Cp Tui Đu Luôn Be

Chương 38



Lý Húc ỷ mình là đạo diễn, nên sau khi xác định được có bao nhiêu phần tào phớ, thì liền lấy luôn một bát mặn một bát ngọt, uống hai hớp ngọt, ngấy quá lại uống thêm hai hớp mặn, hết uống mặn rồi lại uống ngọt, lặp lại nhiều lần như vậy mới đi đến trước mặt Tô Ly và Phó Mịch.

“Tiểu Lê tiêu hoang ghê nha.”

Lý Húc cười vui vẻ, bộ phim này quay vô cùng suôn sẻ đã đành, các diễn viên cũng rất tự giác, còn thường xuyên đem đồ ăn đến cho nhân viên nữa, diễn viên như thế này ai mà không thích chứ.

Tô Ly vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho ông, nhưng lại bị Phó Mịch kéo tay lại, nên không thể đứng dậy được.

“Anh qua đây làm gì?” Phó Mịch khó chịu nhìn Lý Húc.

Hắn vừa mới chuẩn bị gần nhóc thêm một chút, thì lại có một chiếc “bóng đèn” to tướng từ đâu đi đến, mà còn là loại cực sáng nữa chứ.

Lý Húc tự nhiên bị trách, vốn định huênh hoang nói “Đây là phim trường của tôi, tôi đi đâu cũng được.”, những nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Phó Mịch với tào phớ trong miệng, tự hiểu là ăn của người thì miệng phải ngậm, đến cả giọng nói cũng vô thức trở lên ôn hòa.

“Tại tôi thấy trên bàn của hai người còn mấy hộp chưa ăn, nên muốn hỏi xem có thừa không, tôi muốn thêm một phần nữa.”

Phó Mịch tức giận nói: “Ăn hai hộp còn chưa đủ, lại còn dòm ngó đồ trên bàn người khác hả? Nhóc này kiếm tiền dễ vậy sao? Anh ăn hộp thứ ba có thấy ngại không?”

Tô Ly nghe xong thì hòa giải cực kỳ thẳng thắn: “Tôi có nhiều tiền tiêu vặt lắm.”

Phó Mịch: “…… Cậu giữ lại mà mua kẹo ăn, mấy người này đều là cái thùng không đáy đấy.”

“Này này!” Lý Húc muốn chống nạnh, mới nhớ ra trong tay mình còn cầm hai bát tào phớ: “Tôi không thèm gà của người ta nhé, ai thèm thì người ấy tự biết!”

Phó Mịch liếc mắt cảnh cáo Lý Húc, y cùng không chịu yếu thế, hai người như đang đấu với nhau qua không khí.

“Không sao mà, vẫn còn tận mấy hộp nữa này!” Tô Ly vội lấy mấy hộp vừa mới bỏ ra cho vào trong túi: “Đạo diễn Lý, anh thích ăn ngọt hay ăn mặn ạ?”

Lý Húc cười hi hi nói: “Tôi muốn ăn ngọt, ngọt ngon hơn!”

“Đàn ông đàn ang ăn ngọt gì chớ!”

Phó Mịch lớn giọng như là đang công kích, những nhân viên đang ăn tào phớ ngọt đều dừng tay lại.

“Anh có giỏi thì ăn phần cay ấy!”

Tô Ly khựng lại khi nghe câu này, suýt nữa đã nói ra sự thật: “Ban nãy anh cũng nói thích ăn ngọt mà”.

“Tôi không dám, nhưng tôi sẽ lấy cho lão Nhạc một phần.” Lý Húc nói: “Lão nhạc là người Tứ Xuyên, thích ăn cay lắm.”

Tô Ly tránh không cho hai người này cãi nhau nữa, vội tiếp lời: “Vâng, tôi đã gói lại hết rồi đây.”

“Cảm ơn tiểu Ly nhé!” Lý Húc hài lòng không nhịn được mà nói thêm vài câu: “Cái thời tiết này khó chịu thật, chỗ tào phớ này đến thật đúng lúc, ngọt thì mát lạnh giải nhiệt, mặn lại rất hợp khai vị, thật khiến cho người ta khó chọn mà!”

Tô Ly cười, lấy thêm một hộp mặn nữa cho Lý Húc.

“Quán này là Phó Mịch nói cho tôi đấy, đáng lẽ buổi chiều chúng tôi định đi ăn, nhưng trên đường bị chặn nên không ăn được.” Tô Ly treo túi lên ngón trỏ Lý Húc giơ ra: “Cầm cẩn thận nha, đừng để đổ lên người.”

Đương nhiên là Lý Húc biết chuyện cậu nói bị chặn là có ý gì.

Là người có địa vị cao nhất trong phim trường, việc mà y cần phải lo lắng không chỉ có đứng trước ống kinh hét hai câu “action” và “cut” là xong, mà từ chuyện lớn như mỗi cảnh phim, đến chuyện nhỏ là sắp xếp các nhân viên, đèn đóm đạo cụ đến cả phục trang, nhất định phải thống nhất hài hòa, bảo đảm sẽ cho ra được hiệu quả tốt nhất, vậy nên những điều y phải lo lắng rất nhiều.

Chuyện chặn xe trên phim trường lớn như vậy, sao mà y không biết được chứ?

Đương nhiên Lý Húc cũng biết vai diễn thái tử Tuyên Thịnh này bị đổi chủ như thế nào.

Mặc dù đạo diễn có quyền lên tiếng, nhưng có to cũng không to bằng tư bản được, kể cả y đã chọn được diễn viên làm y hài lòng, nhưng nếu tư bản muốn đổi thì vẫn sẽ bị đổi.

Đương nhiên sẽ có người sẽ nói: “Không chịu được cái này, thì đừng quay nữa!”

Người trẻ tuổi có thể sẽ bốc đồng hất bàn dời đi, nhưng Lý Húc thì không thể.

Y có ekip cũng có sự nghiệp, có cả hợp đồng và pháp luật ràng buộc, mặc dù đã là đạo diễn nổi danh trong nghề, nhưng cũng có rất nhiều lúc y phải thỏa hiệp với tư bản

Vai diễn lần này bị đổi người mặc dù không công khai, nhưng những nhân viên có liên quan và mấy diễn viên đều đã biết cả rồi.

Kế hoạch ban đầu là của một diễn viên mờ nhạt được đào tạo chính quy, nhân khí chắc chắn không thể bằng với Lương Kính Thuần, nhưng diễn xuất của anh ta đã vượt qua bài casting, ngay đến cả Ly Húc nhìn, cũng thấy rất có tiềm năng.

Nhưng trước mặt nhà tài trợ, tiềm năng cũng chẳng có tác dụng gì, họ thà dùng người đã có giá trị, cho dù người đó vốn không biết diễn xuất.

Lý Húc càng nghĩ càng cảm thấy, may là sau lưng những diễn viên bên trên đều có nhà tư bản lớn hơn, nếu không thì sợ rằng y cũng khó lòng mà bảo vệ được đội hình như vậy.

Y hài lòng với đội hình này đến không thể hài lòng hơn được nữa.

Đặc biệt là sau khi có thông báo sớm nhất về Phó Mịch, mỗi ngày đều có vô số người đến nghe ngóng, điện thoại của y và Dương Nhạc không ngơi phút nào, tất cả mọi người đều hy vọng có thể nhét người của mình vào phim.

Nghĩ đến đây, Lý Húc thở dài: “Bây giờ tôi chỉ mong cậu ta cố gắng đủ, giỏi bằng một nửa tiểu Ly là được rồi.”

Như vậy thì ít nhất cũng sẽ không kéo tiến độ quay của bọn họ xuống, lúc trước còn ảo tưởng là sẽ hoàn thành sớm, bây giờ xem ra, không bị kéo dài đã là tốt lắm rồi.

Tô Ly: “???”

“Đừng có nịnh hót.” Phó Mịch khó chịu nhíu mày: “Anh bớt gây chuyện cho cậu ấy đi.”

Lý Húc cũng thấy mình lỡ lời, nếu câu này mà truyền đi, những fan hăng máu chắc sẽ thù ghét Tô Ly.

Vội vàng nhìn xung quanh, các nhân viên đều đang cúi đầu ăn tào phớ, hình như không có ai nghe thấy họ nói gì.

“Được rồi, hai người ăn đi, tôi đi đem đồ ăn đến cho lão Dương.”

Nhìn Tô Ly hồn vía trên mây, Phó Mịch biết, cậu đã để những câu ban nãy Lý Húc nói trong lòng rồi.

Phó Mịch không mong những thứ gì khác ngoài mình và diễn xuất chiếm thời gian của cậu, đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên không nên có muộn phiền.

“Đừng nghĩ linh tinh nữa.” Phó Mịch để bát tào phớ mặn trước mặt Tô Ly, nhóc mua cho mỗi người một bát, nhưng mình lại chưa ăn chút nào.

Tô Ly liếc nhìn: “Sao anh biết tôi thích ăn mặn vậy?”

“Sao biết hả?” Phó Mịch thấy Tô Ly để ý đến mình mới vui lòng: “Chúng ta ăn cùng nhau mấy lần rồi, cậu thích ăn thịt hơn là rau, thích ăn mì không thích ăn cơm, thích ăn ớt nhưng lại không bị mọc mụn, thích ăn óc chó những lại không bị béo lên, nếu như còn thiếu gì nữa, thì chắc là do chúng đã ăn cơm chung quá ít.”

Tô Ly nghe xong liền sửng sốt, cậu cũng không phát hiện ra mình lại kén đồ ăn đến thế.

“Cho nên đến cả tôi thích ăn tào phớ ngọt cũng không biết, thì có phải là nên xem lại không?”

Tô Ly đỏ mặt ngay tắp lự, căng thẳng đổ mồ hôi liên tục, cậu vẫn luôn không chú ý đến những chi tiết này.

“Là lỗi của tôi, sau này tôi nhất định sẽ chú ý!”

Vốn là Phó Mịch cũng chỉ muốn đùa với cậu, nhưng thấy cậu nghiêm túc xin lỗi mình như vậy, lại thấy có chút buồn cười.

Lúc ăn cơm đứa nhóc này rất nghiêm túc, thức ăn có thể làm được thì không nói, đến cả cơm của đoàn phim cũng ăn rất ngon, vừa nhìn đã biết là từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn ăn cơm không phải để bố mẹ lo lắng.

“Thái độ thành khẩn đấy, bỏ qua lần này.” Phó Mịch bỏ muỗng xuống, cầm quạt quạt cái trán đầy mồ hôi cho Tô Ly: “Tôi nói không phải vì muốn dọa cậu, mà là mong cậu quan tâm tôi hơn một chút, hiểu không?”

Tô Ly nửa hiểu nửa không, Phó Mịch có ý gì nhỉ?

Tô Ly chưa kịp hiểu, thì liền nghe thấy âm thanh chói tai đột nhiên vang lên trong phim trong phim trường yên tĩnh.

“Chào buổi tối mọi người! Thuần Thuần của chúng tôi đến trước rồi đây, cố ý đến gặp mặt mọi người nè!”

Tô Ly nhìn qua, thì thấy hai người một gầy một béo, một người là nam, người còn lại giới tính không quá rõ ràng.

Phó Mịch thấy hai người này thì cau mày, đột nhiên cảm thấy chán ăn, thật tiếc chỗ tào phớ nhóc mua cho hắn.

“Ố, anh Phó cũng ở đây nè!”

Người đàn ông hơi béo nhìn Phó Mịch, như chồn thấy gà, vừa mừng vừa vui, liền đi đến chỗ Phó Mịch, cũng không quên kéo người đàn ông gầy đi nhanh theo.

Phó Mịch ngồi yên, cứ như không nghe thấy người ta gọi mình vậy.

Sau khi người ta đến gần, Tô Ly mới có thể nhìn thấy hầu kết để khẳng định người hơi béo một chút chắc là nam, quan trọng là toàn thân anh ta thoát ra khí chất tú bà thật sự khiến cho người ta lú lẫn.

“Chào anh Phó, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Phó Mịch liếc nhìn Lương Kính Thuần, cười như không cười nói: “Không bị trùng lịch nữa à?”

“À…” Người đàn ông hơi béo lúng túng, lén nhìn Lương Kính Thuần.

Lương Kính Thuần ban nãy còn cười liền sầm mặt.

Gã béo vội vàng lén đẩy Lương Kính Thuần, nhắc hắn là xung quanh vẫn còn rất nhiều người.

Lương Kính Thuần hít sâu một hơi, khôi phục nụ cười: “Nhờ có phúc của anh Phó, nên khó lắm tôi mới điều chỉnh được lịch trình, rồi đến để cảm ơn anh Phó ngay đây.”

“Không cần cảm ơn.” Phó Mịch nói: “Lúc bình thường biết gia giáo một chút là được..”

Tô Ly giật mình.

Câu này có thể nói là khá bá.

Mặc dù nhìn thì có vẻ như đang bảo Lương Kính Thuần quản cho tốt fans của mình, nhưng thực tế là đang nói Lương Kính Thuần nói dối quen miệng không có gia giáo.”

“Hahaha.” Gã béo giữ Lương Kính Thuần lại: “Đúng vậy, Anh Phó nói đúng, Thuần Thuần còn muốn đi thăm thú chỗ khác, nên chúng tôi không làm phiền anh ăn cơm nữa nhé!”

Lương Kính Thuần cũng chẳng muốn, nhưng vẫn bị gã béo kéo đi, dù sao trước mặt nhiều người trên phim trường, hắn cũng là người mới đến, mà lại xung đột với nam chính, thì thế nào cũng không thắng được.

Đợi hai người kia đi xa, Tô Ly vô thức thở phảo nhẹ nhõm.

“Cậu sợ hả?”

Phó Mịch vừa cười vừa nói ban nãy dường như đã biến mất, lúc nhìn Tô Ly, trong mắt hắn chỉ có sự dịu dàng.

Tô Ly lắc đầu, cậu biết vì sao Phó Mịch không khách sáo với Lương Kính Thuần như vậy.

Thậm chí thấy Phó Mịch làm vậy với Lương Kính Thuần lại thấy có chút hả hê.

Một mặt là vì Tô – Thù dai – Ly vẫn còn nhớ chuyện Lương Kính thuần cố ý đến muộn để cướp kết màn của Lê Hựu Nam, mặt khác là cậu với cương vị là fan hâm mộ, thấy thần tượng thấp kém như vậy, thật không đáng cho các cô gái kia.

Phó Mịch không tốt hả? Lê Hựu Nam không hay sao?

Sao lại mù quáng thích Lương Kính Thuần chứ?

“Cái người đàn ông béo kia là quản lý của hắn ạ?”

Phó Mịch gật đầu: “Người đó tên là Quách Lễ, năng lực nghiệp vụ bình thường, nhưng mà giỏi lươn lẹo, Lương Kính Thuần có ngày hôm nay, cũng không thể không kể đến công của anh ta.”

Tô Ly nghe xong hơi lo lắng: “Ban nãy anh không nể mặt anh ta như vậy, có khi nào họ sẽ báo thù anh không? Dù sao có thể đắc tội với quân tử, chứ chớ có đắc tội với tiểu nhận.”

Phó Mịch xòe quạt quạt tiếp cho Tô Ly.

“Kể cả hắn muốn, cũng phải có gan mới được.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.