Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 15: Mắt thần nhìn người



Edit: Trúc Tiệp dư

Beta: Huệ Hoàng hậu

Vào hậu cung, hoạn quan kia một đường dẫn nàng đi về phía tây. Giống với mấy triều đại trước, hậu cung Đại Hằng cũng chia ra hai bên đông tây, hai bên lại có mấy chỗ cung thất. Năm gần đây nhiều chỗ cung điện phía đông đang thay phiên sửa chữa, cung tần mới vào cung phần lớn đều được sắp xếp ở sườn tây, đợi tới khi phía đông sửa xong cung thất lại mượn cơ hội tấn vị chuyển khỏi sườn tây.

Như vậy có chỗ tốt cũng có chỗ không tốt. Chỗ tốt là tiện cho những cung tần giao hảo với nhau đi qua đi lại, chỗ không tốt ấy à, đó là chỉ sợ cũng phải ở gần với người mình không ưa.

Cố Thanh Sương không biết mình ở nơi nào, chủ vị trong cung là ai, còn có người nào ở cùng không? Nàng cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng quyết định hỏi trước: “Vị công công này…”

Hoạn quan dẫn đường nghe tiếng, cười xoay người: “Thần đã nói với Thượng Nghi nữ quan chắc là Hiền nghi nương tử không biết thần, Thượng Nghi nữ quan không tin.”

Cố Thanh Sương đang ngẩn ngơ, lập tức nghe A Thi nói dỗi: “Đương nhiên không quen biết, ngươi còn cứ nói nhiều!”

Nàng ấy vừa nói như vậy, Cố Thanh Sương lập tức biết đây là ai.

A Thi có quen biết một hoạn quan, lớn hơn nàng ấy hai ba tuổi, hai người thường xuyên đi lại. Chỉ là lúc ấy mọi người đều ở Thượng Nghi cục, Cố Thanh Sương làm nữ quan địa vị cao. Tuy quen thân với nàng ấy nhưng không ở cùng, chỉ khi hắn đi tìm A Thi, xuất phát từ khách khí mới đưa qua chút điểm tâm, chưa từng giáp mặt gặp nhau.

Nàng hỏi A Thi: “Đây là Vệ Bẩm?”

Hoạn quan kia mỉm cười vái chào: “Vâng, thần Vệ Bẩm, bái kiến nương tử.” Tiếp đó không cần nàng hỏi nhiều, hắn đã chủ động nói: “Thượng Nghi nữ quan nhớ tình bạn cũ, xem danh sách biết ngài cũng được phong hồi cung, bèn tự mình chọn tất cả cung nhân cho ngài. Lại nghe nói A Thi vẫn luôn đi theo bên người ngài, chỉ cho mấy cung nữ tuổi đều không lớn đến, miễn cho A Thi không trấn áp được các nàng.”

Cố Thanh Sương khẽ gật đầu: “Làm phiền Thượng Nghi, ngày khác ta sẽ tới cửa nói lời cảm tạ.”

Tiếp theo nàng lại hỏi: “Chỗ ở của ta chắc cũng là Thượng Nghi cục sắp xếp? Không biết là ở chỗ nào?”

“À, là Tuế Triêu cung.” Vệ Bẩm trả lời. Cố Thanh Sương nhớ lại một chút: “Chủ vị là Trương Tiệp dư?”

“Đúng vậy.” Vệ Bẩm gật đầu: “Trừ Trương Tiệp dư, trong Tuế Triêu cung không còn ai khác.”

Chỗ ở tốt như vậy. Không chỉ vì Tuế Triêu cung người ít, càng bởi vì Trương Tiệp dư dễ ở chung.

Trương Tiệp dư vào hậu cung ở năm thứ ba Nguyên Hòa, vốn là nữ quan bên người Thái phi, bởi vì lúc ấy bên trong hậu cung của kim thượng còn chưa có người nào, mới bị Thái hậu làm chủ đưa tới. Nàng ấy đã quen không thèm để ý ân sủng gì đó, không tranh không đoạt, sau khi làm chủ vị một cung ăn mặc chi phí đều không lo thì càng là như thế. Cho dù ai trong hậu cung nhắc tới nàng ấy, đều phải nói một câu thật là người tính tình dễ đối phó.

Đợi đến khi vào Tuế Triêu cung, Cố Thanh Sương càng biết đánh giá này không sai. Cung tần mới ở tại cung nào là do Thượng Nghi cục phân, nhưng cụ thể ở gian cung thất nào thì lại từ chủ của cung đó định đoạt. Trương Tiệp dư trực tiếp đưa Hiệt Tú các gần chủ điện nhất cho nàng, rộng rãi sáng ngời là chỗ ở thoải mái.

Cố Thanh Sương vào nhà ngồi rồi cho cung nhân cùng tiến vào chào hỏi, tổng cộng là bốn cung nữ bốn hoạn hầu, một nửa trong đó nàng đều quen mắt, là người cũ ở Thượng Nghi cục.

Như thế nàng cũng không thể không hào phóng một phen, tiền bạc có sẵn trong tay không nhiều lắm, nàng bèn để A Thi đi lấy trang sức trước đó vài ngày Viên Giang đưa tới để thưởng bọn họ. Mấy người hân hoan cảm tạ rồi cáo lui. Cố Thanh Sương cũng cho Vệ Bẩm lui xuống, để A Thi lại hỏi: “Ngươi tin được Vệ Bẩm chứ?”

A Thi gật gật đầu: “Hắn là người thật thà. Trước kia chúng ta từng tán gẫu với nhau, hắn nói so với trộn lẫn vào phân tranh lục cung, chi bằng lăn lộn ở Thượng Nghi cục sống yên ổn kiếm chén cơm ăn. Lần này nếu không phải Thượng Nghi nữ quan mở miệng, lại có ta ở nơi này, hắn cũng chưa chắc nguyện ý lại đây.”

Cố Thanh Sương gật gật đầu: “Nếu ngươi tin được hắn thì gọi hắn cùng đi tra tỉ mỉ về những người khác một lượt đi.”

A Thi sửng sốt: “Không phải đều là người quen cũ à? Lại là Thượng Nghi nữ quan đưa tới… Tính tình nữ quan, người cũng biết mà.”

“Phải, ta biết.” Cố Thanh Sương nói.

Vị Thượng Nghi nữ quan kia chỉ thích thành thật kiên định làm tốt công việc thuộc bổn phận, không thích dính vào tranh đấu nơi hậu cung. Nhiều năm qua người muốn mượn sức nàng ấy cũng không ít, nàng ấy đều khéo léo tránh đi.

“Nhưng nàng ấy an phận thủ thường, người khác thì chưa chắc. Nếu có một hai người đã sớm âm thầm có chủ, nàng ấy cũng chưa chắc có thể biết hết được.”

A Thi nghe được vậy thì nhíu chặt mày, sau một lúc lâu cân nhắc, nàng ấy nói: “Ta sẽ lén lút đi hỏi thăm, cũng không cần nói cho Vệ Bẩm.”

Cố Thanh Sương liếc nàng ấy cười nhạt: “Tiến bộ.”

A Thi đỏ mặt cúi đầu: “Dù sao cũng không thể ngốc mãi được, không duyên cớ gây hoạ cho tỷ tỷ.” Nói xong, nàng ấy hành lễ: “Tỷ tỷ nghỉ trước một chút, có việc gọi ta.”

Cố Thanh Sương gật gật đầu, nàng ấy lập tức lui ra ngoài. Đi ra ngoài phòng nhìn thấy hoạn quan canh giữ ở cửa, nàng ấy lập tức sửa lại xưng hô: “Nương tử nghỉ ngơi, chúng ta an tĩnh chút, đừng quấy rầy nàng. Nhưng nếu nương nương cung nào tới truyền, phải kịp thời đi vào đáp lời, đừng để người ta cảm thấy chậm trễ.”

Cố Thanh Sương nghiêng tai nghe được thì cười cười. Hôm nay sắc trời đã tối, theo quy củ không cần gặp người. Nhưng vì sợ thực sự có chủ vị cung nào đột nhiên tới truyền, nàng cũng không tiện trực tiếp thay quần áo đi ngủ lúc này, chỉ đành giữ nguyên châu thoa trang sức trước, cẩn thận dựa vào gối mềm nghỉ tạm, âm thầm suy đoán chuyện ngày mai.

Ngày mai sẽ có hai chuyện quan trọng, một là trời vừa sáng sẽ phải đi Thư Đức cung vấn an Vinh Phi chấp chưởng cung quyền, hải là buổi chiều phải đi dập đầu với Thái hậu.

Theo lý mà nói, sáng sớm vấn an chắc là sẽ không có chuyện lớn gì. Nhiều năm như vậy, Vinh Phi đều mang dáng vẻ hiền huệ đoan trang, cho dù với Quận chúa Vân Hòa cũng nói chuyện được. Còn hai vị Phi khác, Lam Phi tính tình thanh lãnh không để ý tới thế sự, có lẽ đều mặc kệ mấy phi tần nhỏ mới vào cung như các nàng; Tình Phi được sủng ái có lẽ muốn “Chỉ bảo” thêm các nàng hai câu, nhưng ngày thường nàng ta cũng lấy dịu dàng đối xử với người, không nói được lời quá đáng.

Nhưng thật ra bên phía Thái hậu, với Cố Thanh Sương mà nói e là một cửa ải khó khăn.

Hơn ba năm nay, Thái hậu có bao nhiêu cáu giận với Quận chúa Vân Hòa, mọi người đều biết. Nghe nói lúc ban đầu, Hoàng đế vốn đã động tâm phong Quận chúa Vân Hòa làm Hậu. Thái hậu trực tiếp cho truyền hai người đến Di Ninh cung, đặt một ly rượu độc ở trước mặt, nói nếu Hoàng đế thật sự để Quận chúa Vân Hòa nhập chủ Trung cung, vậy rượu này hoặc là để bà ta ban cho Hoàng hậu hoặc là Hoàng đế để cho bà ta uống luôn đi.

Cho dù Hoàng đế có si tình như thế nào cũng không thể thật sự bức tử mẫu thân của mình. Việc lập Hậu cứ như vậy không còn ai nhắc lại, hậu cung triều đình đều không có ai dám vọng ngôn một chữ.

Mà nàng, vốn là dựa vào con đường gần giống với Quận chúa Vân Hòa tiến vào. Trước đó Cố Thanh Sương đã tính không biết bao nhiêu lần lợi và hại phía trước phía sau trong đó, sợ mất nhiều hơn được, cuối cùng cảm thấy mất nhiều hơn được thì cũng chưa chắc, nhưng tóm lại là có một cửa ải như vậy phải chịu đựng.

Có bao nhiêu khổ phải ăn thì phải xem ngày mai.

Sáng sớm ngày kế, mỗi người trong cung đều thức dậy sớm cho kịp. Cố Thanh Sương thay quần áo trang điểm, chọn một chiếc áo ngoài cổ vuông thêu hoa lan màu hồng nhạt, váy Mã Diện(*) gấm trắng thêu lan vàng. Vật trang sức trên tóc cũng nghiêm túc mà chọn một bộ khảm đá vân hồng, không quá trắng trong mộc mạc, cũng không diêm dúa lòe loẹt, ở hậu cung trực tiếp có vẻ quá mức bình thường.

(*) Váy Mã Diện (mặt ngựa): Hay còn gọi là “váy xếp ly mặt ngựa” là một trong những kiểu váy chủ yếu của phụ nữ Hán thời Trung Quốc cổ đại, phần hông váy được xếp nếp, thắt lưng váy.

Nàng chỉ ngóng trông hôm nay mình có thể có vẻ không xuất sắc chút nào, thoạt nhìn càng giống phi tần nhỏ bé bình thường không có gì nổi bật càng tốt, miễn đâm vào mắt Thái hậu.

Buổi sáng vấn an ở Thư Đức cung không hề có gợn sóng đúng như nàng dự đoán, sau lễ ra mắt là từng người mới, người cũ làm quen một lượt.

Lần này phi tần mới vào cung tính cả nàng có tổng cộng sáu người, vị Tuyên nghi có chức cao hơn nàng kia được ban thêm phong hào chữ Dĩnh nên gọi là Dĩnh Tuyên nghi. Bốn vị tiếp theo phân biệt là chính thất phẩm Liễu Bảo lâm, Lục Bảo lâm, từ thất phẩm Xà Sung y, còn có chính bát phẩm Ngô Lương sử.

Cộng thêm cả các phi tần cũ, từ trên xuống dưới khoảng dưới hai mươi vị. Tính ra cũng không phải quá nhiều, nhưng muốn lập tức nhớ được hết cũng không quá dễ dàng.

Vinh Phi thông cảm cho mọi người, không nói thêm những người có phân vị thấp hơn, chỉ để sáu người mới vào cung gặp qua các vị phi tần chủ vị, lại khoan dung nói: “Nhất thời không nhớ được cũng không sao, ngày tháng sau này còn dài. Mọi người thường xuyên tụ tập, náo nhiệt náo nhiệt rồi sẽ biết hết thôi.”

Sáu người đồng loạt hành lễ nhận lời.

Tình Phi cười xinh đẹp: “Vài vị thật quá câu nệ. Sau này đều là tỷ muội nhà mình, không cần xa lạ như vậy.”

Sáu người lại đều lên tiếng đồng ý.

Rồi sau đó Vinh Phi và Tình Phi đều nhìn về phía Lam Phi. Nhìn ý tứ này, ba vị phi tần thân phận tối cao đều phải nói vài lời mới được, vẻ mặt Lam Phi nhàn nhạt, ngẫm nghĩ rồi mới nói: “Ngày sau đi lại nhiều hơn.” Qua loa cho xong mà thôi.

Ba người đều nói xong, lễ nghĩa này coi như không có khó khăn gì. Vinh Phi không có ý cố giữ mọi người ở lại cung mình, ôn hoà gật đầu: “Đều trở về nghỉ ngơi đi.”

Phi tần ngồi đầy đều đứng dậy hành lễ cáo lui, ra khỏi điện cũng không có tâm tư nhiều lời gì, từng người về cung.

Dù sao còn chưa thân với nhau, địch ta cũng còn khó phân biệt, lúc này có nói cái gì đều hơi sớm.

Cố Thanh Sương về Tuế Triêu cung nghỉ tạm một khắc, sửa sang lại trang dung rồi trực tiếp đi Di Ninh cung.

Vừa ra đến trước cửa, A Thi một mình ở lại trong phòng, ngồi xổm người lặng lẽ đeo cho nàng cái bao đầu gối: “Không biết Thái hậu nương nương muốn làm khó tỷ tỷ như thế nào, phòng gì cũng khó phòng. Nếu muốn tỷ tỷ quỳ, mang cái này có thể thoải mái chút.”

Cố Thanh Sương cười khổ: “Nếu ta phải quỳ, ngươi không khỏi phải ở bên cạnh, thế có làm cho mình không?”

“Hôm qua ta mới nhớ tới việc này… Thức một đêm cũng chỉ đủ làm ra một bộ.” A Thi nói rồi ngẩng đầu, giơ lên một gương mặt tươi cười: “Nhưng Vệ Bẩm cho ta một bộ, ta mang rồi, tỷ tỷ đừng lo lắng.”

Tình cảnh này, thật rất có vài phần chua xót sống nương tựa lẫn nhau.

Hai người cùng nhau rời Tuế Triêu cung. Để tránh liên lụy quá nhiều người, Cố Thanh Sương chỉ dẫn theo một mình A Thi, cũng không ngồi bộ liễn, trực tiếp đi đến Di Ninh cung.

Toàn bộ hậu cung, dĩ nhiên Di Ninh cung là trang nghiêm nhất. Bắt đầu từ cửa cung, cung nhân cứ cách vài bước lại có một người đứng trang nghiêm, cửa đại điện càng có mấy lão ma ma lớn tuổi trông coi, thấy có cung tần tiến đến vấn an, một người trong đó tiến lên đón: “Vấn an nương tử.”

Cố Thanh Sương rũ mắt hành lễ: “Thần thiếp Hiền nghi Cố thị ở Hiệt Tú các thuộc Tuế Triêu cung, vấn an Thái hậu nương nương.”

Trên mặt ma ma kia không có biểu tình gì, duỗi tay mời: “Mời nương tử theo lão nô đến đây đi.” Dứt lời xoay người dẫn đường.

Cố Thanh Sương không dám nhiều lời, cụp mi rũ mắt đi theo bà ta vào nhà. Vào đến nội điện cũng không nâng mắt, càng thêm kính cẩn đi theo. Cho đến khi ma ma dừng chân, nàng mới chắp tay làm đại lễ lễ bái: “Thần thiếp Hiền nghi Cố thị ở Hiệt Tú các thuộc Tuế Triêu cung, chúc Thái hậu nương nương kim an.”

Trong điện thoáng tĩnh lặng, loại an tĩnh này cực dễ làm người quỳ phía dưới không tự chủ được mà hít thở không thông. Cố Thanh Sương cố gắng ổn định tinh thần, nghe thấy tiếng mở nắp chén trà vang nhỏ, không bao lâu lại nghe đập nắp chén trà, đặt về trên bàn.

Không lâu lắm, một âm thanh già nua lại có lực từ nơi không xa vang lên: “Hiền nghi nương tử, ngẩng đầu lên, để Thái hậu nương nương nhìn xem.”

Cố Thanh Sương theo lời thẳng người, ngẩng đầu, nhưng vẫn cụp mắt. Yên tĩnh lại khôi phục trong chốc lát, Thái hậu cười lạnh một tiếng: “Diệu Tâm sư phụ trang điểm chải chuốt lên, ngược lại thật là dung mạo hiếm có.”

Cố Thanh Sương lần thứ hai lễ bái: “Thần thiếp không dám nhận.”

“Có câu này, ai gia muốn hỏi ngươi.” Giọng Thái hậu lạnh lùng: “Chỉ hỏi một lần, ngươi phải trả lời cho tốt.”

Cùng lúc lời này nói ra, cung nhân ở xung quanh đã lùi ra ngoài như thủy triều. Cố Thanh Sương thoáng nâng mắt, lập tức thấy vị ma ma chưởng sự vừa mới mở miệng kia cũng lui ra ngoài, trong điện không để lại một cung nhân nào.

Nàng hít vào một hơi: “Thần thiếp biết gì nói hết.”

Giọng điệu của Thái hậu lạnh nhạt đông cứng: “Ngươi đã ở chùa Thiên Phúc tu Phật, sao còn gặp được Hoàng đế? Tại sao lại đột nhiên được phong, tiến cung hầu giá? Ngươi nói rõ cho ai gia.”

Tâm thần Cố Thanh Sương đình trệ, sống lưng phía sau lạnh toát. Nàng đã nghĩ qua muôn vàn khắc nghiệt và làm khó dễ, lại không nghĩ hỏi chuyện trắng ra như vậy.

Giữa yết hầu hơi nghẹn nghẹn, nàng thở phào: “Vạn sự đều không trốn khỏi mắt thần của Thái hậu nương nương.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.