Hỏng rồi!
Bất kể là việc nguyên chủ còn sống, hay là việc bị dịch trưởng phát hiện ra chuyện mình, một tù nhân, lại bị giữ lại Thanh Dịch, đều nan giải vô cùng!
Nếu dịch trưởng Thanh Dịch này lập tức phái người áp giải nàng đi truy đuổi nhóm người Tần gia bị lưu đày kia, trong thời tiết băng tuyết thế này, với thân thể yếu ớt hiện giờ của nguyên chủ, e là muốn nàng đi chịu chết.
Phải làm sao bây giờ?
Cố Nhiễm không nghĩ nhiều, lập tức mở ngăn kéo đầu tiên dưới bàn sách trong không gian, thò tay vào sờ sờ, rồi đóng lại, tìm một ngăn kéo khác, lại mở ra, sờ sờ, đóng lại, cho đến khi mở ngăn thứ ba, mới lấy ra một cái hà bao bình thường, đổ thứ bên trong ra bàn: là một ít vàng bạc không nhiều lắm.
Không để mình kịp lựa chọn cẩn thận, Cố Nhiễm thuận tay cầm một thỏi vàng lá, nhét vào trong vạt áo.
Vừa mới cất kỹ, Đậu bà tử và dịch trưởng đã đi tới trước nhà giam giam giữ nàng.
“Thấy chưa, đúng không, Lưu đại nhân, nàng ta chưa chết, chưa chết.
“
Đậu bà tử ở bên ngoài song sắt nhà giam chỉ vào Cố Nhiễm mà gào lên.
“Đã chưa chết, thì ngươi nên sớm gọi một tên lính nào đó áp giải nàng ta đuổi theo Trần giải quan mới phải, còn giữ nàng ta ở đây làm gì?”, Lưu dịch trưởng quát lớn, sai người canh ngục mở cửa lao ra, hướng về phía Cố Nhiễm vẫy tay một cái: “Ngươi, mau ra đây cho ta, nhanh lên.
“
Cố Nhiễm biết, đây là muốn lập tức gọi quan sai áp giải mình lên đường đi truy đuổi những người vốn bị lưu đày đã rời đi từ lâu.
Thế nhưng, chỉ bằng vào thân thể này của nguyên chủ, cho dù có miễn cưỡng rời khỏi dịch trạm, chưa đi được nửa canh giờ, cũng sẽ lại ngã gục.
Cho nên Cố Nhiễm không muốn đi ngay bây giờ.
Đương nhiên, không đi đến nơi lưu đày là không thể, trốn chạy cũng là không thể.
Theo ký ức của nguyên chủ, theo luật lệ Đại Thịnh triều, gia quyến của phạm nhân bị lưu đày, sau khi đến nơi lưu đày, vẫn có thể làm một thường dân ở vùng biên cương hoang vu được chỉ định, nếu may mắn gặp được đại xá, còn có hy vọng được hồi kinh.
Nhưng nếu trốn chạy, sẽ trở thành người không nhà, không chỉ khó đi lại, đến đâu cũng khó mà dừng chân, cả đời không được yên ổn, trong trường hợp bị bắt, sẽ phải chịu hình phạt xăm chữ lên mặt – sẽ bị khắc lên mặt những chữ đại diện cho tội danh không thể rửa sạch, còn phải bị đưa đi sung quân đào mỏ các kiểu làm những việc nặng nhọc nhất.
So sánh hai bên, tự nhiên vẫn là ngoan ngoãn đi đến nơi lưu đày thì tốt hơn.
Cố Nhiễm bò dậy, lập tức quỳ xuống trước mặt Lưu dịch trưởng, dập đầu cầu xin: “Đại nhân, tội phụ không phải là không muốn đứng dậy đi theo mấy người Trần đại nhân, mà là thân thể này của tội phụ còn đang bệnh, giống như ngọn nến trước gió, ngài muốn ta rời khỏi dịch trạm ngay bây giờ, e là muốn tội phụ đi tìm cái chết.
“
“Ngươi hiểu cái gì? Ngươi là phạm nhân do Trần giải quan áp giải, nếu ngươi không mau chóng đuổi theo, lỡ như Trần giải quan tiếp tục hiểu lầm ngươi đã chết thì sao? Thanh Dịch của chúng ta không thể gánh vác tội danh sơ suất này.
“