Có thể bài đăng weibo của Lương Kính Thuần đã có tác dụng, cũng có thể là bởi thái độ của khách sạn đã cứng hơn.
Nói tóm lại là hôm nay lúc Tô Ly và Phó Mịch ra ngoài cùng nhau, không thấy các fan đứng ngoài cửa khách sạn đợi.
Điều này khiến Tô Ly đang phập phồng lo sợ thở phào một hơi.
Dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ làm mình khó xử, nếu như dám làm Phó Mịch bị thương một chút thôi, thì e rằng các chị gái Phó gia cũng sẽ không bỏ qua.
Phó Mịch lên xe trước, nhường lại chỗ bình thường mình hay ngồi cho Tô Ly.
Đương nhiên Tô Ly biết hắn nhường lại chỗ tốt nhất cho mình, nhưng không gian trong xe rộng như thế, cũng ngại để Phó Mịch đứng dậy nhường chỗ cho mình lần nữa, thêm nữa là Chung Kiến Huân cũng đang muốn lên xe, Tô Ly chỉ đành ngồi xuống.
Nhưng cảm giác bồ câu chiếm tổ chim ác khiến Tô Ly không thể ngồi yên được, thấy Phó Mịch đang coi như chẳng có gì mà chơi điện thoại, cậu mới dần yên tâm.
Phó Mịch không có vì chuyện đó mà nói gì, như thể chỉ là đột nhiên muốn ngồi bên còn lại vậy, nên có thể chỉ là vì bản thân cậu nghĩ nhiều thôi.
Không khí trong xe cực kỳ yên tĩnh, Tô Ly đành lấy điện thoại ra lướt weibo.
Để tránh cho mình mất mặt trước Phó Mịch, nên bây giờ ra ngoài, Tô Ly chỉ toàn đem theo điện thoại có acc chính, tối về mới đi đu đường ở acclone tiếp.
Bình thường cậu không đăng nhiều bài trên weibo, bình luận thường nhận được nhất là hỏi thăm cuộc sống ngày thường từ các Hoa Lê, quan tâm xem cậu có ăn đủ mặc ấm không, không thể thiếu nhắc nhở cậu trời nóng nên uống nhiều chè đậu xanh.
Tô Ly cũng đoán được là có thể chủ đề hôm nay sẽ khác, cho dù bị chụp hình đi ăn cùng với Phó Mịch, thì chắc chắn các Hoa Lê cũng sẽ nỗ lực khống chế bình luận, không để chủ đề bên dưới weibo của mình bị chệch đường.
Nhưng Tô Ly không thể ngờ rằng, chủ đề của bình luận vẫn lệch đi, chỉ là cậu cũng không ngờ lại lệch theo hướng này.
[Bé Tiểu Lê đừng khóc, chị thổi cho bé nè!]
[Vết thương dài thế chắc là đau lắm huhuhu mami đau lòng quá!]
[Bị thương cũng chẳng nói, tụi tui còn là Hoa Lê cậu yêu nhất không hả!]
[Thời tiết nóng như thế, bé Tiểu Lê phải cẩn thận đừng để nhiễm trùng nha!]
[Hồi trước quay phim bị thương, bây giờ lại bị thương ở ngoài cảnh quay, tôi phải đi lễ chùa, cầu cho bé bình an thôi!]
[Bị thương khi quay phim cũng chẳng nặng bằng bị thương bên ngoài phim, nực cười ghê.]
[Tui bực bội hết sức! Đám đó là loại gì không biết!]
[Nếu không phải nhị thiếu đăng weibo, thì chắc không có ai dám thả video ra đâu, chúng tui nhớ món nợ lần này!]
Tô Ly nhìn mấy dòng bình luận, trong lòng cũng đã có dự đoán.
Chắc là chuyện hôm qua bị các fan của Lương Kính Thuần vây chặn ở khách sạn đã bùng nổ rồi, dù sao đoàn phim này nhận được sự quan tâm, chỗ nào cũng có người soi chằm chằm, nhất là cửa khách sạn nơi có thể truyền ra chút tin tức nào đó.
Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến Phó Mịch chứ?
Tô vội vàng quay lại, lập tức mở danh sách follow ra, tìm tên Phó Mịch.
[Phó Mịch: Bữa tối.]
Bức ảnh kèm theo là bàn mỹ thực tối hôm qua bọn họ ăn.
Thời gian đăng là mười phút trước, tính toán thời gian, chắc là lúc nãy Phó Mịch đến phòng cậu ngồi trên sofa đợi cậu thoa kem dưỡng.
Bình luận ban đầu vẫn là các cô gái Phó gia khống bình, dù cho nhìn là đã biết Phó Mịch có ý gì, đăng hình để xác nhận tối hôm qua hắn đi ăn cùng với Tô Ly.
Nên các cô gái Phó gia nhất trí bao che hướng nòng súng ra bên ngoài.
[Hai người đàn ông thẳng thắn ăn một bữa cơm thì đã làm sao?]
[Có nhiều người cứ thấy hai người đàn ông là nghĩ lung tung, không cho người ta ăn cơm kết bạn được hả!]
Lực chiến đấu của các cô gái Phó gia mạnh kinh người, chiếm top trên các blog, khiến các anti không chiếm được gì.
Nhưng sau đó lại có người để ý, cánh tay trắng nõn ở góc ảnh.
Người này cầm đũa chắc là muốn gắp miếng cá hồng trong đĩa, mà từ góc chụp của bức ảnh thì có thể nhìn rõ ràng một vết thương màu đỏ trên cánh tay.
Các Hoa Lê đánh hơi được từ hotsearch chạy đến cũng bất ngờ.
Sau khi nhận được xác nhận đó là cánh tay của bé Tiểu Lê nhà bọn họ, lập tức chạy đến weibo chính thức của đoàn phim hỏi cung rằng có phải trong quá trình quay phim Tô Ly đã bị thương không.
Bởi vì chuyện Lê Hựu Nam suýt nữa bị thương trước đó, vấn đề an toàn của đoàn phim bị để ý, bây giờ lại xuất hiện bức ảnh Tô Ly bị thương, đột nhiên làm dấy lên sự quan tâm từ các fan của các diễn viên trong đoàn phim, tức giận nghi ngờ vấn đề an toàn của đoàn phim rốt cuộc có được đảm bảo hay không.
Đối mặt với nghi vấn này này ban quản lý weibo không dám nói gì nhiều, chỉ trả lời bằng một meme oan ức trong bình luận có lượt like cao nhất.
Điều này cực kỳ đáng suy ngẫm.
May là luôn có những người chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.
Lúc Phó Mịch đăng weibo chưa đến mấy phút, đã có blogger lập tức thả một video độc quyền.
Có lẽ video được quay bởi paparazzi cắm quân ở cửa khách sạn.
Ghi lại rõ ràng là sau khi Tô Ly đi ra từ cửa lớn của khách sạn, thì bị mấy fans của Lương Kính Thuần vây lại không biết là đang nói cái gì, sau đó các fan càng ngày càng tụ tập đông hơn, Tô Ly bị kẹt trong đám đông không thể nào thoát ra được, cuối cùng sau khi khó khăn lắm mới được cứu ra, thì trên tay đã có thêm một vết xước đỏ chói mắt.
Đây quả thực là bằng chứng kết luận.
Các Hoa Lê tức giận không thôi, trong khi tức giận, lại không ngừng tay chạy đến weibo của Tô Ly an ủi cậu.
Sau khi Tô Ly hiểu được đầu đuôi câu chuyện, lập tức hiểu rằng có lẽ sáng sớm Phó Mịch tỉnh dậy nhìn thấy chuyện tối qua bọn họ đi ăn lên hotsearch, nên đã cố ý đăng weibo.
Trước đó Tô Ly đã phát hiện, Phó Mịch có thói quen chụp hình khi ăn cơm, nhưng bình thường hắn sẽ không chủ động đăng lên, phòng khi bị các blogger làm loạn, thì có thể dùng mấy bức ảnh này để làm chứng cứ.
Lần này chắc cũng đã chuẩn bị trước rồi.
Nhưng nếu nói là không phải Phó Mịch cố ý chọn những bức ảnh này, thì chính Tô Ly cũng không tin.
Rõ ràng là hắn chụp tận mấy bức mới cho mình động đũa, mà lại cố ý đăng bức ảnh có cánh tay của mình xuất hiện trong ống kính, vậy chắc là đang trút giận giúp mình đây.
Tô Ly không phải là người không biết tốt xấu.
Trong lòng cậu cực kỳ rõ ràng, Phó Mịch vì mình với làm vậy, mà đây cũng không phải đơn giản là đăng một bức ảnh, đây rõ ràng là đang dằn mặt Lương Kính Thuần.
Lòng Tô Ly ngọt ngào như được ăn đường, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết sắp xếp câu cú thế nào, cuối cũng chỉ có thể thật tâm cảm ơn.
“Cảm ơn anh.”
Phó Mịch vờ như không biết nhìn cậu: “Cảm ơn tôi cái gì?”
“Bài đăng weibo của anh ấy.” Tô Ly không nói quá rõ, nhưng cậu biết Phó Mịch có thể hiểu ý cậu: “Có gây rắc rối cho anh không?”
Phó Mịch không bận tâm cười: “Có gì phiền phức chứ.”
Tô Ly cảm thấy, bản thân Phó Mịch thật sự rất kiêu ngạo.
Hiện nay Lương Kính Thuần đang hot, chỉ cần tạo quan hệ với hắn ta, fans của hắn ta như thảm họa châu chấu ăn thịt, chiếm lĩnh bình luận top của các blogger, mất não khen ngợi thần tượng, cạnh khóe mỉa mai dẫm đạp người khác, có thể nói là gần như đã đắc tội với cả giới giải trí, kiếm thêm độ hot cho Lương Kính Thuần.
Nhưng với thân phận và dịa vị của Phó Mịch, chắc chắn đến cả Mộc Đường Thuần của Lương Kính Thuần cũng không dám tùy tiện dẫm đạp hắn.
Huống hồ vốn dĩ chuyện này là lỗi của fan Lương Kính Thuần, không cần biết là các cô gái Phó gia hay là các Hoa Lê, hoặc là những người qua đường xem náo nhiệt, cũng sẽ không thấy Mộc Đường Thuần làm đúng.
Vậy nên bên dưới weibo của Tô Ly và Phó Mịch đều rất sạch sẽ, không có ai đến chửi mắng.
“Mặc dù cậu nói với Quách Lễ là bỏ qua, nhưng mà tôi chưa đồng ý đâu.” Phó Mịch nói xong cũng hơi lo lắng, dù sao thì trước khi mình đăng weibo cũng không bàn bạc với cậu: “Cậu có trách tôi tự tung tự tác không?”
“Sao có thể chứ?” Tô Ly vội vàng phủ nhận: “Tôi biết anh muốn nói giúp tôi, thật ra tối qua tôi cũng bực bội lắm, chỉ là dù sao cũng cùng một đoàn phim, thế nào cũng là đồng nghiệp. Hơn nữa tôi cũng không bị thương nặng….”
“Nặng lắm rồi.”
Phó Mịch nhìn viết thương trên tay cậu qua một buổi tối vẫn còn hơi sưng đỏ, lông mày vô thức cau lại.
“Không muốn nhìn thấy cậu bị thương.” Phó Mịch uay người nhìn chằm chằm cậu nói: “Không cần biết là công việc hay chuyện gì khác, mong rằng đây là lần cuối.”
Thấy lông mày Phó Mịch nhăn lại thành chứ xuyên (川), ma xui quỷ khiến Tô Ly giơ tay ra muốn giúp hắn vuốt lại: “Đừng giận nữa, giận nữa sẽ có nếp nhăn đó.”
Trong thoáng chốc thân mật đó, không bì được với buổi sáng Phó Mịch lau mặt giúp cậu.
Tô Ly vội vàng rút tay lại, đồng thời cũng suy ngẫm rằng từ bao giờ mình lại trở lên bạo dạn như thế, lại dám đụng chạm Phó Mịch mọi lúc mọi nơi vậy chứ?
Mà đến giờ phút này, Tô Ly mới muộn màng nhận ra được, chắc Phó Mịch sẽ không giận đâu nhỉ?
Sao Phó Mịch có thể giận được chứ, hắn nằm mơ cũng muốn nhóc này gần gũi với hắn hơn một chút, nếu được, thì hắn hận không thể nhét Tô Ly vào túi quần mình.
Nhưng thái độ của bé con đối với hắn tốt hơn ban đầu rất nhiều.
Tô Ly chưa từng yêu đương bao giờ, thậm chí đến cả phim tình cảm cũng chưa từng đóng, cậu vô cùng bỡ ngỡ với chuyện yêu đương, đến cả ranh giới của thân mật cậu cũng chẳng rõ.
Vậy nên bây giờ Phó Mịch phải bắt đầu cho bé con quen với sự đụng chạm của hắn.
Mặc dù có thể quá trình sẽ khá khó khăn, nhưng Phó Mịnh tự tin, ngày đó sẽ đến nhanh thôi.
Tô Ly không hề biết người bên cạnh mình đang ấp ủ kế hoạch gì, cậu thấy Phó Mịch không tỏ thái độ với hành động đột ngột của mình, hơi thất vọng mà rút tay lại.
Cậu cảm thấy hình như mình nên nói gì dó để hóa giải sự lúng túng, nhưng lại phát hiện chỉ có mình cậu ngại ngùng, thái độ của Phó Mịch rõ ràng rất thản nhiên.
Tô Ly không dám nhìn Phó Mịch nữa, cậu có thể cảm nhận được trái tim mình đã chạy về một hướng rồi.
Vì để kiểm chứng phương hướng của trái tim, Tô Ly âm thầm lấy điện thoại ra mở super topic [Vạn Vật Phó Tô].
[Bé Tiểu Lê bị thương rồi, nhị thiếu đau lòng chết mất!]
[Chắc là nhị thiếu cố ý đăng bài weibo đó nhỉ, nếu cứ như vậy thì cũng biết bé Tiểu Lê bị thương rồi.]
[Chắc chắn là nhị thiếu trút giận cho bé Tiểu Lê rồi, tôi nhìn cũng đã tức điên rồi, đừng nói đến nhị thiếu!]
[Thể lực bạn trai này của nhị thiếu khiến tôi thật sự nể phục!]
[Không chỉ thừa nhận đi ăn tối cùng bé Tiểu Lê, mà còn hào phóng đăng weibo, đây là thứ tình cảm thần tiên gì chứ hả! Đu hết lực nè!]
[Ăn tối cùng nhau, lãng mạn quá à! Nhị thiếu giỏi thật đó!]
[Dù vậy nhưng mà, chỉ có mình tôi để ý nhìn vào bức ảnh thì hai người bọn họ đang ngồi với nhau sao?]
[Ý, chị em nói như vậy, hình như đúng thế thật nè!]
[Chỉ có hai người ăn lại còn ngồi cũng một bên, theo lý mà nói, thì tôi với chị em của tui cũng không ngồi như vậy.]
[Nhưng tôi với bạn trai tôi có, kiểu tình cảm mà muốn dính lấy nhau mọi giây phút đó, tôi hiểu!]
Hai chữ “Bạn trai” phát sáng lấp lánh, giống như được khai sáng vậy, đâm vào gốc dễ tinh thần của Tô Ly.
Loại tình cảm ẩn sâu trong đáy lòng cậu đột nhiên phá đất trồi lên, tựa như pháo hoa trong đêm hè, bùng lên trước mắt cậu một mảnh rực rỡ mờ ảo.
Cậu, có lẽ là thích Phó Mịch mất rồi.