[[Siêu hot! Tiểu hoa đang nổi công khai tiêu chuẩn chọn bạn đời, thì ra là vì người ấy!]]
[Trước đó, tiểu hoa đang nổi Trịnh Thi Dật công khai tiêu chuẩn chọn bạn đời, yêu cầu đối phương nhất định phải nhỏ tuổi hơn mình.
Các fans vốn tưởng cô vì muốn làm rõ scandal của mình với Phó Mịch lúc trước, nhưng sau khi các ký giả trên phim trường nghe ngóng tìm hiểu, lại phát hiện là có khung hình chung đầy hường phấn.
[Ảnh 1]
Từ tháng trước đã có người chụp được, Trịnh Thi Dật và Tô Ly vai nam năm phiên bốn đối diễn trong đoàn phim, hai người thân mật qua lại, Trịnh Thi Dật còn mua cho Tô Ly hai hộp kem nữa!
Thật ngọt ngào!
[Ảnh 2] [Ảnh 3]
Trên phim trường hai người cầm điện thoại mặt tươi như hoa, ánh mắt nhìn nhau như rơi vào cơn lốc tình yêu.
Chắc chắn là đang thể hiện những lời tình ái ngọt ngào không tiện nói trên phim trường qua wechat đây.
[Ảnh 4][Ảnh 5]
Hôm qua hai người còn ăn cơm trưa chung, mặc dù chỉ là một quả táo thôi, nhưng cũng đã ngọt ngào chạm vào lòng chúng ta rồi.
Vậy nên, Trịnh Thi Dật công khai tiêu chuẩn chọn bạn đời, càng có thể là muốn thể hiện tấm lòng mình với bạn trai nhỏ.
Vậy rốt cuộc bao giờ bọn họ mới công khai đây?
Chúng ta hãy cùng nhau đón chờ nhé!]
Trương Thụy Y là người đầu tiên trong ba người nhìn thấy tin tức nổi bật này, lúc đó cô liền ngẩn cả người ra.
Khả năng nhìn ảnh bịa chuyện của những phóng viên bát quái quả thật rất đáng kinh ngạc, nếu như không phải lúc đó cô cũng đang ở bên cạnh, biết rõ là bọn họ chỉ đang cùng nhau đu CP, có khi cô cũng tin luôn rồi.
Hơn nữa rõ ràng là “bộ phim” của ba người, tại sao lại không có tên cô chứ!
Nam chính của scandal – Tô Ly vừa tỉnh dậy trong khách sạn nhìn thấy tin này cũng đần cả người ra.
Tối qua cậu viết nhạc cả một đêm, đến sáng sớm mới ngủ, lúc này cậu vẫn đang mơ màng.
“Vậy là bọn họ nghĩ rằng trong giới giải trí không có quan hệ nam nữ đơn thuần hả?” Tô Ly cạn lời, “Yêu đương thì có gì hay mà nói, niềm vui của việc đu CP các người không thể hiểu được đâu!”
Một nhân vật chính khác của scandal —- Trịnh Thi Dật đang bắn như súng liên thanh trên wechat.
[Dật Tâm Nhất Ý: Rốt cuộc là blogger nào rảnh rỗi thế! Tụi tui là chị em gái ruột cùng cha khác ông nội đó nha!]
[Hạch Đào Tô Ly:….. Cho em đính chính chút, chị – em trai.]
[Dật Tâm Nhất Ý: Chả có gì khác cả.]
[Thụy Tiểu Trư: Chị đã thông báo cho công ty ra mặt giải quyết rồi, bên em sao rồi, Tiểu Dật.]
[Dật Tâm Nhất Ý: Công ty em lại không có gì, mà ba em đã gọi cho em tám cuộc điện thoại liên tục hỏi xem có thật hay không rồi, em sắp bị ông ấy làm phiền chết mất.]
Tô Ly liếc nhìn chiếc điện thoại không có động tĩnh gì, nên nói là ba mẹ cậu quá tin tưởng cậu, hay là họ cảm thấy cậu không có sức hút đây chứ?
Một giây sau điện thoại điên cuồng rung lên.
Dọa Tô Ly đánh rơi điện thoại xuống đất, may là phòng khách sạn có lót thảm nên điện thoại mới tránh được bi kịch tan xương nát thịt.
Người gọi đến —- Phó Mịch.
Trong lòng Tô Ly bỗng chột dạ vô cớ.
Sao mình lại chột dạ nhỉ?
“Chào buổi sáng, anh Phó.”
Bên đầu dây bên kia Phó Mịch không trả lời ngay, mà còn dừng một lúc mới hỏi: “Bài báo bát quái kia là thật? Cậu thật sự thích…”
“Không phải tôi, tôi không có, đừng nói bừa!”
Tô Ly hận mình không đứng trước mặt Phó Mịch, nếu không thì cậu đã có thể cho hắn thấy ánh mắt cậu chân thành thế nào!
“Tôi cũng không biết tại sao họ lại viết linh tinh như vậy.” Tô Ly bất lực nói: “Rốt cuộc bọn họ là blogger hay là phòng thúc đẩy hôn nhân vậy? Người khác có yêu đương hay không thì liên quan gì đến họ chứ! Ba mẹ tôi cũng không quan tâm tôi bằng bọn họ!”
Phó Mịch ở đầu bên kia thở phào một hơi, cười nói: “Vậy cậu định làm thế nào?”
“Còn có thể thế nào nữa.” Tô Ly chán nản nói: “Công ty ra tay giải quyết thôi.”
“Vậy lúc này cậu đừng ăn cơm chung với Trịnh Thi Dật nữa.” Phó Mịch nói: “Để tránh truyền ra mấy tin vớ vẩn.”
“Chắc chắn sẽ không.”
Nghe được đáp án này, Phó Mịch lại nói: “Vậy trưa cậu có ăn cơm cùng tôi không? Hôm nay anh Chung chuẩn bị hai phần thức ăn, món chính là thăn bò sốt tiêu đen.”
Tô Ly nghe đến ăn đã quên cả những chuyện ban nãy.
Dù sao giả cũng không thể thành thật.
“Vậy đợi tôi xuống lầu sẽ đi tìm anh.”
“Được.”
Lê Hựu Nam thấy Phó Mịch gọi điện thoại xong, trở lại sắc mặt bình thường mới dám đến gần.
Ban nãy lúc Phó Mịch nhìn thấy tin tức của Tô Ly và Trịnh Thi Dật, biểu cảm giống như là muốn ăn thịt ngươi, Lê Hựu Nam không ngu mà chọn nạp mạng lúc đó.
“Nhóc con nhà cậu nói gì?”
Phó Mịch nghe thấy danh xưng định vị này cảm thấy sướng tai vô cùng, cảm xúc cũng tốt hơn.
“Đương nhiên không phải thật, chỉ là mấy blogger bát quái viết linh tinh thôi, công ty của bọn họ sẽ xử lí.” Phó Mịch nói: “Lát nữa cậu ấy đến đây ăn trưa với tôi.”
Lê Hựu Nam lắc đầu: “Xí xí xí, cũng không biết ai phung phí như thế, sau lần này chắc chắn bé tiểu Lê sẽ không dám ở chung với công chúa điện hạ của chúng ta nữa rồi, lại có vài người chiếm được lời. Tôi nói nè, có lẽ nào là cậu…”
Phó Mịch đen mặt: “Tôi không rảnh hơi đến thế.”
Vô cớ tự biến mình thành tình địch, cái chuyện chỉ có lỗ mà không có lãi này, hắn không thèm làm.
“Nhưng thật sự có hơi kỳ lạ, hai người họ quấn lấy nhau cả ngày, lại không phải là nói chuyện yêu đương, vậy thì là nói gì nhỉ?”
Lê Hựu Nam sờ sờ cằm: “Không chỉ một lần tôi nhìn thấy hai người xem chung điện thọai rồi cười ngốc nghếch, nếu mà tôi không biết bé Tiểu Lê còn chưa hiểu chuyện, thì còn tưởng là bọn họ đang chia sẻ cho nhau mấy cái bí mật yêu đương gì đấy cơ.”
Về chuyện này, Phó Mịch cũng thấy rất kỳ lạ.
Tô Ly không phải một người thích tự đi làm quen.
Ngay cả đối với mình lúc đầu, cậu cũng không giống như những người khác, lần đầu chủ động đến lấy lòng, lại là mình thể hiện thành ý trước, nhóc mới buông lỏng cảnh giác mà qua lại với mình.
Nhưng Trịnh Thi Dật đã làm gì khiến nhóc ấy mở lòng nhỉ?
Chắc chắn là trước đó hai người họ có gì đó mà mình không biết.
Xem ra phải lựa lúc nào đó đi hỏi người trong cuộc mới được.
Vì vậy trong lúc chuyển cảnh, Phó Mịch liền trực tiếp đi tìm Trịnh Thi Dật.
Giờ hắn đã không còn nằm trong phạm vi chọn bạn đời của Trịnh Thi Dật nữa, nên cũng chẳng sợ bị chụp ảnh rồi viết bài linh tinh, dù sao chỉ cần những blogger kia không sợ bị đền tiền, thì bộ pháp vụ của giải trí Bách Á luôn có thời gian “nói chuyện” với bọn họ.
Trịnh Thi Dật lại bị ba của cô thẩm vấn từ xa một lần, cô thiếu điều muốn moi tim ra mà chứng minh.
Lúc này đang chuẩn bị thừa thời gian nghỉ ngơi để gặm đường cùng một khung hình của thuyền Mật Dữu, thì lại nhìn thấy chính chủ —- Phó Mịch đi về phía mình.
Trịnh Thi Dật vội vàng khóa điện thoại lại.
Tuyệt đối không thể rớt liêm sỉ trước mắt chính chủ!
“Có rảnh không? Tôi có vài câu muốn hỏi cô.”
Trịnh Thi Dật cố gắng bình tĩnh gật đầu: “Rảnh.”
“Chuyện của cô với Tô Ly là thế nào?”
“Hả?” Trịnh Thi Dật không ngờ hắn lại hỏi chuyện này, thoáng nghĩ ngợi, liền dùng mấy lời qua loa ban nãy cô nói với ba mình thuật lại lần nữa: “Không có chuyện gì, đều là blogger viết linh tinh cả, tuyệt đối không có chuyện tôi cố ý dắt mũi, tôi thật sự sợ bọn họ lắm rồi, lần sau nhất định tôi phải nói là tôi không thích con người!”
Phó Mịch khá hài lòng với câu trả lời này, xem ra không chỉ Tô Ly không có tình cảm nam nữ với Trịnh Thi Dật, mà Trịnh Thi Dật cùng chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương với Tô Ly.
“Vậy hai người quấn lấy nhau cả ngày nói gì mà vui thế?” Phó Mịch khoanh tay trước ngực giả vờ lơ đễnh nhìn cô: “Ảnh chụp rõ ràng, đừng nói là cô không biết.”
Cái này ban nãy ba cô không có hỏi, nên Trịnh Thi Dật chưa biết phải nói gì, nhưng nhìn ánh mắt mãnh liệt của Phó Mịch, cô căng thẳng nuốt nước bọt.
Má ôi, gặm hint mà bị chính chủ phát hiện thì phải làm sao đây!
“Thì là mấy đoạn video ngắn thú vị thôi.”
Cái này cũng không phải là nói dối hết, MV đồng nhân cũng được coi là video ngắn thú vị mà.
“Đơn giản vậy thôi?”
Trịnh Thi Dật gật đầu!
“Vậy cô gửi cho tôi xem thử.”
Trịnh Thi Dật đứng hình, bây giờ mà cô mở điện thoại, nhất định sẽ bị Phó Mịch nhìn thấy trên màn hình đang dừng lại ở siêu thoại của CP Mật Dữu.
Sao cái điện thoại nát này lại nhận diện khuôn mặt chứ!
Nếu có thể âm thầm mở bằng dấu vân tay từ phía sau thì tốt biết bao!
Ý, mình cũng có thể cố ý tắt nguồn mà!
“Ôi trời, hình như điện thoại của tôi hết pin rồi.”
Trịnh Thi Dật căng da đầu múa rìu qua mắt ảnh đế, cố gắng chọt thật mạnh vào điện thoại nhưng không sáng, nét diễn không hề giả trân.
“Anh Phó đợi tôi sạc pin xong rồi gửi cho anh nhé!”
“Được chứ!”
Bây giờ Phó Mịch đã chắc chắn hai người này nhất định có bí mật, Trịnh Thi Dật làm như này chẳng qua chỉ khiến hắn xác định suy đoán của mình mà thôi.
Nếu bên này đã hỏi không ra, vậy thì thử đi tìm người còn lại thôi.
Tô – bé thỏ – Ly, không hề biết có người đang đợi cậu dưới gốc cây, trong lòng chỉ nghĩ đến bữa trưa vừa ngon lại không bị béo, chạy đến phim trường.
May là công ty sở tại Thế Tân Văn Hóa của Trịnh Thi Dật và Đại Sâm Records đều đã kịp thời đăng bài thanh minh, giải thích tin đồn thất thiệt, mặc dù nhân viên phim trường cũng hơi tò mò, nhưng phần lớn mọi người cũng không coi là chuyện lớn.
Cho nên chuyện đột nhiên xảy ra đối với Tô Ly cũng không có gì quá đáng để tâm.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều không quan tâm.
“Tô Ly!”
Tô Ly nghe thấy thì dừng bước, nhìn thấy Lương Kính Thuần không biết chui từ đâu ra, bèn coi như không nghe thấy mà bước về phía trước.
Tui không thèm nói chuyện với người bắt nạt idol của tui đâu!
Lương Kính Thuần cũng không ngờ Tô Ly lại vờ không nghe thấy, không nghĩ gì liền đi đến chỗ Tô Ly.
Tô Ly nhìn Lương Kính thuần hung hăng đi tới, Tô Ly chỉ nghĩ là chọc không nổi chả lẽ trốn không nổi sao, nên càng bước nhanh hơn.
Kết quả vừa không để ý đã va vào người khác.
Phó Mịch nhìn bé thỏ va vào lòng mình, cười nói: “Cậu coi tôi là cái cây hả? Sao mà lao vào tôi mạnh vậy?
Tô Ly cảm thấy vòng tay trên eo mình siết hơi chặt, nghe thấy âm thanh quen thuộc, lại thấy khuôn mặt đẹp trai của Phó Mịch, liền có cảm giác như tìm được cứu tinh.
“Cuối cùng cũng tìm được anh rồi!”
Phó Mịch không thấy ban nãy có chuyện gì, nhưng nhìn không xa liền thấy Lương Kính Thuần dừng bước chân, lông mày nhíu lại một chút.
“Cậu ta đến làm phiền cậu hả?”
Tô Ly khựng lại một chút mới nhận ra là Phó Mịch đang nói Lương Kính thuần, liền lắc lắc đầu: “Tôi không biết anh ta gọi tôi để làm gì, nhưng tôi không muốn nói chuyện với anh ta.”
“Không muốn nói thì không nói.”
Phó Mịch chặn Tô Ly bên thân, dùng thân mình che đi ánh mắt Lương Kính Thuần nhìn qua, liếc nhìn anh ta cảnh cáo, sau đó quay đầu dịu dàng nhìn Tô Ly hỏi: “Chạy nhanh như vậy đói rồi đúng không?”
Đúng là Tô Ly có hơi đói, liền gật đầu nói: “Đã có thể ăn được chưa ạ?”
“Chỉ còn đợi cậu đến thôi.”
Lương Kính Thuần nhìn hai người cùng nhau rời đi, tức đến mặt biến sắc.
Phó Mịch quá tốt với Tô Ly, hoặc phải nói là cả đoàn phim đều đối quá tốt với Tô Ly.
Hôm nay hắn quay phim bị NG liên tục, hắn nghe nhân viên bóng gió chửi mắng mình, xong còn khen Tô Ly diễn có hồn, trí nhớ tốt đến phát sợ, từ trước đến nay chưa từng bị NG vì quên thoại.
Tô Ly có gì có thể bì được với hắn ta sao?
Còn không phải ỷ có Phó Mịch làm chỗ dựa trong đoàn phim hay sao?
Vậy nên hắn ta mới để Quách Lễ dùng blog hắn tự cày để tung tin đồn Tô Ly với Trịnh Thi Dật.
Nhưng không ngờ hai công ty lại phản ứng nhanh vậy, sớm đã đăng bài giải thích thanh minh.
Quách Lễ phí công bận bịu một lần, chắc chắn sẽ trách mình.
Nghĩ đến đây, sự ghen tị của Lương Kính Thuần với Tô Ly càng nhiều thêm.
Tất cả những thứ này, sớm muộn cũng sẽ thuộc về tôi!