tích chau mày: “Thưa bệ hạ, hiện tại chớ nên tạo chiến tranh!”

Nước Yên không ngừng xâm lược, phải tốn rất nhiều công sức để chống lại bởi Đại Hạ đang dần suy yếu. Mọi người ở trung quân khó khăn lắm mới đánh lùi địch được một lần, ai cũng trông chờ có thể sống yên ổn hai ba năm ở vùng biên giới.

Chưa kể, bây giờ binh quyền gần như đều nằm trong tay Đoan vương cả rồi, Hạ Hầu Đạm có muốn điều động cũng không điều động nổi.

Hạ Hầu Đạm phất tay: “Không chiến tranh gì cả.” Hắn biết, Dữu Vãn Âm đã nghĩ đến việc ngoại giao lúc thốt ra từ “lấy”.

80% lại phải diễn một vở kịch.

Nhưng chuyện này không cần thương lượng với họ, Hạ Hầu Đạm lập tức trả lời lấy lệ: “Tạm gác việc hạt giống sang một bên đi. Lý ái khanh à, ví dụ nếu chúng ta đã lấy được nhiều hạt giống, thì bước tiếp theo sẽ thế nào?”

“Bước tiếp theo?”

“Không thể để cho bất luận kẻ nào biết việc hạn hán sắp tới, đến khi đó, muốn dùng lý do gì để thuyết phục bách tính trồng yên thử đây?”

Lý Vân Tích lặp lại dự tính ban đầu của Dữu Vãn Âm: “Triều đình có thể thu mua…”

“Quốc khố cạn kiệt rồi, triều đình làm gì có tiền.” Hạ Hầu Đạm trưng bản mặt tỉnh bơ, xổ ra một tin tức sốc tận óc.

Lý Vân Tích: “…”

Sầm Cẩn Thiên làm thinh chốc lát, đoạn nhìn thoáng cánh cửa khép kín của ngự thư phòng.

Liệu hôm nay họ có thể trở ra vẹn toàn sau khi bàn chuyện xong không?

Vương triều này còn chống đỡ được mấy năm, đủ để anh trồng trọt chứ?

Lý Vân Tích chau mày đứng phắt dậy, im lặng thật lâu.

Dữu Vãn Âm tốn bao nhiêu công sức mới tìm được những chuyên gia này, nhận thấy chuyên gia cũng hết cách, cô rất sốt ruột: “Lý đại nhân…”

Lý Vân Tích ngẩng đầu: “Hay khai trung pháp(*) nhé?”

(*) Khai trung pháp hay còn gọi là khai trung hoặc khai trung chế. Vào thời nhà Minh, người ta khuyến khích các lái buôn vận chuyển lương thực đến các biên tái để đổi lấy diêm dẫn (một loại chứng nhận được bán và phân phối muối do nhà nước cung cấp cho lái buôn từ sau triều Tống trở đi), cấp quyền bán muối cho họ.

Hạ Hầu Đạm: “…”

Hạ Hầu Đạm: “Khai gì cơ?”

Cuối cùng Lý Vân Tích bỏ ra hai canh giờ, giải thích chi tiết và trả lời vấn đề.

Chờ anh ta và Sầm Cẩn Thiên cáo lui xong, Hạ Hầu Đạm ngồi tuột xuống ghế: “Ôi đầu tôi…”

Dữu Vãn Âm không tỏ vẻ gì, chừng vài giây sau mới hỏi: “Đau lắm à?”

Hạ Hầu Đạm ngồi oặt ẹo trên ghế, nhìn cô với vẻ chờ mong: “Hơi hơi.”

Dữu Vãn Âm lại khựng vài giây, yên lặng ngồi xuống cạnh hắn, vươn tay xoa nhẹ huyệt thái dương của hắn.

Hạ Hầu Đạm nhắm mắt lại, sắc mặt hòa hoãn một chút, khóe miệng hơi nhếch: “Cảm ơn ái phi nhé.”

“Đều là việc mà thần thiếp nên làm thôi ạ.”

Hạ Hầu Đạm bật cười.

Dữu Vãn Âm vừa xoa vừa bảo: “Tôi thấy những thần tử này rất đáng tin, cứ làm theo kế hoạch họ nói đi, biết đâu sẽ thật sự ngăn được hạn hán.”

“Và Đoan vương.”

“Và Đoan vương nữa.” Dữu Vãn Âm hùa theo.

Hạ Hầu Đạm buồn ngủ, hắn ngoẹo đầu từ từ nhắm hai mắt, nói khẽ: “Dạo này tôi đang nghĩ, nếu đã có quyển sách của Tư Nghiêu, trước mắt lại có sự giúp đỡ, liệu chúng ta có thể lần lượt đập tan âm mưu của Đoan vương không?”

“Không được đâu, chỉ được phép thất bại một lần thôi.” Dữu Vãn Âm thuật lại câu chuyện tếu “Khai Thiên Nhãn” cho hắn nghe: “Đoan vương đã tia trúng tôi rồi, nhưng vẫn chưa rõ lắm năng lực của tôi tới đâu, cũng không tỏ tường liệu hắn ta có điều khiển được tôi hay không. Chỉ cần thất bại một lần, hắn ta sẽ cho tôi vào danh sách đen. Và kể từ đó, mọi kế hoạch của hắn ta đều bị thay đổi một lần nữa, tăng thêm hàng tá thủ thuật che mắt nhằm phòng ngừa tôi.”

Hạ Hầu Đạm: “Vậy nên, chỉ có thể để hắn ta gậy ông đập lưng ông thôi.”

“Mà thôi, phần lớn kế hoạch trước mắt của hắn ta đều là nhằm vào Thái hậu. Trước hết hãy cho họ đấu đá nhau, chúng ta lén lút bành trường thế lực. Nhất định phải chộp ngay lấy cơ hội đánh bại ấy.”

Hạ Hầu Đạm không đáp.

Dữu Vãn Âm ngồi thừ ra nhìn bút ký trên bàn, cả buổi sau mới sực tỉnh, cúi đầu nhìn lại.

Hạ Hầu Đạm đã nâng mắt lên, đôi mắt đen láy đang lẳng lặng quan sát cô.

Dữu Vãn Âm hơi sượng: “Sao?”

“Hôm nay có tiến triển rất lớn, nhưng trông cô không vui cho lắm nhỉ?”

Dữu Vãn Âm gượng cười: “Làm gì có, phải chúc mừng anh, cuối cùng đã tìm được phụ tá đắc lực, sau này không phải chiến đấu một mình nữa.”

Hạ Hầu Đạm nhoẻn môi cười, chậm rãi ngồi dậy: “Này Vãn Âm, cô nghĩ ai là kẻ tiết lộ thông tin cho Đoan vương về cuộc gặp gỡ ở hồ của chúng ta?”

Dữu Vãn Âm giật mình: “Tôi không rõ lắm.”

“Cô nghĩ đấy là tôi, đúng không?”

Dữu Vãn Âm: “…”

Hạ Hầu Đạm hiểu rõ: “Cô cảm thấy tôi sẽ không tiếc hi sinh một cánh tay đắc lực, cho dù người đó vốn có thể tạo phúc cho bách tính một phương để chiến thắng Đoan vương đúng không? À, có phải cô cũng nghĩ tôi là kẻ đốt Tàng Thư Các? Đằng nào xét từ kết quả, Tư Nghiêu bị dồn đến đường cùng mới chịu giao quyển sách kia ra.”

Dữu Vãn Âm kinh hãi: “Không phải thế.”

Vẻ mặt của Hạ Hầu Đạm vào thời khắc này khiến cô vô cùng lạ lẫm. Ánh mắt của hắn hình như trở nên đặc biệt đen, đen đến nỗi đã mất đi toàn bộ phản quang, một khuôn mặt vốn đã sắc nét, giờ đây diễm lệ như chiếc mặt nạ nanh ác: “Suy nghĩ của cô đã viết hết lên mặt cô rồi, Vãn Âm à.”

Dữu Vãn Âm nổi da gà. Mọi khi, phản ứng stress này chỉ dành riêng cho Đoan vương thôi.

Cô muốn cười xòa, hỏi hắn “Sao lại diễn với cả tôi rồi”, nhưng răng môi lại như bị đóng băng vậy.

Hạ Hầu Đạm nhìn cô thật sâu, mới nói khẽ: “Liệu có bao giờ cô nghĩ đến việc, có lẽ sự hoài nghi này của cô cũng nằm trong kế hoạch của Đoan vương không? Hắn ta không biết kẻ chúng ta gặp trong hồ là ai, hắn ta muốn giết họ nhằm uy hiếp chúng ta. Nhưng lúc nghe thấy cô bi phẫn rống lên, hắn ta mới sực vỡ lẽ —— đấy là cơ hội tuyệt vời để châm ngòi chúng ta.”

Dữu Vãn Âm: “Gì cơ…”

“Hắn ta cố tình rút lui cho lợi ích nghiêng về phía tôi. Vì hắn ta hiểu rõ, so với dăm ba tên thảo dân, sự tận hiến của cô dành cho hắn ta sẽ quan trọng hơn cả. Khi cô phát hiện ra tôi thu hoạch được rất nhiều điều từ cái chết của Đỗ Sam, sao cô có thể hồn nhiên mà hợp tác tiếp với tôi được chứ?”

Dữu Vãn Âm không phản bác nổi.

Hạ Hầu Đạm giang tay ra: “Con người chỉ chứng minh được việc mình từng làm chứ không chứng minh được việc mình chưa từng làm đâu. Tôi nói tôi không tiết lộ vị trí, cô có chịu tin không?”

Dữu Vãn Âm biết bây giờ mình nên làm gì.

Cô nên tỏ ra hiểu rõ vấn đề, cải tà quy chính, mắng Đoan vương xấu xa trước mặt trước mặt Hạ Hầu Đạm, rồi xóa tan hiềm khích cũ với hắn.

Cô đã diễn như thế với Đoan vương vài lần rồi, đã rất nhuần nhuyễn.

Nhưng cô không muốn.

Kể cả đấy có là Hạ Hầu Đạm rõ ràng rất khả nghi, cô cũng không muốn.

Có lẽ vì sự căng thẳng về tinh thần khi diễn kịch của hai bên đã chạm đến đỉnh điểm, cô gần như không thể kiểm soát được những lời bật ra từ môi mình: “Không phải vì Đỗ Sam… Không chỉ là vì Đỗ Sam.”

Hạ Hầu Đạm: “Sao?”

Dữu Vãn Âm: “Ngày đó trên thuyền, chúng ta đã trò chuyện ròng rã hai canh giờ với các học trò. Hôm nay tại ngự thư phòng, lại thêm hai canh giờ, hơn nữa chủ đề còn là thuế má. Anh khua môi múa mép nhiều lắm, trông rất chi là uyên thâm, nhưng kiến thức về kinh tế của anh thì tệ ngang ngửa tôi.”

Hạ Hầu Đạm: “…”

“Anh là tổng tài ở công ty nào vậy? Công ty ấy chuyên về cái gì? Nó được niêm yết khi nào? Giá trị thị trường của cổ phiếu trước khi anh xuyên là bao nhiêu?”

Hạ Hầu Đạm: “…”

Không thể hỏi tiếp nữa rồi, Dữu Vãn Âm nghĩ thầm. Anh ta sẽ giết mày đấy.

Nhưng cô vẫn nghe rõ âm thanh thốt ra khỏi miệng mình: “Rốt cuộc anh là ai?”

Trong năm giây dài dằng dặc, có một ý nghĩ thoáng chớm lên trong Hạ Hầu Đạm: Hay cứ nói thật cho cô ấy biết đi.

Nhưng hắn không thể.

Cho dù Dữu Vãn Âm không còn lựa chọn nào khác mới phải hợp tác với hắn, hắn cũng không thể nói ra.

Thẳng thắn tất cả cũng đồng thời mang ý nghĩa sự thân mật và tín nhiệm yếu ớt, nhỏ nhoi của cô chẳng còn sót lại chút gì từ đây.

Giữa việc khiến cô hoài nghi và khiến cô mất hết hi vọng, hắn chọn hoài nghi.

Cơn đau đầu đã dữ dội đến mức không thể chịu đựng nổi nữa. Mắt Hạ Hầu Đạm như mờ dần đi, hắn vẫn gồng mình nở một nụ cười vô lại: “Tôi quên sạch rồi.”

Dữu Vãn Âm xoay người bỏ đi.

Hạ Hầu Đạm chỉ nhớ nghe thấy tiếng cô mở cửa đi xa, thêm tiếng ám vệ dò hỏi ở ngoài cửa. Tiếp theo sau đó, chỉ còn lại bóng tối.

“Thưa Thái tử.”

Trương Tam nghe thấy âm thanh thì cuống quýt cả lên, quy củ đáp: “Hoàng tổ mẫu.”

Cung nhân bị cậu đuổi ra xa làm việc cũng rối rít đứng im chào bà.

Quý bà uy nghiêm nhìn đằng sau cậu: “Đang làm gì vậy?”

“Dạ thưa Hoàng tổ mẫu, vài hôm trước là ngày của hoa, tôn nhi thấy cách bố trí trong Vườn Thượng uyển thì bỗng nảy ra một ý, muốn trồng vài bông hoa cho Hoàng tổ mẫu ạ.”

Ngày nào Trương Tam cũng nghe lén cổ nhân trò chuyện, giờ đây đã phát huy tự nhiên hơn chút ít: “Đợi đến ngày mừng thọ của Hoàng tổ mẫu, hoa sẽ nở rộ, vừa hay làm quà mừng thọ cho Hoàng tổ mẫu.”

Biểu cảm của Thái hậu dịu đi đôi chút: “Ai gia thấy cách sắp xếp những mầm hoa này như có ẩn ý.”

Trương Tam ngoác miệng cười: “Hoàng tổ mẫu minh xét, đây là hình Đôi Rồng Vờn Ngọc, mang may mắn đến ạ.”

Mãi lâu sau, cậu vẫn chưa nghe thấy câu trả lời.

Trương Tam có chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn.

Mặt Thái hậu lạnh lùng: “Mảnh đất Đại Hạ này chỉ cần một con rồng thôi.”

Trương Tam: “…”

Biết đáp kiểu gì đây trời?!

Thái hậu nhìn dáng vẻ lúng túng của cậu, thật lâu sau mới lộ ra một ánh mắt thương hại: “Mẫu hậu ngươi mất sớm và Hoàng đế đã có tân hoan rồi. Chẳng mấy sẽ sắc phong hoàng hậu mới thôi, sau đó liền sẽ có Thái tử mới. Chốn hoàng cung bạt ngàn này, chỉ có ai gia là thương ngươi thôi.”

Trương Tam chỉ nghĩ đúng một điều rằng.

Hôm nay cậu bắt buộc phải làm cho vị Thái hậu này vui vẻ. Bởi những mầm hoa là hi vọng nhận nhau duy nhất của cậu và đồng loại.

Chợt cậu nảy ra ý tưởng khác, bắt đầu lươn lẹo: “Hoàng tổ mẫu hiểu nhầm rồi ạ, hai con rồng tôn nhi trồng, một con là Hoàng tổ mẫu, một con là tôn nhi mà.”

Thái hậu: “…”

Trương Tam hồi hộp chờ đợi.

Thái hậu mỉm cười: “Thế mới là cháu ngoan của ai gia chứ. Ngươi đừng lo, trong cung chưa có hoàng tử mới nào đâu.”

Theo như lịch trình đu đưa hai bên của Hạ Hầu Đạm gần đây, thì tối nay đến phiên Tạ Vĩnh Nhi thị tẩm.

Tạ Vĩnh Nhi trang điểm lộng lẫy bước vào tẩm điện, lại bị chặn ngoài cửa lớn.

Thị vệ nói: “Bệ hạ đã ngủ rồi ạ.”

Còn sớm lắm mà?

Tạ Vĩnh Nhi lấy làm lạ, nàng đoán đây là việc mà Dữu Vãn Âm đã tính trước, bèn cắn răng, lấy một thỏi bạc từ trong tay áo: “Anh trai à…”

Thị vệ rút xoạt trường kiếm ra khỏi vỏ ba tấc.

Tạ Vĩnh Nhi giật nảy cả mình, vội vàng lui lại.

“Á nè nè, Tạ phi nương nương.” Đại thái giám An Hiền đẩy cửa đi ra ngoài, cười tủm tỉm nói, “Hôm nay không khéo, bệ hạ đau đầu tâm phiền, chẳng chịu gặp ai đâu, mời nương nương trở về đi.”

“Thưa An công công, vừa hay Vĩnh Nhi cũng biết chút xoa bóp đấy ạ.” Tạ Vĩnh Nhi cười nịnh nọt, đương định vén tay áo lên lần nữa, chợt thấy An Hiền nhìn mình, chau mày lắc đầu.

Nàng không khỏi khựng lại.

Trong tẩm điện.

Cuối cùng Bắc Chu nhịn hết nổi, thoa ít dầu thuốc vào lòng bàn tay, xoa nóng lên rồi thò tay về phía người đang nằm trên giường.

Còn chưa kịp chạm vào huyệt thái dương của hắn, đã bị một một bàn tay lạnh ngắt kềm chặt cổ tay.

Đôi mắt nhắm nghiền mở ra, trong con ngươi đen đặc cuồn cuộn lệ khí, sau khi thấy rõ đối phương mới cố dằn cơn đau cất tiếng: “Bắc thúc đừng chạm vào trẫm.”

Bắc Chu đau lòng nói: “Con đau ra nông nỗi này, để thúc xoa một tí sẽ đỡ hơn nhiều.”

Hạ Hầu Đạm chỉ giữ chặt cổ tay của chú.

Bắc Chu: “Trời ạ, sao tự dưng lại phát bệnh…” Chú đã điều tra từng ngóc ngách kể từ khi tiến cung, kiểm tra hết tất cả đồ ăn của Hạ Hầu Đạm nhưng chưa bao giờ phát hiện tí độc nào.

Hạ Hầu Đạm nhoẻn bờ môi tái nhợt: “Chắc là có khối u trong não.”

“Nói bậy bạ gì vậy, thúc bắt mạch cho con rồi mà, làm gì có.”

Hạ Hầu Đạm lẩm bẩm: “Phải chụp CT mới rõ được.”

“Gì cơ?”

“Không có gì. Thúc à, trẫm muốn ăn cháo ngọt.”

Bắc Chu lập tức đứng dậy: “Để thúc đi làm cho con.”

Chờ chú đi xa, có bóng hình lặng yên đến gần, quỳ mọp cạnh giường.

Hạ Hầu Đạm đờ đẫn nhìn rèm che một lúc, thở dài: “Đi mời Bạch tiên sinh.”

17 – hết


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.