Edit: Gạo
Những sợi pháo giấy rơi xuống cùng màn đêm dày đặc làm gương mặt của Hạ Du Nguyên trở nên mờ ảo, khiến người ta nhìn không rõ. Lý Quỳ Nhất chỉ biết cậu đang cười, nụ cười của cậu vừa lười biếng lại vừa đắc ý, toát ra một vẻ hồn nhiên ngây thơ nhưng lại tà mị.
Cô hơi sững sờ, nhất thời không phân biệt được liệu cậu đang chơi khăm hay đang làm gì. Cô cứ thế đến mức tâm trí trở nên mơ hồ, thầm nghĩ, không lẽ cậu ấy thật sự thích mình sao?
Hạ Du Nguyên bước tới, ý cười dần mất đi. Cậu chỉ khẽ nhếch môi, cụp mắt nhìn cô. Đột nhiên, cậu đưa tay ra nhặt một mảnh giấy dính trên khăn quàng cổ của Lý Quỳ Nhất. Không đợi cô phản ứng, Hạ Du Nguyên đã cúi xuống nhặt hết những mảnh giấy rơi trên mặt đất lên, sau đó vo chúng thành một quả bóng giấy rồi nhắm chuẩn ném vào thùng rác. “Bộp”, quả bóng giấy rơi vào thùng rác.
Hạ Du Nguyên lại quay đầu nhìn Lý Quỳ Nhất. Đôi mắt cậu rất sáng, biểu cảm bây giờ của cậu như một con cún con đang chờ được khen ngợi.
Lý Quỳ Nhất không biết nên khen cậu vì đã bảo vệ môi trường hay vì đã ném chuẩn vào thùng rác. Trong vô muôn lời muốn nói xen lẫn cả chút khó hiểu, cuối cùng chỉ tụ thành hai chữ: “Gì đây?”
Hạ Du Nguyên biết Lý Quỳ Nhất đang hỏi tại sao lại bắn pháo hoa về phía cô, cậu nhẹ nhàng đáp: “Đón năm mới á.”
Ừ, đúng rồi, còn vài tiếng nữa là đến năm mới rồi. Lý Quỳ Nhất lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, may mà là vì đón năm mới chứ không phải vì thích cô. Cô nghĩ lại thấy cũng phải, sao Hạ Du Nguyên có thể thích cô chứ? Mỗi lần hai người gặp mặt đều cãi nhau, dù thế nào cũng là hoặc là cậu làm cô không vui, hoặc là cô làm cậu không hài lòng, đúng là oan gia mà.
Thôi, cũng đã sang năm mới rồi, cậu muốn làm gì thì làm đi. Lý Quỳ Nhất không muốn tranh cãi thêm, liền nói một câu: “Vậy chúc cậu năm mới vui vẻ nhé.”
Nói xong cô quay người tiếp tục đi, nhưng Hạ Du Nguyên lại gọi cô lại: “Này… Vở ghi của cậu có dịch vụ sau khi mua hàng không?”
“Dịch vụ sau khi mua hàng?” Cô nghi ngờ quay đầu lại.
Hạ Du Nguyên hùng hồn nói: “Nếu mình có chỗ nào không hiểu thì sao?”
Ngốc thế cơ á, Lý Quỳ Nhất nghĩ.
Theo lý mà nói thì sẽ không xuất hiện tình huống không hiểu, vì mục đích cô làm vở ghi là để bán nên cô đã cố gắng viết dễ hiểu chi tiết hết sức có thể. Nhưng cô cũng không thể nói với cậu là không có dịch vụ sau khi mua, nhỡ đâu cậu lại đi nói linh tinh với người khác, vậy thì vở của cô bán được không đây?
“Nếu cậu thực sự có chỗ không hiểu thì chụp lại rồi hỏi mình trên QQ nhé.”
Dường như Hạ Du Nguyên rất hài lòng, gật đầu nói: “Ồ, vậy còn được.”
Đi được một đoạn xa, Lý Quỳ Nhất mang máng nghe thấy một câu “Năm mới vui vẻ”, thanh âm hơi nhỏ khiến cô cho rằng có lẽ chỉ là ảo giác. Cô thoáng dừng bước nhưng không quay đầu lại mà vẫn đi tiếp.
Buổi tối Tết Dương lịch, Lý Quỳ Nhất mới đưa tờ nguyện vọng phân khối của mình cho Lý Kiếm Nghiệp ký. Lúc này Hứa Mạn Hoa không có ở nhà, sau bữa tối bà đã dẫn em trai cô tới quảng trường ngoài khu chung cư chơi rồi.
Lý Quỳ Nhất cố tình chọn thời điểm này. Nguyên nhân chính là cô không biết bố mẹ mình sẽ có thái độ thế nào về việc cô chọn khối Xã hội, cũng có thể họ sẽ không đồng ý. Nhưng dù Lý Kiếm Nghiệp không đồng ý thì ông cũng sẽ không cãi nhau với cô, song Hứa Mạn Hoa lại ngược lại.
Lý Kiếm Nghiệp chắc chắn sẽ không tranh cãi với cô vì giữa hai người họ quá xa lạ. Khi hai người đơn độc ở trong cùng một không gian, Lý Quỳ Nhất có thể cảm nhận được không khí xung quanh toàn là sự ngượng ngùng.
Còn việc về sau giải thích với Hứa Mạn Hoa như nào thì đó là chuyện của Lý Kiếm Nghiệp.
Lý Kiếm Nghiệp cầm tờ nguyện vọng lên xem một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu lên, hình như khá nghi ngờ: “Con chọn khối Xã hội?”
Lý Quỳ Nhất nhẹ nhàng đáp “vâng”.
Có lẽ ông muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra. Ông chỉ gãi cằm, ánh mắt lại nhìn vào tờ nguyện vọng rồi đọc lại từ đầu đến cuối thêm lần nữa. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, ông gật đầu, nói: “Khối Xã hội cũng tốt, con gái mà, về làm giáo viên hoặc thi công chức đều khá ổn định.”
Lý Quỳ Nhất cười lạnh trong lòng. Cô không có ý kiến về việc chọn nghề giáo viên hay công chức, chỉ là cô ghét những định kiến về việc con gái phải chọn công việc ổn định, hơn nữa cô cũng không có ý định trở về. Nhưng Lý Quỳ Nhất không phản bác mà chỉ vươn tay đưa cây bút cho Lý Kiếm Nghiệp. Tuy hơi chậm chạp nhưng ông vẫn ký vào ô chữ ký của phụ huynh.
Xong rồi, nhiệm vụ hoàn thành.
Hôm đó Lý Quỳ Nhất tắt đèn lên giường đi ngủ từ rất sớm, nói thẳng ra là cô không muốn đối mặt với Hứa Mạn Hoa. Song chuyện bất ngờ là khi Hứa Mạn Hoa về, bà ấy lại không hề tìm cô vì việc chọn khối.
Lý Quỳ Nhất đoán có thể là suy nghĩ “con gái phải ổn định” của Lý Kiếm Nghiệp đã thuyết phục được Hứa Mạn Hoa, cũng có thể là căn bản bà ấy không quan tâm cô chọn gì. Đương nhiên cũng có thể là Lý Kiếm Nghiệp chưa nói với Hứa Mạn Hoa về chuyện này…
Cô cảm thấy bản thân mình rất mâu thuẫn. Một mặt, cô không muốn bố mẹ can thiệp quá nhiều đến sự chọn lựa của mình; mặt khác, khi bố mẹ thật sự không can thiệp thì cô lại cảm thấy: Có phải vì họ không yêu thương nên mới không có kỳ vọng gì không?
Giống như câu hỏi “Khi lớn lên con muốn thi vào đại học Thanh Hoa hay đại học Bắc Kinh” vậy, từ trước đến nay cô chưa từng bị hỏi câu hỏi đó. Rõ ràng cô đạt được thành tích tốt như vậy, ngay cả hàng xóm láng giềng cũng khen ngợi cô là nhân tài của đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh.
Ngày hôm sau lúc Lý Quỳ Nhất trở lại trường, cô nộp giấy phân khối cho Hạ Lạc Di.
“Xem ra thầy Trần Quốc Minh cũng không thể thuyết phục được cậu.” Hạ Lạc Di cười nói: “Hôm đó sau khi cậu bị thầy Trần gọi đi, chúng mình còn cược xem cậu có bị thầy thuyết phục quay lại khối Tự nhiên không… Mình thắng rồi. Mình biết mình không sai mà. Lần trước ở quán karaoke lúc mình xem bản đồ sao cho cậu, mình đã bảo rồi mà, Mặt Trăng nằm ở cung Bảo Bình, hơn nữa còn là cung đầu tiên, người như vậy thường rất cứng đầu…”
Lý Quỳ Nhất thấy cô nàng hễ nói đến bản đồ sao là bắt đầu thao thao bất tuyệt thì không thể nhịn được cười. Nhưng trong lòng cô lại nghĩ, lần đó mình đưa giờ sinh cụ thể của mình cho cậu là mình tự bịa ra đó.
“Lớp chúng ta còn ai chọn khối Xã hội nữa không?” Sau khi Hạ Lạc Di nói xong, cô hỏi thêm một câu.
“Hiện tại chỉ có cậu và Triệu Thạch Lỗi.”
Triệu Thạch Lỗi là nam sinh cùng đại diện lớp với Hạ Lạc Di tham gia cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh. Lúc mới nhập học, thành tích của cậu ta ở mức trung bình trong lớp, nhưng không biết vì sao, vài kỳ thi sau đó cậu ta đều không đạt kết quả tốt. Tuy nhiên, điểm số môn Toán và tiếng Anh của cậu ta vẫn giữ ở mức khá tốt, nếu chọn khối Xã hội cũng coi như có lợi thế.
Hạ Lạc Di hơi đè thấp giọng xuống: “Nếu cậu ta chọn khối Tự nhiên, chắc chắn sẽ không vào được lớp thực nghiệm đâu, có lẽ vì lý do đó mà cậu ta chọn khối Xã hội.”
Đúng vậy, ai ai cũng muốn được vào lớp thực nghiệm. Dù lớp thực nghiệm khối Xã hội không thể so sánh với lớp thực nghiệm khối Tự nhiên, nhưng chỉ cần treo danh “lớp thực nghiệm” thì “tài nguyên” của trường đều sẽ nghiêng về lớp đó, ví dụ như là đội ngũ giáo viên ưu tú hơn, cơ hội học bù nhiều hơn, có nhiều suất thưởng và danh hiệu hơn…
Nếu không vào được lớp thực nghiệm thì chọn khối Tự nhiên vẫn tốt hơn… Ít ra trong luật “chơi” của trường Liễu Nguyên số 1 là như vậy. Đó cũng chính là suy nghĩ của Phương Tri Hiểu. Nếu xét về thành tích thì điểm số các môn xã hội của cô nàng tốt hơn các môn Tự nhiên, hơn nữa cô nàng còn ghét cay ghét đắng môn Toán. Nhưng cũng không còn cách nào khác, với thành tích của cô nàng thì không thể vào được lớp thực nghiệm khối Xã hội, mà lớp bình thường khối Xã hội lại quá yếu, thế nên cô nàng vẫn chọn vào lớp bình thường khối Tự nhiên.
Sau khi nộp giấy phân khối, Lý Quỳ Nhất trở lại chỗ ngồi của mình. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cái ao nhỏ bên ngoài đã đóng một lớp băng mỏng, dưới lớp cỏ và rễ cây có vài đám tuyết chưa tan hết, trông như viền một bộ váy trắng. Dù trong vườn hoa be bé trồng chủ yếu là cây xanh quanh năm, nhưng vào mùa Đông, chúng cũng sẽ không có sức sống như trước nữa, trông chúng rất xám xịt cứng nhắc.
Sau này sẽ không thể nghe được tiếng lá mới xào xạc của chúng nữa rồi.
Có lẽ Lý Quỳ Nhất không nên quá đau buồn như vậy, nhưng thời khắc chia tay đã đến. Cô nhìn sang Chu Phương Hoa bên cạnh, cô nàng im lặng ngồi đó, dù mắt chăm chú nhìn sách giáo khoa nhưng lại không đọc thành tiếng… Trước đây trong giờ đọc bài buổi sáng, cô nàng không thế này.
Nên nói lời tạm biệt thế nào đây?
Thời học sinh, cách “tạm biệt” phổ biến nhất chính là không nói gì cả, tình cảm tự nhiên sẽ phai nhạt. Đừng nói đến lúc tốt nghiệp, chỉ cần đổi lớp một lần, đổi chỗ ngồi một lần thì cũng đủ để những người bạn đã từng song hành bước trên quỹ đạo khác. Từ đó về sau, khi gặp lại chỉ còn là nụ cười xã giao rồi lướt qua nhau.
Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa đã quen nhau được gần nửa năm. Tuy tình cảm không sâu sắc lắm nhưng cũng đã nói những lời chân thành với nhau. Những thứ được trao gửi bằng tấm lòng chân thành, tuy mỏng manh như sợi tơ, chỉ cần nhẫn tâm một chút là có thể cắt đứt, nhưng chúng lại quá mềm mại khiến người ta không thể không muốn nâng niu nó.
Lý Quỳ Nhất cũng không biết phải làm thế nào, cô chỉ đành lấy sách ngữ văn ra rồi lặng lẽ đọc thuộc lòng bài “Ly Tao“.
Hôm nay vừa khéo là lượt tổ của họ trực nhật.
Thường thì Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa sẽ cùng nhau đi đổ rác. Họ rất vui vẻ nhận công việc này vì bọn cô có thể ra ngoài đi dạo một vòng, vừa trò chuyện vừa đi dạo. Nhưng Chu Phương Hoa chợt nhận ra mình quên mang vở bài tập hoá để ở trong phòng ngủ ký túc xá tới đây. Mà thầy dạy hoá hơi già già nói trong giờ tự học tối sẽ giảng bài trong vở bài tập, nên cô nàng chỉ đành tranh thủ thời gian ăn tối trước giờ tự học để về ký túc xá lấy vở bài tập.
Kỳ Ngọc nói: “Vậy mình đi đổ rác cùng cậu nhé.”
Lý Quỳ Nhất cảm thấy hơi ngại. Dù Kỳ Ngọc cũng là thành viên của tổ họ nhưng cậu đã làm nhiệm vụ quét dọn rồi, hơn nữa còn vì Hạ Du Nguyên ngày hôm đó nói cái gì mà thích với không thích, nên ít nhiều cũng khiến cô cảm thấy không thoải mái khi ở cùng Kỳ Ngọc.
“… Cảm ơn.” Nhưng cô cũng không thể từ chối được.
Hai người cầm chiếc thùng rác lớn màu xanh, mỗi người nắm một quai, chầm chậm đi về phía bãi rác. Suốt đường đi, cả hai không nói một lời nào, đôi bên đều im lặng. Lý Quỳ Nhất không biết chuyện gì đang xảy ra, cô im lặng thì cũng có thể hiểu được, nhưng tại sao Kỳ Ngọc cũng không nói gì? Chẳng lẽ Hạ Du Nguyên đã kể những lời cô nói cho cậu ta nghe không?
Nhưng trực giác nói với Lý Quỳ Nhất rằng Hạ Du Nguyên không phải là người lắm chuyện như vậy.
Sau khi đổ rác xong, hai người trở lại dưới tòa nhà giảng dạy rồi cùng đến cạnh bồn rửa tay để rửa tay. Nước mùa Đông lạnh buốt, sau khi rửa tay xong, dùng khăn giấy lau khô mà Lý Quỳ Nhất vẫn phải đưa tay lên miệng hà hơi. Lúc này, cô nghe thấy Kỳ Ngọc khẽ nói: “Cậu không thể chọn khối Tự nhiên sao?”
“Cái gì?” Cô ngạc nhiên nhìn Kỳ Ngọc, không hiểu câu nói có ý gì.
“Không có gì.” Kỳ Ngọc không giải thích thêm.
Kỳ Ngọc vẫn không nhìn cô. Nói xong, cậu ta chỉ cụp mắt, nhấc cái thùng rác trống rồi một mình trở về lớp học.
Lý Quỳ Nhất cẩn thận nghiền ngẫm xem câu nói đó của cậu ta có ý gì. Tại sao cậu ta lại muốn cô chọn khối Tự nhiên? Cô học khối xã hội rồi thì sau này cậu ta sẽ trở thành người đứng đầu khối Tự nhiên, điều đó chẳng phải là rất tốt sao.
Chẳng lẽ cậu ta không muốn danh hiệu đứng đầu được “nhường” lại này? Cậu ta muốn chiến thắng cô một cách đường hoàng?
Lý Quỳ Nhất cảm thấy rất có khả năng là vậy. Cô cũng là một người muốn đua tranh, thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác để nghĩ, nếu như đối thủ luôn đè đầu cô lại bất ngờ chuyển sang đường đua khác, cô sẽ ghét cậu ta chết mất.
Trời ơi, Kỳ Ngọc ghét cô, thảo nào cậu không muốn nói chuyện với cô.
Ham muốn chiến thắng trong lòng Lý Quỳ Nhất lại lập tức dâng lên. Kỳ thi cuối kỳ sắp đến, đây chính là cơ hội cuối cùng để họ so tài, dù cậu ta có ghét cô thì cô cũng không để cậu ta vượt qua mình.
Cô cố gắng hết sức lực, còn chăm chỉ học tập hơn so với bình thường.
Lúc này Lý Quỳ Nhất mới nhận ra lợi ích của việc chỉnh sửa kỹ lưỡng vở ghi chép của mình, nó khiến cho việc ôn tập của cô trở nên dễ dàng hơn nhiều, vì thế hiệu quả học tập được nâng cao một cách đáng kể. Cô ngẫm nghĩ, sau đó đi in hết vở ghi của 6 môn môn Ngữ văn, Toán, Ngoại ngữ, Vật lý, Hóa học, Sinh học rồi gửi cho Chu Phương Hoa. Cô không biết cái này có thể được coi là một món quà không, nên chỉ nói: “Mình cảm thấy nó rất hữu ích.”
Chu Phương Hoa nhận lấy, cô nàng nở nụ cười ngại ngùng với cô hệt như lần đầu tiên họ gặp mặt.
Trong những ngày bận rộn này thời gian cũng trôi rất nhanh, mười mấy ngày loáng cái đã hết. Mọi người đều âm thầm nỗ lực, chỉ có Hạ Du Nguyên thỉnh thoảng làm phiền cô trên QQ, một lát lại hỏi cái này cái kia, lát sau lại hỏi cái kia.
Nhưng may mà, những câu hỏi cậu hỏi đều liên quan đến học tập nên Lý Quỳ Nhất vẫn kiên nhẫn trả lời cho cậu.
Song cũng có lúc Lý Quỳ Nhất cũng rất tức giận, vì cô cảm thấy một số câu hỏi quá đơn giản, vì thế cô mắng cậu luôn.
Lý Quỳ Nhất: Hạ Du Nguyên, cậu đã học lớp 10 rồi mà vẫn chưa biết cách đưa các ẩn số về một phía của dấu bằng à!
Hạ Du Nguyên: [hình ảnh]
Hạ Du Nguyên: Sao lại không biết chứ? Cậu nhìn này, mình đã sắp xếp các ẩn số sang một bên rồi mà? Sau đó làm gì nữa?
Lý Quỳ Nhất: Sau đó lấy logarit hai bên thì chẳng phải là được rồi sao! Rõ ràng như vậy mà!”
Hạ Du Nguyên: Rõ ràng ở chỗ nào?
Chịu rồi, Lý Quỳ Nhất cảm thấy cô dùng đầu ngón chân cũng có thể nhìn ra được.
Kỳ thi cuối kỳ kéo dài ba ngày, sau khi thi xong thì được nghỉ một ngày, sau đó học sinh lại quay lại học bù. Vì vậy, mọi người đều cảm thấy kỳ thi này rất không thực tế, giống như một kỳ thi hàng tuần bình thường.
Năm mới đang đến càng ngày càng gần.
Bây giờ dù Tết Nguyên Đán không còn cảm giác như khi còn nhỏ, nhưng nó vẫn luôn khiến người ta mong đợi. Cái khác không cần nói, chỉ cần được nghỉ ngơi vài ngày sau một năm bận rộn cũng tốt rồi. Ngày 22 tháng Chạp, Lý Kiếm Nghiệp đã đóng cửa tiệm mắt kính rồi trở về huyện Văn Khê cùng với Hứa Mạn Hoa và em trai cô, nói là về quê ăn bữa Tết nhỏ.
Ngày 25 tháng Chạp, học xong một ngày ở trường, sau đó phát chín cuốn “Bài tập nghỉ Tết”, thì nhà trường cuối cùng cũng cho học sinh nghỉ Tết.
Lý Quỳ Nhất tới văn phòng để ôm nhật ký tuần của tất cả mọi người về. Lưu Tâm Chiếu trò chuyện với cô một hồi lâu, nói chủ yếu là về chủ đề học khối Xã hội và khối Tự nhiên. Cô giáo không khuyên gì cả, chỉ nói học khối Xã hội phải lưu ý đừng rơi vào chủ nghĩa trực giác gì đó.
Nói một hồi, Lưu Tâm Chiếu mỉm cười: “Hình như cô nói hơi nhiều rồi, môn xã hội ở cấp 3 vẫn còn khá nông nên chưa cần phải lo lắng về những điều này.”
Lý Quỳ Nhất cũng cảm thấy hơi là lạ, dường như Lưu Tâm Chiếu sợ rằng sau này không thể dạy cô nữa nên mới nói nhiều như vậy. Cô không khỏi lo lắng mà chớp, hỏi: “Cô Lưu, sau này cô có dạy lớp khối Xã hội không ạ?”
Lưu Tâm Chiếu lắc đầu, nói: “Cô không biết nữa, điều này còn phải xem sự sắp xếp của trường.”
Trái tim Lý Quỳ Nhất nhẹ nhõm một nửa, cô còn tưởng vừa rồi là Lưu Tâm Chiếu đang nói lời tạm biệt với cô.
“Đi đi, chúc em năm mới vui vẻ.” Lưu Tâm Chiếu lại vỗ đầu cô.
“Em cũng chúc cô năm mới vui vẻ ạ.”
Lý Quỳ Nhất ôm nhật ký tuần bước ra khỏi văn phòng. Khi đi qua cửa sổ, cô liếc nhìn vào bên trong thì tình cờ bắt gặp ánh mắt của cô Lưu. Không biết có phải do cách một lớp kính hay không mà cô cảm thấy ánh mắt đó vô cùng dịu dàng, hình như còn mang theo một chút thương cảm, hoặc có lẽ còn có chút buồn phiền thoáng qua.
Lý Quỳ Nhất không biết sự thương cảm và buồn phiền của cô giáo là từ đâu ra, cô chỉ biết rằng trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cô đã nở một nụ cười rạng rỡ về phía cô giáo trong văn phòng.
Quay trở lại lớp học, Lý Quỳ Nhất phát nhật ký tuần cho mọi người, sau đó nói rất nhiều câu “chúc mừng năm mới” và “đi học lại gặp” với tất cả, cuối cùng mới về nhà.
Mặc dù Lý Kiếm Nghiệp đã bảo cô sau khi học thêm xong thì ngồi xe khách về huyện, nhưng Lý Quỳ Nhất không nghe lời ông. Cô không muốn về quê vì ở đó không có người nào có thể trò chuyện với cô, nói không chừng cô còn bị ép phải nghe những điều cô không thích. Thế thì còn chẳng bằng một mình ở nhà tự do thoải mái.
Cô và Phương Tri Hiểu vui chơi vài ngày, đến tận ngày 29 tháng Chạp cô mới lên xe khách trở về huyện. Phương Tri Hiểu liên tục dặn dò, bảo cô giúp tìm hiểu tin tức về Tô Kiến Lâm, tốt nhất là có thể giúp bọn họ nối mối tơ hồng luôn.
Lý Quỳ Nhất nói: “Mình sẽ cố gắng.”
Xe khách lắc lư dừng lại ở bến xe cũ kỹ, Lý Quỳ Nhất đeo ba lô căng phồng chen lấn xuống xe, lảo đảo suýt nữa thì ngã. Khi ngẩng đầu lên, cô thấy Tô Kiến Lâm đứng tựa vào một chiếc xe đạp, chú vô cảm đứng đó nhìn cô. Lý Quỳ Nhất tin rằng, nếu cô thật sự ngã xuống thì chú vẫn thờ ơ lạnh nhạt như lúc họ còn nhỏ.
Nhưng cô sẽ không bị ngã nữa.
Lý Quỳ Nhất bước tới trước mặt chú, hỏi một câu vô nghĩa: “Chú đến đón cháu à?”
Vì là câu hỏi vô nghĩa nên chú không trả lời, chỉ dắt xe đạp rồi nói: “Lên đi.”
Lý Quỳ Nhất chẳng khách sáo mà ngồi lên yên sau xe đạp của chú. Áo phao của cô ma sát vào nhau tạo ra tiếng sột soạt. Cái huyện nhỏ bé này không có gì thay đổi, mỗi lần đến đều là những con phố giống nhau, những bảng quảng cáo giống nhau, thậm chí một số quầy hàng nhỏ vẫn bền lòng vững dạ ở chỗ cũ, giống như đã mọc rễ ở đó vậy
Nhà của chú hai là một ngôi nhà tự xây, gồm có hai tầng, một mặt tường phủ đầy dây thường xuân như gỗ khô. Đi đến cửa, Tô Kiến Lâm vứt xe đạp xuống rồi trực tiếp đẩy cửa vào. Có lẽ thím hai đã nghe thấy tiếng động nên đã ra đón cô. Thím Hai có gương mặt tròn trịa, trên người vẫn còn đang buộc tạp dề, thím nở nụ cười: “Tiểu Quỳ về rồi à?”
Rất ít người gọi như vậy nên Lý Quỳ Nhất thấy không quen lắm, cô cũng mỉm cười, sau đó chào thím hai. Thực ra thím hai đối với cô rất tốt, chỉ là thím cũng có con cái của riêng mình, bình thường công việc rất bận nên không thể chăm sóc cô được nhiều.
Thím hai dẫn cô vào trong nhà: “Lạnh không cháu? Trường các cháu sao giờ mới nghỉ? Học bù đến tận muộn như thế. À đúng rồi, bố mẹ cháu và chú hai đã dẫn hai em trai cháu đi siêu thị mua sắm Tết rồi, bà nội thì đang xem TV trong phòng…”
Vào trong nhà, quả nhiên Lý Quỳ nhất thấy bà nội ngồi trên ghế sofa. Bà đang xem kênh nông nghiệp, âm lượng bật rất lớn, hình như bà không chú ý đến họ. Thím hai gọi vài lần, bà nội vẫn không nghe thấy, đến tận khi thím hai đi đến bên cạnh vẫy tay, bà mới rời mắt khỏi TV. “Mẹ, Tiểu Quỳ về rồi.” Thím hai chỉ vào Lý Quỳ Nhất.
Cuối cùng bà nội cũng chịu ngoảnh đầu nhìn một cái, nhưng vẫn ngồi vững như núi Thái sơn. Bà gật đầu nhẹ, nói: “Về rồi à.”
Lý Quỳ Nhất cảm thấy hơi buồn cười.
“Ôi!” Thím hai vỗ vào người: “Thím đang ninh canh trong bếp nên không thể rời khỏi bếp được. Tiểu Quỳ, cháu tự rót nước nóng uống nhé, ở đó có hạt dưa, hạt dẻ cười, cháu tự lấy mà ăn nhé.”
“Thím cứ làm việc của mình đi, không cần lo cho cháu đâu.” Lý Quỳ Nhất vội vàng nói.
Thím hai vội vã rời đi. Lý Quỳ Nhất để balo xuống rồi ngồi phịch xuống ghế sofa. Cô ngồi cách bà nội một chỗ ngồi, vừa nhìn TV vừa “tách tách” cắn hạt dưa.
Hình như bà nội bị điệu bộ của cô làm cho tức giận nên liếc cô một cái.
Lý Quỳ Nhất coi như không thấy.
Đến giờ cơm trưa, bố mẹ và chú hai mới về. Dù chú hai không giỏi ăn nói nhưng trên mâm cơm cũng không tránh khỏi vài câu hỏi thăm hàn huyên, chú hỏi cô gần đây kết quả học tập thế nào. Lý Quỳ Nhất bình thản nói cũng được, miễn cưỡng giữ được vị trí số một. Vẻ mặt bà nội chẳng đẹp lắm nhưng cũng không thể chỉ trích sự khiêm tốn của cô, vì cô đã dùng hai chữ “miễn cưỡng”, nên bà chỉ biết liên tục gắp đồ ăn cho hai đứa cháu trai.
Lúc này, Hứa Mạn Hoa dừng đũa, thở dài nói: “Con bé này chỉ biết cắm đầu học hành, thật làm người ta lo lắng. Bình thường cũng không nói nhiều, lần trước kỳ thi giữa kỳ, nó lại đứng đầu toàn thành phố, nó không nói cho chúng con biết nên con còn phải nghe bạn học của nó kể lại thì mới biết. Mẹ nói xem, thế này thì phải làm sao đây, học đến nỗi thành mọt sách luôn rồi, sau này làm sao hòa nhập được với xã hội?”
Một câu nói, ngoài mặt là chê nhưng thực ra là khen, ai cũng nhận ra điều đó. Lý Quỳ Nhất lại càng hiểu rõ, câu này là nói cho bà nội nghe.
Đây chính là cái gọi là “kẻ thù của kẻ thù chính là bạn”.
Có thể nói, như vậy có lẽ hơi nghiêm trọng, nhưng nó phản ánh rất rõ ràng mối quan hệ giữa cô, Hứa Mạn Hoa và bà nội. Lý Quỳ Nhất biết, lúc trước Hứa Mạn Hoa vì sinh ra đứa con gái là cô mà bị bà nội đối xử khắc nghiệt. Có lẽ vì thế nên Hứa Mạn Hoa mới ghét cô, ghét cô lúc nào cũng phấn đấu nhưng lại còn là con gái.
Chuyện nực cười là, mối quan hệ giữa ba thế hệ phụ nữ: mẹ – con, mẹ chồng – nàng dâu và bà – cháu lại bị đứt đoạn.
Nên trách ai đây?
Lý Quỳ Nhất nhìn lướt qua những người đàn ông trên bàn ăn. Họ chỉ cúi đầu vào ăn, im lặng không nói gì.
Chỉ có thím hai cười nói, đồng thời gắp cho Lý Quỳ Nhất miếng thịt kho tàu: “Đứa nhỏ Tiểu Quỳ này về sau sẽ có thành công mà, không thích nói chuyện cũng không sao. Người ta nhìn là nhìn vào thực lực nên những người nói năng ngọt xớt mới đáng ghét.”
Dù lời nói này có chân thành hay không thì Lý Quỳ nhất cũng rất cảm kích thím hai. Nhưng cô vẫn cảm thấy buồn tẻ, cô không hề thích những tình huống như thế này. Cô muốn trốn đến một nơi không ai biết đến cô, giống như một bông bồ công anh bay theo gió.
Cuối cùng đêm Giao thừa cũng đến.
Vì cấm đốt pháo hoa nên không khí Tết thiếu đi mùi khói pháo. Những thứ khác thì vẫn như cũ, vẫn dán câu đối đỏ, dán giấy cắt hoa, em họ đưa em trai cô đốt pháo nổ bát cơm chó ở trong sân, người lớn thì bận rộn trong bếp. Khi chương trình Đêm hội chào năm mới bắt đầu, các món ăn cũng được bày lên bàn. Mọi người nói vài câu cát tường chúc mừng năm mới, sau đó uống vài ly rượu, thế là nghi thức đón năm mới coi như đã hoàn tất.
Lý Quỳ Nhất ăn uống qua loa xong, sau đó xem chương trình chào đón năm mới một lúc. Cô cảm thấy không thú vị, thế nên rửa mặt từ sớm rồi lên giường.
Dù nhà chú hai có nhiều phòng nhưng cũng chỉ đủ để hai người ngủ chung một phòng, Lý Quỳ Nhất xui xẻo bị phân vào phòng ngủ chung với bà nội. Đó là lý do cô đi ngủ sớm, cô thực sự không muốn đối diện với bà nội ở trên giường.
Nghe tiếng cười nói bên ngoài và âm thanh từ TV truyền đến, Lý Quỳ Nhất chơi điện thoại một lúc. Sau khi nói “chúc mừng năm mới” với Phương Tri Hiểu và Chu Phương Hoa trước, cô giấu điện thoại dưới gối rồi kéo chăn lên ngủ.
Một đêm yên tĩnh không mơ mộng.
5 giờ sáng ngày đầu tiên của năm mới, lúc bầu trời bên ngoài vẫn còn tối đen thì Lý Quỳ Nhất đã dậy rồi.
Bên cạnh là tiếng ngáy của bà nội. Mặc dù không ồm ồm nhưng cũng đủ khiến cô không thể ngủ tiếp nữa. Cô rút điện thoại ra ở dưới gối ra, trong phòng bỗng sáng lên một mảng nhỏ sáng lập loè.
Rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Lý Quỳ Nhất mở ứng dụng QQ, cô thấy hàng loạt dấu chấm đỏ nhấp nháy liên tục xuất hiện, đó đều là những tin nhắn chúc mừng năm mới. Lý Quỳ Nhất mở từng tin nhắn rồi trả lời tất cả.
“Chúc cậu năm mới vui vẻ!”
“Cùng vui, cùng vui!”
“Cung hỷ phát tài, học hành tiến bộ!”
Tin nhắn tiếp theo là của Hạ Du Nguyên. Lý Quỳ Nhất hơi dừng tay trên màn hình rồi mở tin nhắn của cậu ra.
Hạ Du Nguyên gửi hai tin nhắn.
Tin nhắn đầu tiên được gửi đúng vào thời điểm giao thừa lúc 00:00.
Hạ Du Nguyên: Chúc mừng năm mới.
Sau đó lúc 00:15, cậu lại gửi một tin nhắn nữa.
Hạ Du Nguyên: Tin nhắn gửi hàng loạt, không cần trả lời.
*******
Lời của tác giả:
Bé cún: Không ai biết tôi đã trải qua cảm giác sụp đổ như thế nào trong mười lăm phút chờ đợi tin nhắn.
******
Chú thích: