*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Bồng Bềnh
Thời gian của buổi chia sẻ được lên lịch vào chiều thứ Sáu tuần sau.
Trần Quốc Minh – chủ nhiệm khối – tuy hơi bảo thủ, nhưng luôn suy nghĩ cho học sinh. Bất cứ điều gì thầy cho là có lợi cho việc học thì thầy đều sẵn lòng thử nghiệm. Vì vậy, Lý Quỳ Nhất không tốn nhiều công sức để thuyết phục thầy. Hôm đó lại tình cờ là Tết Nguyên Tiêu, trường học phát phiếu ăn cho học sinh. Nghe xong buổi chia sẻ, mọi người có thể đến nhà ăn để thưởng thức một bữa tối miễn phí. Ngoài các món ăn thông thường, còn có thể nhận thêm một bát bánh trôi.
Tất nhiên, tổ chức hoạt động thì vẫn phải tổ chức, nhưng việc học vẫn không thể bị bỏ bê… Đây là lời Trần Quốc Minh nói với Lý Quỳ Nhất. Lý Quỳ Nhất đương nhiên ngoan ngoãn đồng ý, trong lòng cô hiểu rõ, hơn nữa Trần Quốc Minh đã đảm nhận phần lớn công việc để không ảnh hưởng đến việc học của cô. Cô chỉ cần phối hợp tốt với Tô Kiến Lâm là được.
Một tuần mới bắt đầu, mọi thứ sau khi phân khối đều vận hành theo đúng quỹ đạo. Sự ổn định không có nghĩa là không có thay đổi, giống như biển cả vậy, bề mặt thì phẳng lặng nhưng dưới đáy có thể đang dậy sóng ngầm. Cảm nhận của Lý Quỳ Nhất là như vậy, sau khi chính thức vào học, kỳ vọng của cô cuối cùng đã tiêu tan, giáo viên ngữ văn của lớp này không phải Lưu Tâm Chiếu, mà là một cô giáo khác. Khoảnh khắc thấy cô giáo mới bước vào lớp, cô đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mũi cay cay, mắt dâng lên một tầng nước.
Cô cũng không biết mình bị sao, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đã nảy sinh sự phụ thuộc vào một người lớn.
Kết quả là chưa kịp buồn bã được vài giây, người phía sau đã lười biếng đưa ra nhận xét về cô giáo mới: “Chà, một viên kẹo Từ Phúc Ký to.”
Lý Quỳ Nhất quay đầu lại nhìn, cô thấy cô giáo ngữ văn mặc một chiếc áo khoác lông dài màu đen có màu sắc giống như kẹo vừng đen giòn mềm của Từ Phúc Ký… Cô còn chưa kịp cảm thán về khả năng liên tưởng của người kia, thì “kẹo giòn mềm” trên bục giảng đã mở miệng: “Chào các em, cô họ Từ, là giáo viên ngữ văn của các em.”
Sao lại trùng hợp thế này!
“Phì…” Nước mắt cô chưa khô thì đã bị chọc cười.
Làm sao bây giờ, Lý Quỳ Nhất có linh cảm rằng Hạ Du Nguyên ngồi phía sau cô, sớm muộn gì cũng là một “tai họa”.
Trong lớp mới, ngoài Hạ Du Nguyên và Triệu Thạch Lỗi, còn có hai người quen của Lý Quỳ Nhất: Trần Lộ Nhất và Nghiêm Du.
Thành tích môn toán của Trần Lộ Nhất trong lớp chỉ đứng sau Lý Quỳ Nhất, nên giáo viên chủ nhiệm đã giao cho cậu ấy làm cán bộ môn Toán. Sau đó, giáo viên chủ nhiệm triệu tập tất cả các lớp trưởng, lớp phó và cán bộ môn học ra họp một cuộc họp nhỏ, yêu cầu mọi người cùng nhau hợp lòng hợp sức, đóng góp ý kiến để làm cho lớp trở nên tốt hơn. Toán thường là vấn đề nan giải đối với học sinh khối xã hội, vì vậy Trần Lộ Nhất đề xuất có thể tìm vài bạn học giỏi toán, mỗi ngày dành ra 10 đến hai 20 phút để giảng bài cho các bạn, có thể là các dạng bài kinh điển, cũng có thể là các dạng dễ mắc lỗi, chủ yếu là giúp mọi người hiểu rõ và xây dựng tư duy toán học. Giáo viên chủ nhiệm thấy đề xuất này hay, liền chấp nhận.
Lý Quỳ Nhất cũng trở thành một người giảng bài, phụ trách giảng bài vào thứ Tư hàng tuần. Mỗi người giảng bài đều tập trung vào một mảng riêng, ví dụ lớp phó học tập Trương Doãn chú trọng giảng các bài dễ mắc lỗi, Trần Lộ Nhất chú trọng giảng các bài cơ bản cần phải thi, còn Lý Quỳ Nhất thì chú trọng giảng các bài nâng cao.
Mỗi lần đi tìm Trần Lộ Nhất để bàn bạc về việc chọn đề, Lý Quỳ Nhất lại không thể không nhớ đến lúc mình từng ghen tuông vô lý trước mặt Phương Tri Hiểu. Có khi là thế này, lúc làm một số việc thì không cảm thấy gì, nhưng sau đó nghĩ lại thì xấu hổ không chịu nổi. Cô nghĩ, nếu việc này có thể làm lại, cô nhất định sẽ không trẻ con như thế.
Còn về Nghiêm Du, trước đây Lý Quỳ Nhất chưa từng giao tiếp với cậu ấy, chỉ là lần đó trong cuộc thi diễn thuyết cảm thấy bất bình thay một chút. Giáo viên chủ nhiệm lo chân Nghiêm Du không được tiện, nên đã sắp xếp cho cậu ấy ngồi ở gần cửa, ra vào đều dễ dàng hơn. Thực ra, trong cuộc họp nhỏ đó, Lý Quỳ Nhất đã đề nghị với giáo viên chủ nhiệm rằng có thể xin nhà trường đổi phòng học của lớp A17 xuống tầng một, như vậy sẽ thuận tiện rất nhiều cho bạn Nghiêm Du.
Nhưng giáo viên chủ nhiệm chỉ cười giả lả nhìn cô, như thể cho rằng cô đang nghĩ viển vông.
Lý Quỳ Nhất cảm thấy mình không nói sai, ý nghĩa cuối cùng của sự tồn tại tập thể không phải là để làm cho cuộc sống của mỗi cá nhân trở nên hạnh phúc hơn sao?
Rất nhanh đã đến Sáu.
Sau khi hết tiết học đầu tiên của buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, nhắc mọi người ai cần uống nước thì uống, ai cần đi vệ sinh thì đi, lát nữa vào hội trường lớn sẽ không được tự ý đi lại, ra vào nữa.
Nghe vậy, hầu hết các bạn trong lớp đều chạy ra khỏi lớp. Lý Quỳ Nhất cũng cầm lấy ly nước đứng dậy, định ra chỗ máy nước để lấy một ly nước nóng mang theo. Nào ngờ Hạ Du Nguyên duỗi chân dài ra, chắn đường cô, sau đó cậu đưa cái bình giữ nhiệt của mình cho cô, kéo dài giọng: “Giúp mình lấy một bình nữa nhé, lớp trưởng đại nhân.”
Hình như cậu có cả nghìn cách để gọi cô.
Nhưng không có cách gọi nào cô thích cả.
Lý Quỳ Nhất vốn không muốn giúp cậu, nhưng nghĩ đến việc cậu đã nhường chỗ ngồi cho mình, nên cô vẫn cầm lấy cái bình của cậu. Điều lạ lùng là, dù trông cậu sạch sẽ, ngoài bảnh bao trong như chó, nhưng cái bình của cậu lại dính đầy màu, gần như không nhìn ra được màu sắc ban đầu.
Hạ Du Nguyên vẫn không để cô đi, cậu ung dung dặn dò thêm: “Đừng quá nguội, cũng đừng quá nóng, tỷ lệ nước lạnh và nước nóng ổn nhất là 2:3, lúc lấy nước thì cậu nhớ chú ý.”
Uống thì uống, không uống thì thôi.
“Bốp” một tiếng, Lý Quỳ Nhất để bình giữ nhiệt của Hạ Du Nguyên lên bàn, sau đó liếc nhìn cậu, rồi thẳng thừng bước qua cái chân đang chắn kia.
“Thế, giận rồi à?” Hạ Du Nguyên đứng dậy, bước hai bước đuổi theo, chặn trước mặt cô: “Sao cậu dễ giận thế nhỉ?”
Lý Quỳ Nhất chẳng thèm để ý. Lúc cô định lách qua, nào ngờ Hạ Du Nguyên lại đột nhiên cúi người, lấy bình nước nước của cô, sau đó quay người ra khỏi lớp. Lý Quỳ Nhất chợt sững người, vì khi cậu vừa bất ngờ tiến lại gần, mùi hương dễ chịu hệt như không khí lạnh sau cơn mưa cũng ùa tới.
Khi Hạ Du Nguyên vừa cầm bình nước của Lý Quỳ Nhất ra khỏi lớp, thì đã gặp ngay một nam sinh mặt lạnh. Cậu không để ý, cứ thế đi ngang qua người đó. Lúc bước đi hai bước rồi, Hạ Du Nguyên mới nhận ra khuôn mặt đó hoàn toàn xa lạ, thế nên cậu quay đầu lại cười nhẹ một tiếng: “Ê… Người anh em, có phải cậu đi nhầm lớp không?”
Người đó cũng quay đầu lại nhìn cậu, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa ý tứ khó đoán.
Sau đó Hạ Du Nguyên thấy người đó đi vào lớp, thẳng tiến đến chỗ ngồi của Lý Quỳ Nhất, cúi xuống nói gì đó với cô.
Nụ cười đột nhiên biến mất, chiếc bình nước trong tay cũng dần bị bóp chặt.
Sau khi đứng ngẩn ra một lúc, Hạ Du Nguyên mới nhớ ra việc lấy nước; lúc lấy xong quay lại, người đó đã không còn ở đấy. Cậu đặt bình nước xuống trước mặt Lý Quỳ Nhất, cô ngẩng đầu nói “cảm ơn”. Nhưng Hạ Du Nguyên không đi, cậu đứng đó nhìn cô từ trên cao, giọng điệu có vẻ rất tuỳ ý: “Người đó là ai vậy?”
Lý Quỳ Nhất thầm nghĩ bộ dạng cậu chẳng khác gì tên vô lại, vậy mà còn thích nhiều chuyện cơ đấy.
“Chú nhỏ mình.”
“Chú nhỏ của cậu?” Hạ Du Nguyên hơi nhíu mày: “Chú nhỏ của cậu trẻ vậy sao?”
Lý Quỳ Nhất chẳng có gì để giải thích với cậu, nói: “Cậu không tin thì thôi.”
Mình tin mà, mình có nói là không tin đâu, Hạ Du Nguyên bực mình nghĩ. Cũng đúng, người đó trông vừa xa cách vừa lạnh lùng, hệt “dứa mặt xụ”, chắc chắn là người một nhà.
Cậu ngồi lại vào chỗ của mình, vừa đung đưa chân vừa ngâm nga.
Khi tất bạn học quay lại, Lý Quỳ Nhất tổ chức cho mọi người xếp hàng ngoài lớp, cùng nhau đi đến hội trường lớn của trường.
Đối với rất nhiều học sinh lớp 10, đây là lần đầu tiên họ được vào bên trong hội trường lớn của trường. Phải nói rằng, bên trong hội trường này khá đẹp, mang phong cách cổ điển, tường màu vàng sáng, ghế gỗ màu đỏ gạch, tạo nên cảm giác như một rạp chiếu phim cũ.
Mọi người ngồi xuống theo thứ tự lớp. Lớp A16 và lớp A17 ngồi cạnh nhau, Phương Tri Hiểu tìm đủ mọi cách để đổi chỗ với người khác, mãi cuối cùng cũng được ngồi với Lý Quỳ Nhất. Có lẽ Phương Tri Hiểu là người hào hứng nhất trong buổi hôm nay, bởi vì cô nàng được gặp Tô Kiến Lâm. Vì thế, hôm nay khi đến trường, Phương Tri Hiểu còn cố ý bôi kem dưỡng da của mẹ và thoa chút son bóng màu hồng.
Buổi chia sẻ bắt đầu, người dẫn chương trình lên sân khấu là Hạ Lạc Di.
Lý Quỳ Nhất mỉm cười rồi cùng vỗ tay với mọi người… Có vẻ như Trần Quốc Minh đã chấp nhận đề nghị của cô.
Những đàn anh chị đến từ các trường đại học danh tiếng như Đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa, Chiết Giang, Phục Đán bắt đầu chia sẻ, họ giới thiệu từ ngành học đến tổng quan về trường, mọi thứ đều rất thú vị và chi tiết. Thậm chí còn có đàn anh đàn chị nói về điều kiện ký túc xá tốt hay không, tỷ lệ nam nữ thế nào dễ thoát ế không, các món ăn ngon xung quanh trường… Đối với học sinh cấp 3 mà nói, Đại học giống như ánh sáng ban mai phía trước đêm tối, mọi thứ đều cực kỳ mới mẻ, khiến người ta vô cùng ước ao.
Trong số những người đến chia sẻ không chỉ có cựu học sinh của Trường Liễu Nguyên Số 1, mà còn có nhiều cựu học sinh của Thực Nghiệm, ví dụ như Tô Kiến Lâm. Bình thường, học sinh hai trường này không ai chịu thua ai, thỉnh thoảng còn cãi nhau trên Tieba, nhưng sau khi tốt nghiệp và đến các thành phố khác, những người tới cùng một địa phương như bọn họ lại tụ tập và trở nên thân thiết.
Trời bên ngoài dần tối, buổi chia sẻ cũng đi đến hồi kết. Mọi người đều cảm thấy bản thân tiếp thu được nhiều điều bổ ích, điều tiếc nuối duy nhất chính là Lý Quỳ Nhất và bạn bè không thấy Tô Kiến Lâm lên sân khấu, người đại diện cho Đại học Chiết Giang lại là một chị khóa trên mới nhập học năm ngoái. Phương Tri Hiểu bĩu môi, nức nở nói: “Lớp trang điểm của mình… Phai rồi…”
Lý Quỳ Nhất nghĩ dù Tô Kiến Lâm có lên sân khấu thì chú ấy cũng không thấy lớp trang điểm của cậu đâu.
Phương Tri Hiểu quyết định biến nỗi buồn thành cảm giác thèm ăn, cô nàng định vào căng tin ăn một bữa thật no nê, dù sao bữa tối hôm nay cũng miễn phí.
Hai người khoác tay rời khỏi hội trường lớn nhau theo dòng người. Nào ngờ cuối cùng lại gặp Tô Kiến Lâm đang đứng chờ ở ngoài. Mắt Phương Tri Hiểu sáng lên, cô nàng nắm chặt cánh tay Lý Quỳ Nhất.
Tô Kiến Lâm thấy hai người thì bước lên một bước, nói với Lý Quỳ Nhất: “Cảm ơn cháu về buổi chia sẻ này, tối mai chú mời cháu ăn tối nhé.”
Lý Quỳ Nhất định nói không cần khách khí thế đâu ạ, nhưng Phương Tri Hiểu âm thầm bóp cánh tay cô, nên cô chỉ đành đáp: “Được ạ.” Ngẫm nghĩ lại, cô nói thêm: “À… Đây là bạn của cháu, cậu ấy… Cậu ấy muốn thi vào Đại học Chiết Giang, hiện tại cậu ấy vẫn có vài điều không rõ muốn hỏi chú, cậu ấy có thể đi cùng không ạ? Chú không cần mời đâu ạ, chúng ta có thể chia nhau tiền.”
Tô Kiến Lâm nhìn Phương Tri Hiểu, ngập ngừng một chút rồi nói: “Được, vậy cùng đi.”
Nói xong, chú chào tạm biệt hai người rồi rời đi cùng bạn mình. Phương Tri hiểu quay đầu nhìn Lý Quỳ Nhất, vẻ mặt cô nàng trông như bị một miếng bánh từ trên trời rơi trúng đầu. Phương Tri Hiểu lấy tay che miệng, lặng lẽ hét ầm lên.
Sau khi ăn tối xong rồi quay lại lớp, Lý Quỳ Nhất không ngồi xuống ngay, cô cầm chai Yakult mà Phương Tri Hiểu mua cho, sau đó ghé vào bên cửa sổ ngắm trăng tròn. Cô nhớ lại những lời của Hạ Du Nguyên nói với cô hôm trước Tết Dương lịch, trong lòng chợt thấy được an ủi.. Cô không bỏ lỡ trăng tròn hôm nay.
Khi đang suy nghĩ, cửa sổ kéo bên cạnh bất ngờ bị ai đó đẩy, cơ thể cô bị ép vào không gian nhỏ hẹp, rồi một giọng nói đắc ý vang lên: “Bùm… chặt đầu!”
Lý Quỳ Nhất quay đầu, cô thấy Hạ Du Nguyên đang cười đắc ý.
Hừ, trẻ con chết đi được.
Cô lùi vào trong, sau đó uống một hơi hết chai Yakult, cuối cùng rời khỏi chỗ ngồi đi ném chai vào thùng rác phía sau lớp học.
Hạ Du Nguyên thấy vậy thì kéo túi rác dính ở cạnh bàn ra.
Thấy không, con người này là vậy đấy, dù phần lớn thời gian khá chó, nhưng thỉnh thoảng cũng làm được vài việc tử tế. Lý Quỳ Nhất không khách sáo mà ném chai Yakult vào túi rác của cậu.
“Cậu biết thứ Tư tuần sau là ngày gì không?” Cậu nhìn cô, đột nhiên hỏi thế.
Thứ Tư tuần sau, dương lịch là ngày 19 tháng 2, âm lịch là ngày 20 tháng Giêng, là ngày gì đặc biệt hả? Lý Quỳ Nhất suy nghĩ mãi không ra, sau khi nhìn xung quanh thấy không ai chú ý đến phía này, cô lén lấy điện thoại ra, mở lịch kiểm tra.
Hôm nay cô cố ý mang điện thoại là vì cần liên lạc với Tô Kiến Lâm về buổi chia sẻ.
Thứ Tư tuần sau…
Lý Quỳ Nhất chợt ngẩng đầu: “Hôm đó là một ngày mưa.”
Hạ Du Nguyên: “…”
“Là sinh nhật mình!” Cậu tức giận liếc cô
“Ồ…” Lý Quỳ Nhất bừng tỉnh hiểu ra, lúc đầu cô còn thấy kỳ quái sao Hạ Du Nguyên lại quan tâm đến những ngày như “ngày mưa”, hóa ra là sinh nhật cậu: “Chúc mừng sinh nhật trước nhé.”
Hạ Du Nguyên khó chịu, lầm bầm vài tiếng rồi mới nói: “Cảm ơn.”
Tan học, Lý Quỳ Nhất thu dọn cặp sách xong xuôi thì định về nhà, kết quả lại bị Hạ Du Nguyên đưa chân ra cản đường.
“Làm gì vậy?” Cô cảm thấy khó hiểu.
Cậu không nói lời nào, mãi đến khi các bạn trong lớp đi hết, cậu mới thu chân lại, dựa vào bàn phía sau: “À… Tối mai mình định mời vài người bạn đi chơi…”
Lý Quỳ Nhất ngẫm nghĩ xíu xíu, rồi mới nhận ra cậu định tổ chức tiệc sinh nhật vào tối mai và đang mời cô.
Nhưng…
“Xin lỗi, tối mai mình có việc rồi, không đi được.”
Dường như Hạ Du Nguyên không ngờ cô sẽ từ chối, cậu lạnh mặt: “Cậu có việc gì?”
“Việc riêng.” Lý Quỳ Nhất không muốn nói nhiều với cậu.
“Việc riêng gì?” Hạ Du Nguyên không chịu buông tha.
Lý Quỳ Nhất hơi bó tay: “Cậu biết ‘việc riêng’ là gì không? Đó là chuyện cá nhân của mình, mình không muốn nói cho cậu biết.”
Cậu im lặng nhìn cô.
Lý Quỳ Nhất thấy cậu đúng là ngang ngạnh: “Cậu nhìn gì, mình đâu có cố ý. Hơn nữa, dù mình có cố ý thì sao, đi hay không đi sinh nhật của cậu là quyền của mình chứ?”
Hạ Du Nguyên bất ngờ đứng dậy, lục chai Yakult của Lý Quỳ Nhất ở trong túi rác ra, sau đó đặt mạnh lên bàn cô: “Cậu đừng ném rác vào đây!” Nói xong, cậu đeo balo vai rồi bỏ đi.
Lý Quỳ Nhất: “…”
Hạ Du Nguyên, cậu dựa vào đâu mà nói mình thích nổi giận? Trên thế giới này, không ai thích nổi giận hơn cậu đâu.
*******
Chú thích:
Kẹo Từ Phúc Ký: