“Tập đoàn Quân Lâm là của em? Anh không phải là đang nằm mơ chứ?” Nghiêm Phó tự lắm bẩm.
Vu Hòa và Lưu Mãnh ở bên cạnh cũng không ngừng giật giật khóe miệng.
Bởi vì muốn đi ứng tuyển vào tập đoàn Quân Lâm nên Nghiêm Phó đã tìm hiểu về tập đoàn này trước, vốn hóa thị trường lên tới vài nghìn tỷ đồng.
Chưa cần nói đến những thứ khác, chỉ riêng tòa nhà trụ sở thôi, ít nhất cũng phải bỏ ra mấy tỷ mới xây dựng được nó.
Mà một công ty trâu bò như vậy lại là của Lý Quân ư?
Không chỉ mình Nghiêm Phó, mà hai người khác cũng cảm thấy miệng đẳng lưỡi khô.
Phải mất hơn ba mươi giây thì mọi người mới có phản ứng lại.
Chỉ là khi ánh mắt nhìn Lý Quân lần nữa thì đã nhiều thêm vài phần kính sợ.
Thấy cảnh này, Lý Quân không khỏi thở dài một hơi.
Đây cũng là lý do mà ban đầu anh không muốn nói ra thân phận của mình, địa vị chênh lệch như vậy rất khó để cho người ta có thể bình tâm được.
Đừng nói là mấy người anh em này, cho dù là bản thân anh trước kia e là cũng sẽ có tâm lý giống vậy.
“Anh cả, lúc nấy chủ tịch tập đoàn Gia Hoa nói sẽ cho anh năm triệu, vậy em sẽ cho anh thêm năm triệu nữa. Có được mười triệu, em tin rằng nửa đời sau của anh sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc nữa rồi. Còn về chuyện đi làm, nếu anh đang muốn đến tập đoàn Quân Lâm làm việc, anh ngay lập tức sẽ nói với Cố Nghiên một tiếng”
“Anh hai, em bốn, các người cũng giống vậy. Mỗi người sẽ được tám triệu. Chúng ta là anh em, em giàu có rồi cũng sẽ không quên mọi người đâu.”
“Chuyện này..”
Trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ do dự.
Mấy triệu đồng đối với Lý Quân mà nói không tính là gì, nhưng chỉ cần có được số tiền này thì họ có thể lo được cơm ăn áo mặc nứa đời còn lại, đương nhiên trong lòng bọn họ rất kích động.
Nhưng nếu cứ vậy mà không biết xấu hổ mà tiếp nhận ân huệ của Lý Quân thì lại có chút không tốt.
“Tiếu Tam, tài sản của em có bao nhiêu, sao lại cho chúng ta mấy triệu như vậy được chứ?” Lưu Mãnh nói.
“Mấy triệu này đối với em cùng lắm chỉ là tiền tiêu vặt mà thôi. Lúc trước khi còn học đại học mọi người rất quan tâm chăm sóc em, em hiện giờ phát đạt, sao lại có thể quên mọi người được. Mọi người cứ nhận số tiền này đi, không phải em chỉ nói cho vui đâu.”
“Cái này…”
Nghe Lý Quân nói như vậy nhưng bọ họ vẫn còn chút do dự.
“Được rời, chúng ta cứ nhận đi. Đây là tâm ý của Tiểu Tam, chúng ta có được mấy triệu cũng có thể làm ăn kinh doanh chút gì đó. Sau này lỡ như Tiểu Tam có gì cần đến thì chúng ta cũng có thể giúp đỡ một tay” Nghiêm Phó lên tiếng.
Lưu Mãnh và Vu Hòa cũng liền gật đầu theo.
Mà hai người bạn gái của bọn họ thì cảm thấy như đang nằm mơ.
Như vậy là bây giờ bọn họ sẽ có thể trở thành vợ. của đại gia rồi sao?
Lý Quân đổi một phòng ăn khác, lần nữa gọi đồ ăn lên.
Đồng thời gọi điện thoại cho Mạnh Vũ bảo hắn chuyển khoản cho đám người Lưu Mãnh.
Vị điện chủ Lý Quân này đã lên tiếng thì đương nhiên Mạnh Vũ không dám trái lời.
Mấy phút sau, đám người Lưu Mãnh liền nhận được tin nhắn thông báo nhận tiền.
Nhìn dãy số 0 kéo dài kia, bọn họ đều có cảm giác không chân thực.
Mà ở bên kia, Tân Xuyên – vị thiếu gia bỏ trốn đã lái xe vẽ tới nhà hắn.
Chỉ là khi hắn vừa mới tới cửa biệt thự thì đã gặp cha hẳn là Tân Minh đang cùng người nào đó bàn chuyện làm ăn.
“Tân Xuyên, đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có bộ đáng như này”
Tân Minh là chủ tịch của Vinh Quang Chế Dược, cũng là một nhân vật tai to mặt lớn ở kinh thành.
“Không có, không có gì ạ” Tân Xuyên nói xong liền muốn đi vẽ phòng ngủ.
“Đứng lại.”
Tân Minh rất hiểu rõ con trai mình, bộ dáng mất tập trung này của hẳn rõ ràng là đang có chuyện gì đó.
Mà ở ghế sô pha đối diện là một người đàn ông đầu trọc đang ngồi, hẳn cười cười rồi hỏi: “Đây là con trai ông à?”
“Đúng vậy, một thẳng con trai lúc nào cũng khiến tôi phải lo lắng, ngày ngày đều gây phiền phức cho tôi.” Tần Minh thở dài một hơi.
“Người trẻ tuổi mà! Tần tổng yên tâm, nếu có chuyện gì thì cứ bảo cháu trai gọi điện cho tôi, Lư Khải Minh chú ở Thú Đô cũng có chút tiếng tăm.”
“Có câu nói này của anh Lư tôi cũng thấy an tâm hơn rồi” Tân Minh cười ha ha một tiếng.
Sau đó ông ta quay đầu nhìn về phía con trai, gương mặt trở nên lạnh lùng:
“Nói đi, lại vừa gây họa gì rồi?”
“Cha, chuyện là như này…”
Tần Xuyên đem chuyện xảy ra ở nhà hàng kể lại một lần.
Vừa nghe xong sắc mặt Tân Minh lập tức thay đổi.
Chủ tịch của tập đoàn Gia Hoa cũng là một nhân vật lớn ở Thủ Đô. Có thể khiến ông ta quỳ gối xin lỗi thì bối cảnh của người này tuyệt đối không đơn giản, lần này rõ rằng là đã đá trúng tấm sắt
“Cha đã nói con bao nhiêu lần rồi? Muốn hống hách kiêu ngạo, khi dễ ai thì cũng phải tìm hiểu thân phận của đối phương trước đi chứ”
Tân Minh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giận dữ mắng mỏ con trai vài câu, sau đó móc ra điện thoại muốn gọi cho Phùng Bác.
Ông ta phải biết con trai ông đã đác tội với nhân vật nào thì mới có thể chuẩn bị tốt cách ứng phó được.
Đúng lúc này thì gã đầu trọc Lư Khải Minh ha ha cười nói: “Thật ra thì Tân tổng cũng không cần quá lo lắng đâu. Coi như cháu trai đắc tội nhân vật quyền thế nào ở thủ đô cũng không quá quan trọng. Đừng quên tôi từng là cung phụng của Vạn gia nha”
“Dũ cho Vạn gia bây giờ đã bị diệt, nhưng địa vị của tôi ở trong giang hồ vẫn còn. Ở Thủ Đô này cũng vậy, các gia tộc cũng phải cho tôi chút mặt mũi”
Nghe Lư Khải Minh nói như vậy thì Tân Minh cũng bình tĩnh trở lại.
Đúng như vậy, Lư Khải Minh này đúng là cung phụng của Vạn gia, địa vị rất hiển hách. Nếu không phải vì Vạn gia bị diệt thì hẳn cũng sẽ không phải hợp tác với ông ta.
Có Lư Khải Minh làm chỗ dựa, còn có chuyện gì không thể giải quyết được đây?