Tân Trinh Vận cho người dọn một căn phòng cho cô, Giản Ngôn Chi được người giúp việc hỗ trợ tắm qua một cái rồi đi vào phòng.
Đến khi cô nhìn thấy sắp xếp bên trong phòng thì gần như bị hơi thở của chính mình làm nghẹn chết.
Đỏ, đập vào mắt là thế giới toàn màu đỏ.
Ga trải giường màu đỏ, gối màu đỏ, rèm cửa màu đỏ, và cả mấy thứ linh tinh ren đỏ và đồ trang trí màu đỏ nữa.
“…”
“…”
“Làm cái trò quỷ gì đây?” Hà Uyên quay đầu tức giận nhìn người mẹ tự high quá xá.
“Ăn mừng mà, không cảm thấy sao?” Tân Trinh Vận tiến lên đỡ Giản Ngôn Chi, “Ngôn Chi, lần đầu tiên con tới, cô rất muốn đón tiếp con thật tốt.”
Có chắc đây… không phải là cảnh tượng trong đêm động phòng hoa chúc không!
“Cám, cám ơn cô.”
“Đẹp ha,” Tân Trinh Vận cũng không đáp lại Hà Uyên mà trực tiếp đỡ Giản Ngôn Chi nằm xuống, giúp cô đắp chăn xong rồi nói, “Tối rồi con nghỉ ngơi đi cho khỏe, ngày mai dậy lúc nào cũng được, nếu con có chuyện gì thì nhất định phải kêu cô đó.”
“Con sẽ, cô, cô cũng đi nghỉ ngơi sớm chút đi ạ.”
“Được rồi.” Tân Trinh Vận đứng dậy ra cửa, đến khi đi ngang qua Hà Uyên thì đưa mắt ra hiệu.
Hà Uyên liếc bà một cái, không muốn để ý.
Sau khi Tân Trinh Vận ra cửa thì rất “hiểu chuyện” kéo cửa phòng cho hai người.
Giản Ngôn Chi có một loại ảo giác, nếu như có thể, tối nay tổng giám đốc Tân sẽ lập tức nhốt con trai bà ở trong căn phòng này.
Nhìn vẻ mặt Hà Uyên yên lặng, cô phì cười thành tiếng, xong đó cười khanh khách không ngừng.
Hà Uyên sầm mặt, “Em cười cái gì,”
Giản Ngôn Chi mím môi, kìm nén một chút rồi nói, “Uyên thần, nhất định là mẹ anh lo lắng anh cô độc tới cuối đời hả? Hay là… sợ anh cong?”
Hà Uyên cười khẩy vài tiếng, “Em ngủ cho khỏe đi.”
“Ấy ấy ấy, anh từ từ hẵng đi,” Giản Ngôn Chi hỏi, “Hôm nay anh không phải trở về gaming house à?”
“Ừm.”
“Ồ…”
“Ngày mai tôi sẽ quay về.”
Giản Ngôn Chi ngẩn người, nhìn vào người đàn ông rũ mắt xuống, đang tựa vào cạnh bàn học trước mắt.
“Em ngủ cho khỏe đi, ngày mai tôi sẽ cố gắng dậy sớm chút.” Vừa dứt lời, anh xoay người ra cửa phòng.
Cửa phòng đóng lại, trong căn phòng giống như phòng cưới này chỉ còn lại một mình Giản Ngôn Chi, cô nhìn cửa, khóe miệng vô thức cong lên.
Đội trưởng ngoài lạnh trong nóng, độc miệng này đang quan tâm người khác ư?
Buổi sáng hôm sau, Giản Ngôn Chi bị điện thoại của Phương Dạng đánh thức, chị ấy nói với cô đoàn làm phim đã cho cô thời gian nghỉ, để cô nghỉ ngơi cho khỏe.
Sau khi cúp máy, Giản Ngôn Chi từ trên giường ngồi dậy, nắm lấy cây nạng ở mép giường chống mình dậy, khập khiễng đi tới cửa.
Mở cửa, tiếp tục dịch ra ngoài.
Phòng khách dưới lầu là một mảnh yên tĩnh, Giãn Ngôn Chi dịch nạng về đằng trước, nhưng suy cho cùng cô dùng không thuần thục, người cô chao đảo, cả người bổ nhào về phía trước.
Tiếng kêu lên ngắn ngủi trước, sau là tiếng cây nạng rơi xuống đất.
Giản Ngôn Chi hít một hơi, rũ mắt nhìn xuống cánh tay đột nhiên để ngang hông mình.
“Giản Ngôn Chi, có phải em điếc không sợ súng không?” Sau lưng truyền tới giọng nói trầm thấp lại bất mãn.
Giãn Ngôn Chi liếc mắt thì thấy gương mặt tuấn tú của Hà Uyên nhíu chặt mày, “Em cũng không nghĩ cái nạng này khó dùng như vậy…”
“Không dùng được thì đừng dùng…”
“Ò.” Cô hơi lúng túng, vì thế chuyển đề tài, “Anh dậy sớm vậy sao… Hôm nay không cần huấn luyện ư?”
Hà Uyên “ừm” một tiếng, “Đúng lúc nghỉ hai ngày.”
Anh vừa nói vừa đỡ cô.
Giản Ngôn Chi đứng không vững nên không thể làm gì khác ngoài để hai tay túm cánh tay anh, dồn trọng tâm sang bên anh.
Cả căn nhà cũng yên tĩnh một cách khó hiểu, Giản Ngôn Chi khẽ ho một tiếng, “Em… em muốn đánh răng.”
Hà Uyên hơi dừng lại, “Ồ.”
Vừa nói anh vừa nhìn xuống dưới lầu, “Dì Trương?”
Không ai trả lời.
Giản Ngôn Chi mở to mắt nhìn, thành thật nói, “Hình như nhà anh không có người.”
“…”
Hà Uyên nhíu mày, lấy điện thoại ra gọi điện.
Đầu dây bên kia mãi mới nhận máy, Giản Ngôn Chi cũng không biết bên kia nói cái gì, chỉ có điều sắc mặt Hà Uyên không tốt lắm.
“Thế nào?”
Hà Uyên thả di động vào túi, vẻ mặt có phần mất tự nhiên, nói, “Không sao, đánh răng đi.”
“A?”
Cô còn chưa bày tỏ sự thắc mắc thì thoắt cái đã bị người ta đỡ lên.
“Ế?” Giản Ngôn Chi ý thức được mình đột nhiên bay lên, cô hoảng sợ nhìn Hà Uyên.
Người đằng sau ghét bỏ liếc cô, “Nhìn cái gì, em cảm thấy chỉ dựa vào việc em như một con rùa thế này thì muốn dịch tới khi nào?”
“…”
Từ hành lang cho đến phòng tắm ở bên cạnh chỉ có một đoạn đường ngắn nhưng Giản Ngôn Chi cảm thấy như cả một thế kỷ. Con đường này dài đằng đẵng, cô sắp bị tiếng tim dồn dập của mình ép chết rồi.
Vì sao… đột nhiên anh lại man như vậy! Nếu không phải cô đã biết Hà Uyên là kiểu người thế nào, cô cũng muốn cho rằng người này đang cố ý dụ dỗ cô.
Hà Uyên dùng chân đẩy cửa nhà tắm ra, đặt cô trên bệ đá lưu ly trước gương.
Giản Ngôn Chi không lên tiếng, chỉ nhìn anh mở một bên tủ lấy ra một cái bàn chải đánh răng mới, lấy thêm một cốc nước, cuối cùng nghiêm túc nặn kem đánh răng ra cho cô.
“Há miệng.”
Giản Ngôn Chi im lặng một lát, “Uyên thần, mặc dù chân em bị thương, tay trái cũng bị thương, nhưng… tay phải vẫn có thể dùng được, để em tự làm đi.”
“… Ồ.”
Giản Ngôn Chi nhận lấy bàn chải đánh răng và cốc nước từ trong tay anh, nhìn đầu óc có chút lộn xộn của Hà Uyên hôm nay, rất có tâm nói, “Tối hôm qua anh ngủ không ngon ư?”
Hà Uyên ngước mắt liếc cô một cái, “Cũng tạm.”
“Vậy chắc là gần đây anh mệt mỏi quá rồi.”
“… Không có.”
“Mặc dù thi đấu rất quan trọng nhưng sức khỏe cũng vô cùng quan trọng, anh cũng đừng có ngày nào cũng ngồi trước máy tính mà không nghỉ ngơi,” Giản Ngôn Chi cười nói, “Dáng vẻ như vậy, fan hâm mộ của anh sẽ rất đau lòng cho anh.”
“Em vẫn biết mình là fan hâm mộ của tôi à?”
Giản Ngôn Chi đần người, ngượng ngùng nói, “Em không nói em…”
“Làm sao, không còn là fan nữa?” Hà Uyên hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nói, “Chuyển qua Ty rồi đúng không?”
“Người nào nói?” Giản Ngôn Chi lập tức phản bác theo bản năng.
“Không có ư, không phải trò chuyện rất vui vẻ sao, không phải em rất sùng bái sao?”
Giản Ngôn Chi câm nín, “Người đó là đại thần, anh ấy chơi game lợi hại như vậy, dù là em mê thi đấu esports thì có sùng bái chút cũng là bình thường mà.”
“Chuyện chơi game lợi hại đó cũng là trước kia rồi, bây giờ em bảo anh ta chơi thử chút mà xem, không bị đè trên đất mà đánh mới lạ.”
Giản Ngôn Chi nhìn anh một cái, chậc một tiếng, “Em nói này, Uyên thần, anh thế này không đúng rồi, mặc dù bây giờ anh chắc chắn có thể nghiền ép anh ấy nhưng tốt xấu gì người ta cũng là tiền bối phải không, anh không để người khác vào mắt như vậy trên mạng sẽ bị người ta nguyền rủa đó.”
Hà Uyên đen mặt lại, “Cần em lo à, đánh răng của em đi.”
“… Vâng.”
Giản Ngôn Chi ngồi bên cạnh bồn đánh răng, rửa mặt, còn Hà Uyên thì đứng ngoài phòng tắm chờ cô.
“Em xong rồi.” Giản Ngôn Chi dùng chân còn lại gõ vào tủ, “Uyên thần? Em xong rồi.”
“Có ai không?”
“Bên ngoài à?”
“Này, em xong rồi.”
Cửa phòng tắm mở ra, Hà Uyên từ bên ngoài đi vào, “Đừng kêu nữa, tôi không điếc.”
Giản Ngôn Chi cười hì hì, “Chuyện đó, làm phiền anh…”
Hà Uyên lầm bầm một tiếng, “Còn biết làm phiền” sau đó tiến lên ôm ngang cô lên, từ phòng tắm tới ghế sofa ở phòng khách. Giản Ngôn Chi nói cảm ơn, mặc dù người này cứ nói cô nặng nhưng mỗi lần ôm lấy cô lại giống như xách thỏ, không thấy thở hổn hển chút nào!
Người này, rõ là thích ghét bỏ cô sao??
“Kỳ quái ghê, tại sao mới sáng sớm nhà anh đã không có một ai?”
Hà Uyên ngừng lại một chút, “Tôi đi lấy bữa sáng cho em, đợi nhé.”
“Dạ.”
Hà Uyên vào phòng bếp cũng không lấy luôn bữa sáng đã làm xong mà là đen mặt lấy điện thoại ra gọi cho Tân Trinh Vận.
“Mẹ có thôi đi không, còn không cho người quay lại?”
Người ở đầu dây bên kia trực tiếp chuyển chủ đề, “Cùng nhau ăn bữa sáng chưa?”
“Vẫn chưa ăn.”
“Vậy ăn chung trước đi, ăn xong rồi lại ngồi nói chuyện cho vui chút.” Tân Trinh Vận nói, “Đây là thế giới của hai người các con, đến giờ cơm trưa mẹ sẽ cho tất cả người trở lại.”
“…”
“Cố gắng lên!”
“…”
Ăn sáng xong, Hà Uyên mở bừa một bộ phim trên TV. Giản Ngôn Chi ngồi trên ghế sofa giống như bà chủ, vừa xem phim vừa lướt Weibo.
Hà Uyên lẳng lặng liếc cô, nhớ tới thế giới hai người gì đó Tân Trinh Vận nói, cái gì mà nói chuyện cho vui, da đầu anh lập tức tê dại.
Quả nhiên, thứ tình cảm này còn khó hơn game nhiều.
Giản Ngôn Chi không biết sự phức tạp trong lòng người bên cạnh lúc này, cô lướt bộ sưu tập video Liên Minh Huyền Thoại rất thích thú. Lúc lướt tới video các ADC có thao tác xuất sắc, cô thấy được trong đó có cả hình ảnh xuất sắc của Hà Uyên và Ty.
Cô nghĩ đã rất lâu mình chưa đăng Weibo, vì thế nên share video này, thêm mấy mặt cười nhỏ.
Rất nhanh đã có người trả lời bình luận.
“Rốt cuộc Tiểu Hồ Ly cũng online rồi.”
“Thao tác trước đây của Uyên thần ngầu bá cháy luôn! Nhìn đến ngu người luôn.”
“Ở cuộc thi mùa xuân lần đó, mỗi lần nhìn thấy cảnh Ty cố gắng xoay chuyển tình thế tôi đều cảm thấy rung động! Đó thật sự là chuyện người có thể làm được sao!”
…
Giản Ngôn Chi nhìn bình luận một lượt, chọn mấy người rồi trả lời, đồng thời trả lời người khen Ty. Cô nói rất thành thật, “Đúng thật, lúc đó Ty ngầu chết đi được!”
Trả lời xong cô lập tức ngước mắt xem phim, mấy phút sau đột nhiên nghe thấy tiếng giễu cợt của người bên cạnh, “Ngầu chết đi được, là có bao nhiêu ngầu?”
Giản Ngôn Chi liếc mắt, mặt cực kỳ ngơ ngác nên nhất thời không kịp phản ứng được anh đang nói gì.
Mà sau khi Hà Uyên nói xong thì ra sức gõ cành cạch vào màn hình, Giản Ngôn Chi ghé người nhìn sang thì chỉ thấy da mặt người này cực kỳ dày bình luận mấy câu dưới bình luận với người khác của cô.
“Em làm như thế này là phản bội?”
“Em có biết thoát fan là phải tròng lồng heo không?”
“Em là fan giả của tôi hả?”
“Block trong lúc livestream, tôi không có loại fan chân trong chân ngoài này như em.”
Hà Uyên liên tục đăng mấy cái bình luận sau đó nhìn cô với gương mặt không cảm xúc.
Giản Ngôn Chi: “…”
“Anh điên rồi???”
Hà Uyên hừ một tiếng, nghiêng đầu qua xem phim, không để ý tới cô.
Giản Ngôn Chi nuốt nước miếng một cái rồi vội vàng mở Weibo của mình lên. Quả nhiên lại, khu bình luận lại nổ rồi.
“Bắt sống Uyên thần!”
“Mẹ nó… Tại sao tôi lại ngửi thấy mùi giấm nồng nặc?”
“Số đặc biệt, số đặc biệt, fan làm phản, Hà Uyên DSG giận gửi bình luận khiển trách?”
“Tôi khẳng định một trăm phần trăm, Uyên thần quen biết với ID này! Tôi nói là ngoài đời thực.”
…
Chủ Weibo sợ hãi, mau chóng trả lời, “Không quen, không quen, sao Uyên thần lại biết nhân vật nhỏ này như tôi chứ?”
Mấy chục giây sau, ting một tiếng.
Giản Ngôn Chi thấy DSG-Abyss trả lời, “Ngồi ngay bên cạnh tôi mà còn nói không quen, lương tâm em không đau à?”