Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Chương 70: Chương 70



Bầu không khí chợt trở nên yên lặng.
Mễ Mị nín thở để chờ cái gật đầu Tam Vĩ, nhưng cuối cùng Tam Vĩ nhăn mặt lại, cậu ấy khẽ lắc đầu.

“Cô vẫn chưa hiểu hết về sự huyền bí của vũ trụ, việc xuyên không giữa hai thế giới là điều vô cùng khó khăn.

Với lại, không được tùy ý thay đổi dấu ấn linh hồn.

Nếu Kinh Hoằng Hiên là người đến cùng một thế giới với cô, thì linh hồn của anh ta chắc chắn không thể tương thích với thế giới này được, sự xung đột sẽ xảy, 99% linh hồn anh ta sẽ bị tiêu tán.” Tam Vĩ thở dài buồn bã nói: “Trừ khi…”
“Trừ khi cái gì cơ?” Mễ Mị vội vàng chạy đến hỏi.
Trừ khi sư phụ cậu ấy đã ra tay giúp đỡ anh ta! Nhưng Kinh Hoằng Hiên không hề quen biết sư phụ, cho đến bây giờ cậu ấy còn chưa từng nghe sư phụ nhắc đến tên của anh ta.

Mà hiện tại không thể liên lạc được với sư phụ! QAQ hu hu buồn quá, mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát của cậu ấy rồi.
Cứ nghĩ đến điều này, Tam Vĩ lại thấy khó hiểu, cậu ấy không thể tìm ra câu trả lời.

Tại sao chuyện này lại khó hơn cả bài kiểm tra lúc nhậm chức vậy.

Tam Vĩ đi đi lại lại mấy vòng, cuối cùng chắp hai tay lại, nhìn Mễ Mị nói: “Thế này đi! Tôi muốn khởi động lại hệ thống, để kiểm tra lại toàn bộ mọi chuyện.

Trong khoảng thời gian này, cô đừng có liên lạc với tôi.

Tôi sẽ cố gắng đẩy nhanh tốc độ, khi nào tìm ra câu trả lời tôi sẽ ngay lập tức liên hệ với cô.”
Ít nhất cậu cũng nên giải thích với tôi mấy câu, tại sao lại đùng đùng đòi khởi động hệ thống.

Mễ Mị kéo tay Tam Vĩ lại hỏi: “Trong khoảng thời gian đó, liệu tôi có nhận được thông báo giống với lần trước không?”
Tam Vĩ khẽ gật đầu, cậu ấy do dự nhìn Mễ Mị, cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí để nói ra: “Tôi đưa cho cô một cái vòng bảo vệ, có thể ngăn cản mọi tác động vật lý.

Hiện tại thế giới này đã xuất hiện quá nhiều lỗ hổng, tôi cảm thấy mọi chuyện ngày càng mất kiểm soát.

Tôi sợ có chuyện bất ngờ xảy ra.

Mà cô lại là người vô tình bị cuốn vào thế giới này, nên tôi hứa sẽ bảo vệ cho cô.”
Nói xong, từ trong lòng bàn tay Tam Vĩ lóe lên một tia sáng, nó giống hệt cái vòng bảo vệ lúc nãy khi hai người đi tham quan vũ trụ.

Sau đó vòng tròn đó dần bao quanh khắp người cô, dưới tác động không khí nó dần thu nhỏ lại, và cuối cùng ngưng tụ thành một viên kim cương xuyên qua lớp sương mù, đặt vào giữa hai bàn tay của cô.
“Chừng nào gặp tình huống nguy hiểm cô nhớ phải khởi động thứ này lên.” Tam Vĩ chỉ vào cái vòng tay cô đang đeo: “Tôi đã luồn nó vào trong vòng tay, cô hãy nhớ luôn mang nó theo bên người.

Năng lượng trong chiếc vòng có thể cứu mạng cô được ba lần.”
Tam Vĩ nhìn chằm chằm Mễ Mị, nghiêm túc nói: “Tôi hy vọng cô sẽ không phải sử dụng đến nó.”
Cảm xúc trong lòng Mễ Mị dần trầm xuống, còn chưa kịp lên tiếng, thì ngay sau đó, cô đã quay trở lại phòng ngủ.

Cùng lúc đó, trong đầu cô vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống [ Hệ thống đã được tắt, xin mời khởi động lại.

]
Cái nút màu đỏ trong đầu cô đã biến mất.

Cô nhắm mắt lại, cố gắng thật tĩnh tâm, nhưng cô chỉ nhìn thấy màn đen u tối.
Hệ thống lại biến mất, giống như nó chưa từng xuất hiện.
Mễ Mị thất thần nằm vật xuống giường, mọi suy đoán của cô về Kinh Hoằng Hiên vẫn chưa có lời giải thích, ngay cả Tam Vĩ cũng không đoán được thân phận của anh.

Cô từng nghĩ rằng mình vô tình xuyên đến thế giới này, đợi thời cơ thích hợp cô sẽ rời đi.
Nhưng mà, mấy tháng nay cô đã trải qua rất nhiều điều kỳ lạ, và sự thật đang chứng minh cho cô thấy, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Từ khi cô xuyên đến thế giới này, mỗi nhiệm vụ của cô đều có liên quan đến Kinh Hoằng Hiên.

Giống như ý trời vậy.
Mễ Mị đặt tay lên ngực.

Cô với Kinh Hoằng Hiên, rốt cuộc là hai người bọn cô có mối quan hệ gì.

Không chỉ mình anh quên mất, mà chính cô cũng vậy! Hoặc là, cả hai người bọn cô đều đã quên điều gì…
Viên kim cương trong lòng bàn tay cô tỏa ra hơi lạnh, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng rực rỡ.
Tam Vĩ sợ cô sẽ gặp nguy hiểm, nên, Kinh Hoằng Hiên có lẽ nào cũng sẽ gặp nguy hiểm? Dù sao trong quyển tiểu thuyết, cô cũng chỉ là nữ phụ pháo hôi chiếm chưa đầy ba trang sách.

Thế nhưng Kinh Hoằng Hiên lại là nhân vật nam phụ xuất hiện xuyên suốt bộ truyện.
Ninh Tuấn Thần chắc chắn sẽ gây khó dễ cho anh, mà Kinh Lôi Đình cũng chỉ coi anh là một quân cờ, ở phía sau lưng còn có bao nhiêu kẻ lăm le muốn hãm hại anh, mục tiêu mà họ nhắm đến vẫn luôn là anh, như vậy càng chắc chắn rằng anh đang gặp nguy hiểm!
Mễ Mị nắm chặt viên kim cương trong tay, đáy lòng hạ quyết tâm
Cô im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặt trăng đã nhô lên cao, thi thoảng có cơn gió thổi qua.

Một buổi tối yên bìn, nhưng ẩn sâu bên trong là các mạch sóng ngầm đang liên tục di chuyển.
Ngày hôm sau, Mễ Mị đã ra khỏi nhà từ sáng sớm, cô ngay lập tức đi đến cửa hàng đá quý.

Trên đường đi, cô nhắn tin cho Kinh Hoằng Hiên hỏi trạng thái của anh đã đỡ hơn chưa.

Kết quả là, anh nói mình đã đi đến công ty làm việc, còn bảo hôm nay có chút việc bận, đến tối sẽ gọi điện cho cô sau.
Mễ Mị thở dài, người đàn ông này đúng là cuồng công việc, vừa mới khỏi ốm đã vội vã đi làm.
Mễ Mị dừng xe ở trước cửa hàng đá quý.

Cửa hàng này được giới nhà giàu thành phố H rất ưa chuộng.

Mễ Mị bước vào trong quán.
“Mễ tiểu thư, ngài có cần tôi tư vấn không?” Người quản lý đứng gần đó nhìn thấy Mễ Mị bước vào, lập tức đi đến tiếp đãi cô.
Mễ Mị nở nụ cười khách sáo: “Cảm ơn ngài, tôi muốn mua một chiếc vòng tay.”
Quản lý dẫn Mễ Mị đến khu vực chuyên bán vòng bạc, sau một hồi lựa chọn, Mễ Mị quyết định chọn một cái vòng bạc dành cho nam giới.
Mễ Mị bước ra khỏi cửa hàng đá quý, ngẫm thấy bây giờ vẫn còn sớm, chắc Kinh Hoằng Hiên còn đang rất bận, nên cô không định đi đến làm phiền anh.
Ở đây khá gần với trung tâm thương mại.

Mễ Mị nghĩ đã lâu rồi cô không đi ra ngoài chơi với bạn bè, nên cô lôi điện thoại ra gọi cho Thu Viện Á.

Cô vừa đi vừa nghe điện thoại, lúc cô đi ngang qua cửa hàng bán đồ điện tử, thì đầu dây bên kia đã bắt máy, cô liền dừng lại.

Đúng lúc này TV đang chiếu đoạn quảng cáo, cô quay sang nhìn.
“Tiểu Thu, hôm nay cậu có bận không?”
“Không, hôm nay tôi được nghỉ, nên đang ngồi ở nhà xem tivi.” Thu Viện Á thở dài thườn thượt, cô có thể lờ mờ nghe được âm thanh của đoạn quảng cáo.
Mễ Mị nghe thấy vậy, liền vui vẻ nói: “Trùng hợp tôi hôm nay cũng rảnh rỗi, cậu có muốn đi dạo phố với tôi không!”
Cô còn chưa dứt lời, màn hình TV ở trước mặt cô đột nhiên chuyển sang tin tức thời sự, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của người phụ nữ.

Nụ cười trên khuôn mặt Mễ Mị dần tắt, cô trợn tròn mắt lên nhìn.
[ Tin tức nóng: Nguyễn Khinh Ngữ, cựu phu nhân tập đoàn Túng Thế xuất hiện! ]
Đôi mắt Mễ Mị suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài.
Thu Viện Á vẫn còn đang lải nhải, cũng đột nhiên im bặt.

Cả hai đều bị thu hút bởi tin tức nóng kia.
Ở bên này, cũng có nhiều người đứng lại xem.

Đây là tin tức do tờ báo nổi tiếng của thành phố H truyền tin.

Tối ngày hôm qua, tập đoàn Túng Thế gửi thư mời các đơn vị truyền thông đến tham gia buổi họp báo sáng nay.

Ở trước mặt toàn thể phóng viên, Nguyễn Khinh Ngữ đột nhiên xuất hiện, khiến cho rất nhiều người bất ngờ.

Có lẽ họ không ngờ rằng bà ấy chính là nhân vật chính trong buổi họp báo lần này.
Dù chỉ là một đoạn preview rất ngắn, nhưng cũng đủ gây xôn xao dư luận.

Mọi người xung quanh đều bán tán về vấn đề này.
Mễ Mị: “Con mẹ nó…”
Thu Viện Á: “Con mẹ nó…”

Thu Viện Á: “Tiểu Mễ, vừa nãy tôi xem qua một tin tức, cậu có nhìn thấy không…”
Mễ Mị: “Tôi đang xem…”
Mễ Mị dần bình tĩnh lại, cô vội vàng nói với Thu Viện Á: “Tý nữa chúng ta nói chuyện sau nhé, bây giờ tôi phải đi tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra!”
Nói xong cô liền cúp máy, cô ấn gọi vào số điện thoại của Kinh Hoằng Hiên.

Tiếng chuông vang khoảng tầm ba giây đã được kết nối, đầu dây bên kia rất ồn ào.

Mễ Mị ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề.
“Vừa nãy em đã xem tin tức kia, chuyện đó, là sao…” Bọn họ đều biết Nguyễn Khinh Ngữ thật đang bị Ninh Quang Phủ bắt giữ, Lam Huệ là kẻ đang đóng giả Nguyễn Khinh Ngữ.

Cô biết anh sẽ tự có cách xử lý, nhưng không ngờ anh âm thầm lén lút hành động, Lam Huệ bây giờ đã về phe của anh.
“Đúng vậy.” Kinh Hoằng Hiên giọng điệu chắc nịch.

Sự tự tin trong lời nói của anh đã trấn an nỗi lo lắng trong lòng cô, đột nhiên cô không biết nên nói gì.
“Vậy bước tiếp theo anh định làm gì?”
“Em cứ yên tâm.

Công ty bây giờ không còn an toàn nữa, em đừng có đi đến đây.

Chúng ta sẽ đổi sang nơi khác để bàn chuyện.

Buổi họp báo sắp bắt đầu, có chuyện gì thì em cứ gửi tin nhắn cho anh.”
Mễ Mị khẽ gật đầu.

Sau vụ việc lần này, chắc chắn sẽ có rất nhiều rắc rối xảy ra.

Kinh Hoằng Hiên lợi dụng Lam Huệ để đối đầu trực tiếp với Ninh gia.
“Vâng, em hiểu rồi.” Dù có ngoan ngoãn nghe lời, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy rất lo lắng: “Anh nhớ phải cẩn thận, người Ninh gia không hề dễ đối phó, cả ba của anh nữa…!Tóm lại, nếu anh cần giúp đỡ em sẽ hỗ trợ anh hết mình.”
“Anh biết rồi, em hãy cứ tin tưởng ở anh.”
Sự tự tin Kinh Hoằng Hiên khiến cho Mễ Mị cảm thấy an tâm hơn.

Bây giờ cô không còn tâm trạng để đi dạo phố, chỉ vội quay về xe.

Nếu giờ cô đi về nhà, chắc chắn sẽ bỏ lỡ buổi họp báo.

Mà ở đây khá gần với công ty của anh trai cô – Mễ Quan.

Mễ Mị khởi động xe ô tô lên, cô ngay lập tức lái thẳng tới công ty của Mễ Quan.
——
——
Trong viện nghiên cứu, có một số phòng thí nghiệm, các thiết bị đột nhiên dừng hoạt động, họ buộc phải dừng thí nghiệm, đã gây ra ảnh hưởng không hề nhỏ.

Mọi người trong phòng nghiên cứu chỉ biết đứng nhìn nhau, họ vội vàng bước ra ngoài.
Ở cuối hành lang đang xảy ra một cuộc ẩu đả.
Nguyên Lạc vùng vẫy thoát ra sự khống chế mấy người đàn ông áo đen.

Ở ngay bên cạnh, chính là công tơ điện.
“Mấy người mau thả tôi ra! Tôi hứa sẽ không chạy trốn, hay mang tôi đến gặp Ninh Tuấn Thần.” Nguyên Lạc hét lớn cầu xin người đàn ông phía sau, cặp kính đang đeo sắp rơi ra ngoài.
Vệ sĩ không thèm để ý đến lời anh ấy nói, họ ngay lập tức bật công tắc lên, phòng thí nghiệm lại hoạt động trở lại.
Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Ninh Tuấn Thần cùng mấy tên thủ hạ vội vàng đi đến, dẫn đầu là Ninh Tuấn Thân vẻ mặt lạnh lùng sát khi, trên đường đi đến đây anh ta đã được nghe báo cáo về sự cố trong phòng thí nghiệm.
Việc đầu tiên anh ta làm khi bước vào viện nghiên cứu, không phải đi xử lý tên đầu sỏ gây tội kia, mà là bước vào phòng nghiên cứu bên cạnh.
Có một người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, đầu cắm đầy các dây điện, đang nằm yên không nhúc nhích, không biết còn sống hay đã chết.
Nhìn thấy Ninh Tuấn Thần, một vị bác sĩ vội tháo khẩu trang ra, kể cho anh ta nghe về tình hình vừa nãy trong phòng thí nghiệm.
“Thần, thí nghiệm chỉ mới làm được một nửa.

Vừa nãy Nguyên Lạc đã tự ý cắt điện.

Nên tôi đã tiêm cho hắn một liều thuốc mê, khoảng hai tiếng sau hắn sẽ tỉnh lại.”
Sắc mặt của Ninh Tuấn Thần càng trở nên khó coi: “Tôi hiểu rồi.

Mấy người hãy tiếp tục đi.”
Anh ta bước ra khỏi phòng thí nghiệm, đi đến cuối hành lang.

Lúc Nguyên Lạc nhìn thấy đám người Ninh Tuấn Thần, anh ấy càng vùng vẫy.
“Ninh Tuấn Thần, cậu đang làm gì vậy? Không được phép sử dụng người còn sống làm thí nghiệm? Cậu có biết làm như vậy là vi phạm pháp luật không?!”
Ninh Tuấn Thần hai mắt đỏ ngầu, từ trong túi áo lôi ra một khẩu súng, nhắm thẳng vào chính giữa trán Nguyên Lạc: “Cậu đang dạy đời tôi?”
Người đứng bên cạnh nhìn thấy vậy, vội tiến đến nói nhỏ vào tai của anh ta: “Thiếu gia, chúng ta đang ở trong nước, kẻ này có thân phận rất đáng gờm, ngài phải giữ bình tĩnh.” Vừa dứt lời liền vội vàng thu tay lại, cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Người đó sợ làm Ninh Tuần Thần nổi giận, nên chỉ dám đứng ra nhắc nhở.
Khoảng thời gian gần đây không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến tính tình Ninh Tuấn Thần đột nhiên thay đổi, so với ngày trước càng trở nên khó đoán.

Nếu nói trước kia là kẻ bất thường, thì bây giờ đã hóa thành kẻ điên.
Nguyên Lạc hoảng sợ.

Anh ấy không dám nhìn vào mắt của Ninh Tuấn Thần, cả người run bần bật.
Người này thực sự điên rồi.
Ninh Tuấn Thần vẫn giữ nguyên tư thế, anh ta dí khẩu súng vào trán Nguyên Lạc, để lộ ra chiếc răng nanh: “Mày đừng có khiêu khích sự kiên nhẫn của tao, nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, tao sẽ tha cho mày một mạng.

Nếu để tao nghe được tin đồn nào đó, tao sẽ giết hết đám người thân của mày.”
“Mau đuổi nó đi!”
Vệ sĩ tuân lệnh thả Nguyên Lạc ra, Nguyên Lạc hoảng sợ bỏ chạy, ngoại trừ đồ đạc cá nhân ra, anh ta không được phép mang theo bất kỳ thứ gì, và anh ấy đã bị đuổi khỏi phòng nghiên cứu.
Ninh Tuấn Thần im lặng nhìn theo bóng dáng Nguyên Lạc vừa rời đi, quay sang nói nhỏ vào tai của thuộc hạ: “Cử người theo dõi nó, một thời gian sau, tìm thời cơ thích hợp…” Bàn tay nhẹ nhàng khứa ngang cổ, động tác dứt khoát tàn nhẫn.
“Vâng.” Thủ hạ cúi người xuống, vội vàng đi chuẩn bị.
Lúc này, có một người vội vàng chạy đến, nói nhỏ vào tai Ninh Tuấn Thần.
Sắc mặt Ninh Tuấn Thần dần biến đổi, trở thành màu đen xì.
“Tôi đã sớm nhắc nhở lão già kia rồi, tốt nhất nên giết con mụ đó đi.

Bây giờ để cho tên khốn họ Kinh kia lợi dụng!”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.