*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Hanyustories
Trước mắt người này có những điểm khác biệt nhỏ so với “A Bạch” trong trí nhớ của nàng. Tuy gương mặt vẫn là gương mặt ấy, nhưng dường như thiếu niên ngụy trang đã tan biến, để lộ ra thanh niên trưởng thành.
Đôi mắt hắn vẫn như xưa, càng ở nơi tối tăm lại càng sáng đến kinh ngạc, như viên ngọc lưu ly. Chỉ là với vẻ ngoài giả trang này, đôi mắt lạnh lẽo ấy lại mang thêm vài phần sắc bén vô cớ.
Dữu Vãn Âm nhất thời không biết nên dùng ngữ điệu nào để nói chuyện với hắn.
Hạ Hầu Đạm đã nói với nàng trong thư rằng ở Phái Dương có viện quân, nhưng có lẽ lo ngại thư tín bị chặn, nên không nói rõ thân phận của A Bạch. Khi nàng nhìn thấy chiếc trâm cài, liền đoán rằng A Bạch chắc hẳn đang xen lẫn trong quân đội, nhưng không ngờ rằng hắn lại biến hóa, trở thành thủ lĩnh đội quân này.
Giang hồ thiếu hiệp khi mới gặp, mang dáng vẻ tùy ý làm bậy, vô pháp vô thiên. Chẳng lẽ khí chất ấy còn có thể ngụy trang nữa sao?
Hạ Hầu Đạm có hoàn toàn hiểu rõ về thân thế của hắn không? Chính mình có thể hoàn toàn tín nhiệm hắn không? Dù cho hắn là bạn chứ không phải địch, còn cả thành đầy tướng sĩ này thì sao?
Nàng còn đang do dự, Lâm Huyền Anh đã nắm chặt vai nàng: “Còn sống là tốt, còn sống là tốt…”
Dữu Vãn Âm từ khi xuyên không tới nay chưa bao giờ chật vật đến thế, trên người đầy mùi vị tạp nham. Nhưng Lâm Huyền Anh dường như hoàn toàn không nhận ra, giọng nói quen thuộc của hắn lại giống hệt A Bạch.
Dữu Vãn Âm ngơ ngác nhìn hắn, trong nháy mắt hồi tưởng lại những ngày ở lãnh cung, nhớ đến mùi lưu huỳnh và dưa hấu. Vô số nghi vấn đồng loạt trào lên cổ họng, nhưng nàng lại không thốt nên lời.
Lâm Huyền Anh không cho nàng cơ hội nói, đè tay lên mạch nàng, cau mày: “Ngươi bị bệnh sao?”
“Không đáng ngại.”
“Không được, như vậy sẽ để lại hậu quả xấu.” Lâm Huyền Anh không nói không rằng, xoay người gọi người tới.
Trong quân không có thị nữ, chỉ có vài binh sĩ bị Lâm Huyền Anh sai đi nấu nước nấu thuốc. Một lát sau, họ đưa Dữu Vãn Âm đ ến một gian phòng tắm dành cho khách, thực hiện lễ nghi đơn giản rồi cúi đầu rời đi, suốt cả quá trình không ai dám nhìn nàng một cái.
Đây rõ ràng là một đội quân có kỷ luật nghiêm ngặt.
Nghĩ lại, bất kể người đến là ai, nếu muốn lấy mạng nàng lúc này, hoàn toàn không cần phải phí công hoảng hốt đến vậy.
Dữu Vãn Âm bất chấp mọi thứ khác, xoay người khóa cửa phòng, yên lặng ngâm mình trong bồn thuốc tắm, tẩy sạch cáu bẩn và vết máu trên người.
Bên cạnh bồn tắm có đặt sẵn một bộ nam trang sạch sẽ. Nàng thay quần áo, vừa định thăm dò xung quanh một chút, thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Huyền Anh đứng một mình ngoài cửa, tay bưng một chén thuốc: “Mau vào trong chăn ngồi uống thuốc này đi.”
Hắn ngồi xuống mép giường, múc một muỗng nước thuốc thổi nhẹ: “Ngươi tự uống hay để ta đút?”
Dữu Vãn Âm nghĩ ngợi, rồi tiếp nhận chén thuốc, ngửa đầu uống một ngụm: “Đa tạ Lâm tướng quân.”
Lâm Huyền Anh dừng lại một chút, rồi cười khổ: “Ta nghĩ nếu không làm rõ tình huống, ngươi nhất định không chịu ngủ yên. Được rồi, ngươi hỏi, ta đáp.”
Dữu Vãn Âm: “……”
Thấy hắn đi thẳng vào vấn đề, Dữu Vãn Âm cũng không quanh co: “Ngươi là Lâm tướng quân, hay là A Bạch?”
Khi vừa tắm rửa, nàng đột nhiên nghĩ đến một khả năng mới: Lâm Huyền Anh thật sự có thể đã bị xử lý, và người trước mặt nàng hiện tại là A Bạch đang giả trang hắn. Điều này giải thích cho sự thay đổi đột ngột về thân phận của hắn.
Lại nghe đối phương nói: “Ta là Lâm Huyền Anh.”
Thấy Dữu Vãn Âm đầy vẻ khó hiểu, hắn nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng: “Huyền Anh nghĩa là đen như mực, A Bạch là biệt hiệu do sư phụ đặt cho ta. Ngươi xem màu da của ta, ngươi cảm thấy ai trong cha mẹ và sư phụ của ta là người thiếu đạo đức hơn?” (Khúc này tui mới biết anh chàng đen thui răng trắng trong poster là Bạch Bạch )
Dữu Vãn Âm càng thêm bối rối: “Nói vậy, ngươi thật sự xuất thân từ giang hồ? Nhưng ngươi vừa mới xuất sư, làm sao lại lên làm phó tướng quân?”
Lâm Huyền Anh khụ một tiếng, ánh mắt trở nên mơ hồ: “Cái này thì…”
Trong khoảng khắc đó, Dữu Vãn Âm tự mình suy ngẫm: “À, bởi vì ngươi không phải vừa mới xuất sư.”
Giờ khắc này, Dữu Vãn Âm nhớ lại rất nhiều sự việc.
A Bạch lần đầu tiên xuất hiện trước mặt nàng, đúng vào lúc Vưu tướng quân hồi triều báo cáo công tác.
A Bạch rõ về Yến quốc và Khương quốc như lòng bàn tay.
Lúc đó, A Bạch đã từng nói với nàng: “Ta biết rất nhiều thứ, ta còn từng giết qua…” nhưng bị Hạ Hầu Đạm cắt ngang.
A Bạch từng đề nghị đưa Uông Chiêu vào Hữu Quân và chính mình hộ tống hắn đi sứ Yến quốc. Nhưng Hạ Hầu Đạm từ chối, chỉ để hắn ở lại vị trí cũ. Dù vậy, cuối cùng Uông Chiêu vẫn chọn tuyến đường đi Tây Nam để rời đi.
A Bạch bồi họ diễn xong một vở kịch, rồi đồng thời với lúc Vưu tướng quân rời khỏi đô thành cũng vội vàng biến mất, chỉ nói rằng bệ hạ đã bố trí cho hắn nhiệm vụ khác. Khi ấy nàng còn nghi hoặc tại sao Hạ Hầu Đạm lại tín nhiệm hắn như vậy.
Nàng có cảm giác như bừng tỉnh: “Chúng ta mới gặp, kỳ thật không phải ngươi và bệ hạ mới gặp, đúng không? Các ngươi đã quen biết nhau bao lâu rồi?”
Lâm Huyền Anh gãi đầu: “Này liên quan đến một số ẩn tình không thể tiết lộ.”
“Nếu ngươi ám chỉ những gì bệ hạ đã nói, hắn đã để lại một phong thư và nói hết cho ta.”
Lâm Huyền Anh kinh ngạc trợn to mắt: “Hắn thực sự đã nói cho ngươi? Hắn luôn tìm mọi cách để giấu ngươi, chỉ sợ dọa ngươi chạy mất.”
Nhắc đến Hạ Hầu Đạm, biểu cảm của cả hai đều có chút trầm trọng.
Lâm Huyền Anh nheo mắt hồi tưởng: “Năm năm trước—hiện tại là sáu năm trước, sư phụ của ta, một ẩn sĩ vô danh, bói lên một quẻ thiên, tính ra rằng có dị thế chi tử đã đến và sẽ thay đổi vận mệnh quốc gia. Ông vốn định tự mình rời núi phụ tá, nhưng quẻ đó lại phá vỡ thiên cơ, khiến ông nguyên khí đại thương, phải bế quan tĩnh dưỡng. Vì thế ông phái ta xuất sư, đến tìm bệ hạ.”
“Bệ hạ lúc ấy nói, hắn đã bồi dưỡng một nhóm ám vệ trung thành với mình trong cung, việc ta bảo vệ hắn cũng không có ý nghĩa lớn. Nhưng hắn cần nắm giữ binh lực, nếu không trong tay không có át chủ bài, dù có khéo léo đến đâu cũng không thể chế ngự được kẻ thù trong triều.”
Lâm Huyền Anh cứ như vậy lẻn vào Hữu Quân.
Sở dĩ chọn Hữu Quân là bởi vì Hữu Quân có quan hệ xa nhất với Đoan Vương và vì Vưu tướng quân, thống lĩnh Hữu quân là một kẻ vô dụng, không có khả năng quản lý quân đội. Do đó, hành động của họ sẽ dễ dàng qua mắt được Đoan Vương.
Muốn chân chính khống chế mấy vạn binh mã, chỉ dựa vào một cái binh phù là không đủ, vũ lực và uy lực thiếu một thứ cũng không được.
Chuyện này không thể gấp, chỉ có thể tiêu phí mấy năm từ từ mưu tính.
Cũng may Lâm Huyền Anh vốn đã thân thủ cao cường, trải qua một hồi lại một hồi chiến dịch lớn nhỏ, dần dần bộc lộ tài năng, bằng thực lực thu phục nhân tâm. Hắn và Hạ Hầu Đạm, một sáng một tối, dùng hết thủ đoạn, dưới mắt của các thế lực khắp nơi, hư cấu nên hình ảnh của Vưu tướng quân, trở thành người lãnh đạo thực sự của Hữu Quân.
“Đến năm trước, chúng ta đã chuẩn bị khá đầy đủ, dự tính sẽ quét sạch toàn bộ Hữu Quân một lần, sau đó liền khai chiến. Tuy rằng vẫn không nắm chắc phần thắng, nhưng nếu xuất binh bất ngờ tấn công, cho dù chết, ít nhất cũng có thể tiêu diệt Thái Hậu và Đoan Vương —— đây là nguyên lời của bệ hạ. Nhưng đúng vào thời điểm đó,” Lâm Huyền Anh cười cười, “Ngươi xuất hiện.”
Lâm Huyền Anh lần đầu tiên nghe nói đến Dữu Vãn Âm, vẫn là trước khi xuất sư. Vô danh khách đã tính ra rằng Hạ Hầu Đạm sẽ xuất hiện, cũng như một người khác từ dị thế sắp đến, chỉ là không biết khi nào và ở đâu. Giữa hai người này có rất nhiều nhân quả quấn quanh, không biết đó là duyên lành hay nghiệt duyên, tựa như sương mù nhìn hoa, không thể nào nhìn thấu.
Sau đó hắn đã hỏi Hạ Hầu Đạm về việc này. Hạ Hầu Đạm dường như đột nhiên nhớ ra, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Lại nói, thật ra có người như vậy.”
Lâm Huyền Anh: “…… Chuyện lớn như vậy, ngươi làm sao lại có vẻ như sắp quên mất?”
Thiếu niên quân chủ cúi đầu, tựa hồ thì thầm: “Sợ là sẽ không tới đi.”
Trong những năm sau đó, họ không nhắc lại chuyện này nữa.
Đến khi Lâm Huyền Anh gần như đã quên, thì trong mật tin của Hạ Hầu Đạm bỗng xuất hiện một cái tên mới.
Tuy rằng đều là dị thế chi hồn, nhưng Dữu phi thần bí này lại hoàn toàn khác biệt với Hạ Hầu Đạm.
Bọn họ nguyên bản kế hoạch ban đầu, nói tóm lại, chính là “ngọc nát đá tan”, chết chùm một lũ. Nhưng nàng vừa xuất hiện liền bố trí một kế hoạch lớn, đi nhiều nước cờ vòng vèo chỉ để tính toán tỉ mỉ, hy sinh ít nhất. Với nàng, mỗi sinh mạng dù là người buôn bán nhỏ, hay bố y bá tánh đều vô cùng quý giá.
Lâm Huyền Anh rất mâu thuẫn.
Loại người không dính khói lửa phàm tục, thiện nam tín nữ như vậy, hắn đã thấy qua nhiều. Trên sa trường, một tướng quân cần cứng rắn và quyết đoán, nếu giống như vậy bà bà mụ mụ, đã sớm chết tám trăm lần. Hơn nữa, thế cục thay đổi trong nháy mắt, như thế kéo dài, chỉ sợ đến phần thắng cuối cùng cũng sẽ tan biến.
Nhưng Hạ Hầu Đạm lại hết lòng bảo vệ nàng và những mộng tưởng không có thật của nàng, bỏ qua kế hoạch đã định sẵn, lệnh cho Lâm Huyền Anh rút lui chờ thời cơ.
Có những ngày, Lâm Huyền Anh nghiêm túc suy nghĩ đến việc bỏ cuộc.
Sau đó, khi Lâm Huyền Anh trở về đô thành, cuối cùng đã gặp được Dữu Vãn Âm bằng xương bằng thịt.
Hắn hiểu nàng, nhưng cũng đánh giá thấp nàng.
Lúc đó nàng cải trang thành thường dân, tan mất dung nhan yêu phi, đứng bên cạnh Hạ Hầu Đạm giữa sương đen lượn lờ quanh năm, trông thật uyển chuyển nhẹ nhàng và đẹp đẽ. Giống như một con chim sơn ca nhỏ bé, thân mình yếu ớt giữa cơn mưa bão.
Nàng rõ ràng không thuộc về chốn thâm cung, mà lẽ ra nên chu du giữa trời đất, làm một nữ hiệp giang hồ không vướng bận.
Lâm Huyền Anh khi đến khuyên Hạ Hầu Đạm thả nàng tự do, đã nghĩ rằng đối phương có thể sẽ nổi giận hoặc cự tuyệt.
Nhưng câu trả lời của Hạ Hầu Đạm vượt ngoài sự mong đợi của hắn: “Nàng có những khát vọng của riêng mình.”
Rồi sau đó, mọi chuyện phát triển càng làm đảo lộn tưởng tượng của hắn.
Dữu Vãn Âm với những kế hoạch như trong mộng của mình, từng bước từng bước mà thành công.
Đô thành như thần tiên đánh nhau, nhiều lần bay lên đổ xuống; bên ngoài đô thành, bốn bề sóng yên, thiên hạ thái bình. Ở biên thùy, trong truyền thuyết, hoàng đế đột nhiên được Thiên Đạo chiếu cố, không cần tốn nhiều sức mà hóa giải chiến sự và tai họa.
Ai có thể đoán được Thiên Đạo này lại mang họ Dữu?
Dữu Vãn Âm nghe đến đây, đáy lòng cuối cùng cũng giải tỏa được một nỗi băn khoăn lớn.
Dữu Vãn Âm nói: “Đêm trước khi đàm phán hòa bình với Đồ Nhĩ, bệ hạ còn nói sẽ mượn binh cho hắn trừ bỏ Yến vương. Ta vẫn luôn không hiểu hắn lấy đâu ra quân mã để cho mượn! Hắn nói là A Bạch, ta còn ngốc nghếch không hiểu, hỏi hắn làm sao A Bạch có thể đơn thương độc mã mà hành động như vậy.”
Lâm Huyền Anh nhịn không được cười: “Đúng vậy, quả thật không được. Ta chỉ mượn một ít binh mã tinh nhuệ cho Đồ Nhĩ, để tránh gây chú ý, số lượng thực sự không nhiều. Cũng may Đồ Nhĩ cũng là kẻ có tài, sau một hồi Yến quốc liền tiếp ứng thêm người của mình.”
Hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhìn nàng, trong giọng nói có vài phần buồn bã: “Ta sai khi nhìn ngươi, bệ hạ lại không sai. Ngươi vừa tới, hắn đã nói qua, ngươi đương nhiên là người như vậy, bởi vì ở nơi các ngươi đến, mỗi mạng sống đều là đáng giá.”
Dữu Vãn Âm hồi lâu không ra tiếng.
Khi nàng vừa đọc xong lá thư kia, cũng đã từng nghĩ rằng Hạ Hầu Đạm ở trong những năm tháng dài đằng đẵng không thấy ánh mặt trời, hơn phân nửa là đã từ bỏ. Cho nên khi nàng xuyên không đến, mới có thể thấy được một thế giới vỡ nát như vậy, cùng với một người gần như trở thành bạo quân.
Hoá ra không phải sự thật.
Nếu không nhờ hắn khổ tâm gây dựng để tạo ra Lâm Huyền Anh, một lá bài chủ chốt và mạnh mẽ, dù nàng có nắm trong tay kịch bản, cũng chỉ có thể bị kiểm soát mọi nơi, bước đi nguy hiểm, những kế hoạch ban đầu đều sẽ trở thành ảo ảnh vô vọng.
Nàng gần như không thể tưởng tượng nổi, một học sinh trung học bị trúng độc nặng ngay từ đầu đã phải căng mình tiếp tục như thế nào. Chỉ e chính hắn cũng không rõ, sống sót trong tình cảnh này là người hay quỷ. Chỉ sợ rằng sau khi nàng đến, mỗi lần hắn hồi tưởng về quá khứ, về thân phận, về những cuộc đối thoại với người trong sách, đều là vạn tiễn xuyên tâm.
Dù vậy, ngay khi vừa gặp nàng, hắn gần như lập tức đặt mọi tín nhiệm vào nàng.
Dữu Vãn Âm vừa mở miệng đã phát hiện giọng mình hơi run rẩy: “Có tin tức gì về hắn không?”
Lâm Huyền Anh lắc đầu: “Chúng ta đã ước định, nếu hắn có thể thoát thân, sẽ tụ hợp tại Phái Dương. Ta đã tới tiếp quản nơi đây, chờ đợi các ngươi, nhưng chỉ thấy mỗi ngươi. Đoan Vương tuyên bố hoàng đế đột nhiên mắc bệnh nặng, đang dưỡng bệnh trong cung, nhưng thực hư thế nào chưa rõ. Đô thành hiện tại yên ắng, ta đã cử thám tử tìm cách dò xét.”
Hắn đứng lên, vỗ nhẹ vai Dữu Vãn Âm: “Ngủ đi, ta sẽ lo liệu cho ba người đi cùng ngươi. Sáng sớm mai, ta sẽ cho ngươi xem một thứ tốt.”
Dữu Vãn Âm hỏi: “… Thứ gì?”
Lâm Huyền Anh đã đóng cửa và rời đi.