Một tiếng sau, các thành viên lần lượt thức dậy.
Lúc này, Giản Ngôn Chi đang dựa vào chiếc lưỡi dài ba tấc của mình thuyết phục Hà Uyên, để anh chơi với mình mấy ván game.
“Ngôn Chi?” Hàng Văn Kiệt vừa ngáp vừa đi đến bật máy tính lên, “Chào buổi sáng.”
“… Không sớm* nữa rồi.”
*Từ (早) có nghĩa là chào buổi sáng cũng có nghĩa là sớm.
Giản Bác Dịch mặc một chiếc quần đùi rộng mang phong cách Hawaii bước ra khỏi phòng, “Này cô em dưới lầu, ai cho em lại ngồi vào chỗ của anh vậy?”
Giản Ngôn Chi cũng chẳng thèm quay đầu lại nói: “Ghế của anh dát vàng à, đâu mà không được ngồi.”
“Ghế của Vương đấy, sao có thể để dạng tiểu nhân như em vấy bẩn được chứ.” Giản Bác Dịch vừa quát vừa gãi mông, để một quả đầu rối như tổ quạ xuống dưới nhà.
Giản Ngôn Chi quay đầu lại nhìn cậu một cái, giọng đầy vẻ ghét bỏ: “Chẳng biết bách tính ở nước nào lại xui xẻo dính vào loại Vương như anh.”
Giản Bác Dịch hừ lạnh một tiếng, nói một câu “Em thì hiểu cái gì” rồi đi vào phòng bếp tìm đồ ăn.
Người xuống nhà cuối cùng là Lâm Mậu và Lão Dao. Có vẻ hai người đã đại chiến một trận ở trên lầu, lúc này Lâm Mậu đang bị Lão Dao kẹp vào nách, vừa la oai oái vừa bị lôi xuống lầu.
Cảnh tượng đó sinh động như cảnh tú bà dụ dỗ thiếu niên ngây thơ vậy.
“Bỏ em ra… bỏ em ra, á Tiểu Ngôn Chi của em cũng ở đây nè… Lão Dao anh có buông ra không, không buông em gọi người đấy.”
Lão Dao như một tráng hán có thẹo sắp sửa dâm ô chàng thiếu niên, “Gọi đi, cậu gọi đi, cậu có gọi thủng cổ họng cũng chẳng có ai tới cứu cậu đâu.”
Giản Ngôn Chi: “…”
“Ôi địu, mẹ nó em làm chết anh.”
“Mậu Mậu à, cậu như này không phải rồi, hôm qua lúc cậu ‘xin tài nguyên’ từ tôi còn trưng bộ mặt nịnh nọt cơ mà, cậu đây là bóc lột xong không nhận người nữa à?”
“Anh câm miệng!”
“Câm miệng gì cơ? Ồ… xin lỗi xin lỗi, tôi quên mất nữ thần của cậu cũng ở đây.”
“Má! Cửu Ca, mang dao ở trong bếp ra đây, em muốn xẻ thịt lão này!”
Vừa dứt lời liền thấy Giản Bác Dịch hưng phấn lao từ trong bếp ra, “Xẻ thịt cậu ta thì cần gì dao chứ, bổn vương dùng tay không cũng có thể phân xác hắn ta.”
“Aaaaaa!”
“Mẹ nó mẹ nó, buông tay!”
“Hê hê hê…”
Phía sau lưng đầy nhốn nháo.
Giản Ngôn Chi: “…”
Đám đàn ông con trai này, phải buồn chán đến mức độ nào thì mới ấu trĩ thế này??
Cảm thán xong cô lại tiếp tục chìm đắm trong trò chơi của mình. Cuối cùng nhà chính đối phương nổ tung, trò chơi kết thúc.
Mấy người đàn ông đằng sau vẫn đang đánh đấm qua lại đầy ấu trĩ, Giản Ngôn Chi liếc sang nhìn Hà Uyên. Thế mà anh vẫn nhìn số liệu thống kê sau trận như thể chẳng nghe thấy gì vậy. Dáng vẻ đó, rõ ràng anh đã quen với chuyện lên cơn thần kinh không ổn định của đồng đội này từ lâu rồi.
“Uyên thần, thứ Sáu tuần sau là các anh đi thi đấu nhỉ?”
Hà Uyên nghe vậy liền nhìn lại cô một cái, cười như không cười, nói: “Tôi phát hiện ra, em rất hiểu biết về hành trình của bọn tôi.”
Giản Ngôn Chi thoáng khựng người, “Cũng, cũng thường thôi, chỉ là em lên mạng không cẩn thận nhìn thấy.”
Hà Uyên hơi nhếch mày lên, “Thế à?”
“Vâng…”
Nếu không thì chẳng lẽ cô lại nói, à tất nhiên là em biết rồi, bởi vì người ta là fan trà trộn vào trong giới esports mà.
Khụ, có lẽ sẽ bị cười thối mũi mất.
“5 giờ chiều thứ Sáu, trận đầu.” Hà Uyên nói.
“Được, em sẽ theo dõi… các anh.” Giản Ngôn Chi rời khỏi ghế, cười nói: “Cố lên nhé.”
“Ừm.”
“Vậy em về trước đây.” Giản Ngôn Chi lê đôi dép lê lông xù của mình đi ra phía cửa.
Không nghe thấy tiếng cửa vang lên, Hà Uyên ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Giản Ngôn Chi lại lộn trở lại.
Cô nhìn thấy ánh mắt anh nhìn về phía cô, vội vàng đưa tay lên miệng “suỵt” một tiếng.
Sau đó Hà Uyên liền nhìn thấy Giản Ngôn Chi rón ra rón rén đi đến phía sau Giản Bác Dịch đang chém giết với Lão Dao, đá mạnh một cái vào chân cậu.
“Địu! Má đứa nào đánh lén sau lưng đấy!” Giản Bác Dịch phẫn nộ gầm lên.
Giản Ngôn Chi lại bồi thêm một cú nữa đầy ghét bỏ, sau đó cô nhanh chóng chuồn mất dạng trong câu rống “Mậu Mậu cậu muốn chết à?” của Giản Bác Dịch.
Trong đôi mắt của Hà Uyên thoáng hiện lên ý cười, đám người vô vị này lại có thêm một người càng vô vị hơn, mà lại còn là con gái nữa.
“Đừng dở hơi nữa, tôi gọi huấn luyện viên qua đây, sắp bắt đầu huấn luyện rồi.”
Lâm Mậu ngừng màn chém giết với hai cậu chàng kia, thò đầu qua nói, “Á… em vẫn chưa ăn sáng.”
Hà Uyên liếc cậu một cái nói: “Vậy cậu còn làm gì đấy, còn không lăn đi ăn đi.”
“… Vâng.”
– –
Giản Ngôn Chi ở trong phòng ngủ xem livestream trận đấu chính thức đầu tiên trong năm nay của DSG, cô đeo tai nghe, xem một cách đầy hào hứng cuồng nhiệt.
Trận đấu kéo dài đến phút thứ bốn mươi lăm, DSG đã giành chiến thắng trong lần combat trên khu nhà chính lúc cuối cùng, nhà chính nổ tung cái bùm!
Trong đám đông lập tức vang lên một tràng hoan hô, mà lúc này trên màn hình lớn trên sân khấu cũng hiển thị chiếc ID khiến người ta phải hú hét.
MVP: DSG-Abyss.
Đây là ID thi đấu của Hà Uyên, cũng chính cái ID này đã khiến rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp chơi ở vị trí ADC trong và ngoài nước vừa sùng bái vừa sợ hãi. Cũng chính cái ID này đã khiến Giản Ngôn Chi dần dần tìm hiểu về người đàn ông được mệnh danh là “Ác ma dưới vực sâu này”.
Trên màn hình nhanh chóng hiện lên ảnh của Hà Uyên, đôi mắt đan phượng hơi lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi mím lại. Nói thực lòng, gương mặt của anh nhìn có vẻ không mấy hiền lành nhưng anh vẫn đẹp trai đến mức khiến con tim người khác nhảy nhót không thôi. Dù cách một màn hình, Giản Ngôn Chi cũng có thể cảm nhận được bây giờ fan hâm mộ đang hò khàn cổ hai chữ “Uyên thần”.
Giản Ngôn Chi hít sâu mấy hơi, từ trên ghế nhảy lên, bổ nhào lên giường của mình.
“Thắng rồi, thắng rồi, thắng rồi!”
Cô cười đến mức chiếc giường cũng phải rung bần bật. May là hôm nay người trong phòng ký túc đều đang tập kịch bên ngoài, nếu không chắc chắn sẽ cho rằng cô lên cơn động kinh.
“Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng!” Giản Ngôn Chi rút điện thoại ra nhắn cho Hà Uyên một hàng dài chữ chúc mừng.
Mấy phút sau nghĩ lại, cô lại nhắn tin nhắn y hệt cho những thành viên khác trong đội.
Người thể hiện xuất sắc hôm nay còn có Mậu Mậu và Giản Bác Dịch. Nhìn Mậu Mậu có vẻ là một cậu thiếu niên ngây ngô, nhưng trong trận đấu nghiêm túc lại là một con sói hung hãn. Mà lần này cũng là trận đấu mở màn của Giản Bác Dịch với tư cách là thành viên mới. Màn thể hiện của anh ấy hôm nay đủ để vả mặt cực mạnh những người đã từng nghi ngờ anh ấy.
Trong một tiếng tiếp theo, Giản Ngôn Chi đều lướt Weibo. Tất nhiên là bản thân cô cũng đã đăng không ít bài. Ngoài bài nhận xét về trận đấu lần này, cô cũng chia sẻ rất nhiều thao tác điêu luyện trong trận đấu.
“Tối nay Uyên thần quả thực là quá quá quá quá quá quá đẹp trai luôn!!!”
Đây là bài đăng Weibo cuối cùng trong ngày hôm nay của Giản Ngôn Chi. Ban đầu cô chỉ đăng một bài bàn luận bình thường đến không thể bình thường hơn giống như trước đây. Nhưng không ngờ sau vài phút rồi vào lại Weibo, cô lại nhìn thấy nhiều thông báo bình luận nổ ầm ầm.
Lượng thông báo lần này nhiều gấp mười lần lúc bình thường.
Giản Ngôn Chi cảm thấy bức bối vì thắc mắc, bèn nhấn vào phần bình luận.
Đợi đến khi nhìn thấy tài khoản Weibo nổi tiếng ở dưới khu bình luận của mình, cô bất chợt hóa đá.
“…”
“…”
Tài khoản Weibo DSG-Abyss tỷ năm không xuất hiện đã bình luận bốn chữ dưới bài đăng Weibo của cô.
“Ánh mắt không tệ.”
Trời? Trời trời trời trời!
Uyên thần bình luận cho cô ư? À không, Uyên thần bình luận ở tài khoản phụ của cô rồi ư? Uyên thần trước giờ không để ý đến Weibo của fan lại bình luận ở Weibo của một đứa fan là cô sao?
Quả nhiên là thắng trận một cái tâm trạng vui vẻ ngay, thế mà anh cũng bắt đầu “chiều” fan một chút rồi. Có điều, vừa chiều một cái liền chiều ngay cô, cô cũng may mắn ra phết đấy chứ.
Tất cả người hâm mộ đều cảm thấy cô quá may mắn. Bên dưới bài đăng này, bình luận thể hiện sự ghen tỵ sắp nổ tung đến nơi.
“Uyên thần nhìn em đi! Ánh mắt của em cũng tốt lắm nhé, bình luận cho em một lần đi!”
“Tối nay Uyên thần quả thực là quá quá quá quá quá quá quá đẹp trai luôn!!!! (Thêm một chữ quá, thêm một dấu chấm than, không trả lời em tí à?)
“Tiền của Tiểu Hồ Ly không tặng uổng, quả nhiên thế giới này vẫn là thế giới của người có tiền (vẫy tay)”
“Mấy người bảo chủ thớt trúng số ơi, đề nghị các người vào kênh livestream của Uyên thần nhìn danh sách tặng quà, tiền người ta tặng đi chính là giải thưởng trúng số của mấy người đấy.”
“Aaaaaa, may mắn ghê ý, ghen tỵ!”
…
Giản Ngôn Chi vừa xem vừa cười, cuối cùng cô nghĩ bụng thân làm một người hâm mộ, lúc này đáng ra phải trả lời lại đại thần mới đúng.
Thế là cô nghiêm túc biên soạn ra một câu: “Chuyện cảm động nhất năm nay, cảm ơn Uyên thần khen thưởng, ánh mắt của em đúng là tốt thật.”
Mấy phút sau.
“DSG-Abyss trả lời: Đắc ý quên mình.”
Giản Ngôn Chi chớp chớp mắt, chẳng hiểu mô tê gì, hôm nay Uyên thần có hứng thú với fan đến vậy sao?
Giản Ngôn Chi ôm tâm trạng kích động, nghĩ xem tiếp theo phải trả lời như nào.
Nhưng còn chưa nghĩ ra, hệ thống đột nhiên thông báo: Bạn có một người bạn mới.
Cô ngơ ngác bấm mở thông báo, chỉ thấy trong danh sách thông báo hiện rõ rành rành, bạn mới: DSG-Abyss.
“Mắt tôi không hoa đấy chứ, Uyên thần theo dõi Tiểu Hồ Ly rồi ư?”
“Uyên thần bấm theo dõi fan kìa!”
“Vui vẻ không, bất ngờ không?”
“DSG-Abyss, cầu lật thẻ bài!!!”
“Mị mệt rồi, mị mệt rồi, mị mệt rồi…”
“Ôi vãi còn có thao tác này sao?”
…
Giản Ngôn Chi sặc nước bọt, cô cũng không biết làm sao lại có thao tác này nữa. Cô khen Uyên thần trên Weibo cũng không phải là ít, sao tự dưng hôm nay lại được bấm theo dõi nhỉ.
Còn đang bất ngờ, Giản Ngôn Chi nhận được cuộc điện thoại của Lâm Mậu.
“Alo, Mậu Mậu.”
“Hôm nay có xem em thi đấu không, bọn em thắng rồi đấy!”
Giản Ngôn Chi: “Xem rồi xem rồi, chị xem livestream, xem từ đầu đến cuối luôn.”
“Hahaha vậy thì được, à mà Tiểu Ngôn Chi à, tối nay bọn em định ăn mừng chiến thắng, chị có đến không?”
Giản Ngôn Chi thoáng ngập ngừng, “Chị đi có thích hợp không?”
“Được chứ, đều là người mình cả, sao lại không thích hợp cơ chứ.” Lâm Mậu nói xong, bèn nói người bên cạnh mình một câu: “Ấy ấy đại ca, tiệc ăn mừng tối nay chúng ta gọi cả Tiểu Ngôn Chi đến có được không?”
Đầu bên này, Giản Ngôn Chi không thể thấy được Hà Uyên gật đầu hay lắc đầu.
“Mọi người ăn mừng là được rồi, chị cũng có phải…”
“Đại ca gật đầu rồi…” Lâm Mậu ngắt lời Giản Ngôn Chi, hào hứng nói: “Tối nay bọn em tụ tập ở club Bá Tước, hát hò uống rượu, chị nhất định phải đến đấy nhé.”
“Ặc…”
“Quyết định vậy nhé, đến thì gọi điện nha.”
Giản Ngôn Chi nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy cũng được.”
Club Bá Tước là club tư nhân, ở đó kinh doanh theo chế độ hội viên, người bình thường không thể vào được.
Vì đây không phải nơi vàng thau lẫn lộn cho nên Giản Ngôn Chi đến đây cũng không lo bị nhận ra, rồi bị quây lại chụp hình gì đó.
Sau khi đến club, có người chuyên trách đón cô đến nơi của cánh Hạ Uyên.
“Cô Giản, chính là chỗ này.” Nhân viên phục vụ giúp cô đẩy cửa ra, ngay tức khắc âm thanh đinh tai nhức óc bên trong liền vọng ra bên ngoài. Giản Ngôn Chi lùi lại một bước, trời! Giản Bác Dịch hát khó nghe quá đáng!
“Mời cô vào.”
Giản Ngôn Chi gật đầu, “Cảm ơn.”