Dịch: Hanyustories
Ngoài phong thư ấy, còn có một tờ giấy tràn đầy chữ viết và một vật nhỏ.
Dữu Vãn Âm đọc xong chữ cuối cùng, mặt trời cũng vừa lặn hẳn. Ám vệ giăng dây leo che khuất lối vào hang động, nhẹ giọng khuyên nàng nghỉ ngơi sớm.
Nàng cất lá thư vào ngực, nằm bên cạnh nó suốt đêm. Đêm trong núi lạnh buốt, cả người nàng từ trong tâm hồn đến thể xác dần dần lạnh cứng, cuối cùng như hóa thành một khối băng giá. Nàng sợ rằng nếu ngủ sẽ không bao giờ tỉnh lại, nên trợn mắt, đếm số từng giây. Bên tai nàng vang lên tiếng động nhẹ của ám vệ đổi ca gác đêm và tiếng hú bi thương từ xa vọng lại.
Sáng hôm sau, họ lại tiếp tục hành trình, tìm một dòng suối nhỏ để rửa sạch vết máu trên người.
Dữu Vãn Âm mặc nam trang đơn giản, có lẽ là Hạ Hầu Đạm đã chuẩn bị để nàng dễ bề trốn thoát. Trong túi còn chuẩn bị sẵn những công cụ nàng thường dùng để cải trang, quần áo dự phòng, đá đánh lửa, dao găm và các vật dụng cần thiết khác.
Dữu Vãn Âm soi bóng mình trên mặt nước, gắn thêm râu, rồi đứng bên bờ đốt lá thư, nhìn từng tờ giấy cuộn tròn trong ngọn lửa, hóa thành tro tàn bay vào dòng nước, trôi đi xa.
Nàng dùng ánh mắt nhìn thoáng qua thấy mấy ám vệ muốn nói lại thôi, mới chợt nhận ra từ đêm qua đọc thư đến giờ, nàng chưa nói một lời nào.
Nàng khẽ khàng nói, giọng khô khốc: “Thương thế của các ngươi sao rồi?”
Ám vệ đồng loạt đáp: “Chỉ là vết thương nhỏ, đã ổn cả rồi.”
“Ừm. Chúng ta cần đến nơi có dân cư để hỏi thăm tình hình đô thành.”
Ám vệ thấy nàng biểu tình bình thường, không nhắc đến chuyện trở về đô thành, liền thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Thuộc hạ phụng mệnh bảo hộ nương nương. Hiện tại tình thế khó lường, nếu Đoan Vương chưa chết, hắn sẽ an bài tam phương biên quân tiếp tục vây kín nơi này, trấn áp cấm quân để hắn thượng vị. Tam quân nhân mã từ bắc, đông và nam tiến đến. Thuộc hạ cho rằng, nếu chúng ta nhanh chóng đi trước khi họ kịp đến, có thể tìm được một lỗ hổng để trốn thoát.”
“Chúng ta đi về phía nam.” Dữu Vãn Âm nhấc tay nải, xoay người xuất phát.
Ám vệ sửng sốt, vội vàng đuổi theo để nhận lấy tay nải của nàng: “Nương nương, phía nam là hướng Hữu Quân sẽ đến.”
Dữu Vãn Âm mắt nhìn thẳng: “Hướng nam, đi Phái Dương. Đây là ý chỉ của bệ hạ.”
Phái Dương chỉ là một tòa thành nhỏ không có gì đặc biệt về địa thế. Vì sao phải đi nơi đó, ám vệ nghĩ mãi cũng không hiểu.
Hay là Hạ Hầu Đạm đã bố trí viện quân ở đó? Nhưng nếu có viện quân, tại sao ngày hôm qua không sử dụng, lại đợi đến bây giờ?
Dữu Vãn Âm kín miệng không hé răng, bước chân không dừng: “Vất vả cho các người, hãy hộ tống ta đi đến đó. Còn có đồ gì ăn được không?”
Nàng tiếp nhận lương khô, vừa đi vừa nhét vào miệng, ép mình nhai và nuốt xuống.
Ám vệ đi sau nàng, lo lắng liếc nhìn nhau. Họ không biết nội dung bức thư, cũng không rõ việc cho nàng đọc trước đó có phải là một sai lầm hay không.
Cả đoàn lặng lẽ tiến bước nửa ngày, phía trước xuất hiện một thôn xóm thưa thớt.
Ngoài họ ra, trên đường không có mấy bóng người, ai nấy đều vội vã, biểu tình hốt hoảng như chim sợ cành cong.
Ám vệ thử hỏi thăm thôn dân, nhưng thấy người xa lạ, họ lại ngược lại hỏi tin tức từ bọn họ. Cả hai bên đều mờ mịt, trao đổi một hồi chỉ biết rằng đô thành hôm qua đã xảy ra đại loạn, máu chảy thành sông; hôm nay thành đã phong tỏa, mọi thứ trở nên tĩnh lặng. Thôn dân không rõ ai thắng ai thua, thậm chí không rõ ai đang đánh nhau.
Đến chạng vạng, Dữu Vãn Âm bắt đầu cảm thấy người rét run từng đợt, đầu óc quay cuồng, chân bước không nổi. Khi nhận ra tình trạng của mình, nàng giơ tay sờ trán, cảm thấy nóng rực.
Ám vệ cuống quýt, nhưng nàng vẫn bình tĩnh: “Không sao đâu, ngủ một giấc sẽ ổn. Không thể đến khách đi3m, sẽ bại lộ hành tung. Hãy tìm chỗ tá túc.”
Đi thêm nửa dặm nữa, sắc trời tối dần, phía trước có một ngôi nhà với ánh lửa leo lét.
Ám vệ tiến lên gõ cửa, một bà lão với đôi mắt sưng đỏ ra mở cửa: “Ai đấy?”
Ám vệ cười làm lành: “Đại nương, chúng con lên đô thành đi thăm người thân, không ngờ trên đường bị trộm mất hành lý, lại nghe đô thành xảy ra chuyện lớn, không dám tiếp tục tiến về phía trước. Bây giờ bạn đồng hành của chúng con lại bị bệnh, thực sự vô phương, chỉ còn chút lộ phí này, mong được xin một bữa cơm và chỗ nghỉ qua đêm.”
Ám vệ tiến dần lên, đưa một ít tiền cho bà lão.
Bà lão thở dài: “Vào đi, đều là người mệnh khổ. Gần đây trong thôn nhiều nhà bị trộm, xem ra có kẻ cắp lợi hại…”
Bà lão lải nhải xoay người dẫn đường vào nhà. Ám vệ đỡ Dữu Vãn Âm theo vào, Họ nhận ra ánh lửa phát ra từ một cái chậu sành giữa sân. Bà lão đưa họ vào căn phòng nhỏ, rồi trở lại bên chậu lửa, tiếp tục đốt tiền giấy.
Ám vệ hỏi: “Đại nương, đây là…?”
Bà lão quay lưng về phía họ, lắc đầu, rồi bắt đầu khóc thút thít. Từ trong nhà bước ra một lão hán, thấp giọng nói: “Đệ của bà ấy sống gần Bội Sơn. hôm qua gặp loạn binh khi Đoan Vương tạo phản. Giờ binh hoang mã loạn, không biết sống chết thế nào.”
Dữu Vãn Âm đột nhiên cảm thấy tim đập mạnh, giọng run rẩy hỏi: “Đoan Vương tạo phản thành công sao?”
Lão hán liên tục lắc đầu: “Tin báo tang chỉ nói đã chết rất nhiều người, phần lớn là cấm quân, còn lại không rõ ràng lắm.”
Dữu Vãn Âm trước mắt tối sầm, không tự chủ được mà lảo đảo.
Chết phần lớn là cấm quân…
Không phải cấm quân tự giết nhau, thì là Đoan Vương đã giấu binh lực. Bất kể là trường hợp nào, Hạ Hầu Đạm đều gặp nguy hiểm.
Ám vệ bên cạnh vội vàng đỡ lấy nàng: “Đại gia, lúc này quấy rầy thật sự không nên, nhưng chúng ta… huynh đệ của chúng ta bệnh nặng, có thể nấu bát mỳ cho hắn ăn được không?”
Một lát sau, mấy người bưng chén ăn ngấu nghiến, ánh đèn dầu mờ nhạt phản chiếu trên mặt nước lèo.
Nông hộ này gia cảnh còn rất khá giả, trong chén của Dữu Vãn Âm thậm chí có cả trứng gà. Nàng bưng chén uống mấy ngụm canh nóng, tay bớt run rẩy không còn như trước, đầu óc trì trệ dần dần bắt đầu hoạt động trở lại.
Nếu Đoan Vương thắng, Hạ Hầu Đạm có thể đã chết hoặc bị giam trong cung chờ chết, để Đoan Vương vững vàng lên ngôi. Họ chỉ có thể cầu nguyện là trường hợp sau.
Bà lão sau khi đốt xong giấy, trở lại trong phòng lau nước mắt và mắng: “Đoan Vương này đúng là đồ cẩu độc ác, ông trời cũng không nhìn nổi, mới làm động đất để trừng phạt hắn.”
“Ngươi nói nhỏ thôi.” Ông lão hạ giọng, “Kia hoàng đế thì tốt lành gì? Người xưa nói, quân chủ vô đức mới có thể gây ra động đất! Bạo quân đó còn dám giết cả Thái Hậu…”
Dữu Vãn Âm tay cầm đũa ngừng lại.
Bà lão tiếp tục nói: “Thái Hậu chắc chắn là bị hắn giết sao? Chuyện trong hoàng gia, chúng ta sao có thể biết rõ?”
Ông lão xua tay: “Bà này, tóc dài kiến thức ngắn, tôi không cùng bà tranh luận.”
“Tôi không có kiến thức, nhưng đệ đệ tôi thì sao?” Bà lão giận dữ nói, “Hắn đã từng nói, hoàng đế làm người ra sao? Đều là vì dân, giảm thuế! Còn giết không ít cẩu quan!”
Dữu Vãn Âm: “Cẩu quan?”
Ám vệ kinh ngạc liếc nàng một cái, tựa hồ hy vọng nàng đừng nói gì thêm.
Bà lão không hề nhận ra, bẻ ngón tay liệt kê một loạt tên: “Đệ đệ ta nói, đây đều là những quan tham làm khổ dân chúng. Mấy năm nay, hoàng đế đã vì dân mà trừ đi không ít kẻ hại dân a.”
Lão hán gạt tay bà lão một cái: “Tên còn chẳng biết thật giả thế nào, đừng để người ta cười cho.”
Bà lão quả thực nói sai vài chữ, lại còn lẫn lộn giữa các quan lớn nhỏ, có vẻ như những tin tức này đều từ đầu đường cuối ngõ ở đô thành, nửa thật nửa giả. Dân chúng dưới chân thiên tử, ai chẳng thích bàn tán.
Dữu Vãn Âm đã biết từ lâu rằng những thần tử này có người thuộc phe Thái Hậu, có người thuộc phe Đoan Vương. Nhưng nàng chưa bao giờ quan tâm đ ến việc điều tra bối cảnh của họ, cũng không nhớ tên họ có xuất hiện trong nguyên tác hay không.
Nói đến cùng, nàng trước giờ chưa từng quan tâm tới việc “bạo quân” giết ai, chỉ nghĩ rằng tất cả đã được định trong sách. Bạo quân mà, hẳn là không phân biệt được trắng đen mà giết cả trung lương.
Có lẽ ngay cả Hạ Hầu Đạm cũng không rõ, trước khi nàng đến, hắn đã giết đúng bao nhiêu người, giết sai bao nhiêu người.
Có lẽ hắn cũng không hề muốn đối mặt với con số chính xác ấy.
Dữu Vãn Âm bỗng dưng nhớ lại, từ rất lâu trước đây, khi Hạ Hầu Đạm cùng nàng đối lời kịch, hắn đã nói với vẻ đầy phù hoa: “Ta chẳng qua là một kẻ bị che mắt, bịt tai, một điên vương mà thôi. Trung hay gian, chẳng phải chỉ do một quyển tấu chương định đoạt?”
Lúc đó nàng chỉ nghĩ rằng hắn đang nhập vai, mới có thể diễn xuất trước mắt tự giễu và thê lương như vậy.
Ông lão còn đang tranh luận với bà lão: “Bà có nhớ Tư các lão không…”
Đúng rồi, Tư các lão.
Dữu Vãn Âm nhớ lại, sau khi Tư Nghiêu chết, Hạ Hầu Đạm đã hỏi nàng: “Trong nguyên tác, Tư Nghiêu có kết cục thế nào?”
“Dường như hắn luôn đi theo Đoan Vương, làm một văn thần thôi.”
Hạ Hầu Đạm lúc ấy trầm mặc một lát rồi cười nhạt: “Cho nên, chúng ta đã hại chết hắn.”
Từ đó về sau, hắn không bao giờ hỏi về kết cục của các nhân vật trong nguyên tác nữa. Hắn không ngần ngại mà thúc đẩy kế hoạch, nắm quyền sinh sát trong tay, mặt không biến sắc. Hắn nói: “Về sau nếu ngươi cần loại bỏ ai, cứ nói ta, ta sẽ xử lý.”
Hắn còn nói: “Chờ ta xuống địa ngục sẽ trả nợ cho họ.”
—— hắn kiên quyết phủ nhận việc những nhân vật trong sách có linh hồn, nhưng lại tin rằng thế giới trên những trang giấy này có tồn tại địa ngục.
Giờ này khắc này, nàng lại mong rằng hắn không tin vào điều đó.
Bà lão nói: “Dù sao, nếu hoàng đế không thay đổi, nhà ta không thể sống tốt như bây giờ, ngươi tin hay không? —— ôi, đứa nhỏ này làm sao vậy?”
Ám vệ nghiêng người che Dữu Vãn Âm, căng thẳng nói: “Có lẽ là lo lắng cho thân nhân ở đô thành.”
Đại nương niệm một câu Phật, đứng dậy lại múc cho nàng một chén canh.