Edit: Mol
Hạ Du Nguyên đúng là một người vô cùng ngang ngược.
Cậu luôn thích thể hiện trước cô gái mình thích, kết quả là chỉ nhận lại được ánh mắt ngạc nhiên của cô ấy. Thế là cậu bắt đầu giận dỗi, bây giờ thì không thèm để ý đến ai, lại còn phải để Trương Sấm đến dỗ dành.
Trương Sấm đoán kiếp trước mình chắc chắn đã làm chuyện gì xấu xa như giết người phóng hỏa, nên kiếp này mới phải gặp phải một người anh em như này. Cả này cứ hay chuyện, cậu ta còn chưa cả kịp dỗ bạn gái thì đã phải đến dỗ Hạ Du Nguyên rồi。
Nhìn đi, đây chính là hậu quả của việc không biết chọn bạn mà chơi.
“Haiz…”
Trương Sấm nằm trên ghế lười trong phòng của Hạ Du Nguyên, nhìn người đang im lặng ngồi làm bài tập ở bàn học, dù trong lòng cậu ta đã chửi rủa tổ tiên 18 đời của người anh em tốt, nhưng ngoài miệng vẫn phải nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Ý của tao không phải là động tác ném bóng của mày không đẹp, mà là con gái có thể không hiểu cái đẹp này, nam nữ có sự khác biệt về thẩm mỹ, mày hiểu không? Thực ra, chỉ có chúng ta mới hiểu được sức hút của kiểu này…”
Nói đến đây, Trương Sấm tự dưng muốn cười.
Việc này thật ra cũng là lỗi của cậu ta, là bạn thân từ nhỏ của Hạ Du Nguyên thì cậu ta cũng không nên đặt kỳ vọng vào khả năng tán gái của tên chó này.
Dù từ nhỏ đã được nhiều người theo đuổi, nhưng dường như Hạ Du Nguyên không bao giờ chịu mở lòng. Ngay từ khi còn học lớp năm, Trương Sấm đã biết cách giả vờ điềm tĩnh trước mặt các đám con gái, trong khi đó Hạ Du Nguyên chỉ biết tụ tập với bọn con trai chơi “Ba Ba Toàn”, rồi thi ai quay yoyo lâu hơn. Lên cấp 2, khi đa số mọi người bắt đầu đến tuổi biết yêu, những cặp đôi ngây thơ ở độ tuổi mới lớn thích lén lút hẹn hò ở mọi ngóc ngách trong trường, còn Hạ Du Nguyên lại thích giả làm giáo viên để dọa họ.
Gương mặt của cậu đẹp trai đến mức khó chịu, như thể mỗi sợi tóc trên đầu đều có bạn gái, nhưng thực tế thì lần gần nhất cậu nắm tay con gái là khi còn học tiểu học trong buổi biểu diễn văn nghệ tập thể.
May mà, sau đó Hạ Du Nguyên dần nhận ra vẻ ngoài của mình là “một vũ khí có lực sát thương lớn” nên đã hơi có “gánh nặng thần tượng”, bắt đầu chú ý đến vẻ hình thức bên ngoài, cả người trông chững chạc hơn hẳn, ít nhất là trước mặt người ngoài, cậu trông trưởng thành hơn.
Nhưng chỉ có đám anh em thân như Trương Sấm mới biết, thực ra cậu vẫn chỉ là một con cún con. Ví dụ như là chỉ vì một bức tranh màu mà cậu cực kỳ hài lòng bị giáo viên ở lớp vẽ phê “Bức tranh của em tạo hình không tốt lắm” mà cậu đã đổi tên ID trên QQ thành “‘Khuôn’ anh đây rất đẹp” để thể hiện sự không phục. Điều quan trọng là, việc này đã trôi qua hơn hai năm rồi mà cậu vẫn giữ cái tên đó, rõ ràng là vẫn còn ghi hận.
Một người như vậy, còn có thể hy vọng cậu có thủ đoạn cao siêu nào để theo đuổi con gái sao?
“Cậu ấy chỉ hơi ngạc nhiên thôi, đâu có chế giễu mày gì đâu, sao mày phải giận dỗi với chính mình vậy? Con đường yêu đương có chút trắc trở cũng là chuyện bình thường, lúc tao theo đuổi Quách Nghiên cũng mất đến gần nửa năm mà. Nếu tao mà có thái độ như mày thì có lẽ đã suy sụp tám trăm lần lâu rồi. Hơn nữa, lần đầu tiên mày thích con gái, không có kinh nghiệm là chuyện dễ hiểu thôi.” Trương Sấm tiếp tục dỗ dành.
Thực sự rất mệt mỏi, dỗ bạn gái còn không mệt bằng là dỗ tên này.
Xem ra phải nhanh chóng giúp Hạ Du Nguyên theo đuổi Lý Quỳ Nhất thành công, để sau này người dỗ dành Hạ Du Nguyên sẽ là Lý Quỳ Nhất.
“Yên tâm đi, mày không có kinh nghiệm, nhưng tao có. Tao hứa sẽ giúp mày theo đuổi được cậu ấy, được không? Nhưng mày không thể cứ im lặng mãi như thế, ít nhất phải cho tao biết mối quan hệ giữa hai người bây giờ đang ở trạng thái thế nào, để tao có thể kê đơn đúng bệnh. Không phải mày nói rằng cậu ấy không cho phép mày thích cậu ấy sao? Vậy cụ thể là cậu ấy nói thế nào? Nói cho tao nghe, tao sẽ phân tích cho mày.”
Trương Sấm nói một hơi xong, miệng gần như khô khốc. Đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy Hạ Du Nguyên phản ứng lại, cậu ta còn tưởng rằng cậu không nghe vào, khi cậu ta đang định thở dài thì âm thanh viết chữ trên bàn học im bặt. Sau vài giây, Hạ Du Nguyên mới rầu rĩ lên tiếng: “Cậu ấy nói cậu ấy không muốn yêu đương trong lúc học cấp 3, cũng không thích kiểu người như tao.”
Cảm tạ trời đất, cuối cùng đồ chó này cũng chịu mở miệng rồi.
Trương Sấm cố tình tỏ ra ngạc nhiên thái quá: “Cái gì, không phải chứ? Kiểu người như mày mà cậu ấy còn không thích, vậy chẳng lẽ cậu ấy thích thần tiên sao?”
Giọng điệu của Hạ Du Nguyên hệt như người chồng hay oán giận, tức tối nói: “Cậu ấy nói cậu ấy thích người dịu dàng, học giỏi, cao dưới 1m83.”
Khi nghe hai yêu cầu đầu tiên, Trương Sấm không nghi ngờ gì, thậm chí còn cảm thấy điều đó khá phù hợp với hình mẫu lý tưởng của Lý Quỳ Nhất. Nhưng khi nghe yêu cầu cuối cùng, đang trên ghế lười mà cậu ta cũng phải lập tức ngồi thẳng dậy. Với chiều cao 1m87, cậu ta luôn tự hào về chiều cao của mình, thậm chí còn dự định sẽ khắc con số này trên bia mộ. Trương Sấm không chấp nhận được việc có người lại chê chiều cao này, cậu ta khoác tay lên: “Không thể nào, tuyệt đối không thể! Nam dưới 1m83 thì có gì đáng để nhìn chứ? Cậu ấy nói vậy là không hợp lý, chắc chắn đang lừa mày.”
Đúng nhỉ? Hạ Du Nguyên cũng nghĩ như vậy.
Cậu đoán cô đang lừa cậu. Mà điều khiến cậu để ý là cô thà dùng lý do sứt sẹo đó để lừa cậu chứ không muốn tiếp tục ở bên cậu, giống như lần trước, cô ấy thà nói rằng mình bị dị ứng với quả kiên chứ cũng không nhận socola của cậu.
Lý Quỳ Nhất là đồ lừa đảo.
Vì bị chê bai về chiều cao nên cảm tình của Trương Sấm đối với Lý Quỳ Nhất lập tức giảm xuống thành số âm. Cậu ta vốn đã khá thích cô, không thể nói là yêu thích, mà là “tôn trọng”, vì lúc nào thi cô cũng đứng nhất, thành tích còn xuất sắc hơn cả Kỳ Ngọc. Cậu ta, một kẻ học kém, tự nhiên có sự ngưỡng mộ đối với một học sinh xuất sắc như vậy… Nhưng bây giờ, xem ra học sinh giỏi cũng chỉ có vậy? Thẩm mỹ của Lý Quỳ Nhất thực sự không ổn.
Nếu thẩm mỹ kém như vậy, thì dù có một người đẹp trai như Hạ Du Nguyên ở bên cạnh, Lý Quỳ Nhất cũng sẽ không biết thưởng thức, thế đúng là phung phí của trời. Trương Sấm suy nghĩ cân nhắc một hồi, híp mắt lại, trong giọng điệu đầy nghi ngờ mang theo chút cảm xúc: “Vậy mày thích cậu ấy vì lý do gì?”
Không ngờ, Hạ Du Nguyên lại bất mãn liếc cậu ta: “Chú ý thái độ lời nói của mày nhé.”
Trương Sấm: “…”
Không thể tin nổi, mày còn chưa theo đuổi được người ta mà đã đồng lòng với cậu ấy rồi?
Người ta nói tình yêu làm cho IQ bằng không, thế này xem ra não Hạ Du Nguyên đã hỏng trước rồi.
“Thái độ của tao có vấn đề gì sao, sao mày phản ứng ghê thế?” Trương Sấm nhạt nhẽo phủ nhận, rồi bổ sung: “Tục ngữ có câu ‘Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’, tao phải biết lý do mày thích cậu ấy là gì để có thể đưa ra chiến lược phù hợp chứ.”
Lập chiến lược còn cần phải biết vì sao cậu thích cô hả?
Hạ Du Nguyên cảm thấy có điều gì đó không ổn, tự hỏi Trương Sấm có phải đang muốn moi móc thông tin gì từ cậu không. Nhưng hết cách, kinh nghiệm yêu đương của cậu đang thiếu trầm trọng, có bệnh thì vái tám phương, đành phải tin tưởng vào lời của Trương Sấm.
Nói về chuyện này trước mặt anh em thì khá ngại, mặt cậu hơi ửng đỏ, tai cũng có đỏ, lúng túng nói: “Tại vì cậu ấy… xinh…”.
Nghe thấy mấy chữ này, Trương Sấm sốc đến nỗi suýt nữa rớt hàm. Cậu ta không ngờ rằng từ đầu tiên Hạ Du Nguyên nói ra lại là “xinh”. Lý Quỳ Nhất chắc chắn không phải kiểu con gái mà lần đầu nhìn vào đã thấy xinh. Cô chỉ khiến người ta cảm thấy cô khá kiêu ngạo, cộng thêm chút khí chất học thức nhẹ nhàng, tóm lại là thành cảm giác thanh cao của người tự cho mình là siêu phàm.
Rõ ràng là cảm giác khó gần.
Tuy nhiên, với hành động bảo vệ người ngoài của ai đó vừa rồi, Trương Sấm nhanh chóng lấy lại biểu cảm bình tĩnh, cố gắng giữ giọng điệu bình thản, nhắc nhở: “Trong số những cô gái theo đuổi mày, hình như có người xinh hơn cậu ấy thì phải?”
Không có, Hạ Du Nguyên nghĩ.
Không có ai giống cô cả. Khi thời tiết nóng bức, cô buộc tóc đuôi ngựa rất đẹp. Khi trời lạnh, thả tóc ra cũng rất đẹp, dù cắt mái tóc ngắn trên lông mày cũng vẫn đẹp. Khi cô giải bài thì xinh đẹp kiểu bình tĩnh mà điềm đạm. Khi cô hung hăng nói thì xinh đẹp kiểu kiên cường. Khi bướng bỉnh còn cực kỳ đáng yêu. Đầu của cô rất tròn, tai trắng nõn, cơ ức đòn chũm rất thanh mảnh, chỗ nào cũng đẹp. Cô mặc đồng phục thì đẹp kiểu nghiêm chỉnh, mặc váy trắng thì đẹp kiểu thuần khiết, mặc áo phông rộng và quần đùi thì xinh đẹp kiểu thoải mái, mặc áo hai dây sọc vàng trắng cũng đẹp như quả dứa, trông rất tươi sáng rực rỡ.
Không có ai giống cô, trong trái tim cậu thì vẻ đẹp của cô rất cụ thể và mang sức sống mãnh liệt.
Nghĩ đến cô, khóe miệng Hạ Du Nguyên không thể kìm được mà nhếch lên mang theo ý cười, nhưng cậu nhanh chóng thu lại, sau đó nhẹ nhàng liếc Trương Sấm một cái, nói: “Mày có quyền gì mà nghi ngờ thẩm mỹ của một người học Mỹ thuật?”
Trương Sấm giật mình sững sờ, cậu ta nghĩ thầm, không lẽ Lý Quỳ Nhất đã bỏ bùa mê thuốc lú gì lên Hạ Du Nguyên?
Trong lúc Trướng Sấm đang đờ đẫn, Hạ Du Nguyên lại nói: “Cậu ấy còn thông minh nữa.” Nói xong, cậu đột nhiên cảm thấy tự mãn: “Có lẽ thông minh hơn mày một triệu lần.”
Ngực Trương Sâm bị đâm một giáo.
Không phải chứ, khen Lý Quỳ Nhất thì khen, tại sao mày phải giẫm tao một cái nữa?
Thôi, cậu ta không muốn nghe thêm những lời này nữa. Nếu tiếp tục nói nữa thì Lý Quỳ Nhất sẽ được Hạ Du Nguyên tâng bốc thành thần vũ trụ mất.
“Được rồi, tao biết rồi.” Trương Sấm làm động tác “Ok”, kịp thời kết thúc chủ đề này. Thực ra, cậu ta không ngờ khi Hạ Du Nguyên thích một người lại có bộ dạng vậy… Theo lý thuyết, người này tuy không đến mức là kẻ thằng khốn, nhưng với khuôn mặt ấy, muốn lấy sắc giết người thì cũng được, thế mà sao cậu lại tỏ ra như tên lụy tình thế này?
Trương Sấm lại thầm bái phục Lý Quỳ Nhất, học sinh giỏi chính đúng là học sinh giỏi, không chỉ coi học như chơi mà còn rất biết cách mê hoặc lòng người.
Vậy có phải cậu ta không nên ủng hộ Hạ Du Nguyên theo đuổi tình yêu, mà nên khuyên Hạ Du Nguyên rằng “biển tình vô bờ, quay đầu là bờ” không?
Khi đang nghĩ ngợi, Hạ Du Nguyên đã đứng dậy, ngồi vào ghế lười, đưa tay sờ sau cổ mình, thử hỏi: “Vậy mày nghĩ… Tao có nên tiếp tục theo đuổi cậu ấy không?”
Trương Sấm ho một tiếng, bắt đầu cân nhắc trong lòng, cuối cùng nhíu mày suy nghĩ rồi nói: “Để tao nghĩ đã.”
“Ồ.” Hạ Du Nguyên liếm đôi môi khô, tay nắm chặt lại, ngồi yên lặng bên cạnh nhìn Trương Sấm như đang toàn tâm toàn ý chờ đợi câu trả lời của cậu ta.
Trương Sấm nghĩ lâu đến nỗi Hạ Du Nguyên suýt không nhịn được phải thúc giục cậu ta. Cuối cùng, cậu khoác vai Hạ Du Nguyên, lời nói sâu xa như ông bố già: “Tao nghĩ… Hay là mày đừng theo đuổi nữa…”
Hạ Du Nguyên chợt thấy hụt hẫng: “Tại sao?”
“Tao vốn định giúp mày theo đuổi cậu ấy, nhưng không phải cậu ấy đã nói rằng không muốn yêu đương trong thời gian học cấp 3 sao… Nếu là người khác nói không yêu đương trong thời gian học cấp 3, tao sẽ nghĩ đó là cái cớ, ủng hộ mày tiếp tục theo đuổi, nhưng Lý Quỳ Nhất nói những lời đó, có lẽ cậu ấy nghiêm túc đấy. Điều đó có nghĩa là dù mày có theo đuổi cậu ấy cũng không có kết quả, thậm chí có thể còn phản tác dụng, cậu ấy sẽ nghĩ mày đang làm phiền việc học của cậu ấy.”
Trương Sấm nhìn Hạ Du Nguyên, thấy sắc mặt của cậu không được tốt, liền dừng lại một chút, cân nhắc lời nói rồi tiếp tục nói: “Tao không cố tình đâm vào tim mày đâu, tao thực sự nghĩ hai người không cùng một loại người. Mày thấy đấy, Kỳ Ngọc trong mắt chúng ta đã là người học rất chăm chỉ rồi, năm ngoái sau khi thi vào cấp 3, cả mùa Hè nó đều đi học thêm, đạt đến mức độ đó đã là điều chúng ta không dám mơ tưởng. Nhưng mày biết Lý Quỳ Nhất đã làm gì không? Tao cũng mới nghe Châu Sách kể, chắc là Châu Sách nghe từ bạn gái nó, suốt mùa Hè đó Lý Quỳ Nhất hầu như ngày nào cũng ở trong thư viện. Sáng tự học kiến thức cấp 3, chiều đọc sách ngoài, tối làm đề. Mày không thấy cậu ấy còn đáng sợ hơn Kỳ Ngọc sao? Kỳ Ngọc còn có bố mẹ giám sát, còn cậu ấy hoàn toàn là tự giác. Mày nghĩ người như vậy, khả năng muốn mạo hiểm yêu đương với mày là bao nhiêu?”
Không.
Hạ Du Nguyên cụp mắt xuống, lặng lẽ đáp.
Cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu, ngực như bị nhét một đống bông lớn, mỗi lần hít thở đều thấy nặng nề và ngột ngạt. Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn là người “được theo đuổi”, tự cao tự tại, tùy tiện thô lỗ, chưa bao giờ biết đến sự chua xót và đau khổ của sự tự ti, giờ đây cậu đã cảm nhận được rồi.
Mùa Hè đó cậu đã làm gì?
Chưa nói đến việc học, ngay cả việc dậy sớm còn khó khăn.
Đây không phải vấn đề về kết quả học tập hay thái độ, mà là một ngày nào đó, nếu cô nói muốn đến một nơi xa hơn, cậu có đủ khả năng để theo kịp cô không?
Bước đi không đồng nhất là điều rất đáng sợ, bố mẹ cậu chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Thấy Hạ Du Nguyên im lặng lâu như vậy, Trương Sấm vỗ nhẹ vào lưng cậu, an ủi: “Mày đừng quá buồn, thực ra người như chúng ta mới là bình thường, cậu ấy mới là khác loài.”
Hạ Du Nguyên hơi nhếch khoé môi, mỉm cười.
Cậu cũng không biết tại sao, lần đầu tiên thích một cô gái lại kết thúc như thế này.
Dù cô từ chối cậu, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy chuyện sẽ có đường sống cứu vãn. Cậu từng nanh nọc nghĩ, nếu cô nói cô thích những chàng trai dịu dàng, học giỏi, cao dưới 1m83. Đợi đến khi cậu làm được những điều đó, xem cô còn lý do gì để từ chối cậu nữa không.
Dù cho lời cô là thật hay giả, nếu đã nói ra, cậu sẵn sàng thay đổi. Cậu đã tự suy xét lại, có lúc cậu thật sự quá hung dữ, hay nổi giận với cô và thích chọc tức cô. Trước đây, khi cậu đưa cô về nhà, ngày nào sau khi tan học cậu cũng mang theo đồ ăn vặt cho cô, mang sữa chua và kem vì biết cô ấy thích ăn, nhưng mang quả hạch cho cô là cố tình gây sự… Cậu liên tục đút quả hạch miệng cô, còn nghếch cằm nói như thiếu đòn: “Ồ, bệnh dị ứng của cô cả đã khỏi rồi à?”
Con gái làm sao có thể thích kiểu đó, phải không?
Sau này cậu sẽ không làm như vậy nữa, cậu sẽ chân thành thích cô.
Cô nói không muốn yêu đương trong thời gian học cấp 3, cậu cũng sẵn sàng đợi đến sau kỳ thi Đại học. Nhưng cậu là học sinh Mỹ thuật, đợi đến mùa Hè năm sau, cậu phải tham gia khóa tập huấn Mỹ thuật. Nơi lớp vẽ huấn luyện là ở Bắc Kinh, cậu sẽ đi cả bảy, tám tháng. Đến khi thi xong trở về, cậu sợ cô không còn nhớ cậu là ai, càng sợ cô sẽ thích người khác.
Điều đó khiến cậu hơi có cảm giác cấp bách, vì vậy cậu nhất quyết muốn đưa cô về nhà. Trên đường đi học về, mùa Hè có thể cùng cô ăn kem, mùa Đông có thể cùng ăn hạt dẻ rang đường, cùng nhau trải qua Thu Đông Xuân Hè. Nhưng cậu mong cậu có thể tích lũy đủ sức lực và can đảm để xin cô đợi cậu, đợi cậu trở về từ khóa huấn luyện, rồi cùng thi Đại học, cùng nhau đi Bắc Kinh.
Một mặt cậu muốn tôn trọng ý muốn của Lý Quỳ Nhất, không muốn làm phiền cô; một mặt lại muốn có thêm thời gian bên cô. Cậu rất phân vân, thực sự không biết ranh giới gần gũi với cô là đâu, vì vậy mới nhờ Trương Sấm, hy vọng người “đi trước” có kinh nghiệm phong phú này có thể chỉ cho cậu biết, liệu cậu có nên tiếp tục theo đuổi cô không.
Trương Sấm đã cho cậu câu trả lời rồi.
Nhưng câu trả lời này khiến cậu không vui chút nào.
Hạ Du Nguyên kéo mũ áo hoodie lên, chùm lên đầu, che khuất mắt mình, rồi uể oải nằm trên chiếc ghế lười. Trương Sấm thấy vậy thì cố tình vươn cổ, thò đầu nhìn cậu qua khe mũ, cười hì hì nói: “Ôi con trai của bố, con đang khóc à?”
“Cút.” Hạ Du Nguyên nắm lấy dây rút mũ, kéo chặt lại, che kín cả đầu.
Trương Sấm không quan tâm đến cậu nữa, chuyện này, người khác nói nhiều cũng vô ích, chỉ có tự mình nghĩ thông suốt mới được.
“Nhà mày có còn bàn chải đánh răng mới không? Cho tao một cái nhé, tao không thể không đánh răng không tắm mà lên giường mày được.”
Hạ Du Nguyên nằm nghiêng trên ghế sô pham trông như con cá chết, vạt dưới áo hoodie bị kéo lên theo động tác của cậu, để lộ một đoạn lưng trắng hơi gầy. Trương Sấm nhìn các đường nét rõ ràng trên bụng dưới của cậu, nghĩ thầm Lý Quỳ Nhất đúng là không biết tận hưởng.
“Có phải ở trong tủ trên bồn rửa mặt không? Thế thì tao tự đi lấy nhé.”
Trương Sấm đá nhẹ vào chân Hạ Du Nguyên, coi như thông báo rồi vặn mở cửa phòng của cậu, sau đó đi ra ngoài. Đánh răng xong đi từ phòng tắm ra, Trương Sấm tình cờ gặp ông bà ngoại và dì nhỏ của Hạ Du Nguyên vừa từ ngoài về.
“Ôi!” Cả ba người đều bị dọa sợ.
Trương Sấm thì thấy ngượng ngùng nhiều hơn, cậu ta gãi đầu: “Cháu chào bà ngoại, ông ngoại, cô giáo Hạ…”
Bà Hạ lúc này mới nhận ra, vuốt vuốt ngực: “À, là Đại Sấm à, làm bà sợ chết khiếp, bà cứ tưởng thằng vương tử nhà bà bỗng dưng to khoẻ rồi.”
Trương Sấm xấu hổ cười hì hì, bà Hạ lại nói: “Vừa hay bà mang về một hộp cua lông, lát nữa sẽ hấp ít, ăn cùng nhé.”
“Vâng, cảm ơn bà ngoại.” Trương Sấm cũng không khách sáo. Trước đây họ là hàng xóm đối diện, việc qua lại ăn uống là chuyện thường, sau khi nhà họ Hạ chuyển đi, quan hệ mới không còn thân thiết như trước.
Bà Hạ đưa hộp cua lông cho ông ngoại đi hấp, rồi bảo dì nhỏ Tiểu Hạ gọi Hạ Du Nguyên ra ăn cua. Hạ Thu Minh lười đi, dì vào phòng mình sau đó đổi thành quần áo ở nhà, rửa mặt rồi lại đắp mặt nạ, nói: “Chắc nó đã nghe thấy chúng ta nói chuyện rồi, không chịu ra còn phải gọi người đến mời, nhõng nhẽo chết đi được. Nếu không thích thì thôi.”
Đợi khi cua được hấp xong rồi mang ra bàn, Hạ Du Nguyên vẫn không ra ngoài. Bà Hạ tự mình đi gọi cậu. Cậu vẫn ủ dột trong chăn, nói không muốn ăn.
“Mẹ, không cần quan tâm đến nó đâu, không ăn cua thì sẽ nguội mất.” Hạ Thu Minh la to.
Bà Hạ quay lại bàn ăn, thở dài, vừa bóc cua vừa hỏi Trương Sấm: “Có phải nó bị giáo viên ở trường phê bình không?”
Chưa kịp để Trương Sấm trả lời, Hạ Thu Minh đã cười nhạo: “Nó làm gì có mặt có da, có lúc nào để ý đến lời phê bình của giáo viên đâu chứ.”
“Con nói thế với cháu trai của mình à?” Bà Hạ trừng mắt với con gái, rồi lại suy nghĩ: “Vậy nó làm sao vậy nhỉ, buồn bã không vui thế, có phải bị cô gái nào đá rồi bị tổn thương tình cảm không?”
Hạ Thu Minh lắc đầu, khẳng định: “Cái đó thì không đâu ạ, nhà chúng ta không có ai là người si tình cả.”
Ôi, chuyện này, thì đúng là khó nói rồi.
Trương Sấm mở vỏ cua, vui vẻ nghĩ.
*******
Lời của tác giả:
Bé cún vừa thức dậy đã phát hiện mình đã bị gạch khỏi sổ hộ khẩu của nhà họ Hạ.
******
Chú thích: