Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 44: Tìm đường sống trong chỗ chết



Edit: Minh Uyển nghi

Beta: Huệ Hoàng hậu

Sự tình đột nhiên trở nên thú vị, cả khi còn đang yếu ớt và đau thương Cố Thanh Sương cũng chẳng để tâm. Nàng được Hoàng đế bao bọc trong lồng ngực, ánh mắt liếc sang Tình Phi, chờ đợi phản ứng của nàng ta.

Tình Phi cau mày nhưng chưa mở miệng. Trái lại Dĩnh Sung y quá lỗ mãng, cứ thế nhanh miệng: “Chuyện này liên quan tới danh dự Thiên gia, ngươi chớ ăn nói xằng bậy! Ngươi nói, đó là thư do ngươi viết. Trong đó viết những gì, mau nói ra sẽ hiểu rõ thực hư thôi!”

“Nói ra sẽ hiểu rõ thực hư?” Lam Phi bắt được lời này, nhướng mày, “Thứ mà Sung y trông thấy chỉ là thư hồi âm. Còn thư gửi đi Sung y nào biết được, sao có thể “nói ra sẽ hiểu rõ thựcp hư” chứ? Chẳng lẽ vì duyên cớ nào đó mà Sung y cũng được thấy bức thư kia ư?”

Phút chốc sắc mặt Dĩnh Sung y trắng bệch nhưng vẫn phản ứng rất nhanh: “Quan Văn hầu đang bị giam giữ trong cung, gọi hắn đến đối chất tự khắc sẽ rõ. Nếu không, phủ Quan Văn hầu ở trong kinh, lục soát phủ để điều tra có gì khó đâu?”

Lại thấy Ngân Sương cúi đầu: “Nô tỳ mượn danh Nhu Tần nương tử, người Quan Văn hầu vẫn nhung nhớ. Lại… lại sợ Quan Văn hầu phát hiện ra khác thường nên chống chế rằng nét chữ không giống để che giấu tai mắt kẻ khác. Vì là lần đầu tiên, nô tỳ sợ xảy ra chuyện nên không dám viết quá dài, chỉ ngắn ngủi một trang giấy. Quan Văn hầu chắc còn nhớ nội dung trong thư. Nô tỳ nguyện ý đối chất cùng Quan Văn hầu để trả lại sự trong sạch cho Nhu Tần nương tử!”

Nghe được lời này Cố Thanh Sương càng thấy kỳ lạ hơn.

Mặc dù trong mắt nàng, Hạ Thanh Yến không phải người đàng hoàng nhưng nàng tin hắn và các cung nữ khác không dính líu tới nhau. Dù sao hắn luôn hành động rất “thẳng thắn”. Nếu trong lòng đã có người khác, hắn sẽ viện cớ cho chuyện này, bản thân mình không sai thì sẽ không giấu diếm.

Mà Ngân Sương này, nàng chưa từng nghe qua. Vả lại, nào có chuyện trùng hợp đến thế? Hôm trước yêu một người tên Thanh Sương, hôm sau lại thích một người tên Ngân Sương. Nếu điều này là thật thì nàng vô cùng hoài nghi hắn yêu thích căn bản không phải các nàng mà chính là chữ “Sương” kia.

Có điều, cung nữ này lại khăng khăng thế kia, e rằng dù bức thư không phải từ tay nàng mà ra thì nàng ta vẫn có cách biết được nội dung trong đó.

Cố Thanh Sương trầm tư giây lát, mãi đến khi người đang ôm nàng vỗ về mà nói “Đứng lên đi”, nàng mới giật mình hoàn hồn, nhận ra bản thân vẫn còn quỳ trên sàn, đầu nằm trong lồng ngực của hắn.

Thế là nàng để hắn tùy ý dìu về giường, ngơ ngẩn nhìn Ngân Sương, khàn giọng mở miệng: “Vậy thì đối chất đi. Các ngươi… các ngươi làm ra chuyện hoang đường thế này, ta không thể không giành lại sự minh bạch được!”

“Được rồi.” Hoàng đế liếc xéo Viên Giang, “Ngươi mau điều tra đi.”

“Vâng.” Viên Giang lập tức dẫn theo vài tên cung nhân rời khỏi, chỉ nhìn khí thế mạnh mẽ vang dội đó đã biết chẳng bao lâu có thể tra ra kết quả. Hoàng đế bình tĩnh lại giây lát rồi nói với mọi người: “Tất cả trở về trước đi, để Nhu Tần nghỉ ngơi.”

Các cung tần im lặng đồng loạt cúi chào. Cuối cùng ánh mắt Hoàng đế dừng lại trên mặt Ngân Sương, lãnh đạm phun ra hai chữ: “Trượng tễ (*).”

(*) Trượng tễ: hay còn gọi là Trùy sát là hình phạt đánh chết một người còn sống bằng gậy.

“Hoàng thượng…” Ngân Sương ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch. Môi mấp máy như có điều muốn nói nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, để mặc cho thị vệ lôi nàng ta ra ngoài.

Tử sĩ.

Cố Thanh Sương mím môi, những lời biện hộ cứ thế xoay chuyển trong lòng rồi lại nhịn xuống.

Không phải nàng không thể dùng lời nói dối để cứu nàng ta một mạng mà là người chết rồi sẽ không thể phản cung. Dù cho Ngân Sương vì nàng mà chết thì vẫn nên hoàn toàn ngậm miệng mới thỏa đáng.

Cố Thanh Sương thờ ơ nhìn nàng ta bị lôi ra ngoài, lại nhìn đám cung nhân rời khỏi. Đến khi trong điện không còn người ngoài, mới nhẹ nhàng thở ra, nàng như nũng nịu kéo ống tay áo của hắn: “Nước trong hồ bẩn quá, thần thiếp muốn đi tắm rửa thay quần áo.”

Hắn chợt bật cười, chân mày đang nhíu chặt giãn ra: “Tiểu ni cô thật già mồm. Cá trong hồ còn chưa chê máu của nàng làm bẩn hồ nước nữa kìa.” Dứt lời thì căn dặn cung nhân chuẩn bị nước cho nàng, cũng thừa lúc nàng tắm rửa để thay đệm giường sạch sẽ.

Mấy ngày sau, Cố Thanh Sương sâu sắc cảm thấy đưa ra yêu cầu đó thật hợp lý. Bởi nếu khi ấy không nói, chỉ sợ mấy ngày sau nàng vẫn phải ở bẩn như vậy.

Buổi tối hôm đó nàng phát bệnh, cả người ớn lạnh, cơn sốt làm nàng mê man, phổi cũng từng cơn co giật đau nhói, giọng nói khàn không chịu đựng nổi.

Nàng bị giày vò đến mức khi đang ngủ mê mệt cũng không ngừng ho khan, ho đến vỡ giọng. Có khi vừa mới uống thuốc đã ho ra hết. Nước thuốc tới lui khiến cổ họng nàng đau như có dao cắt vào.

Giữa lúc bị hành hạ, trong cơn mơ màng nàng chỉ nghĩ phải tính món nợ này lên đầu Hạ Thanh Yến.

Cố Thanh Sương hôn mê không biết qua bao nhiêu ngày, chỉ nhớ khi mở mắt ra lần nữa, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là những đóa hoa ngoài song cửa sổ ở đại điện đã chớm nở đón mùa xuân.

Tiếp theo nghe được tiếng A Thi mừng rỡ: “Nương nương?”

Cố Thanh Sương nhăn mặt, nhíu mày, đần độn nói câu đầu tiên sau khi tỉnh: “Tạ Hoàng thượng che chở…”

A Thi nghe xong sửng sốt. Cung nhân ngự tiền đang trông giữ trong điện cũng không khỏi đình trệ. Ở trong cung, có rất nhiều tần phi bày ra bộ mặt giả dối. Ví như Nam Cung thị là thanh mai trúc mã với Hoàng đế mà tình nghĩa cũng chỉ bảy phần thật lòng ba phần giả dối. Trong lòng mỗi người luôn ẩn chứa mưu đồ riêng.

Đối với vị trước mắt, bọn họ hiểu rằng nàng cũng có toan tính. Nhưng mà sau cơn bạo bệnh đến độ hương tiêu ngọc vẫn, câu đầu tiên nàng nói sau khi mở mắt thật sự khiến kẻ khác kinh ngạc vô cùng. Người đang bệnh là suy yếu nhất, lúc này dễ hành động theo bản năng mà quên mang mặt nạ, quên cả giả vờ.

Vị này, quả thật là một người lợi hại.

Kế đến nàng ngồi dậy, một cung nữ vội vàng tiến lên cùng với A Thi đỡ lấy nàng. Nhưng ngồi một chút đã thấy đầu óc choáng váng, vô thức đưa tay ôm trán, nàng tự biết mình vẫn còn sốt.

Sau đó nàng trầm ngâm, lúc này mới chậm chạp phát giác: “Đây là Tử Thần điện?”

“… Dạ phải.” A Thi nhanh chóng thuật lại, “Nương nương bệnh nặng hơn nửa tháng. Từ cõi chết trở về mấy lần. Hoàng thượng sợ đưa người về sẽ lại cảm lạnh bèn cho phép người ở Tử Thần điện bồi dưỡng.”

Vừa nói xong, cách đó không xa truyền đến tiếng gọi vui sướng: “Thanh Sương?”

Nàng nghiêng đầu thì thấy Hoàng đế sải bước đi tới, trong mắt tràn đầy hân hoan.

Nàng muốn xuống giường hành lễ nhưng hắn ba bước thành hai đi đến ngồi xuống mép giường, dìu nàng trở về. Nàng chưa kịp phản ứng, hắn kề sát đến hôn nàng, thở dài nhẹ nhõm: “Nàng tỉnh rồi, trẫm còn sợ nàng không tỉnh nữa.”

Trăm ngàn luồng suy nghĩ đan xen trong đầu Cố Thanh Sương, mặc dù bị bệnh làm phản ứng có chút chậm chạp nhưng rất nhanh đã hiểu đại khái mọi chuyện.

Thứ nhất, sự phiền toái của lá thư kia đã chấm dứt, bằng không nàng không thể ở lại Tử Thần điện đến giờ này. Thứ hai,…

Nàng liếc mắt nhìn hắn, phảng phất cảm thấy lúc hắn nhìn nàng tựa hồ thâm tình hơn trước.

Hoặc là nàng nhảy hồ để thanh minh cho bản thân khiến hắn cảm động, hoặc là mấy ngày nay nàng nghỉ ngơi ở Tử Thần điện ít nhiều có ích lợi. Y là vậy, cho tới giờ luôn rất “Thâm tình”. Giờ nàng dưỡng bệnh ở Tử Thần điện, với tính cách của hắn nhất định mấy ngày nay luôn trông giữ bên cạnh, không chừng còn tự tay đút thuốc cho nàng. Tự tay chăm sóc vài lần, tình nghĩa đương nhiên càng thêm sâu đậm.

Cứ như vậy nàng ngoan ngoãn để hắn ôm, nằm trong lồng ngực, tận hưởng sự nhớ nhung đồng thời cho hắn chút dịu dàng. Đến khi có cung nữ bưng thuốc vào, phúc thân nói: “Nương nương, mời người uống thuốc.”

Nàng chợt nhíu mày, giờ mới để ý tới xưng hô này: “Sao lại là nương nương?”

Cung nữ ngẩn ra, A Thi vội nói: “Chuyện Quan Văn hầu đã giải quyết xong. Hoàng thượng hạ chỉ phong nương nương thành Tiệp dư. Ai ngờ nương nương thật lâu chưa tỉnh. Mấy hôm nay bọn nô tỳ đã gọi thành quen, lại quên bẩm với nương nương một tiếng.”

Nàng cắn môi, rơm rớm nước mắt nhìn hắn: “Thần thiếp gây phiền phức nhiều như vậy, nào có đạo lý được tấn phong cơ chứ.”

“Không phải lỗi của nàng.” Giọng hắn ấm áp, dịu dàng giống như dáng vẻ tình lang như ý mà nàng từng mong đợi, “Đã tra xét rồi, lá thứ kia trùng khớp với lời khai của cung nữ. Hạ Thanh Yến đã bị tước phong hiệu, đày đi sung quân, không quấy nhiễu nàng nữa đâu.”

Nghe thế Cố Thanh Sương mới hoàn toàn an tâm.

Hạ Thanh Yến thật sự vô cùng may mắn. Thân phận đủ tôn quý, không chỉ phụ thân có quan hệ thân thích với Thái hậu mà mẫu thân còn là nữ tử tôn thất. Cho dù gây ra chuyện đại nghịch bất đạo, dựa vào mối quan hệ của gia đình vẫn được bảo toàn tính mạng. Bằng không, hắn chết ở đây là hết chuyện thì bao nhiêu thù hận nàng chôn vùi bấy lâu, ngày sau biết tính vào đâu chứ?

Cố Thanh Sương sảng khoái, mềm mại không xương rúc vào ngực hắn, “Đừng để hắn ta quay về kinh được không… Thần thiếp… thần thiếp đời này không muốn nhìn thấy hắn nữa.”

“Được.” Hắn gật đầu, vừa lúc nàng rũ mắt xuống, áp chế ba phần ác liệt trong mắt.

Nàng còn có thể gặp lại Hạ Thanh Yến. Lần gặp nhau tiếp theo, nàng nhất định phải lấy mạng của hắn.

Sau đó Cố Thanh Sương ở lại Tử Thần điện an dưỡng ba ngày. Do thái y căn dặn bệnh này không được gặp người ngoài. Ba ngày này bọn họ cùng nhau ăn ngủ, không khí trong điện lúc nào cũng ám áp, thoải mái.

Thực tế, thoải mái thật sự chỉ có mình hắn. Nàng làm sao thỏa mãn được, cho nên tâm trí lúc nào cũng phòng bị. Chẳng qua nàng vẫn có thể hoàn toàn hưởng thụ nó vì niềm vui trong cuộc đấu trí này nên cũng không quá bi thương.

Ba ngày sau, Nhu Tiệp dư được đám cung nhân hộ tống ra khỏi Tử Thần điện. Hôm đó vừa lúc là ngày xuân rất đẹp, trời quang mây tạnh. Ánh mặt trời chiếu xuống khoảng sân rộng trước Tử Thần điện trông thật uy nghiêm.

Cố Thanh Sương khẽ giơ tay che bớt nắng sáng, ngửa đầu nhìn bầu trời, trong lòng thư thái, vui tươi.

Tuy nàng biết Tình Phi đố kị nhưng không ngờ nàng ta ra tay sớm như vậy. Vừa ra tay đã xuất một chiêu quá ngoan độc, trái lại giúp nàng lên vị trí Tiệp dư. Nếu nàng là Tình Phi chắc lúc này phải tức giận đến hộc máu.

Tiệp dư đã là chủ vị của một cung. Song Hoàng đế lại chỉ định nàng ở Hoài Cẩn cung, nơi gần với Tử Thần điện nhất nhưng mấy tháng trước nơi này đã được tu sửa, bây giờ vẫn chưa hoàn tất. Nếu tính toán thời gian bố trí cung thất chắc phải mất hơn mười ngày nữa mới xong.

Nàng đành quay về Tuế Triêu cung. Vừa ngủ một chút thì chủ vị Trương Tiệp dư đến thăm. Trương Tiệp dư xưa nay là người dễ chung sống lại hiểu chuyện, thấy thần sắc nàng còn hốc hác vì bệnh chưa khỏi nên không ở lâu thì ra về.

Hiện tại Cố Thanh Sương chẳng thừa hơi để đối phó những chuyện vặt vãnh này. Ngay cả cung nhân mới được phân tới phải làm lễ bái kiến cũng được lược bỏ. Qua chừng một khắc thì Uyển Tiệp dư đến, nàng đành phải gồng mình lên gặp nàng ta.

Ngay khi bước vào Uyển Tiệp dư đã nói: “Ta biết lúc này muội cần nghỉ ngơi nhưng nếu không nói ra sợ là muội sẽ lo lắng bất an.”

Lời này rất đúng, Cố Thanh Sương mỉm cười: “Tỷ tỷ ngồi đi. Mấy ngày nay muội ngủ rất nhiều. Không chú ý đến chuyện bên ngoài, chắc hẳn đã bỏ lỡ khá nhiều chuyện?”

Uyển Tiệp dư ngồi xuống, nắm tay kể với nàng: “Song Ngự nữ trong cung của ta vì đứng ra giúp muội được tấn phong bát phẩm Lương sử. Dĩnh Sung y gây chuyện bất hòa bị Hoàng thượng ghét bỏ, phạt đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm. Mặt khác Tình Phi nghe tin muội bệnh nặng, tự trách bản thân đã đành còn xin hàng vị nên lại được an ủi.”

Cố Thanh Sương khẽ nhướng mày, nở nụ cười: “Phải thế thôi. Ngày đó nàng ta khơi mào đầu tiên nhưng nói lời nào cũng có lý, thậm chí còn tỏ ra lo lắng cho muội nữa. Mấu chốt là tất cả mọi chuyện đều do Dĩnh Sung y nói, đâu liên quan tới nàng ta?”

Theo bọn họ dự liệu, dù thế cục ngày ấy không thể kiểm soát thì Tình Phi vẫn có thể khiến bản thân trong sạch. Về phần Dĩnh Sung y, hết tám chín phần có nhược điểm nằm trong tay Tình Phi nên tuyệt đối không dám quay sang cắn trả nửa lời.

“Muội thật bình tĩnh.” Hai mắt Uyển Tiệp dư quan sát nàng, tiện thể cười khẽ, “Ta chẳng ngờ Tình Phi có thể diễn màn kịch như vậy. Ngày xưa Nam Cung Mẫn bắt nạt Tình Phi ra sao. Bây giờ Nam Cung Mẫn không còn, bản lĩnh của nàng ta cũng lớn hơn trước.”

Cố Thanh Sương không bình phẩm, chỉ hỏi nàng: “Vinh Phi nương nương nói thế nào?”

Vẻ mặt Uyển Tiệp dư trì trệ, lát sau thở dài: “Gần đây ta và Vinh Phi nương nương không qua lại nhiều lắm.”

Cố Thanh Sương ngạc nhiên lại không muốn nhiều lời nên chẳng hỏi tới cùng. Uyển Tiệp dư lại hỏi: “Muội cho rằng Thải Song là người của ai?”

“… Không biết.” Nàng lắc đầu, trầm ngâm chốc lát mới phát hiện Uyển Tiệp dư vẫn nhìn nàng chằm chằm mới gượng cười, “Muội thật sự không biết. Lúc ấy nghĩ rằng Tình Phi còn kế dự phòng, đâu ngờ là tới giúp muội.”

Uyển Tiệp dư nhíu mày, than thở: “Cũng chưa chắc. Trước kia nàng định lôi kéo muội nhưng bị từ chối. Nàng ta không cam tâm, muốn bánh ít đi bánh quy lại chăng?”

“Dù sao nàng ta vẫn được lợi.” Cố Thanh Sương mỉm cười.

Mội Ngự nữ nho nhỏ đã lâu không thấy thánh nhan. Nếu không diễn vở tuồng kia thì cả đời cũng đừng mong có cơ hội tấn vị.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.