Cao Dương là tổ trưởng tổ Toán của trường Trung học số 1 Hành Xuyên.
Năm ngoái, ông ấy đã dẫn đội lớp mười tham gia cuộc thi Toán.
“Hiệu trưởng.” Cao Dương đẩy cửa đi vào, khuôn mặt mũm mĩm lộ ra chút do dự, ông ấy hỏi: “Thầy cần tôi chấm bài thi gì?”
Hiệu trưởng Từ mở ngăn kéo đầu tiên, lấy ra một quyển sách.
Đó là quyển Người Đua Diều.
Bên cạnh cuốn sách có một con dấu đỏ sẫm, giống như máu khô.
Hiệu trưởng Từ cúi đầu, ngón tay dừng lại ở bìa sách, rút ra một tờ bài thi trong quyển sách, đầu ngón tay dường như lộ ra nét thê lương.
“Thầy xem đi.” Hiệu trưởng Từ đưa bài thi cho Cao Dương.
Bài thi được gấp ngay ngắn, hơi cũ.
Sau khi mở ra, bề mặt bài thi có những nếp nhăn rất nhỏ, có vẻ như từng bị người ta vò lại.
Cao Dương nhìn tờ bài thi này, vô cùng sửng sốt.
Đây là bài thi Olympic quốc tế năm ngoái. Năm ngoái Cao Dương dẫn đội Olympic Toán, làm rất nhiều đề, phải làm ba lần mới giải được bộ đề này.
Điều đầu tiên ông ấy nhìn thấy là chữ, đủ các nét ngang dọc thẳng xéo, các đường nét có độ thanh đậm biến đổi rõ ràng như đang tùy ý vung bút, tạo thành một nét chữ có lực lại trầm tĩnh, nghiêm túc.
Từ trong ra ngoài đều rất tùy ý.
Cho dù chỉ nhìn tờ bài thi, Cao Dương vẫn như có thể nhìn thấy người viết bài thi đang cầm bút như thế nào, đang mỉm cười từ xa với ông bằng vẻ lạnh lùng nhưng mang theo sự điên cuồng hoang dã.
Đề Olympic Toán quốc tế năm ngoái không được lưu hành trên mạng.
Năm ngoái Cao Dương đã nghiên cứu bộ đề thi này, nên ông ấy chỉ cần nhìn thoáng qua là biết hầu như các ý tưởng giải đề đều khác với đáp án ông đã đọc, nhưng đa số phương hướng giải đều đúng.
Bài thi không dài, nhưng Cao Dương xem rất lâu.
“Tôi không hiểu về đề thi Olympic lắm, nên cho thầy xem đứa nhỏ này làm như thế nào.” Hiệu trưởng Từ rót cho Cao Dương một tách trà rồi đưa qua.
Cao Dương nhận lấy tách trà nhưng không uống ngay, chỉ cầm tờ giấy này, ngắm nghía một lúc lâu.
“Hiệu trưởng Từ, bài này là ai làm? Là học sinh trong trường của chúng ta sao?”
Hiệu trưởng Từ không trả lời, ông ấy cầm tách trà nhẹ giọng hỏi, giống như thở dài: “Làm tốt lắm sao?”
“Đâu chỉ có tốt.” Cao Dương nói, giọng điệu tiếc nuối, lại có chút dò hỏi: “Nếu hai năm trước tôi có thể gặp được học sinh này, chúng ta nhất định đạt được huy chương vàng Olympic.”
Hiệu trưởng Từ cười nhưng không đáp.
Cao Dương nhịn không được lại hỏi: “Là học sinh trường chúng ta sao?”
Trong lớp ông ấy, Từ Diêu Quang là người giỏi Toán nhất trường, còn cả Lâm Cẩm Hiên tốt nghiệp mấy năm trước nữa, nhưng đều kém hơn người làm bài này.
Nếu người đó học trong trường của bọn họ, nhất định sẽ đạt được một tầm cao mới.
Nhưng ngẫm lại thì không có khả năng này, vì ông ấy chưa từng nghe có học sinh nào như vậy.
***
Trong phòng y tế của trường.
Một khung cửa màu xám rất đơn giản, cánh cửa khép hờ.
Cách đó không xa, một nhóm nữ sinh đang học tiết thể dục đùa giỡn với nhau nhưng lại nhìn vào phòng y tế của trường.
Dường như có một cái gì đó rất quý giá ở đây.
Lục Chiếu Ảnh sờ chiếc khuyên tai BLGblg trên tai trái, sau khi mỉm cười đuổi cô gái thứ hai mươi ba trong sáng nay đi, anh ta cười với Trình Tuyển đang nằm nghiêng trên sô pha: “Tuyển gia, công việc của cậu nhàm chán thật đấy…”
Trình Tuyển quấn mình trong chăn.
Anh nói với giọng mũi ngái ngủ, vừa mệt mỏi vừa thiếu kiên nhẫn: “Im đi, đừng ồn ào.”
Lục Chiếu Ảnh khóa miệng mình lại.
Anh ta ngước mặt lên nhìn: “Mẹ kiếp, cô nàng này xinh thật!”
Lục Chiếu Ảnh chỉnh sửa lại áo blouse trắng của mình.
Anh ta cầm cây bút gel màu đen rồi kéo dài âm thanh chào hỏi, vừa cợt nhả vừa bỉ ổi: “Em gái, thấy không thoải mái ở đâu?”
Tần Nhiễm nhìn lướt qua anh ta, rồi nhìn thuốc trong tủ kính: “Có thuốc ngủ không?”
Cô nói với giọng lạnh nhạt hờ hững.
“Thuốc ngủ á?” Sáng nay có quá nhiều nữ sinh đến khám bệnh, nhưng thực ra là đến gặp Trình Tuyển, đây là người đầu tiên chân thành đến xin thuốc.
Lục Chiếu Ảnh rất ngạc nhiên: “Thuốc ngủ là thuốc kê đơn, tôi không thể đưa cho…”
Một giọng mũi đột nhiên ngắt lời anh ta: “Muốn bao nhiêu viên?”
Lục Chiếu Ảnh ngạc nhiên quay đầu lại.
Trình Tuyển vẫn quấn chăn, uể oải đứng dựa vào cửa tủ kính bày thuốc, ngón tay thon dài sạch sẽ đặt trên hộp đựng thuốc ngủ, ngẩng đầu nhìn Tần Nhiễm.
Anh ngáp một hơi, hai mắt buồn ngủ, trong mắt gần như đọng lại một tầng sương mù.
“Mười viên.” Cô nhìn vào hộp thuốc.
Trình Tuyển gật đầu, đếm đủ mười viên thuốc, dùng giấy trắng bọc lại rồi đưa cho Tần Nhiễm.
Tần Nhiễm nhận lấy.
Cô không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, cô cầm thuốc, dừng lại rồi nhìn Trình Tuyển, nói: “Cám ơn.”
Cô chậm rãi cất thuốc đi. Khuôn mặt cô cực kỳ đẹp, mặc dù không có chút biểu cảm gì, nhưng mặt mũi xinh đẹp lại có chút ngang bướng không thể nào che giấu được.
Tròng mắt màu trắng có một vài sợi tơ máu rất nhỏ, làm đôi mắt không còn thuần trắng nữa, có chút mông lung, ngược lại trông hơi hoang dã và tàn nhẫn.
Cô mặc chiếc áo thun màu trắng tinh, sau cổ áo thấp thoáng lộ ra phần xương quai, trắng đến mức chói mắt, còn có thể nhìn thấy được cả mạch máu xanh nhạt.
Trình Tuyển nghiêng đầu nhìn cô, vẫn còn rất buồn ngủ.
Anh nói: “Không có gì, thuốc theo toa cần phải có chữ ký.”
Anh đẩy một tờ bệnh án qua.
Tần Nhiễm cầm bút bằng tay trái, rồi ký tên lên.
Trình Tuyển cúi đầu nhìn.
Chờ người đi rồi, Lục Chiếu Ảnh mới phản ứng lại: “Cậu biết cô ấy à?”
Trình Tuyển khép hờ mắt: “Eo thon.”
“Hả?”
Trình Tuyển không nói nữa.
“Tuyển gia? Sao cậu lại lấy thuốc cho cho một cô bé nhỏ như thế chứ?” Lục Chiếu Ảnh vuốt cằm, rồi cười rất mờ ám.
Trình Tuyển nhìn dòng chữ không đẹp tí nào trên hồ sơ bệnh án, nói một cách hời hợt: “Tôi là bác sĩ trong phòng y tế của trường, đây là công việc của tôi.”
Lục Chiếu Ảnh: “…” Bây giờ mới nhớ cậu là bác sĩ ở đây à?
Bên ngoài cánh cửa lớn màu xám nhạt, lại có một đám nữ sinh đẩy nhau đi vào.
Lục Chiếu Ảnh nhìn Trình Tuyển.
Tuyển gia lại lười biếng ngáp dài, quấn chặt chăn quanh người, rồi lại ngã xuống chiếc ghế sô pha mềm mại, chỉ còn những ngón tay lộ ra ngoài chăn, làn da trắng bệch dưới ánh mặt trời.
Sau đó, anh nói ra ba từ đầy thờ ơ và mang theo giọng mũi: “Đừng làm phiền.”
Lục Chiếu Ảnh: “…”
Anh ta nhìn theo hướng Tần Nhiễm vừa rời đi, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp ra thì anh ta không nhìn ra đối phương có cái gì đặc biệt, chữ cũng rất xấu.
Tuyển gia không đến mức từ chối bao nhiêu mỹ nữ khắp thành phố theo đuổi mình mà lại nhìn trúng cô gái kia chứ?
…
Lớp 12-9.
Ở hàng cuối cùng.
Bạn nam tóc húi cua dựa vào bàn, thấp giọng nói: “Cậu Từ, nghe nói sáng nay hoa khôi Tần không vui vì chị gái của cô ấy. Cậu nói xem, chú Lâm nghĩ gì mà lại sắp xếp cô ta đến trường Trung học số 1, chẳng phải hoa khôi Tần sẽ rất lúng túng sao?” Cậu ta sờ cằm, rồi lại nói: “Nghe nói là cô ta đình chỉ học một năm vì đánh nhau, cậu nói xem cô ta tệ đến mức nào?”
Trường Trung học số 1 cũng có trùm trường là nữ, còn cơ bắp hơn cả nam sinh, rất khác gu thẩm mỹ của những mỹ nữ bình thường.
Nam sinh đầu húi cua cúi đầu cười: “Hình như cô ta mới tới thành phố Vân, vừa thấy hoa khôi Tần học ở Trung học số 1 thì cô ta nhất quyết muốn vào.”
Từ Diêu Quang ném mạnh quyển sổ ghi chép lên bàn, thản nhiên nói: “Vẽ hổ thành chó.”
Chuông vẫn chưa reo.
Cao Dương cầm giáo án đi vào lớp trước, tươi cười rạng rỡ: “Hôm nay lớp 12-9 chúng ta sẽ có thêm một thành viên mới gia nhập, mọi người hoan nghênh nào!”