Lần đó cuối cùng tan rã không mấy vui vẻ, cũng không biết đụng đến chỗ nào không đúng, chỉ một câu nói mà sắc mặt câu ta lập tức tối sầm, tôi còn chưa trả lời thì cậu ta đã nói: “Đừng để vết thương đụng nước.” Sau đó cậu ta cầm áo khoác đi về phía cửa.
Ha? Tôi còn chưa nổi điên mà cậu ta đã rời đi, cậu ta nghĩ nhà tôi là nơi muốn đến thì đến muốn đi thì đi?
Sau khi nhận ra điều đó, tôi hờn dỗi suốt một ngày.
Tôi phải từ người này!
Nhưng giữa lúc tôi đang suy nghĩ, lần sau gặp lại sẽ mặc kệ cậu ta, nói cậu ta cút đi thì ngay tối hôm sau, cậu ta gõ cửa nhà tôi cùng với… hình xăm dán.
Mọi người nói xem tên này có phải bị bệnh không?
Tôi không thích người khác nhắc nhiều đến hình xăm của mình. Vậy nên làm sao tôi có thể nhờ tiểu Vương ở dưới lâu dán giúp tôi được chứ? Hơn nữa, làm sao tôi có thể thích được chuyện cậu ta đem một đống hình xăm dán đến trước mặt tôi?!
Nhưng không phải nói chứ, liếc mắt nhìn có thể thấy được một vài mẫu mà tôi rất thích.
“Anh thích cái nào?” Âm giọng của Hạ Phi rất nặng nề: “Em sẽ dán cho anh.”
Nhưng xét cho cùng, tôi không phải là người chỉ vì thích mà đánh mất nguyên tắc của bản thân, khi tôi nói muốn từ mặt thì tôi sẽ từ mặt.
“Con mẹ nó, cậu bị bệnh phải không?” Tôi mắng cậu ta, “Ông đây không có tâm trạng để dán, cút đi.”
“À.” Cậu ta nắm lấy cánh tay đang định đóng cửa của tôi, vừa vặn là tay phải, nói: “Vết thương đã hồi phục rất tốt, hẳn là không bị đụng nước.”
Tôi bực bội vuốt tóc, hất tay cậu ta ra: “Mẹ nó, Hạ Phi cậu không cảm thấy phiền à? Mau cút đi cho khuất mắt tôi, lần sau cũng không cần đến đây nữa.”
Lúc này cậu ta trực tiếp nắm lấy cánh tay của tôi: “Chờ đã, chờ một chút.”
“Đếch chờ đấy!”
Dường như cậu ta khẽ cười, nói: “Vậy để em giúp anh dán hình xăm lên lưng nhé?”
Câu này đã ngăn cản thành công việc tôi đóng cửa đuổi cậu ta.
Bởi vì không một ai biết về việc tôi dán hình xăm, bản thân tôi thì không thể tự mình dán lên lưng được, vì vậy lưng của tôi không có bất kì hình xăm nào.
Tôi luôn muốn thử dán sau lưng.
“Tự dán ở lưng thì không được nhưng em có thể giúp anh dán rồng xanh hổ trắng lên đó.” Hạ Phi nói.
“Anh có muốn thử không?”
… Tôi có hơi do dự.
Thử xem, thử xem thế nào.
Tôi nghi ngờ liếc mắt nhìn cậu ta rồi quay người bước vào phòng mà không nói lời nào, khi đi ngang qua chiếc tủ cạnh bàn tròn, tôi vô tình liếc nhìn hộc thứ 2 của chiếc tủ, trong chiếc hộc gỗ có một khẩu súng.
Bước chân của tôi có phần chậm lại.
Sau lưng có tiếng đóng cửa, Hạ Phi đi tới, để hình xăm dán lên bàn, sau đó trực tiếp ngồi trên bàn.
Tôi ngồi trên ghế sofa.
Cậu ta liếc nhìn đóng hình xăm dán đang bày trước mặt tôi, sau đó lại nhìn tôi, ra hiệu cho tôi chọn hình dán.
Tôi nhìn nhìn và chọn hình mà tôi thích nhất.
“Dán ở đâu?” Hạ Phi hỏi.
Tôi nghĩ nghĩ, hộc tủ đựng súng nằm bên tay phải của tôi nhưng tay phải của tôi vẫn còn hơi đau nên không thể cầm được, vì vậy tôi chỉ có thể sử dụng tay trái.
Vậy nên tôi nhanh chóng cởi áo ra trước mặt cậu ta, cúi người đưa nửa lưng bên trái cho cậu ta.
Sau đó, nghĩ lại thấy không ổn, tôi yêu cầu cầu cậu ta cởi áo ra.
Sao chỉ có mình tôi cởi áo chứ? Điều này rất không công bằng.
Nhưng sau đó vài giây, tôi lập tức hiểu được thế nào là mắt không thấy tâm sẽ không phiền.
Hạ Phi có một hình xăm giống như dây leo ở trên bắp tay trái. Nhìn thì tôi biết đó là hình xăm thật và đó là một hình xăm rất đẹp.
“Hình này được xăm từ nhiều năm trước.” Lúc này Hạ Phi lên tiếng.
Tôi im lặng, đảo mắt nhìn hình xăm của cậu ta, tôi nhìn xuống và nhìn thấy vóc người của cậu ta.
…
Một bác sĩ có thể có một thân hình đẹp như vậy sao? Không phải bận đến mức không có thời gian để ăn đó sao? Vậy mà có thời gian đến phòng tập gym?
“Thân hình của cậu trông khá ổn đó chứ? Tôi vừa nói đùa vừa nhìn cơ bụng 8 múi săn chắc của cậu ta.”
So với thân hình của ông đây thì có phần nhỉnh hơn một chút.
“Có thời gian rảnh em thường đến phòng tập gym.” Hạ Phi nhìn thân hình của tôi, nói: “Thân hình của anh cũng không tồi, có thời gian chúng ta cùng đến phòng tập gym đi.”
Tôi lại nhìn cơ bụng tám múi săn chắc của cậu ta.
“Xin lỗi, không rảnh.” Tôi trả lời.
Cậu ta cũng biết rõ điều đó, gật đầu và không nói gì thêm, cậu ta đặt tay lên vai trái của tôi, giây tiếp theo cậu ta dùng tay còn lại cầm hình xăm lên và dán vào lưng tôi.
“Chết tiệt!” Đại não của tôi ong ong, “Sao cậu lại mạnh tay như vậy?”
“Thật xin lỗi đại ca, em không khống chế được lực, giọng điệu của Hạ Phi mang theo ý cười rất khẽ, nhẹ nhàng nói: “Để em xoa giúp anh nhé?”
Tôi lắc lắc cánh tay: “Cút.”
Sau đó, tôi nghe thấy giọng cười cố kìm nén vang lên ở sau lưng.
Tôi cau mày và đột nhiên quay đầu lại.
Tôi còn tưởng Hạ Phi sẽ không cười, nhưng nhìn xem cậu ta vui vẻ cười như thế kia mà?
“Cậu cười cái gì?” Tôi lạnh lùng hỏi cậu ta.
Sau đó, tôi thấy Hạ Phi đưa tay lên, trong khoảng khắc sắp đụng vào tóc tôi thì cậu ta lại dời tay đến ấn vào vai tôi.
“Không cười.” Cậu ta xoa bóp vai tôi, “Em đi lấy nước, anh đừng động đậy.”
Cậu ta xoay người đi vào phòng tắm.
Nhưng tất nhiên là tôi không ngồi yên một chỗ như lời cậu ta nói.
Tôi không chút do dự quay người lại, mở hộc tủ thứ 2 ra lấy khẩu súng.
Sau khi cậu ta quay lại và chuẩn bị ấn nước lên lưng tôi, tôi dí súng chuẩn xác lên vị trí dạ dày của cậu ta.
Lúc này nếu tôi nổ súng thì viên đạn sẽ xuyên qua bụng, bụng cậu ta sẽ bị thủng một lỗ và máu sẽ chảy ra liên tục, sau vài phút nếu không được cấp cứu kịp thời, cậu ta sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
“Này.” Tôi cảm thấy cậu ta dừng lại, tôi nói “Nếu cậu dám nói về việc tôi dán hình xăm thì tôi sẽ lập tức giết chết cậu.”
Câu ta im lặng trong vài giây, sau đó nói: “Được, em sẽ không nói với ai cả.”
“Nhưng trước tiên anh có thể cất khẩu súng đi được không?” Cậu ta tiếp tục nói: “Rất nguy hiểm.”
Đệch.
Tại sao cậu ta không có chút khiếp sợ nào vậy?”
“Không.” Tôi trả lời: “Tôi cứ không cất đi đấy.”
Thực ra súng không có đạn, bắn cũng không được, tôi chỉ muốn dùng nó để dọa cậu ta, khiến cậu ta sợ đến mức chạy mất dép càng tốt.
Tóm lại là không phải như thế này, một chút sợ cũng không có như vậy.
“Ý em là, bóp cò ở cự ly gần có thể gây nguy hiểm cho người cầm súng. Dường như Hạ Phi thở dài, nói: “Nếu nghiêm trọng anh có thể sẽ mất mạng.”. Ủng hộ chính chủ vào ngay [ Tгùм Truyện. мE ]
Tôi nheo mắt.
Tôi sẽ chết?
Tôi nghĩ cậu ta nên lo cho cái mạng của mình.
Vì vậy, một lần nữa tôi dí khẩu súng vào sát bụng cậu ta.
Cơ thể của Hạ Phi dường như cứng lại, tôi không nhớ đã duy trì tư thế này với cậu ta trong bao lâu, cho đến khi tôi nghe thấy một tràng cười.
Hạ Phi cười mang theo giọng mũi.
“Này, gì vậy.” Cậu ta đột nhiên gọi tên tôi, “Vu Khải.”
Cậu ta khiến tôi sửng sờ.
Tôi thấy mắt cậu ta dường như phản chiếu ánh sáng của chiếc đèn chùm phía trên, trong khoảng khắc đó, tay cầm súng của tôi không hiểu sao lại căng cứng, lúc này nghe thấy cậu ta nói: “Anh muốn chết cùng em sao?”
…
Tôi không nhớ mình đã thu súng lại như thế nào, có lẽ não bộ sẽ tự động xóa những kí ức mà chủ nhân của nó không muốn nhớ lại, tôi không nhớ bản thân đã nói những gì.
Nhưng tôi nhớ trong vài chục phút sau đó, thậm chí là khi Hạ Phi đã rời đi được một lúc, tôi cảm thấy một cỗ áp lực trong lòng và không có cách nào thoát ra được.
Tuy nhiên, phải đến ngày hôm sau, tôi mới đột nhận thức được, ở khoảng cách gần như vậy có thể gây thương tổn cho người nổ súng nhưng không đến mức mất mạng.
Vì vậy, tên đó đã lừa dối tôi.
Tên này dám lừa gạt mình sao?
Nhưng điều tồi tệ hơn là trong hoàn cảnh đó tôi không hề nhớ về kiến thức cơ bản này và thậm chí tôi cũng không nhớ mình đã làm gì, nói gì. Chỉ là tôi thật sự đã bị cậu ta lừa.