Edit: Minh Uyển nghi
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi
Chẳng biết bên trong nội viện bận rộn chuyện gì mà Cố Thanh Sương đã ngủ khoảng hai khắc, A Thi mới loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa phòng.
Một lát sau lại nghe tiếng vấn an khe khẽ của thái giám, A Thi vô thức muốn lay Cố Thanh Sương dậy, nhưng nghĩ một lát lại thôi.
Nàng tự hiểu bản thân không thông minh bằng Cố Thanh Sương, song cũng chẳng hề ngu ngốc. Hiện tại Cố Thanh Sương trông xinh đẹp thế kia, nếu người đang đứng trước cửa chỉ là một thái giám thì không đáng nói nữa, ngộ nhỡ Hoàng đế đích thân di giá thì phải để hắn liếc nhìn một chút mới được.
Bấy giờ A Thi bèn giả vờ không hay biết gì, chỉ đứng lên ngắm nhìn bức họa treo trên tường, quay lưng về phía cánh cửa.
Sau mấy nhịp thở cửa phòng bị đẩy ra, vang lên tiếng động nhỏ. Tim A Thi đập liên hồi như trống đánh, nàng cố thả chậm nhịp thở sau đó xoay người lại thì lập tức cảm thấy thất vọng.
Xuất hiện ở cửa phòng chỉ có thái giám chưởng sự ngự tiền, Viên Giang mà thôi.
Nàng nhanh chóng bước ra tiếp đón, còn chưa kịp mở miệng thì Viên Giang thấy Cố Thanh Sương đang dựa bàn mà ngủ nên dùng tay ra dấu im lặng, rồi gật đầu nhẹ với A Thi: “Mời ra ngoài nói chuyện!”
A Thi biết hắn ta không muốn quấy rầy Cố Thanh Sương nghỉ ngơi, bèn gật gật đầu, rảo nhẹ bước chân yên lặng theo hắn ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, một bóng người trong bóng đêm ập vào mắt nàng.
A Thi cúi đầu hành lễ: “Hoàng thượng!”
Viên Giang đi đến bẩm báo: “Vị sư phụ kia đang nghỉ ngơi… Thần gọi người đó dậy ạ?”
Tiêu Trí thong thả tiến lên hai bước, hướng ánh mắt theo lời nói này nhìn lướt vào trong. Trông thấy cảnh đẹp đang được ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn dầu phủ lấy, hắn không khỏi thẫn thờ.
Trong lúc ngơ ngác, Tiêu Trí đã bất giác nhấc chân bước qua cửa phòng. Viên Giang thấy thế chẳng dám nhiều lời, lặng lẽ đóng cửa lại, xoay người chắn ngang A Thi: “Hoàng thượng có chuyện muốn hỏi vị sư phụ kia. Tiểu sư phụ hãy theo ta đến nơi khác nghỉ ngơi một lát!”
Tất cả động tĩnh nãy giờ đều lọt vào tai Cố Thanh Sương.
Thực ra hai khắc ngồi tựa vào bàn, nàng chẳng mảy may ngủ yên. Mạch suy nghĩ trong đầu cứ xoay chuyển liên tục, từ chuyện xảy ra hai lần trước đến chuyện hôm nay, là hốt hoảng nhưng cũng không hốt hoảng.
Đâu có gì để nàng phải luống cuống hay lo sợ?
Vào đêm mưa tầm tã lần trước, Hoàng thượng dìu cũng đã dìu rồi, bế cũng đã bế rồi, cộng thêm lúc đó là sau khi hắn bị Quận chúa Vân Hoà cự tuyệt phải đứng bên ngoài.
Một nam nhân đích thực đang tuổi cường tráng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm về một cô nương, mà cô nương đó lại thanh tâm quả dục kháng cự, chẳng muốn nhìn thấy hắn. Ra khỏi cửa thì gặp phải một nữ nhân thanh tâm quả dục khác, lại còn nhiều lần khước từ lòng tốt của hắn. Chỉ đến khi bị thương, đi đứng bất tiện mới đồng ý để hắn giúp đỡ.
Suốt đoạn đường hôm đó, ôm một thân thể mềm mại trong lồng ngực, còn có giọng nói cầu xin, lo lắng xen lẫn sợ hãi, nghe thật bùi tai.
Tư vị này, hoạn quan sớm nhận dao như Viên Giang có lẽ chưa trải qua, nhưng Hoàng thượng sẽ không nghĩ gì sao? Cố Thanh Sương không tin!
Vì vậy sự việc hôm nay, nàng muốn đánh cược vào hai điều. Thứ nhất, sức nặng của bản thân trong lòng Hoàng thượng kém xa Quận chúa Vân Hoà. Giả sử bánh ngọt do Nghi Quý nhân đưa tới thực sự có vấn đề, dù nàng ăn xong nghẹn cổ phát bệnh cũng không dám chắc hắn sẽ quay lại đây. Nhưng nếu Quận chúa Vân Hoà ăn xong mà gặp chuyện bất ổn thì hắn nhất định sẽ đến.
Thứ hai, đó là đánh cược Hoàng thượng vẫn muốn nhìn thấy nàng nhiều thêm chút nữa. Thế nên chỉ cần nàng cho hắn đôi chút mong chờ, để hắn tin nàng không liên quan đến màn tranh đấu đó thì hắn sẽ tự mình xóa bỏ nghi ngờ.
Cố Thanh Sương lẳng lặng nhắm mắt, bên tai truyền đến tiếng vuốt phẳng y phục, biết Hoàng thượng đã ngồi xuống phía bên kia chiếc bàn, nơi A Thi vừa ngồi ban nãy.
Một lúc sau hắn mới cất tiếng, giọng điệu hơi dè chừng: “Diệu Tâm sư phụ?”
Cố Thanh Sương giả vờ không nghe, đợi hắn gọi thêm hai tiếng nữa mới run nhẹ bờ mi, mơ màng tỉnh dậy.
Đôi mắt lim dim còn ngái ngủ ngẩng lên, nhìn hắn hồi lâu mới hoàn hồn. Nàng lật đật rời khỏi chỗ ngồi, bước xuống hành lễ: “Hoàng thượng thánh an!”
Tư thế tuy gấp gáp song không có vẻ gì là bàng hoàng.
“Miễn lễ!”. Hắn hướng mắt liếc qua cái ghế tựa: “Sư phụ ngồi đi.”
Hai tay Cố Thanh Sương chắp thành chữ thập: “Bần ni đi pha chén trà, xin thí chủ chờ một lát!”
Triều đại này lễ trọng Phật pháp, nên phần lớn người tu hành đều là như vậy, cho dù khi làm lễ bái kiến Đế vương cũng chỉ gọi tiếng “Hoàng thượng”, sau đó vẫn theo thói quen gọi là “thí chủ”. Đây không phải lần đầu Tiêu Trí nghe người xuất gia xưng hô như vậy, nhưng đôi mắt hắn lại không tự chủ được mà dừng ở một nơi thật lâu. Nó chạm vào bóng lưng đang đi về phía chiếc tủ thấp bên vách tường.
Cố Thanh Sương cảm nhận có ánh mắt đằng sau lưng, trong lòng trỗi dậy niềm vui sướng khác thường.
Có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn không biết rằng, nàng từng lôi kéo A Thi nghiên cứu cẩn thận bao nhiêu lần, mới biến bóng lưng trước kia của nàng chỉ đơn giản là mỏng manh, xinh đẹp nay hóa thành dáng vẻ yêu kiều, thướt tha, bên trong mang thêm vài phần tịch mịch. Hắn cũng vĩnh viễn không biết rằng, trước lúc đến chùa Thiên Phúc nàng từng miệt mài trau dồi kỹ năng may vá, cho nên mới có thể sửa lại bộ tăng y này mà người khác nhìn vào không phát hiện ra. Đó là để lộ vòng eo nhỏ nhắn ở nơi cực kì tinh vi, không dễ biết được.
Trước kia nàng từng hết lòng hết dạ đối đãi với một người nam nhân. Ngày ấy nàng tưởng rằng lời hứa chân thành kia là tư vị tốt đẹp nhất trên thiên hạ. Nhưng giờ đây nàng đã “thấu đáo giác ngộ”, lại thấy mình càng đùa cợt thì lòng người càng thêm say đắm.
Cố Thanh Sương vừa thưởng thức sự khoái chí này, vừa pha trà với vẻ bề ngoài tâm lặng như nước. Bóng lưng thanh tú và cô quạnh đó chỉ xuất hiện trong tầm mắt Hoàng thượng chốc lát. Xoay người lại, khuôn mặt dù mộc mạc nhưng cũng không che lấp được dáng vẻ xinh đẹp đang hiện ra trước mắt. Khí nóng hầm hập quanh chén trà làm cái nhìn của người ta thêm mơ hồ hơn.
Khi nàng còn ở Thượng Nghi cục đã được xem các vũ cơ Tây Vực nhảy múa. Thấy bọn họ đeo khăn che mặt, thấp thoáng che đi hai phần diện mạo. So với việc không đeo khăn che mặt thì càng chọc người khác chăm chú, say mê hơn. Nếu tất cả vũ cơ bỏ hết khăn che trên mặt, đó lại là một kiểu kinh diễm khác.
Nàng dâng trà lên trước mặt Hoàng đế, đặt chén trà xuống, hơi nóng lan tỏa mờ mịt, chỉ cảm thấy tầm mắt kia run lên sau đó vội dời đi.
Cố Thanh Sương dường như chẳng phát hiện ra, yên ổn ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Sắc trời đã khuya, chẳng hay thí chủ có việc gì?”
“Trẫm…”. Tiêu Trí thoáng bần thần, vốn vì chuyện của Quận chúa Vân Hoà mà tới, nhưng nói ra miệng lại là: “Lần trước nghe nói sư phụ có đoạn tình cảm dang dở, không biết người đó là ai?”
Khi nói hết mới nhận ra mình lỡ lời, bèn khụ một tiếng, vội nói tiếp: “Trẫm hiếu kỳ nên thuận miệng hỏi thăm. Nếu sư phụ không tiện mở lòng cũng được.”
Cố Thanh Sương nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt đặt trên tách trà, chăm chú hồi lâu, mi tâm mới giãn ra: “Từ lâu đã thành người không liên can, cũng là chuyện của trước đây, kể cho thí chủ nghe cũng không sao.”
Nàng cười một tiếng, lạnh nhạt thờ ơ: “Bần ni và Quan Văn hầu từng có quãng thời gian tâm đầu ý hợp.”
“Quan Văn hầu ư?” Hoàng thượng ngẩn ra: “Quan Văn hầu vừa mới đại hôn cách đây không lâu…”
Cố Thanh Sương cười trong lòng, con ngươi hờ hững đáp lại: “Thí chủ chỉ muốn nói chuyện này thôi sao?”
Hắn rõ ràng chột dạ, lúc này mới sực nhớ đến ý định ban đầu: “Nghi Quý nhân ở trong cung và sư phụ có quen biết nhau không?”
Nàng cau mày khó hiểu: “Không quen, vì sao thí chủ hỏi điều này?”
“Không quen biết, vậy tại sao lại nàng ta tặng bánh ngọt cho sư phụ?”
“Người đó có quan hệ với Thượng Nghi nữ quan… Hình như là họ hàng”. Cố Thanh Sương cười cười, âm điệu nhỏ nhẹ: “Ngày trước bần ni từng làm việc dưới quyền của Thượng Nghi nữ quan, nhiều năm thì cũng trở thành thân thuộc. Thượng Nghi nữ quan vẫn luôn khuyên bần ni trở về Thượng Nghi cục. Chẳng hiểu vì sao Nghi Quý nhân biết được nên đưa đến chút bánh ngọt, có vẻ đó là một người nhiệt tình.”
“Chỉ thế thôi à?” Hắn tựa hồ không tin.
Nàng càng thêm hoang mang: “Bần ni không thấy mặt người đưa bánh ngọt tới, là Diệu Nhiên theo bên cạnh bần ni truyền lời lại. Nhưng người xuất gia không nói dối, bần ni không lừa gạt thí chủ, chắc rằng Diệu Nhiên cũng không lừa gạt bần ni… Chẳng hay cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì.” Hoàng đế lắc đầu, không định nói thêm nữa, đứng lên bước ra ngoài.
Cố Thanh Sương ngồi dậy chắp tay cung kính tiễn hắn ra cửa. Tiêu Trí bất ngờ dừng lại: “Trong cung lắm điều thị phi. Nếu như có ai lại mang thức ăn tới lần nữa, sư phụ cũng đừng nên ăn!”
Nói xong, hắn đang muốn đi tiếp thì sau lưng lại cất tiếng gọi: “Thí chủ…”
Trong lời nói pha chút hoảng loạn, khiến Hoàng đế không thể không xoay đầu lại.
Cố Thanh Sương nhìn thẳng vào hắn, đáy mắt lãnh đạm từ từ lộ nét hoang mang. Có vẻ như cơ thể không khống chế được, nàng lảo đảo tiến về phía trước vài bước, kề sát vào mặt hắn, ngẩng đầu hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Thí chủ nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Con ngươi ngấn lệ, hoảng loạn xen lẫn bất lực.
Tiêu Trí trấn tĩnh lòng mình: “Bánh ngọt mà Nghi Quý nhân đưa đến cho sư phụ có trộn mầm khoai tây.”
“Mầm khoai tây…”. Sắc mặt Cố Thanh Sương trắng bệch, môi mỏng khẽ mấp máy, dưới chân mềm nhũn, cơ thể chợt té ngã.
Hoàng đế vội đưa tay ra đỡ lấy, cơ thể Cố Thanh Sương nặng trĩu khuỵu xuống. Hai tay nàng vừa vặn bắt lấy cánh tay hắn, ngón tay siết chặt, ra vẻ sợ sệt và ân hận: “Là… là ta đã hại Quận chúa Vân Hoà…”. Nàng nghẹn lời: “Quận chúa… Quận chúa nàng ấy…”
“Nàng ấy vẫn bình an, không bị tổn hại gì cả!”. Tiêu Trí ngồi xổm, dìu nàng ngồi lên cho vững, giọng nói mang theo chút ấm áp: “Ngự y đã đến khám, ăn không nhiều lắm nên đã thoát khỏi nguy hiểm.”
Nhưng dường như nàng chẳng hề quan tâm đến, lại nấc lên nghẹn ngào, vùi mặt vào lòng bàn tay: “Do ta đã hại nàng… Bánh ngọt đó là do ta…”
“Không phải lỗi của ngươi!” Tiêu Trí trầm giọng.
Cho dù Cố Thanh Sương chỉ đang diễn trò, song không thể phủ nhận giọng điệu kiên định vừa rồi của Hoàng thượng quả thực đã làm người ta yên tâm hơn hẳn.
Đôi tay vỗ nhè nhẹ sau lưng nàng, tiếp tục dỗ dành: “Có người ngấm ngầm làm việc ác, khó mà phòng bị được. A Mẫn vô tội bị liên lụy, tuy nhiên chuyện này cũng chẳng can hệ tới ngươi.”
Hai mắt trống rỗng, toàn thân Cố Thanh Sương run rẩy, “Nhưng nếu ta không đưa bánh ngọt cho Quận chúa…”
Cách nơi này hai trượng, Viên Giang và Tiểu Mục Tử vẫn sẵn sàng chờ lệnh ở bên ngoài. Đứng đây nào hay biết diễn biến trong phòng, mà thời gian trôi qua đã lâu, Tiểu Mục Tử không nhịn được suy đoán: “Viên Tổng quản, ngài nghĩ có khi nào Hoàng thượng tức giận nên xuống tay với ni cô kia rồi không?”
Quận chúa Vân Hoà Nam Cung Mẫn là đầu quả tim trên người bệ hạ, hắn thực sự sợ rằng Hoàng thượng nổi nóng làm liều, truyền đến tai Thái hậu sẽ rất phiền phức.
Viên Giang liếc xéo hắn: “Ngươi suy nghĩ hàm hồ gì đó.”
“Vâng…” Tiểu Mục Tử cười xòa, cúi đầu không hé răng nữa.
Tầm mắt Viên Giang dán chặt vào cánh cửa đang đóng chặt kia, thầm nghĩ điều Tiểu Mục Tử lo lắng đúng thật buồn cười.
Ở hoàng cung này, không ai không biết Hoàng đế là người đa tình. Không riêng ngài ấy mà mỗi một vị Thiên tử của triều đại này đều rất đa tình. Các vị ấy sở hữu dàn hậu cung vô số mỹ nhân, vậy mà với ai cũng đều nảy sinh ít nhiều xúc cảm. Lần trước hắn đã nhận ra Hoàng thượng có lòng quan tâm tới nữ ni này. Trừ phi độc kia do chính nàng hạ thủ, bằng không chuyện này nào có thể liên lụy đến nàng ta.
Chẳng qua là…
Chẳng qua nếu như Thái hậu hay tin, ở chùa Thiên Phúc này lại xuất hiện thêm một vị chủ tử khiến Hoàng thượng bận lòng, e rằng người sẽ bị chọc giận không nhẹ.
Trôi qua chừng một khắc nữa mới thấy cửa phòng hé mở. Hoàng đế đẩy cửa đi ra, Viên Giang và Tiểu Mục Tử vội khom người nghênh đón, sau đó nhận lấy câu nói: “Hôm nay ta nghỉ ngơi ở Thanh Lương điện.”
Thanh Lương điện là chỗ ở trong hành cung của Thiên tử. Bởi lẽ vào mùa hè, đa số thời gian Hoàng đế luôn đến đó tránh nắng hóng mát, nên được gọi là Thanh Lương điện.
Bọn họ lên tiếng đáp lời, theo thánh giá rời đi, cung nhân ngự tiền đương nhiên cũng đi theo. Nhưng người ngự tiền làm việc rất chu đáo, không quên thông báo cho A Thi rằng nàng có thể trở về được rồi.
Thế nên A Thi tức tốc chạy đến sương phòng tìm người, trong lòng cứ thấp thỏm bồn chồn. Mở cửa đi vào, nàng trông thấy Cố Thanh Sương đang ngồi bên cửa sổ, mười ngón tay thon dài bình thản vuốt ve từng sợi tóc đen nhánh trên đầu.
“Tỷ tỷ vẫn ổn chứ?” A Thi thở phào nhẹ nhõm.
Gương mặt Cố Thanh Sương mới nãy vẫn còn sợ sệt và lo lắng sốt ruột mà giờ đã tiêu tan hết thảy, cơ thể không ngừng run lẩy bẩy cũng hồi phục lại bình thường. Nàng nghe thế bèn bật cười: “Thế nào mới gọi là ổn đây? Ta nghe tin Quận chúa ăn phải bánh ngọt có độc, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên đất không đứng dậy nổi.”
Nói xong Cố Thanh Sương nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía A Thi: “May mà nhờ có vị thí chủ kia dìu ta lên đây ngồi.”