Edit: yin
Lý Quỳ Nhất gần như không dám tin rằng mình thực sự đã tặng bó hoa đó cho Hạ Du Nguyên. Bây giờ cô đang ngồi trước bàn học, balo vẫn trên lưng, trong đầu cứ liên tục tua lại cảnh tượng vừa diễn ra dưới lầu. Trọng lượng của chiếc balo mang cho cô cảm giác trĩu nặng, giúp cô không bị trôi nổi mà vẫn bám vào thế giới thực tại.
Sau lần nghĩ lại thứ bảy, cuối cùng Lý Quỳ Nhất thở dài nằm bò ra bàn, bất lực thừa nhận, cô đã tặng hoa cho Hạ Du Nguyên thật rồi.
Lý Quỳ Nhất không biết làm thế đúng hay sai, cô tiện tay kéo qua một tờ giấy nháp ở bàn học qua rồi cầm bút lên, sau đó bắt đầu vẽ một hệ tọa độ đơn giản để dùng phương pháp SWOT phân tích ưu nhược điểm của quyết định này. Nhưng vừa viết được vài dòng, cô đã nản lòng và dừng bút… Quyết định đã được đưa ra rồi, giờ phân tích nó có ích gì chứ?
Cô đã móc ngoéo với Hạ Du Nguyên rồi, cô không thể nuốt lời được.
Nhớ đến Hạ Du Nguyên, Lý Quỳ Nhất đá đôi dép trên chân ra, leo lên giường rồi nằm xuống bên cửa sổ, ngó đầu ra ngoài nhìn. Cửa sổ phòng cô nhìn chéo ra con đường dẫn tới cổng khu dân cư, nếu Hạ Du Nguyên rời đi, cô sẽ nhìn thấy.
Nhưng không biết cậu đã đi chưa.
Haizz, cô đã nói với cậu ấy là “mình ghét cậu”, liệu cậu có hiểu ý cô không nhỉ? Lý Quỳ Nhất lại lo lắng, nếu cậu nghĩ cô thật sự ghét cậu thì sao? Chẳng phải là kết quả sẽ hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ thật của cô hả?
Hạ Du Nguyên à Hạ Du Nguyên, cậu sẽ không ngốc đến vậy chứ?
Khi Lý Quỳ Nhất còn đang lo lắng về chỉ số IQ của Hạ Du Nguyên, thì chiếc xe đạp dưới lầu lao nhanh qua, hệt như cơn gió nhẹ nhàng và nhanh nhẹn. Bóng dáng trên xe đạp cô quen thuộc vô cùng, trẻ trung và đẹp trai, “Yuhuu” một tiếng, cậu tung bó hoa lên trời rồi lại bắt lấy một cách điệu nghệ, dáng vẻ ấy tràn ngập hơi thở thanh xuân hồn nhiên, khiến những người đi đường phải ngoái đầu nhìn theo
Vui vậy sao.
Xem ra cậu không ngốc đâu, Hạ Du Nguyên.
Lý Quỳ Nhất cũng không kìm được mà mỉm cười rồi nhìn theo bóng lưng chàng trai biến mất trong màn đêm. Chính sự tươi đẹp, sạch sẽ, suy nghĩ bay bổng, lãng mạn và trong trẻo, bồng bột mà sinh động ấy đã thu hút cô.
Thôi, không cần phân tích SWOT nữa, tặng hoa thì cũng tặng rồi, cô không hối hận.
Nhưng mà, họ vẫn là học sinh cấp ba, những điều cần cân nhắc vẫn phải cân nhắc. Lý Quỳ Nhất rời khỏi cửa sổ, quay lại bàn học, gạch bỏ hệ tọa độ trên giấy nháp và viết xuống vài chữ – “Ước pháp ba chương”, sau đó cô cẩn thận viết thêm dấu hai chấm.
Lý Quỳ Nhất miệt mài viết một lúc lâu mới xong những điều muốn ước định với Hạ Du Nguyên, sau đó cô cẩn thận chép lại vào tờ giấy sạch sẽ, cuối cùng gấp lại rồi nhét vào túi áo khoác đồng phục. Ngày đi học lại, thầy cô vẫn chưa giao bài tập, cô rửa mặt từ sớm rồi cầm điện thoại léo lên giường.
Vừa mở điện thoại, quả nhiên thấy tin nhắn của Hạ Du Nguyên. Cậu không nói gì, chỉ liên tục chọc cô trên QQ, làm giao diện trò chuyện của hai người cứ rung lên không ngừng hệt như trái tim bối rối của một chàng trai trẻ.
Người gì đâu mà kỳ vậy?
Cậu không dám nói, cô cũng ngại mở miệng, cậu cứ chọc qua chọc lại cho đến khi Lý Quỳ Nhất phiền quá, phát cáu với cậu: “Đừng chọc nữa! Mau ngủ đi!”
Hạ Du Nguyên: Ừm.
Nghe lời ghê, Lý Quỳ Nhất nghĩ.
Nhưng ngay giây sau đó.
Hạ Du Nguyên: Ngủ ngon nhaaa~
Lý Quỳ Nhất lập tức nổi da gà. “Ngủ ngon” thì bình thường, “Ngủ ngon~” cũng còn chấp nhận được, nhưng “Ngủ ngon nhaaa~” là sao? Sao lại bắt đầu nói kiểu điệp từ như vậy?
Ôi, ghê quá.
Sớm biết sẽ kích thích “lời chó” của cậu, thì cô đã không nói thích cậu rồi. Cô hối hận, thật sự hối hận.
Lý Quỳ Nhất: Cậu có thể đừng nói thế được không? Nói bình thường thôi.
Hạ Du Nguyên: Không được, người ta ai cũng nói thế mà.
“Người ta” là ai chứ? Không lẽ là mấy cặp đôi… Yêu nhau đó?
Lý Quỳ Nhất: Sao cậu biết người ta nói vậy?
Hạ Du Nguyên: Thật mà, Trương Sấm cũng nói thế với bạn gái nó.
Lý Quỳ Nhất đọc tới chữ “bạn gái” thì lập tức quýnh lên: Mình đâu phải!
Hạ Du Nguyên: Được rồi, tạm thời mình sẽ không nói nữa.
Hạ Du Nguyên: Nhưng sớm muộn gì cũng phải nói thôi, mình không vội.
“Cái gì mà sớm muộn chứ?” Lý Quỳ Nhất thật sự bị cậu làm cho không biết phải nói gì, cuối cùng cô chỉ đành ném lại một câu “Ngủ đi”, rồi tắt điện thoại. Nghĩ một lúc, cô lại thấy không yên tâm nên mở điện thoại ra và nhắn tin đe dọa: “Ở trường cậu phải ngoan ngoãn, không được…”
Không được gì nhỉ?
Lý Quỳ Nhất suy nghĩ kỹ một chút, rồi mới nghĩ ra một từ vô cùng phù hợp: “Không được vẫy đuôi lung tung!”
Hạ Du Nguyên: …
Hạ Du Nguyên: Sao cậu lại mắng người ta chứ?
Dù sao cậu cũng thế thôi.
Lý Quỳ Nhất thấy mình miêu tả quá chính xác, đắc ý tắt điện thoại rồi chui vào chăn ngủ. Sáng hôm sau, cô mang theo sữa đậu nành và hai chiếc bánh bao vào lớp. Vừa bước vào, cô đã cảm nhận được ánh mắt từ phía cuối lớp phóng tới. Lý Quỳ Nhất giả vờ như không thấy, chẳng chớp mắt đi thẳng đến chỗ ngồi của mình rồi bắt đầu ăn sáng. Sau khi ăn xong, cô mới phát hiện trong hộc bàn của mình cũng có một phần ăn sáng, là sữa nóng và bánh tôm rong biển, kèm theo một túi quả hạch.
… Làm thế nào mà cậu nghĩ rằng việc tặng bữa sáng không phải là vẫy đuôi lung tung chứ?
Để không lãng phí, cô đành phải ăn luôn cả phần ăn sáng mà cậu tặng, ăn no căng bụng, phải đứng lên đọc bài trong giờ học buổi sáng.
Nhưng Hạ Du Nguyên vẫn nghe lời cô nói, ở trường cậu hầu như không đến gần cô. Khi gặp cô trong hành lang, cậu còn quay mặt đi, cố ý không nhìn cô rồi nghênh ngang đi qua. Người không biết còn tưởng cậu có thù với cô ấy chứ.
Cũng không cần phải cố ý như vậy…
Buổi tối sau khi học thêm xong, Lý Quỳ Nhất cảm thấy có nhiều điều muốn nói với cậu, vậy nên cô bảo rằng hôm nay không muốn đi xe đạp, muốn đi bộ về. Hạ Du Nguyên mỉm cười, tỏ ý hiểu: Chẳng phải là muốn ở bên cậu thêm một lúc sao?
Lý Quỳ Nhất đúng là rất mạnh miệng.
May mà cậu biết cô mạnh miệng, nếu không thì làm sao mà hiểu được ý nghĩa ẩn sau câu “mình ghét cậu”?
“Ghét cậu!”
Không ai hiểu rằng, trong tai cậu, đó là lời tỏ tình ngọt ngào nhất, cách nũng nịu tuyệt vời nhất.
Lý Quỳ Nhất à Lý Quỳ Nhất, cậu đúng là kỳ cục chết đi được!
“Đi thôi.” Hạ Du Nguyên vác cặp lên lưng, vui vẻ liếc nhìn cô.
Trong khuôn viên trường, cô đi trước, cậu đẩy xe đi sau, dù không nói gì cũng không ai cảm thấy bầu không khí nặng nề. Ở bên người mình thích là như vậy đấy, im lặng cũng thấy thoải mái, đi bộ cũng là điều thú vị.
Ra khỏi cổng trường, Hạ Du Nguyên mới hai bước lên bên cạnh cô, vai kề vai.
“Về sau cậu đừng mang bữa sáng cho mình nữa, nếu bị phát hiện thì sao?” Lý Quỳ Nhất càu nhàu.
“Sẽ không đâu, mình đến sớm mà.”
“Nhưng cũng không cần, mỗi sáng đi học mình có thể mua bữa sáng ở ven đường, rất tiện.”
Hạ Du Nguyên vẫn từ chối: “Không được, ở trường chúng ta không thể nói chuyện nhiều, chỉ như bạn học bình thường. Cậu ăn bữa sáng của mình thì mới thể hiện rằng quan hệ của chúng ta không bình thường.”
Lý Quỳ Nhất không thể hiểu nổi: “Tại sao phải thể hiện quan hệ của chúng ta không bình thường ở trường?”
Cậu thản nhiên đáp: “Không thì mình không có cảm giác an toàn.”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Thôi được, cậu muốn sao thì làm vậy. Cô đỡ tốn tiền mua bữa sáng, cô có thể đổi tiền đó thành mua quà cho cậu, đôi bên cùng có lợi.
Lý Quỳ Nhất im lặng một lúc sau đó lại mở miệng, nhưng chưa kịp nói thì Hạ Du Nguyên đã sờ mũi, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: ” Cái đó… Cậu thích mình vì điều gì?”
Câu hỏi này sao cậu có thể hỏi được chứ?
Người này thật là… Ngạo mạn quá đi.
Lý Quỳ Nhất hừ nhẹ: “Ai thích cậu chứ.”
Hạ Du Nguyên cười khẽ, tiếng cười vui vẻ như những bông hoa nhỏ nở rộ trong đêm: “Thế thì tại sao cậu lại tặng hoa cho mình?”
“Tặng hoa là thích sao?” Lý Quỳ Nhất kiên trì chơi chiêu đến cùng.
“Đối với mình thì đúng là như vậy.”
“Thì cậu cứ nghĩ thế đi.”
Lý Quỳ Nhất không muốn nói chuyện với cậu nữa, cô sợ nếu cứ tiếp tục thì cậu sẽ moi được bốn chữ “Vì mình thích cậu” từ miệng cô. Cô không dày mặt như cậu mà có thể nói những lời này một cách nhẹ nhàng.
Đối với cô mà nói, “Vì mình thích cậu” là lời rất ngượng ngùng.
Nhưng cô vẫn muốn cậu biết tình cảm của mình, vì vậy cô đã tặng cậu một bó hoa. Hoa trong thế giới con người luôn gửi gắm những cảm xúc, đúng không?
“Hạ Du Nguyên.” Cô bỗng gọi cậu, giọng nói vì xấu hổ mà trở nên lí nhí.
“Ừ?”
“Cậu biết tại sao hôm đó mình bảo cậu hát hết bài ‘Hồng Đậu’ không?” Lý Quỳ Nhất dừng lại, dũng cảm ngước mắt nhìn cậu.
Hạ Du Nguyên cũng dừng lại, nhớ lại lời cô nói lúc đó, trong lòng cậu vẫn rung động không thôi: “Cậu nói, sau này mỗi lần nghe bài ‘Hồng Đậu’, cậu sẽ nhớ đến mình.”
“Ừm.” Lý Quỳ Nhất gật đầu, tiếp tục bước đi, như thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều: “Nhưng không chỉ để nhớ đến cậu, mà còn để nhớ đến khoảnh khắc đó.”
Khoảnh khắc khiến cô cảm thấy hạnh phúc.
Lý Quỳ Nhất vừa đi vừa nói, giọng nói nhỏ nhẹ: “Khoảnh khắc đó, mình đã có một dự cảm, mình nghĩ sau này nhất định mình sẽ nhớ lại nó. Mỗi lần nhớ lại, mình sẽ thấy cuộc sống thật đẹp. Đó giống như việc mình lưu lại một điểm lưu trong ký ức, và bài ‘Hồng Đậu’ chính là cơ chế kích hoạt, nó sẽ đưa mình trở lại khoảnh khắc đó, dù mình đang ở trong hoàn cảnh nào thì cũng sẽ lại cảm thấy tràn đầy năng lượng.”
Giọng Lý Quỳ Nhất căng thẳng vì nói những lời này rất rủi ro. Điều này khiến cô trông có vẻ đa sầu đa cảm, nếu Hạ Du Nguyên không hiểu được cảm xúc này, có thể cậu sẽ nghĩ cô quá nhạy cảm.
Nhưng Hạ Du Nguyên đã hiểu ý cô.
Khi một người nhận ra sự tồn tại của hạnh phúc, họ sẽ sợ mất nó, có lẽ vì vậy mà khi đang hạnh phúc, người ta thường muốn khóc.
Vì vậy, cô đã khéo léo sử dụng một số biện pháp để cố gắng lưu giữ mãi mãi khoảnh khắc đó.
Lý Quỳ Nhất nói tiếp: “Từ khi mình nhận ra rằng sau này mình sẽ hoài niệm khoảnh khắc này, mình muốn cảm nhận nó một cách mạnh mẽ hơn, cảm nhận sự tự do, thoải mái và niềm vui mà khoảnh khắc đó mang lại.”
Giống như đêm giao thừa, khi cô bỗng nhận ra sự trẻ trung của cơ thể mình, cô muốn tận hưởng sức sống mãnh liệt. Cô muốn đón nhận từng giây phút quý giá mà số phận ban tặng.
“Cậu có hiểu không?” Lý Quỳ Nhất cảm thấy hơi hơi thở mình hơi dồn dập: “Hạ Du Nguyên, đó là lý do mình tặng hoa cho cậu.”
********
Chú thích: