Mặc dù đã biết đầu đuôi ngọn ngành, nhưng vẫn không thể giải quyết được vấn đề.
Phía trước vẫn cứ kẹt cứng, fans Lương Kính Thuần nắm lấy tay nhau, thống nhất hô khẩu hiệu, nửa bước cũng không rời vây thành vòng tròn nhìn vào trong, người tài xế của xe đầu tiên cũng đã bị họ ép xuống xe để xác nhận xem có người hay không.
Tô Ly thấy số lượng fans không giảm mà chỉ có tăng, hoảng sợ hỏi: “Có khi nào chúng ta cũng phải xuống xe để chứng minh trong sạch không?”
Nếu như Phó Mịch xuốngxe, thì rắc rối sẽ càng lớn hơn.
Phó Mịch nghĩ hồi, đoạn quay đầu hỏi Chung Kiến Huân: “Hôm nay Lương Kính Thuần đến đoàn phim hả?”
Chung Kiến Huân đã lấyđiện thoại về bèn lên weibo tìm kiếm ngay lập tức. “Vẫn chưa.”Chung Kiến Huân đưa chuyến bay tìm được cho Phó Mịch xem: “Sang ngày mai mớibay đến.”
Phó Mịch lại tiện tay lướtlướt, lướt đến thông báo có tích vàng của đoàn phim, sắc mặt liền trở lên khócoi: “Không phải hắn bảo là muốn đến đoàn sớm hả? Mai hắn có lịch quay, màhôm nay vẫn chưa đến?”
Tô Ly hơi bất ngờ, cầm điện thoại lên tìm kiếm, đúng là không tìm được ảnh xuất phát từ sân bay của Lương Kính Thuần.
“Thế này, thế nàykhông phải là lừa người ta à?”
Tô Ly kinh sợ.
Mặc dù những fans này có hành động quá khích, nhưng Lương Kính Thuần cũng không thể chơi đùa với fans chứ!
Phó Mịch cảm thấy đứanhóc này ngây thơ quá.
“Nói cho hay vậy thôi.” Phó Mịch trả điện thoại lại cho Chung Kiến Huân: “Hắn có thể lấy lý do qua loa là vì bị trùng lịch trình nên bị lỡ chuyên bay này kia mà.”
Tô Ly cạn lời.
Cậu không có nhiều fans, đến lúc này số fans trên weibo cũng chưa đến năm triệu.
Nhưng cậu cũng là fan,cũng hiểu rõ cảm giác hào hứng muốn gặp được idol.
Lương Kính Thuần thì lạilừa gạt fans của mình, khiến họ hồ hởi chạy đến, rồi lại mừng hụt một lần, nghĩthế nào cũng thấy rất quá đáng.
Nhìn Tô Ly tức giận bừng bừng, Phó Mịch lại cười.
Đây cũng là một điểm hắnthích ở Tô Ly.
Môi trường trường thành của cậu nhóc này quá đơn thuần, có một gia thế lẫy lừng như vậy sau lưng.
Chắc là từ lúc bắt đầuđóng phim cũng chưa từng bị ai làm khó dễ, nên mới không biết là lòng ngườinham hiểm bao nhiêu, cũng không biết có rất nhiều người đóng phim không phải làvì thích diễn xuất, mà là muốn nhân cơ hội đó để biến mình thành người có giàucó, để cho người mới đến sau có thể trở thành công cụ kiếm tiền cho mình.
Nhưng Tô Ly lại ngây thơ chỉ muốn đóng phim cho thật tốt.
Khoảng thời gian này mỗingày cậu đều ở cùng hắn, không cần biết là quay phim muộn đến đâu, thời tiếtnóng như thế nào cũng chưa về sớm một lần nào, chỉ cần một phần nghị lực chămchỉ học tập, thì đến mười Lương Kính Thuần cũng không sánh bằng.
Nhưng mà Tô Ly như vậy,lại phải chịu đói vì những kẻ không có chí tiến thủ.
Phó Mịch thấy thời gianngắn như vậy, mà đứa nhóc vốn đã rất gầy lại xanh xao thêm một chút, sự kiên nhẫncủa hắn liền cạn kiệt.
“Bảo Viên Tông Lâm liên hệ với quản lí của hắn, đăng một bài trên weibo, hay là studio đăng thông báo cũng được, nói rõ là hắn chưa vào đoàn.”
Chung Kiến Huân vội vànggật đầu rồi đi xử lý.
–
Năm phút sau, đoàn ngườichặn xe lại nháo nhào lên một lần nữa.
Lần này bọn họ không hò reohò nữa, mà biến thành than khóc.
Mọi người lấy điện thoại ra không ngừng lướt, khuôn mặt không giấu được nỗi thất vọng.
Tô Ly dán vào cửa kính mộtchiều nhìn đám đông dần dần tản ra, trong lòng thở dài.
Nếu lần này mà để Phó Mịch phải xuống xe lộ mặt ra thật, thì những cô gái Phó gia cực kì biết bao che còn không xé xác đám fans Mộc Đương Thuần của Lương Kính Thuần mới là lạ.
Kể cả không liên lụy gìđến Phó Mịch, mà có xảy ra chuyện xô xát ngoài ý muốn, thì đoàn phim lại phảilên hotsearch tiêu cực một lần nữa.
Nhưng mà mọi chuyện được giải quyết thế nào vậy nhỉ?
Tô Ly lấy điên thoại ratìm kiếm, mới phát hiện ra là Lương Kính Thuần đã đăng một bài weibo.
[Lương Kính Thuần: Lịch trình bị trùng rồi [huhuhu] ngày mai hạ cánh ở Nam Sơn.]
Trong bình luận các fanskhông biết sự thật đều an ủi anh ta.
[Không sao, Thuần Thuầnđừng khóc, ngày mai đợi cậu!]
[Làm việc liên tục đã cựclắm rồi, thông báo lại còn quá gấp, quản lý muốn bóc lột Thuần Thuần của chúngtôi như vậy sao?]
[Mặc dù hôm nay đi một bận phí công, nhưng nghĩ đến ngày mai ở sân bay, là tôi lại hồi full máu rồi! Hẹn mai gặp Thuần Thuần ở sân bay nha!]
Đương nhiên cũng có nhữngfans nhà khác biết được sự thật nhảy vào bóc phốt.
[Đồ nói dối! không hề có ghi chép về chuyến bay ngày hôm nay, ăn không nói có!]
[Đúng thế đúng thế! Cònbám lấy Phó ảnh đế, mặt dày thật đấy! Đúng là cố quá thành quá cố! ]
[Đã nói là đến đoàn phim sớm để làm quen môi trường cơ mà? Chắc là “ngài” đến trước một tiếng hả!]
[Phó ảnh đế còn đến đoànphim trước hai, ba ngày, “ngài” còn siêu hơn cả ảnh đế đấy!]
Hôm nay Tô Ly chỉ cầm mộtchiếc điện thoại ra ngoài, đăng nhập tài khoản chính có tích V của cậu, cũngkhông dám nhấn like, đành phải gửi ảnh vào nhóm [Đưa LÊ đi đu đưa].
[Hạch Đào Tô Ly: Chuyệnđã được giải quyết.]
[Dật Tâm Nhất Ý: Tôi cũng vừa nghe được một chút, cái tên này đúng là không biết xấu hổ mà! [3 ảnh]]
Tô Ly nhìn ảnh cap cuộcnói chuyện của Trịnh Thi Dật với quản lý, về căn bản thì cái này so với lúc nãycậu nghe Phó Mịch nói thì không khác nhiều lắm.
[Thụy Tiểu Trư: Lúc hai người đi về cẩn thận chút, người ở cửa khách sạn vẫn chưa đi đâu, nghe bảo có người còn đem cả lều đến, chuẩn bị cắm quân ở cửa rồi.]
[Hạch Đào Tô Ly:……]
Trời nóng như này, có phải là liều quá không thế?
–
Xe chầm chậm chạy ra, bên đường còn có thể nhìn thấy các Mộc Đường Thuần túm năm tụm ba, rõ ràng là cũng không muốn tay trắng trở về.
Sau khi bị làm loạn lên,Tô Ly cũng không còn hứng ăn cơm nữa, một mặt là vì đã hết đói, mặt khác là vìnhững điều Lương Kính Thuần làm khiến cậu buồn nôn.
Phó Mịch thấy sắc mặt Tô Ly không tốt, đưa tay ra sờ trán cậu.
Điều hòa trong xe mở kháthấp, phả vào người một lúc lâu, khiến trán của đứa nhỏ lạnh băng.
Dạo gần đây luôn ăn cơm cùng Tô Ly, Phó Mịch đã đoán ra được sở thích của cậu, mùa hè nóng nực cậu không nuốt trôi được cơm, thế nên Phó Mịch mới đưa cậu đến ăn nhà hàng Nhật Bản ngon nhất ở Nam Sơn.
Nhưng nhìn nhóc ủ rũ nhưvậy, hắn cũng không dám để cậu ăn món ăn sống – lạnh.
“Chúng ta đổi món khác nhé.” Phó Mịch lấy điện thoại ra tìm kiếm: “Có một nhà hàng tên Tào Phớ Bà Lưu được đánh giá khá tốt, tôi bảo anh Chung đi mua về nha?”
Sau khi Chung Kiến Huânnghe thấy thế thì lập tức quay người lại, muốn xuống xe ngay luôn: “Tôi đingay đây!”
“Trời nóng như vậy đừng đi.” Tô Ly cản anh: “Tôi hết đói nên cũng chẳng còn khẩu vị gì nữa, ăn không nổi bao nhiêu, về khách sạn ăn bừa cái gì đó là được.”
Đồ ăn trong khách sạncũng chỉ có nhiêu đó, gần đây họ cũng sắp phát ngán rồi.
Nhưng nếu cậu nhóc đã không muốn lằng nhằng, Phó Mịch cũng không muốn để cậu chịu đói thêm nữa, đành phải bảo tài xế lái xe về khách sạn.
“Bữa này tôi nợ cậu,lần sau sẽ đưa cậu đi ăn.”
“Được!”
Tô Ly mơ màng ăn choxong bữa cơm trưa đơn giản với Phó Mịch.
Phó Mịch thấy mặt Tô Ly có vẻ không vui, nghĩ đến việc sáng hôm nay cậu dậy sớm, nên để cậu nghỉ nửa ngày, không cho cậu đến phim trường cùng mình nữa, dặn dò cậu về phòng nghỉ ngơi thật tốt, nếu có rảnh thì chuẩn bị cảnh ngày mai.
Trong lòng Tô Ly đấutranh dữ dội.
Một bên là đi cùng Phó Mịch học tập, một bên là quay về gặm đường với hội chị em cùng thuyền.
Cuối cùng vẫn là Phó Mịchgiúp cậu quyết định, hẹn buổi tối lúc về sẽ dạy bù cho cậu, rồi mới để cậu đi.
Tô Ly yên tâm một nửa,bây giờ trong đầu chỉ nghĩ đến việc muốn kể chuyện cậu vừa mới biết được cho TrịnhThi Dật và Trương Thụy Y ngay và luôn.
Dám ức hiếp anh Nam củatôi, đã hỏi ba người đảng Mật Dữu chúng tôi chưa?
–
Trương Thụy Y không ngờmình mới bị cảm một chút, được ” “Sếp” em họ” cho phép được lười biếngcả một buổi sáng, mà thế giới cũng đã thay hình đổi dạng.
Hơn nữa sau khi nghe Tô Ly kể về việc thảm đỏ hai người là vì Lương Kính Thuần muốn cướp kết màn, thì Trương Thụy Y lập tức xắn tay áo.
“Ai cho hắn cái ganbắt nạt Nam Nam của chúng ta thế!”
Trịnh Thi Dật ở phim trường vẫn cố gửi tin nhắn thoại cũng nhỏ giọng cả giận nói: “Lúc trước tôi cũng nghe chú tôi nói quản lý của hắn muốn hắn ta đại diện cho một thương hiệu đồ ăn vặt. Chắc là vẫn chưa ký hợp đồng, lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn trong group chat gia đình —– tên này phẩm hạnh không đứng đắn nói dối quen miệng để đạt được thành công trước mắt, đừng có mơ lấy được chút tài nguyên nào của nhà tôi.”
Tô Ly:…..
Tô Lycũng mới biết được từ hai ngày trước, gia đình Trịnh Thi Dật vốn là doanh nhânnhiều đời, các dì chú trong nhà mở khá nhiều công ty.
Mặc dù không thường xuyên thể hiện ra ngoài, nhưng quan hệ lợi ích vẫn gắn liền với nhau, bao gồm các loại đồ uống nổi tiếng trong và ngoài nước, nhu yếu phẩm hóa học và các thương hiệu bất động sản.
Có lẽ vì Trịnh Thi Dậtvào giới giải trí, vài năm gần đây những công tynày đã nhậnra các phương pháp quảng cáo thông thường không thể đem lại lượng người tiêudùng mới nữa, nên thích vung tiền để mời những người trẻ tuổi làm người đại diện.
Mới đầu không biết làm như thế nào, thì chỉ nghĩ đến chuyện phù sa không chảy ruộng ngoài, liền mời luôn Trịnh Thi Dật làm đại diện cho một đống sản phẩm, cho nên lúc đó mới có người nói sau lưng cô có kim chủ không thể đắc tội.
Tô Ly nghĩ thầm, khôngphải thế sao, kỉm chủ này không chỉ giàu mà còn biết bao che khuyết điểm, cảnhà ném tài nguyên cho một người, nói ra cũng chẳng có ai tin.
Mặc dù những sản phẩm này so với những thương hiệu lớn ở nước ngoài vẫn yếu thế hơn, nhưng khối lượng quảng cáo lớn như vậy rơi xuống đầu, cũng đủ để người đại diện xuất hiện ở khắp nơi.
Trực tuyến hay ngoại tuyếncũng không tha, từ CCTV đến truyền hình vệ tinh, đến cả những video trên mạngcũng có rất nhiều, đến cả những người đăng ký tài khoản VIP cũng không bỏ qua đượcđoạn quảng cáo 30s, bị ép buộc tẩy não.
Cho nên những người mới muốn tăng độ phủ sóng, tranh nhau giành giật cơ hội thành người đại diện của các sản phẩm của Trịnh thị, không nề hà phí đại diện bị hạ thấp, cũng nhất định phải lấy.
Mà một câu nói này củaTrịnh Thi Dật, cũng đã cắt đi quá nửa cơ hội đại diện của Lương Kính Thuần.
“Thiệt cho tôi lúctrước còn có suy nghĩ ngu ngốc, là vì nhị thiếu muốn show ân ái nên mới đi thảmđỏ hai người với anh Nam.” Trương Thụy Y ôm ngực hối hận không thôi:”Tôi còn không biết anh Nam phải chịu oan ức đến thế!”
Trịnh Thi Dật từ bên đầubên kia điện thoại hạ giọng kiêu ngạo nói: “May là nhị thiếu quyết đoán,quyết định nhanh chóng, không để hắn được lợi!”
“Đúng thế!” Trương Thụy Y nhớ lại cảm giác lúc thảm đỏ hai người, trong lòng và trong mắt toàn là hạnh phúc: “Nhị thiếu yêu Nam Nam thiệt đó, vì anh ấy mà không ngần ngại lật mặt với Lương Kính Thuần!”
“Hứ! Hắn ta dámà?” Trịnh Thi Dật ởbên kia khẽ đập bàn: “Nói cho cùng thì nhịthiếu của chúng ta mạnh mẽ thật, nếu chuyện này mà bung ra, hắn ta không bị chửichết thì cũng thối đầu, thời đại nào rồi mà vẫn có người cố ý đến muộn để cướpkết màn thảm đỏ chứ?”
Tô Ly ở bên canh nghe họ căm phẫn sục sôi kẻ tung người hứng, trong lòng lại có một linh cảm không lành.
Có lẽ Lương Kính Thuầnto gan hơn cậu tưởng.
“Ôi trời!” Trương Thụy Y cầm ipad nhảy lên: “Trên cái thứ kinh khủng gì trên hotsearch thế này?”
[Hắn, ảnh đế trẻ nhấttrong nước, người có đủ nhân khí và thực lực.
Cậu, kẻ tài năng duy nhất chiến thắng vạn người.
Họ gặp nhau trong một buổidạ tiệc linh đình, rồi hội ngộ trong ánh hoàng hôn của mảnh đất Nam Sơn.
Trong bóng đêm, ánh đèn neon lấp lánh, đôi mắt người tỏa sáng.
Đưa tay cho tôi, mời emcùng đi đến tương lai hoa lệ #Mịch Kính#]